Vợ À! Địa Ngục Chờ Em

Quyển 2 - Chương 16: Mang thai

Sau vụ trọng thương đó, Thiên Song ngày nào cũng túc trực bên giường của Tư Hạo Quân để chăm sóc hắn. Có lẽ, cô thấy day dứt vì những gì mà hắn đã làm cho cô.

Cô phải công nhận thuốc của lão rùa kia khá công hiệu. Mới đắp có 2 lần mà đã gần khỏi hẳn.

Ngày mà Thủy Thần có thể xuống giường, rất nhiều người đến hỏi thăm. Lần đầu tiên cô thấy nhiều thần tiên đến vậy. Phải nói, cô chưa bao giờ thấy những vị thần này ngoài đời. Cứ ngỡ họ chỉ có trong trí tưởng tượng, phim ảnh thôi. Thật không ngờ…

Cô không hiểu tại sao Tư Hạo Quân không cho cô gặp những vị thần đó. Nhưng, cô không bận tâm đến. Mấy hôm trước, cô vô tình gặp được Mạnh Bà trong thuyền thuyết. Bà ấy đã cho cô một giỏ hoa bỉ ngạn. Nghe nói rằng, nghiền lấy màu nước cánh hoa bỉ ngạn tặng cho người mình thích, sẽ được đáp trả lạ tình cảm.

Tuy cô không biết có phải thật không, nhưng điều cô chắc chắn nhất chính là… Tình cảm của mình. Cô thích Tư Hạo Quân. Đơn giản bởi vì cô cảm nhận được hắn quan tâm cô thật sự. Từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng được ai bảo vệ. Vậy mà Tư Hạo Quân vì cô mà súyt mất mạng. Điều này cũng đủ để cho cô mở lòng rồi.

Nhìn nước hoa bỉ ngạn đỏ chói rực rỡ, cô nhúng chiếc khăn tay trắng vào muốn nhuộm đỏ. Không may, tay cô xoẹt qua một khía cạnh của chiếc bát bị cứa một đường chảy máu. Có vài giọt không may rơi xuống nước hoa bỉ ngạn.

- Phu nhân… Có sao không?

- Không sao, không sao…

Cô nhanh chóng nhậm ngón tay vào miệng. Một hương vị tanh tanh rất đắng tràn ngập trong khoang miệng của cô.

Đột nhiên, không hiểu sao hai mắt của cô nhoà đi. Cô đã cố gắng để cho bản thân tỉnh táo nhưng không được. Cơn buồn ngủ ấp đến khiến cô ngã trên đất bất tỉnh.

Tỳ nữ bên cạnh thấy vậy thì giật mình, xúm xụ lại.

- Phu nhân… Phu nhân, người sao vậy?

- Mau, đi báo cho Thủy Thần đại nhân biết đi…

Mùi hương trầm thoang thoảng quanh mũi, lại thêm mùi dịu nhẹ của thứ hương thơm kì lạ khiến cô rất đau đầu.

Trong phòng lúc này rất yên tĩnh, cô có thể nghe thấy được tiếng nói chuyện của Thủy Thần và lão rùa.

- Cơ thể của phu nhân hiện tại rất yếu, cái thai trong bụng bắt đầu có chuyển biến. Cái thai càng lớn thì sẽ càng hấp thu hết sinh lực của phu nhân. Ngài biết nên làm gì rồi chứ.

- Được.

Đợi lão rùa đi ra ngoài rồi, Tư Hạo Quân mới ngồi xuống cạnh giường nắm nhẹ lấy tay cô siết chặt.

- Không cần giả vờ nữa, dậy đi. Tỉnh từ nãy sao không lên tiếng?

Hắn nhẹ nhàng đỡ cô dậy dựa lưng vào đầu giường. Bị phát hiện mình giả ngủ cô thấy có chút bối rối. Tuy nhiên, khi biết bản thân mang thai cô lại cực kì sốc. Cô không nghĩ mình sẽ mang thai nhanh như vậy. Cô vẫn tò mò không biết thái độ của Tư Hạo Quân ra sao? Liệu hắn có thích đứa bé này không?

