Phu nhân!
Đám lính mặt cá kia hốt hoảng định chạy đến bảo vệ cô. Cũng may, lệnh bài trong tay của cô toả ra một làn ánh bạc bảo bọc khiến cho Thủy Quái văng ra xa một đoạn.
Có vẻ như nó cũng thấy được lệnh bài trong tay cô nên không dám manh động nữa mà chỉ co ro im tại chỗ.
Thiên Song không ngờ cái lệnh bài này lại quyền lực tới vậy. Cô thả lỏng tinh thần hơn một chút rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chắc có lẽ Thủy Thần sợ cô bị thương nên đã cho người hủy tất cả các cạm bẫy đi. Đường đi ra ngoài biển rất an toàn. Cô vươn tay ra cảm nhận ánh mặt trời ấm áp mà mấy ngày nay không được ra ngoài. Không khí bên ngoài rất trong lành và thoáng đãng.
Đi một lúc lâu, cuối cùng cô lau mồ rồi ngồi xuống một tảng đá lớn hướng về phía biển. Theo như cô quan sát thì đây là một hòn đảo cô lập giữa đại dương bao la. Trên đảo này ngoài cái toà Thủy tinh cung kia thì chỉ có mỗi rừng cây và hoa cỏ lạ. Không có thuyền bè, không thất bóng dáng của một con người khiến cô cảm thấy rất cô đơn.
Ngồi ngẩn ngơ nhìn mặt nước chuyển động không biết đến bao giờ. Cuối cùng, cô đành bất lực đứng dậy theo lối cũ trở về.
Đời còn dài, cô không tin là không tìm ra cách rời khỏi đây.
Đi vào trong khu rừng, đột nhiên ánh sáng mặt trời trở lên âm u hơn, dường như có thứ gì đó che khuất vậy. Nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh đáng kể khiến cho cô hơi thấy bất an.
Lại đi thêm một đoạn nữa. Cuối cùng nỗi sợ hãi tăng vọt lên khiến cho cô chùn bước, quyết định quay lại.
Vừa mới quay người, trước mặt của cô liền xuất hiện một bóng đen cao lớn. Cô hơi hoảng lùi lại mấy bước. Nhưng bóng đen đó lại vươn tay ra, cổ của cô bị một lực vô hình nhấc lên giữa không trung…
Thoáng cái đã đến hoàng hôn. Trong Thủy tinh cung, rất nhiều nô tỳ và lính gác xôn xao chạy đi chạy lại tấp nập.
Không sai, vị phu nhân của Thủy thần sau khi ra ngoài liền biến mất không thấy trở về.
- Thấy chưa?
- Không có thấy.
- Làm sao đây… Đại nhân sắp về rồi… Chúng ta sẽ bị đem ra hành hình mất…
Tất cả nhộn nhịp đến nỗi không để ý một bóng dáng đang đứng ở gần đó từ nãy đến giờ. Không gian giảm xuống nhiệt độ âm cực… Tất cả mọi thứ bị một lớp băng dày bao phủ. Đám tỳ nữ và đám lính gác lạnh đến nỗi hiện nguyên hình thành những con cá vẫy mạnh trên mặt băng.
Thủy thần nhìn bọn họ lạnh giọng.
- Nếu phu nhân có mệnh hệ gì, đem tất cả các ngươi làm món cá nướng!
Hắn dùng pháp lực phong toả cả hòn đảo. Chợt hắn cảm nhận được thứ gì đó đang hiện diện trên hòn đảo này. Bóng dáng của Thủy thần biến mất hoà tan vào không khí. Chỉ một lát sau, hắn có mặt tại bờ vực, phía bên dưới sóng biển rào rào mạnh bắn tung toé.
Thủy thần nhìn xung quanh rồi nhắm mắt lại. Một quả cầu màu đỏ chói từ phía xa vọt tới. Ngay khi quả cầu sắp bay đến chính giữa gương mặt hắn, đôi mắt xanh lập tức mở ra. Chỉ biết quả cầu đỏ bị đóng băng ngay sau đó rơi xuống đất vỡ vụn.
- Diêm vương lại tự ý xông vào lãnh địa của ta? Ngài đây là có ý gì?
Cơn gió mạnh vụt đến cuốn theo Thiên Song đang bị ma lực không chế rơi xuống đất. Mà phía sau cô, người mặc áo choàng đen đó không ai khác chính là Diêm Vương. Hắn ta từ từ gỡ chiếc mũ áo choàng xuống để lộ ra gương mặt mị hoặc chết người.
Nếu tính ra thì nhan sắc của Thủy thần và Diêm Vương là ngang nhau nhưng tính khí của Diêm vương vốn lạnh lùng, mà ở Địa phủ tài nguyên lại giàu có đến cả Thiên Đế có cũng phải nhường ba phần. Còn Thủy thần thì khác, sắc đẹp của hắn chính là loại chết chóc, bản tính thì thâm độc nên rất nhiều vị thần phải dè chừng. Chính vì vậy mà số phiếu bầu của Thủy Thần kém hơn Diêm Vương một chút. Tuy nhiên, nếu Diêm Dương là đệ nhất mĩ nam thì đệ nhị chỉ có Thủy thần mới xứng đáng ngồi vào vị trí đó, không ai có cửa cả.
Diêm Vương bất giác nở nụ cười nham hiểm. Cũng may ở đây không có ai, nếu nữ nhân chỉ cần chứng kiến hai đại mĩ nam tranh chấp thôi cũng đủ để họ nguyện chết rồi.
Còn cô thì choáng váng đầu óc đang ngồi dưới đất không dậy được. Cơ thể rất chật vật.
- Hôm nay ta đến đây muốn nhờ ngài giúp một chuyện.
- Đùa sao Hắc Huyết? Diêm Vương đại nhân lẫy lừng lại đến nhờ vả ta?
- Đương nhiên có chuyện! Vả lại, nếu ngài không giúp ta… Sổ sinh tử của âm hồn này vẫn đang nằm trong tay ta bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy.
Đúng vậy, mặc dù cô đã uống linh dược của Thủy thần đưa để trường sinh bất tử nhưng chung quy lại cô vẫn chỉ là một âm hồn nhỏ bé. Nếu sổ sinh tử vẫn nằm trong tay của Diêm Vương, cô vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn.
- Ngài nghĩ có thể dùng cách đó uy hϊếp ta?
- Nếu Thủy thần đánh cược buông tay vị phu nhân này thì cứ thử…