Ngài đừng có đùa… Tắm uyên ương gì chứ… Ha…
Da mặt cô sắp cháy tới nơi rồi. Tư Hạo Quân dần cúi xuống sát lại, kéo gần khoảng cách giữa 2 người với nhau.
- Quân…tôi… Thực sự rất mệt… Ngài không nên…
Đùa gì chứ? Đây là nơi công cộng mà hắn có thể làm chuyện đó với cô ở đây?
Thiên Song đang cố gắng phản kháng lại nhưng cô không biết rằng điều này càng khiến cho hắn nổi lên hứng thú. Thủy thần dường như có thể đọc được suy nghĩ của cô. Hắn ghé bên tai cô nói nhỏ.
- Đây là ôn tuyền của ta!
Hắn vừa dứt lời, một kết giới xuất hiện bảo vệ xung quanh ôn tuyền. Thiên Song hơi hoảng, cô muốn tìm đại một lí do để chuồn nhanh. Ai ngờ Thủy thần nhanh chóng cúi xuống phủ môi chặn lại miệng của cô.
Nhiệt độ càng lúc càng nóng, hô hấp của cô trở lên dồn dập hơn.
Thủy thần chuyển hướng cắn nhẹ lên vành tai của cô. Giờ đây, cơ thể của cô dường như mềm nhũn. Nếu không phải Tư Hạo Quân đang ôm lấy eo cô thì chắc chắn cô đã ngã từ lâu rồi.
- Ưm…mm…
Cái chuyện này cô đã trải qua với Thủy thần cũng tính là khá nhiều. Sau đêm động phòng đó, đêm nào hắn cũng “làm” với cô khiến cô thừa sống thiếu chết nức nở. Trái lại, có vẻ như tinh thần của hắn dần trở lên tốt hơn. Bao nhiêu năm không thể chạm vào nữ nhân. Giờ hắn như được phóng thích giải toả bản thân vậy.
Chuyện đó chỉ là trên giường, giờ làm trong hồ nước nóng khiến cô có chút không thích ứng.
Tư Hạo Quân không thể kìm nén được nữa. Hắn bắt lấy một chân của cô kéo ra, nhanh chóng tiến vào không báo trước. Thiên Song bị tập kích bất ngờ thì hét lên một tiếng rồi ôm chặt lấy cổ của hắn.
- A…a …
Từng đợt nhấp khiến cho dòng nước bên dưới cũng bân tung toé.
Cảnh xuân sắc khiến ai nấy cũng phải đỏ mặt ngượng ngùng. Còn cô thì mệt tới nỗi muốn rã rời chân tay. Sau lần phóng thích cuối cùng, rốt cuộc cô không thể chịu được nữa mà ngất đi trong lòng của Thủy thần.
Trên môi của hắn chợt xuất hiện một nụ cười hiếm thấy. Hắn cúi xuống ngửi mùi hương trên cơ thể của cô.
Quả nhiên, mùi hương này khiến cho hắn mê đắm. Nữ nhân này hắn cũng có thể chạm vào được. Tuy hắn không biết bản thân giữ cô lại chỉ vì muốn cô sinh tiểu hải long cho hắn hay là ý khác nhưng, hắn nhất định sẽ không thể để cô rời đi được. Hắn nhận định cô rồi… Cô chỉ có thể là phu nhân của Thủy Thần này.
Không biết qua bao lâu, Thiên Song mới mơ hồ tỉnh lại. Vẫn là chiếc giường này, vẫn là căn phòng này. Rốt cuộc… Cô phải ở nơi này đến bao lâu đây?
- Phu nhân, người tỉnh rồi.
Tỳ nữ không biết từ bao giờ đã trực sẵn bên cạnh giường của cô.
- Tôi ngủ bao lâu rồi?
- Dạ thưa, phu nhân đã ngủ được 1 ngày rồi. Bây giờ cũng sắp tới bữa trưa…
Từng kí ức nóng bỏng chợt hiện lên trong đàu của cô. Cũng tại tên đó làm quá đáng khiến cô ngất đi. Giờ thân thể đau như bị nghiền nát, chân tay thì nhức nhối đến khó chịu.
- Thủy thần vừa dặn nô tỳ rằng nếu phu nhân tỉnh dậy thì ngài ấy cho phép phu nhân ra ngoài Thủy tinh cung này tản bộ.
Vừa nghe xong khiến Thiên Song như có tinh thần hẳn. Cô xuống giường để nô tỷ giúp cô thay y phục, chải tóc. Sau đó cô dùng bữa ngon lành rồi uống cạn ngay bát máu của Thủy thần. Hành động này của cô khiến cho Mã Lục ở trong l*иg cũng ngạc nhiên mà phát ra tiếng “khè khè”.
Tất cả mọi việc đã xong, nô tỳ còn đưa cho cô một tấm lệnh bài vàng và căn dặn.
- Chúng nô tỳ không thể ra ngoài với phu nhân. Đây là lệnh bài của Thủy thần đại nhân, có nó trong tay thì Thủy Quái canh gác sẽ không thể làm hại phu nhân được.
- Ta biết rồi.
- Phu nhân hãy về sớm kẻo ảnh hưởng tới sức khoẻ.
- Biết rồi!
Cô cầm lệnh bài một mạch chạy đi. Vòng qua bao nhiêu lối cuối cùng cũng đến được cổng lớn. Hai hàng lính đứng canh gác nghiêm ngặt ở đó. Vừa trông thấy cô đi tới, bọn họ nghiêng trang cúi chào cô cung kính.
- Phu nhân!
Cái cảm giác được người khác tôn sùng cũng không tệ, nó khiến cô nhất thời cao hứng.
Hai người trong số họ tới mở cửa cho cô. Cánh cửa sổ lớn được đẩy ra, đột nhiên có một làn gió mạnh ập tới. Trước mắt cô là một con Thủy Quái khổng lồ đang sừng sững ngồi đó.
Thiên Song run run nắm chặt lấy lệnh bài rồi từ từ đi ra ngoài. Chỉ biết đột nhiên Thủy Quái gầm lên một tiếng rồi lao về phía của cô…