Một Nét Son Tình

Chương 46: Ta nam, nàng nữ

"Sao, vị tiểu vương gia đó đã dùng những thủ đoạn gì để tìm đồ rồi?" Văn Giới trêu, "Có phải đã lấy sắc đẹp quyến rũ?"

Đông Cô thấy cô ta càng nói càng quá quắt, vội vàng đổi đề tài.

"Cái gì mà lấy sắc đẹp quyến rũ, đừng có nói bậy, chúng ta nói chuyện nghiêm túc trước đi."

"Hừ." Văn Giới cười lạnh một tiếng, "Đạo đức giả, ta không tin là có hắn ngay đó thì cô còn nhìn nổi cái mặt của La Hầu."

Đông Cô không muốn giải thích gì nhiều với cô ta, hỏi: "Cô cảm thấy tiếp theo sau đây thì chúng ta nên làm gì."

Văn Giới uống miếng nước, đáp: "Đương nhiên là chọn một phe. Nếu không, ta thì không nói làm gì, ngươi với La Hầu có chạy nổi không?"

Đông Cô nói: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Văn Giới: "Nghĩ nhiều làm gì chứ, tí La Hầu về, ngả bài với hắn, kêu hắn đưa hộp đồ ra, giao cho An Nam Vương phủ là xong."

Đông Cô cúi đầu nghĩ ngợi.

Văn Giới ngước mắt nhìn nàng, "Ngươi do dự điều gì?"

Đông Cô không đáp.

Văn Giới nói: "Có phải ngươi đang nghĩ về em gái của La Hầu?"

"......Phải." Đông Cô gật đầu, "Cô định thuyết phục La Hầu như thế nào."

"Ha." Văn Giới cười gằn, "Không phải là ta định thế nào, là ngươi định thế nào. Dù gì thì người đi thuyết phục hắn cũng không phải là ta."

Đông Cô bất lực: "Tính của La Hầu rất quật cường, nếu trước đây chàng đã không giao hộp đồ, thì hiện giờ bảo chàng giao nó ra cũng không dễ gì."

Văn Giới nói: "Dùng lý để nói cho hiểu, dùng tình để thôi thúc hành động, đi mà giảng giải ý nghĩa lớn lao cho hắn nghe, không phải ngươi giỏi ăn nói lắm sao. Không được nữa thì "tâm tình bên gối" với hắn, sao đi nữa hắn sẽ không từ chối được ngươi."

Đông Cô suy đi tính lại một phen. Nàng không thể nói cho Văn Giới biết mức độ quan trọng của La Từ đối với La Hầu, cho dù nói ra thì cô ta cũng không hiểu.

"Được, để mấy ngày tới có thời gian tôi sẽ nói chuyện với chàng."

Văn Giới đứng lên.

"Ta ở Vân Lâu, sau khi ngươi nói chuyện với hắn xong, bất kể kết quả ra sao, cứ báo cho ta trước."

"Được."

"Vậy xin chào." Văn Giới xoay người rời đi.

Đông Cô không đứng lên tiễn, nàng ngồi ngẩn người, xoay xoay chén trà đã cạn ở trong tay. Sự bình tĩnh là giả, là giả hết. Đông Cô lại thở dài. Nếu như Văn Giới đoán đúng, vậy thì nguy hiểm đã tới rồi. Khổ nỗi địch trong bóng tối, ta ngoài chỗ sáng, hơn nữa sức lại chênh đến một trời một vực, không sao đem ra so được. Mà còn có 1 điểm nữa Văn Giới nói đúng, đã đến lúc phải ngả bài với La Hầu rồi.

.........

