Một Nét Son Tình

Chương 47: Ta biết lấy gì để so với hắn

"Ngươi nói gì......"

Sắc mặt của An Kình khuất mờ, "La Hầu, ta đã nói đến đó, ngươi vẫn không hiểu sao.......Hay là ngươi đã hiểu, nhưng giả như không hiểu."

Môi La Hầu run rẩy.

"Ngươi nói gì....."

An Kình nhìn thấy người đàn ông cao lớn này, một người đàn ông lúc ban nãy còn rất trầm tĩnh ung dung, giờ đây yếu ớt đến dường như chỉ cần đẩy nhẹ sẽ vỡ tan thành mảnh vụn. Y cảm thấy không nỡ, quay mặt đi hướng khác.

"Ta đã nói như thế rồi, không cần nói thêm gì nữa."

La Hầu làm như không hiểu lời của y, chàng không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi kia.

An Kình không nghe nổi nữa, y quay phắt đầu lại, mắt long lanh lệ.

"La Hầu, ta biết ta làm như thế này là có lỗi với ngươi, mỗi ngày ta có thể gặp được nàng, ngươi không biết ta vui mừng đến nhường nào. Nhưng trông thấy nàng hết lòng yêu thương bảo bọc ngươi, rồi lại coi tấm tình ta như không khí, ta lại đau xót đến nhường nào."

"La Hầu, một người tốt đẹp như Đông Cô, tại sao ngươi chưa từng nghĩ qua, sẽ có người đàn ông khác cũng sẽ yêu nàng......."

Bóng đêm cô liêu, trong đầu La Hầu hỗn loạn, chàng nhìn An Kình, ánh mắt trống rỗng.

"Ngươi muốn gì....... Rốt cuộc là ngươi muốn gì......"

Môi An Kình hé mở.

"Ta muốn tất cả. Chứng vật của Lã Khâu Niên, và trái tim của Đông Cô." Cặp mắt hẹp dài của y nhìn La Hầu không chớp, gằn từng lời.

"Nếu như chỉ được chọn một trong hai, thế thì ta muốn cái thứ hai."

........

La Hầu không biết bản thân chàng đã về đến nhà bằng cách nào. Chàng mở cánh cửa vào sân, bước qua ngưỡng cửa, nhìn xung quanh, chỉ thấy trống vắng. Thật ra khoảng sân vẫn giống như lúc chàng rời đi, không có bất cứ thay đổi nào, thứ thay đổi, là lòng chàng. Chàng như bị quay trở lại quãng thời gian trước kia, lúc mới từ chiến trường về, mang theo tấm thân tàn tạ. Cha đã chết, mẹ đã rời đi, em gái cũng không còn nữa. Cả căn nhà chỉ còn lại mỗi mình chàng. Không người thân, không bạn bè, làm gì cũng chỉ thui thủi mình chàng. Chàng phải mất rất lâu mới thích ứng được với cơ thể tàn phế, học đi lại từ đầu, những sinh hoạt đều phải học lại từ đầu. Bao nhiêu gian khổ trong quá trình, bao nhiêu máu và mồ hôi chàng đã đổ ra, đều không ai hay biết. Lần lâu nhất, có dạo nguyên nửa tháng trời chàng không hề mở miệng, bởi vì không có ai để nói chuyện với chàng, mà chàng sẽ không tự nói chuyện một mình.

Chàng đã từng ngỡ rằng chàng sẽ sống như thế suốt đời. Mãi cho đến một ngày, Đông Cô xuất hiện trong đời chàng.

Nàng đỡ lấy chàng nơi xưởng mộc nọ. La Hầu nhớ lại giây phút đó mà lòng rối bời, gập người xuống. Nàng đã đỡ lấy chàng, rồi còn chủ động đề nghị chở bàn về nhà giùm chàng. Lúc đó chàng chỉ nghĩ nàng là một người tốt bụng, xa nhau nửa tháng, chàng đã tưởng rằng hai người không còn gặp lại nhau nữa. Nào hay, khi họ gặp lại nhau thì......

La Hầu, một người tốt đẹp như Đông Cô, tại sao ngươi chưa từng nghĩ qua, sẽ có người đàn ông khác cũng sẽ yêu nàng.......

Đúng vậy, nàng là một người vô cùng tốt đẹp.

