Qua hai canh giờ, cuối cùng sét cũng đã dừng lại.
Vô Ưu hốt hoảng chạy lên lễ đài. Diêm Vương cũng nhanh chóng bay đến. Hắn phong toả, tạo kết giới không cho thêm bất cứ ai đến gần.
Chân thân của Tư Hạo Quân dần dần mờ nhạt. Hắn nằng trong vũng máu xanh đỏ lớn bất tỉnh.
- Thủy Thần đại nhân…
- Tránh ra một bên!
Diêm Vương không chậm trễ, hắn kéo Tư Hạo Quân ngồi dậy, dồn hết sức lực truyền chân khí từ phía sau cho hắn. Nếu Diêm Vương không làm vậy, chắc chắn Thủy Thần sẽ mất mạng. Đây là lần đầu tiên có một vị thần bị Tử Lôi làm hại. Đây cũng là một phần trọng trách của Diêm Vương.
Nhất định có kẻ nào giở trò. Chính vì thế Tử Lôi mới xảy ra sự cố như vậy.
Sau một hồi cố gắng, cuối cùng Diêm Vương mới thả lỏng cơ thể. Giữ được chân thân của Tư Hạo Quân, hắn cũng đã cố gắng hết sức lực rồi.
Mà Tư Hạo Quân cũng rất kiên cố, vài giây sau hắn cũng tỉnh lại. Cho dù cả cơ thể bây giờ chẳng có chỗ nào lành lặn nhưng vẻ mặt của hắn cũng không có biểu hiện gì đau đớn. Diêm Vương đứng dậy, kết giới xung quanh cũng được hạ xuống. Đám quỷ sai vội vàng chạy lên nhộn nhịp hỏi han.
Vô Ưu đỡ Tư Hạo Quân đứng dậy. Cơ thể hắn giờ đây mất hết sức lực, máu ở khoé miệng cũng chưa khô. Đặc biệt cặp sừng của hắn vẫn đang chảy máu xanh. Đây chính là lúc hắn yếu nhất.
- Thủy Thần, ta sẽ điều tra rõ chuyện này. Ngài yên tâm về dưỡng thương.
- Cảm ơn!
Dù sao thì lần này Diêm Vương cũng cứu hắn một mạng. Coi như lời nói trước khi lên lễ đài của Diêm Vương hắn sẽ xoá bỏ không trả thù nữa.
Vô Ưu đỡ Tư Hạo Quân đi xuống. Còn chưa đi được mấy hắn sững lại. Thiên Song từ bao giờ xuất hiện ở đây. Cô đứng trước mắt hắn, khóc đến nỗi hai mắt đỏ lên. Không kìm được, cô chạy đến ôm lấy hắn. Lại chạm vào vết thương, Tư Hạo Quân cắn răng chịu đựng. Vô Ưu muốn lên tiếng nhưng lại nhận được cái cảnh cáo của Tư Hạo Quân nên thôi.
Vị Thủy Thần này, chợt đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của cô.
- Sao lại đến đây?
- Ngài giấu tôi. Ngài lại… Lại thay tôi chịu sét đánh súyt mất mạng như vậy…
- Ta không sao?
Cô không nói nữa. Cái không sao của hắn lại thành bộ dạng như vậy.
Lúc này Tư Hạo Quân chợt nhớ ra cái gì đó. Hắn quay về phía của Diêm Vương, thỉnh cầu.
- Ta không truy cứu việc hôm nay. Nhưng, ngài có thể để Song Nhi của ta gặp mẹ cô ấy một chút được không?
Diêm Vương suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
Cô lại không ngờ rằng dù như vậy mà hắn vẫn thực hiện lời hứa với cô. Tim của cô rung lên một hồi rồi thắt lại, cảm giác hơi đau nhói.
- Đi đi, gặp mẹ nàng lần cuối. Ta… Ở đây đợi nàng…
- Nhưng…
- Đi nhanh lên, nếu không ta sẽ không gượng được nữa.
Tuy không nỡ nhưng cô đành nhanh chóng đi theo quỷ sai mà Diêm Vương phân phó. Nhìn bóng dáng của cô khuất dần, Tư Hạo Quân rốt cuộc cũng hết chịu được. Hắn ho nhẹ khiến máu từ miệng chảy ra. Vô Diệm bây giờ mới dám tiến lên, cúi đầu nhận lỗi.
- Còn biết mặt mũi gặp ta?
- Là lỗi của thuộc hạ. Tại… Phu nhân nghe đám tỳ nữ đồn bây bạ… Ép thuộc hạ đưa đến đây…
Tư Hạo Quân hừ lạnh.
Hắn cũng không biết sao bản thân lại vì cô mà làm ra đến mức này. Dù sao, hắn sẽ đợi cô sinh Tiểu Hải Long xong thì cũng coi như bản thân cũng không mất mát gì.
Diêm Vương đi đến bên cạnh hắn, chắp tay phía sau lưng. Hắn nhìn thấy trong mắt Tư Hạo Quân nhìn vị tiểu thϊếp kia không có cảm xúc gì. Tất cả hành động đều rất cưng chiều và quan tâm nhưng thực chất ánh mắt lại rất giả dối.
- Thủy Thần, ngài đã không yêu vị tiểu thϊếp đó, hà cớ gì đối tốt để cô ta ảo tưởng?
- Để Diêm Vương nhìn thấu rồi.
- Quả thực ngài đối với cô ta không có tình cảm?
Suy nghĩ một lúc, Tư Hạo Quân thẳng thắn nói.
- Ta chỉ muốn tâm trạng của cô ấy tốt chút để sinh Tiểu Hải Long. Đối với ta, tình cảm theo như lời ngài nói chỉ là phù du thôi. Khi cô ấy sinh xong, phiền Diêm Vương sắp xếp cho cô ấy đi đầu thai vào một nơi tốt, coi như công cô ấy giúp ta có được đứa con.