Khinh phảng tùy phong mộc lỗ vận
Hắc lân như cương ngân tự châu
Thuyền nhẹ theo gió đẩy mái chèo
Vảy Đen như thép Bạc như châu
Ven bờ Thái Hồ, cành liễu buông xuống nước, phản chiếu bóng những căn trúc lâu, gió thổi trước mặt, thổi đến lòng người phơi phới.
Trong hồ một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi bơi qua, liền thấy một thanh niên áo trắng tuấn mỹ đứng ở đuôi thuyền, một tay nâng mái chèo, y bào tuyết trắng theo gió hồ tung bay, điều khiển chiếc thuyền rất có nhịp điệu. Rõ ràng là công việc nặng nhọc, nhưng hắn lại làm đến cực kỳ tao nhã, giống như thứ đang cầm trong tay không phải mái chèo bằng gỗ thô ráp, mà là đang vung bút viết chữ.
Ngẫu nhiên có thuyền hoa từ bên cạnh lướt qua, trên thuyền không thiếu các tiểu thư công tử con nhà quan du hồ hành lạc, thấy một nam tử thanh nhã như tiên trên chiếc thuyền nhỏ, đều chăm chú nhìn, không thể dời mắt.
Nhưng nam tử trên chiếc thuyền nhỏ hoàn toàn không nhìn đến những tầm mắt nóng bỏng từ bốn phía bắn lại đây, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch cười, không để tâm vào việc chèo thuyền, ánh mắt lại chuyên chú nhìn chằm chằm khoang thuyền, làm cho người ta không khỏi tò mò trong khoang thuyền phải chăng đang có một tuyệt sắc giai nhân nào đó có thể làm cho vị công tử tuấn dật này để ý ái mộ như thế.
Nhưng mà sự thật thật sự cùng tưởng tượng của bọn họ cách nhau quá xa …
Trong khoang thuyền làm gì có tuyệt sắc giai nhân nào đang ngồi?! Mà là một nam nhân cao lớn cường tráng tay to lưng thô, hơn nữa người này mắt lớn như trâu, mũi tẹt miệng rộng, cằm còn mọc rất nhiều râu, hơn nữa làn da đen đến nỗi có thể so với nhọ nồi, diện mạo này quả thực là … không dám khen tặng.
Trong khoang thuyền cẩn thận chất đống mấy vò rượu, hiển nhiên là cố ý chuẩn bị, nam nhân xem ra tâm tình không tệ, mở miệng vò ra ngửi ngửi, nhịn không được chép chép miệng, chắc là con sâu rượu trong bụng tác quái, liền nhịn không được quay đầu lại gọi thanh niên đang chèo thuyền bên ngoài.
“Ngao Ân, đừng chèo nữa! Mau vào đây cùng ta uống một chén!”
Thanh niên bên ngoài mở miệng cười, nét cười chân thành thâm tình kia nhất thời làm cho cả nam lẫn nữ trên thuyền hoa xung quanh đều thần hồn điên đảo.
“Chèo thuyền du ngoạn trên hồ cũng là một loại du thú (thú vui dạo chơi)!” Hắn tuy là nói như vậy, nhưng vẫn buông mái chèo xuống, mặc thuyền nhỏ lắc lư theo sóng, khom thắt lưng linh hoạt tiến vào khoang thuyền.
Hai vị này đúng là Tứ Độc Long Thần cùng Bạch Nhân Nham Long Vương hiếm khi được chèo thuyền dạo chơi trên hồ.
Tứ Độc Long Thần đại giá quang lâm Thái Hồ, Long Vương nơi này tất nhiên tận tình chiêu đãi không thể thiếu, nhưng mấy ngày thịnh yến khoản đãi, ăn thịt uống rượu cũng làm cho người ta nhàm chán, thế là Ngao Ân mượn cơ hội kéo Hắc Long Vương ra khỏi Long Cung, lên hồ chèo thuyền du ngoạn. Tuy nói Long Vương là Thuỷ tộc tôn sư, nhưng hiếm khi chèo thuyền du ngoạn trên hồ như phàm nhân, Ngao Ân đến bên hồ thuê một chiếc thuyền nhỏ, cư nhiên muốn đích thân chèo thuyền, Hắc Long Vương không lay chuyển được hắn, cũng đành mặc hắn thích làm gì thì làm.
Ngao Ân tiến vào khoang thuyền, khoang thuyền này vốn không nhỏ, nhưng bên trong chứa không ít rượu ngon, hơn nữa Hắc Long Vương thân hình to lớn, hắn đây đi vào liền trở nên có chút chật chội.