La Hầu chống gậy, vào lại trong nhà với bộ dạng gần như thảm hại. Nhìn thấy người con gái đang ngủ say trên giường, La Hầu đến quỳ bên, rón rén nắm lấy tay Đông Cô. Nàng đang ngủ yên nhưng thần thái không thoải mái, đầu mày luôn hơi nhíu lại. La Hầu cứ quỳ mãi ở tư thế đó, chàng chỉ có một chân để chống, đầu gối đã nhức nhối từ lâu, nhưng chàng không đứng lên.

Đông Cô xuất hiện trong đời chàng, giống như nắng ấm giữa trời đông. Nàng là người đầu tiên trong đời La Hầu đã dốc lòng đối xử tốt với chàng. Nàng khiến cho chàng, lần đầu tiên trong cuộc đời hoang phế của mình, bắt đầu biết chờ mong, nhìn về tương lai với khát vọng.

Chàng đã từng nghĩ bản thân mình sẽ không giữ nổi chiếc hộp, từng nghĩ bản thân mình sẽ không che chở được cho La Từ, cũng từng nghĩ có lẽ chàng sẽ phải chết vì chuyện này. Nhưng chàng chưa bao giờ nghĩ có một ngày chàng sẽ mất đi Đông Cô. La Hầu ăn nói vụng về, không biểu lộ rõ được Đông Cô mang ý nghĩa gì đối với chàng, chỉ đến khi chàng sắp mất nàng rồi, nỗi đau khổ xé tim xé gan đó còn kinh khủng hơn là chết đi. Ngày tháng không có nàng bên mình, ngay cả nghĩ đến nó, chàng cũng không có can đảm.

La Hầu hơi cúi xuống, nhìn vạt áo trống hoác của mình, và bàn chân gỗ phía sau lưng, do đang quỳ nên đã bị lệch, nghiêng với một góc độ kỳ lạ trên sàn nhà. Chàng lại nghĩ đến An Kình, dung mạo như tiên sa, khi chất như lan huệ. Bàn tay của La Hầu xoè ra, trong lòng đau xót khôn nguôi. Chàng nhắm chặt mắt, đau khổ rên một tiếng rên trầm thấp, như một con thú bị thương đang trốn trong hang sâu, cô độc và thê lương.

Ta biết phải lấy gì để so với hắn, lấy gì để giành với hắn......

Một chân khó tiếp tục chống đỡ thân thể, cuối cùng La Hầu ngã xuống đất. Khí lạnh từ dưới mặt đất thấm vào người chàng, chàng chống chọi lại theo bản năng, nhưng không vận được nội lực. Vết thương cũ nhiễm lạnh, đau đến đổ mồ hôi khắp người. Hai tay chàng bóp chặt lấy phần đùi cụt bên phải, hàm răng cắn chặt, mặt tái đi.

Văn Giới từng nói với Đông Cô, năm xưa một đao đó của La Hầu chặt như không đau, trấn tĩnh và thản nhiên. Nhưng lúc chân lìa khỏi mình, có thể không đau không cảm giác ư? Đương nhiên không thể. Sự trấn tĩnh lúc ấy của La Hầu, là vì chàng đã quyết tâm, ý chí áp đảo hết mọi đau đớn. Nay chỗ bị cụt lại đau, tường thành trong lòng cũng đã sụp đổ, đau đớn liền nhân lên gấp bội, hơn cả trước kia.

Thời gian như ngưng đọng, khắp người chỉ toàn đau đớn. La Hầu run lên bần bật, hai tay càng bóp mạnh, thì phần xương nơi vết thương cũ càng đau dữ dội. Chỉ trong thời gian của một nén hương, mặt đất đã thẫm màu của mồ hôi đổ ra. Chàng muốn đứng dậy, nhưng không sao nhúc nhích được. Trời nay đã là cuối tháng Giêng, đầu tháng Hai, đêm ở phương Bắc giá buốt hơn bao giờ hết. Môi miệng La Hầu đã khô nứt, lạnh đến tím tái, sắc mặt vốn ngăm đen của chàng đã nhợt nhạt hẳn đi, ý thức dần dần mơ hồ.

La Hầu dùng chút hơi sức cuối cùng, giơ một tay lên, vất vả chạm vào thành giường. Ý nghĩ của chàng đã hỗn loạn, chỉ gọi tên nàng theo bản năng.

"Đông Cô......."

Đông Cô.......

Giúp ta, hãy giúp ta......

........