Chiều hôm đó, trên bàn ăn hai người ai nấy đều đầy ắp tâm sự trong lòng. Đông Cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy để đến mai nói sẽ tốt hơn, hiện giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra cách nào để mở lời cho suông. La Hầu thì tuy mang tâm sự, nhưng không ảnh hưởng đến khẩu vị của chàng. Lượng cơm vẫn như trước, không hề giảm. Đêm đến, Đông Cô xoa bóp chân cho La Hầu xong, hai người lên giường nằm. Vì ban ngày lo nghĩ quá nhiều, đầu óc Đông Cô sớm mệt mỏi, nhanh chóng thϊếp đi. Trong bóng đêm, La Hầu hé mở mắt, gần đến giờ rồi, chàng chậm rãi xoay đầu. Do động tĩnh của chàng, Đông Cô hơi cựa mình trong mơ. La Hầu không ngồi dậy, chàng vươn 1 tay đặt lên cổ Đông Vô, hai ngón tay để ở 2 huyệt vị, chậm rãi ấn xuống. Thoạt tiên Đông Cô có vẻ hơi khó chịu, cựa quậy một hồi, sau đó ngủ càng lúc càng say, càng lúc càng sâu.

Thấy nàng đã hoàn toàn say giấc, La Hầu rút tay về, chậm rãi ngồi lên. Chàng mặc xong quần áo, lấy gậy ra, trở mình xuống giường. Đến bên chiếc tủ gỗ đựng quần áo, chàng mở cửa tủ ra, mò xuống dưới đáy tủ. Bàn tay tìm được vị trí một cách chính xác, La Hầu rút lên một vật. Gỡ lớp khăn quấn, một chiếc chuỳ thủ đơn giản hiện ra. Không còn vỏ, lưỡi dao toả ánh bạc lạnh lẽo dưới trăng, thấm đẫm mùi máu. Lưỡi dao sắc bén vô ngần, nhưng La Hầu không hề bận tâm, chàng nắm chuỳ thủ, liếc về phía Đông Cô, rồi cẩn thận lui ra khỏi phòng. Ra đến sân, chàng vẫn chưa rời đi ngay, mà vào trong nhà bếp. Vốc một khúc củi đã cháy thành tro, bóp nhuyễn, xát lên mặt dao. Trong phút chốc, lưỡi dao vốn loé sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng nay đã đen sì không còn toả sáng.

La Hầu cầm chuỳ thủ lên ngắm nghía, sau khi xác định không còn phản quang được nữa, giắt vào người, rời khỏi nhà.

Chàng cưỡi ngựa đến lầu Đông Càn. Tuy cưỡi ngựa rất khó khăn đối với chàng, ngồi lệch trông cũng vô cùng xấu xí, nhưng điều chàng cần nhất là sao cho nhanh. Chàng để lại ngựa ở chỗ cách lầu Đông Càn hai con phố, rồi đi bộ tới.

Có lẽ An Kình đã dặn trước, người trông coi trước cửa khách điếm không cản khi thấy mặt chàng, thậm chí không lục soát người chàng. Vào đến bên trong khách điếm, sâu tuốt phía sau là căn biệt viện nho nhỏ, An Kình đang đợi chàng ở đó. Thành Tuyền đứng ngoài sân, thấy La Hầu cô ta mỉm cười.

"La công từ, tới rồi à."

La Hầu gật đầu.

"Mau vào trong đi, tiểu vương gia đã đợi ngươi khá lâu rồi."

Thành Tuyền mở cửa cho La Hầu.

La Hầu chống gậy bước vào sân, phía sau, Thành Tuyền đóng cửa lại. Các căn phòng trong viện đều tắt hết đèn đóm, La Hầu hơi lấy làm lạ, đảo mắt nhìn thì thấy An Kình đang ngồi dưới một mái đình bằng đá. Y vẫn mặt đồ trắng phau, dưới trăng trông vừa lạnh lẽo vừa tinh xảo. Thấy La Hầu, y cười cười với chàng, đưa tay ra hiệu một vị trí bên cạnh mình.

"La công tử, mời."

La Hầu chống gậy bước đến gần, ngồi xuống chỗ đối diện với An Kình.