- Ta đương nhiên rất vui khi nàng mang thai.

- Ngài… Đọc được suy nghĩ của tôi?

- Có cái gì nàng biểu hiện hết ra rồi.

Thiên Song nhìn hắn mỉm cười. Tư Hạo Quân đặt nhẹ tay lên bụng của cô xoa nhẹ. Hắn có thể cảm nhận được một sức sống mới trong này. Hắn chỉ cần đứa bé. Hắn sẽ làm tốt bổn phận của một người cha cho đến khi đứa trê này ra đời an toàn.

- Tôi lần đầu làm mẹ, mong Thủy Thần đại nhân chiếu cố hơn.

Hắn hơi ngỡ ngàng trước nụ cười này của cô. Sau đó, Tư Hạo Quân vươn tay đỡ lấy gáy của cô kéo lại, đặt lên môi cô một nụ hôn. Người ngoài nhìn vào trông thấy hai người rất hạnh phúc. Chỉ là, trong lòng hắn hiện tại rất hỗn độn. Tư Hạo Quân buông cô ra, lại ôm vào lòng mình.

- Từ giờ nên cẩn thận hơn. Cái thai trong bụng nàng phải đợi 1 năm mới hạ sinh được. Thời gian mang thai lâu, làm gì cũng bất tiện. Ta sẽ luôn ở cạnh nàng trong thời gian này.

Từ ngày cô mang thai, không biết bao khách đến chúc mừng. Tuy nhiên, cô không được ra ngoài mà chỉ có ở trong phòng. Tư Hạo Quân cũng chu đáo hơn bình thường, tự mình chăm sóc cô. Đến cả lúc dùng bữa, đi ngủ đều do hắn sắp xếp ổn thoả cả.

Vẻ bề ngoài hắn nhìn cô lúc nào cũng mỉm cười. Nhưng, cô cứ có cảm giác là hắn đang cố gắng thể hiện cảm xúc vậy. Hắn có thực sự vui vì đứa bé?

Đêm hôm ấy, Tư Hạo Quân đợi cô ngủ say mới rời khỏi phòng. Hắn một mạch đi ra bờ biển rộng. Ban đêm trên bầu trời rất nhiều vì sao đẹp lấp lánh, sóng biển rì rào từng cơn, gió nhẹ khiến con người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Vô Diệm và Vô Ưu luôn đi phía sau hắn. Tuy thắc mắc không hiểu sao Thủy Thần lại ra đây hóng gió, nhưng hai người chẳng ai dám lên tiếng một lời.

- Bên phía Bắc Hải Long Vương sao rồi?

Vô Diệm nghe vậy nhanh chóng trả lời.

- Thưa, mấy ngày nữa ông ta sẽ đưa Tuyết Liên đến đây. Ông ta nói, đợi phu nhân sinh xong sẽ cử hành đại hôn đưa Tuyết Liên lên làm chính thất của ngài.

Đây chính là điều mà hắn đau đầu. Cả 4 vị Long Vương cai trị biển cả thì người nắm quyền nhiều nhất chính là Bắc Hải Long Vương. Gần đây thế lực của ông ta rất mạnh, hầu như nắm trong tay phần lớn binh lực, vì để tìm ra điểm yếu của ông ta nên Tư Hạo Quân đã lùi một bước. Vậy mà ông ta còn dám không biết điều, phải để cho con gái ông ta là Tuyết Liên trở thành Thủy Hậu của hắn. Điều này khiến Tư Hạo Quân rất tức giận.

- Chuyện này tạm thời đừng cho phu nhân biết.

- Ngài định thành hôn với Tuyết Liên thật sao?

- Ta, không cho phép bất cứ ai ngồi vào vị trí đó! Ta đang đợi người khiến ta rung động!