Sáng hôm sau, Đông Cô nhập nhèm mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng hẳn, nàng tự trách bản thân sao ngủ say như chết. Thò tay với qua bên cạnh, La Hầu không có ở đó. Cũng phải, vào giờ này thì chàng đã nên dậy rồi.

Đông Cô giụi giụi mắt, ngồi lên. Ngay lúc nàng vừa ngồi lên, nơi đuôi mắt quét qua một vật gì đó. Đông Cô còn chưa quay đầu, trong lòng đã bất chợt nảy sinh một cảm giác bất an. Quả nhiên, nàng vừa quay đầu đã thấy La Hầu ngã dưới đất. Mắt chàng nhắm nghiền, mặt tái nhợt, môi nứt nẻ tróc da, hai tay đang ấn nơi vết thương cũ của phần đùi cụt bên phải, người co quắp, gậy bị rớt ở một bên, toàn thân ẩm ướt. Chàng nằm đó im hơi lặng tiếng, giống như đã chết rồi.

Tức thì, Đông Cô quên cả thở.

"LA HẦU!"

Đông Cô gần như bổ nhào xuống khỏi giường, lúc chạm đất đầu gối bị khuỵu, suýt nữa thành quỳ luôn xuống đất. Nàng để chân trần đứng trên sàn nhà lạnh như băng mà không hề thấy lạnh.

"Chồng..... chồng em ơi!"

Đông Cô đỡ lấy vai của La Hầu, ôm chàng vào lòng.

"La Hầu, chàng đừng làm em sợ...... La Hầu......" Đông Cô gọi mãi gọi mãi, nước mắt rơi ra lúc nào nàng không hay, từng giọt từng giọt, rớt lên áo của La Hầu. Tại sao chàng ngã nơi này, tại sao trên người chàng là một bộ đồ mặc để đi trong buổi đêm......

Đông Cô có quá nhiều nghi vấn, nhưng trước một La Hầu đang hôn mê, nàng không cách nào suy nghĩ được.

"La Hầu....... Sao lại nóng thế này......" Đông Cô sờ mặt chàng, phát hiện chàng đang sốt. "Chàng sốt rồi, chàng đợi em......"

Cô gái mà ngày thường ốm yếu gầy gò, bờ vai ngày thường không biết vác, cánh tay không biết khiêng, thế mà lúc này không biết lấy đâu ra sức, vác được một chàng trai to cao như núi, cõng đến bên giường.

Nàng đắp chăn thật kỹ cho La Hầu.

"Chàng đợi em, em đi tìm đại phu, chàng đợi em......"

Đông Cô khoác đại một chiếc áo lên mình, xoay người chực rời đi. Ngay lúc nàng quay đầu đi, người trên giường như cảm ứng được, bất chợt thò tay nắm chặt lấy một góc áo của nàng.

"......Khoan."

Đông Cô quay phắt đầu lại, thấy La Hầu đã hé mở mắt, mơ hồ nhìn nàng. Đông Cô ngồi xổm xuống bên giường, nắm lấy tay của La Hầu, khẽ hỏi: "Chồng ơi, chàng tỉnh rồi à, chàng thấy trong người thế nào?"

Lần đầu tiên bàn tay to rộng của La Hầu yếu ớt như thế, vô lực giữ hai tay nàng.

"........ Không....... Không sao."

Thấy chàng như vậy, Đông Cô xót xa trong lòng, nhưng bệnh cần phải mau chữa chạy, nên nàng cũng không thiết đến chuyện gì khác.

"Chàng ốm rồi, em đi tìm đại phu cho chàng, chàng ráng chịu đựng thêm một chút, em sẽ về ngay thôi."

Nàng vừa nói xong liền cảm nhận được rõ ràng bàn tay chàng siết mạnh hơn. La Hầu chậm chạp lắc đầu, "Đừng......không cần, nàng đừng đi......"

Đông Cô dịu dàng vỗ về, "Chàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, em sẽ về ngay đây thôi."

Nàng vô cùng lo lắng, vội vã muốn đi tìm đại phu. Lúc buông tay chàng ra, tay của La Hầu vẫn hơi cố gắng níu, nhưng khổ nỗi hiện giờ chàng không vận được sức, níu nàng chẳng khác gì không níu.

"Khoan......"