An Kình không vội nói gì, y rót một chén trà nóng, đưa cho La Hầu.

"Trời khuya sương lạnh, La Công Tử uống một chén trà làm ấm người trước đi."

La Hầu lại không đón lấy chén trà. Chàng nhìn An Kình, nét mặt lắng như đầm nước, mắt đen đặc như mực.

"Ngài tìm tôi có việc gì?"

An Kình cười cười, "La công tử nghĩ ta tìm ngươi vì việc gì?"

"......"

An Kình tự rót cho mình một chén trà, lẳng lặng nói: "La công tử, ngươi không cần mang ý thù địch với ta, ta hoàn toàn không phải muốn hại ngươi."

La Hầu lặp lại câu hỏi: "Ngài tìm tôi có việc gì?"

"Ha." An Kình khẽ bật lên một tiếng cười, ánh mắt thoắt cái trở nên sắc bén hơn. "Ngươi nói xem ta tìm ngươi vì việc gì. La công tử, bản thân ngươi đã làm những gì, lấy những gì, lẽ nào còn cần ta phải nói trắng ra."

Bóng đêm tịch liêu, phút chốc đều là hoang vắng.

Một lúc lâu sau, La Hầu mở miệng.

"Làm cách nào ngài biết được, ai đã nói cho ngài biết?"

An Kình luôn nhìn chàng, nghe câu hỏi đó, mép hơi nhếch lên, nhưng hoàn toàn không phải đang cười. Y chậm rãi đáp: "Vừa mới biết, là ngươi nói cho ta biết."

La Hầu ngẩng phắt đầu nhìn An Kình, trong mắt hiện rõ vẻ ngoan lệ. An Kình nhìn thẳng vào mắt chàng không chút sợ hãi. Trên mặt y không mang bất cứ biểu cảm nào, rất lạnh lùng. Ánh mắt y như dao, gằn rõ từng lời.

"La Hầu, tự ngươi làm anh hùng, không lo hiểm nguy, nhưng ngươi vứt sự sống còn của Đông Cô đi nơi nào?"

La Hầu nghe đến câu hỏi đó của y liền âm thầm chấn động, nhưng nét mặt không hề thay đổi.

"Ngươi phải biết Lã Khâu Niên là người như thế nào, bà ta muốn gϊếŧ các ngươi, chẳng khác gì bóp chết một con kiến. Có thật là ngươi thương yêu Đông Cô, lo lắng cho Đông Cô không."

La Hầu chau mày, "Tại sao ngài cứ luôn nhắc đến Đông Cô?"

Ánh mắt của An Kình thoắt đổi, quay đầu đi.

La Hầu vẫn nhìn theo y, "Ngài đến nơi này, tiếp cận Đông Cô, cũng là vì hộp đồ đó, đúng không?"

An Kình quay đầu về lại, nhìn vào mắt La Hầu.

"Ngươi cho là vậy à?"

La Hầu hơi chau mày, "Nếu không thì còn có lý do nào nữa." Chàng trầm giọng xuống, "Nếu như ngài muốn lấy đồ, có thể giành từ tôi, nếu ngài giỏi thì ngài sẽ lấy đi được."

"Nhưng mà." Chàng lại rẽ hướng khác, "Chuyện này không hề liên quan đến Đông Cô, nàng hoàn toàn không biết gì, nàng đối xử với ngài rất tốt, ngài đừng làm cho nàng bị liên luỵ."

.........

"A....... A ha ha......"

Gió lạnh lẽo mang theo tiếng cười. Ban đầu An Kình chỉ cười khe khẽ, sau đó không biết vì sao tiếng cười càng lúc càng lớn.

La Hầu nhíu chặt đầu mày, "Ngài cười gì?"

An Kình lẳng lặng nhìn chàng.

"Ta cười ngươi, mà cũng cười chính ta, cười nhiều hơn hết là ý trời khôn lường, trêu nhạo nhân thế."

"Ý là gì?"

Ánh mắt của An Kình thẫn thờ nhìn chung trà trên bàn.

"La công tử, nếu như ta đã làm Đông Cô bị liên luỵ, thì ngươi sẽ làm gì?"

La Hầu nhìn y, "Nếu ngươi động đến nàng, ta sẽ phải gϊếŧ ngươi."

Ánh mắt của chàng bình tĩnh, giọng nói cũng bình thường, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, bầu khí xung quanh thay đổi ngay tức khắc. An Kình rõ ràng cảm giác được một luồng khí lạnh chạy xuyên sống lưng, làm y tê dại. Nhìn lại mặt của La Hầu, chàng vẫn một vẻ như trước đó, không nói gì, nhưng lại dữ dội hơn là uy hϊếp, không mang biểu cảm, nhưng lại càng kinh khủng hơn là hung ác. An Kình âm thầm đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, y không cam lòng, với La Hầu, y mãi mãi háo thắng.

"La công tử, ta sẽ không làm tổn thương đến Đông Cô."

La Hầu gật đầu.

"Nhưng lý do không phải là vì lời ngươi nói."

La Hầu: "Ý là gì?"

An Kình nhìn chàng, ánh mắt xuyên qua mắt của La Hầu, nhìn thẳng vào người ở sâu trong lòng chàng.

"La công tử, có những lúc chuyện rất đơn giản luôn luôn bị người ta nghĩ nó thành vô cùng phức tạp. Mà chuyện phức tạp, thì lại bị người ta nghĩ thành vô cùng đơn giản."

La Hầu cau mày, "Ý là gì?"

"La Hầu, ta tiếp cận Đông Cô, không phải vì vật nằm trong tay của ngươi."

"......" Ánh mắt của La Hầu thoáng lộ chút ngỡ ngàng, "Không phải? Vậy vì cái gì?"

An Kình nhìn chàng, trong ánh mắt của y bất ngờ mang theo chút thương xót.

Y khẽ nói với La Hầu: "Ngươi nghĩ theo hướng đơn giản xem."

An Kình hơi nghiêng người về phía trước, ghé đến gần La Hầu hơn. Vừa chậm rãi nói vừa dẫn dắt chàng.

"Tại sao ta đến đây, đơn giản nhất......."

La Hầu nhìn y, An Kình như một con rắn độc, trườn đến gần chàng từng chút một. Đầu óc của La Hầu không sao suy nghĩ được gì, nhưng cơ thể của chàng đã bất giác run lên một cách vô cớ. An Kình vươn một tay, vuốt ve khuôn mặt của La Hầu, giống như đang thông qua chàng, vuốt ve người yêu dấu.

"Đông Cô là ai, ta là ai......"

Bàn tay đó dịu dàng mơn man, La Hầu không sao nhúc nhích được, chàng há miệng, "Đông Cô......là một người dưng tầm thường, ngươi....... Ngươi là tiểu vương gia của phủ An Nam Vương."

"Không......." An Kình khẽ lắc đầu, ánh mắt bi thiết và đầy thương cảm, "Không phải như vậy......."

Tay của y nâng khuôn mặt của La Hầu, miệng kề bên tai chàng:

"Đông Cô là nữ, mà ta, là nam......"

Ngay tức thì, gió đêm như gai nhọn, trăng sáng như đao.

La Hầu sững sờ cúi đầu, gương mặt đẹp tuyệt trần của An Kình ở ngay trước mắt chàng. Ánh trăng tinh khôi tưới trên khuôn mặt y, trong như ngọc, sáng mịn màng. Ánh mắt y đẹp thê lương, tóc dài như thác đổ, rất giống như một thần tiên hạ phàm, hoàn mỹ không tì vết.

Lần đầu tiên trong đời, La Hầu cảm thấy lạnh.

Một cảm giác lạnh lẽo buốt đến tận xương tuỷ......

hết chương 46