La Hầu nói không ra lời, Đông Cô đã đi mất. Nhìn ngược sáng phía cửa phòng, La Hầu dõi mắt theo bóng hình đang dần khuất. Chẳng mấy chốc đã mất hút. Lòng chàng lạnh lẽo, như bị ai đạp rơi xuống vực sâu vạn trượng. Chàng không để ý đến tình trạng sức khoẻ của mình, lật đật chống người bò dậy.

Đông Cô vừa ra khỏi phòng liền nghe thấy bên trong "bịch" một tiếng. Nàng giật mình, nhào lại vào trong nhà. Đẩy cửa bước vào đã thấy La Hầu ngã dưới đất, cánh tay đang run rẩy chống người dậy, ra sức tìm cách đứng lên. Ban nãy vì vội, chàng đã quên mất mình có khuyết tật, định lao ra khỏi giường đuổi theo nàng. Đến lúc ngã thảm hại dưới đất mới nhớ ra, cả đời này đã không cách nào chạy được nữa. Nghe thấy tiếng động, chàng hoảng hốt ngẩng đầu. Vươn một tay, La Hầu dùng toàn bộ khả năng của mình để túm lấy vạt áo của Đông Cô.

"Ta....... Ta không sao...... nàng không cần phải đi, không cần phải đi......"

Đông Cô không hiểu vì sao La Hầu khăng khăng không muốn nàng đi, nhưng trông thấy chàng như thế này, thật sự là nàng không sao yên tâm mà để chàng ở nhà một mình.

"Được được, không đi đâu hết." Đông Cô tiến lên đỡ chàng, để chàng dựa vào người mình, từ từ đứng dậy.

Cơ thể của La Hầu không có sức, hầu như Đông Cô dùng sức của nàng để vực chàng lên.

Nàng muốn tìm cách để cho tâm trạng của chàng khá hơn, khẽ cười bảo: "Coi như đây là lần đầu tiên chồng em ốm, bình thường khoẻ quá không để cho vợ có được cơ hội biểu hiện, lần này để vợ hầu hạ chàng một phen ra trò."

Những lời nói rất đỗi bình thường, nếu trước đây nói ra sẽ không có gì, nhưng lúc này vào tai La Hầu, hai chữ "hầu hạ" khiến cho chàng cảm thấy mình như một gánh nặng cho nàng. Chàng hoảng loạn níu lấy cánh tay của Đông Cô.

"Ta....... Ta sẽ mau khoẻ lên thôi....... Ta sẽ mau khoẻ lên thôi......." Nàng không cần phải chăm sóc cho ta, ta rất khoẻ, ta làm được hết tất cả.

Đông Cô tưởng chàng đang muốn làm nàng yên tâm, khẽ cười một tiếng.

"Được, càng nhanh càng tốt." Chàng càng mau khoẻ lên, ta càng yên tâm.

La Hầu được Đông Cô đỡ về giường, lời của nàng như lệnh của tướng soái, chàng âm thầm ra sức vận lực trong người, muốn điều tiết lại khí tức. Khốn nỗi đêm qua đã gây cho chàng quá nhiều tổn thương trong cơ thể, lúc này lại đang sốt cao, làm sao có thể vận được khí. Chàng nằm trên giường, ngửa đầu, lòng tràn đầy căm ghét dành cho bản thân.

Càng yếu ớt, La Hầu càng muốn vận lực. Giằng co một hồi, cuối cùng chàng tiêu hết sạch tinh lực, chìm sâu vào giấc ngủ.

Kẻ phải khổ vì tình, thật sự là như người đi trên băng mỏng.

Đông Cô thấy chàng đã ngủ yên, xuống bếp nấu nước nóng, đắp khăn ấm lên trán La Hầu. Nàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt chàng, xót thương vô ngần. Tay hơi nhích xuống, Đông Cô liền chạm phải một vật gì đó cứng cứng dưới áo của La Hầu. Nàng khó hiểu rút nó ra, phát hiện thế mà lại là một thanh chuỷ thủ. Trên chuỷ thủ trát tro đen làm nó không bóng nữa, nhưng không giấu được lưỡi dao lạnh lẽo đang toả mùi máu tanh.

Đây là một thanh chuỷ thủ để gϊếŧ người, hơn nữa, nó không chỉ gϊếŧ có một người. Thanh chuỷ thủ ấy tuy không lớn, nhưng Đông Cô cầm nó trong tay, không nhẹ. Nàng lặng lẽ cầm nó một lúc, sau đó nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người gõ.

Đông Cô nhìn giờ, hôm nay tiểu vương gia cũng đến khá muộn.