Nhưng Ngao Ân hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại thích thú cùng sóng vai mà ngồi, cũng không biết từ đâu biến ra hai cái chén đặt lên bàn, hăm hở nhấc vò rượu Hắc Long Vương đã chọn rót rượu cho y.
Hắc Long Vương đối với loại phong nhã chèo thuyền du hồ này không quá hứng thú, bất quá chỉ cần có rượu làm bạn là được, lúc này là rượu đến chén cạn, rất thống khoái. Uống được hai vò, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, liền hỏi Ngao Ân: “Sao ngươi lại để Long Phi một mình ở lại Long Cung, như vậy không ổn đâu?”
Ngao Ân rủ mi xuống châm rượu, hờ hững nói: “Thiện Nhi hiếm khi được về thăm nhà một chuyến, tự nhiên có chút chuyện riêng tư muốn nói với mẫu hậu nàng. Nhị thúc không cần bận tâm vì nàng.”
Nếu hắn đã nói như vậy, Hắc Long Vương cũng không thể nói gì được nữa, chỉ là cảm thấy Ngao Ân đối với Long Phi mỹ mạo kia tựa hồ có chút lãnh đạm, tuy rằng ngôn ngữ thái độ tương kính như tân, nhưng vẫn là không thân mật lắm, bất quá đây cũng là chuyện giữa vợ chồng bọn họ, y đây làm trưởng bối cũng không tiện nhiều lời, liền cũng không nhắc lại nữa.
Trên hồ thanh tịnh, không có huyên náo như Long Cung, nhưng thật ra là một nơi uống rượu rất tốt.
Ngao Ân cùng Hắc Long Vương uống mấy chén, còn nói chút kinh niên thú sự (những chuyện lý thú đã trải qua), không khí thật sự không tệ, Hắc Long nhìn sườn mặt thanh niên, đứa nhỏ quật cường ngạo khí trong trí nhớ kia vẫn luôn ở tại đáy lòng y, mặc dù ngàn năm trôi qua, ấn tượng kia vẫn khắc sâu đến khó có thể phai mờ, vì thế khi gặp lại Ngao Ân, nhìn thấy bộ dáng thành thục tiêu sái của hắn, trong lòng ít nhiều có chút xa lạ, nhưng qua nhiều ngày ở chung, chậm rãi, hình ảnh đứa nhỏ ở trong đáy lòng kia liền dần dần chồng lên người Ngao Ân.
Vô luận là Tứ Độc Long Thần hay là Thái Tử của Đông Hải Long Vương, với y mà nói cũng vẫn là đứa nhỏ ngẫu nhiên sẽ đùa giỡn tùy hứng, có khi lại giống như tri kỷ, làm cho người ta luôn nhịn không được đi dung túng, đi thương tiếc kia, mặc dù hắn đã trưởng thành …
“Nhị thúc?”
Ngao Ân thấy Hắc Long Vương cầm chén rượu có chút thất thần, không khỏi khẽ gọi ra tiếng, đặt tay lên mu bàn tay y. Cảm giác mát lạnh xuyên qua mu bàn tay truyền đến, Hắc Long Vương theo bản năng rút tay về, không ngờ hai người bọn họ ngồi quá gần, cánh tay y vừa lui về liền đánh vào hông Ngao Ân, nhất thời mặt Ngao Ân trắng bệch.
“Xảy ra chuyện gì? Đυ.ng ngươi đau?” Hắc Long Vương vội vàng bỏ cái chén xuống, đỡ lấy Ngao Ân, thấy hắn sắc mặt tái nhợt, bất giác khó hiểu, tuy nói vô tình lực nặng, nhưng khi y chạm đến đã thu thế giảm nhẹ, đúng ra không đến nỗi đau như thế, đang lo nghĩ như vậy, đã thấy Ngao Ân cắn môi dưới, gắng nhếch khóe miệng lên gượng cười lắc đầu.
“Không có việc gì … Ta không sao …” Vừa nói vừa giãy dụa muốn đứng lên.
“Sao lại không có việc gì?” Hắc Long Vương nhăn đôi mày rậm, không vui ôm thanh niên quật cường lại, đưa tay nắm lấy cái cằm bóng loáng của hắn, nâng gương mặt đang cúi xuống ý đồ giấu diếm lên, quả nhiên nhìn thấy Ngao Ân đau đến sắc mặt trắng bệch, hàm răng cắn chặt đôi môi đang run rẩy, trên trán thậm chí toát ra mồ hôi hột.
Hắc Long Vương khẳng định đây tuyệt đối không phải đau đớn chỉ do khuỷu tay của y gây ra.
“Để cho ta xem xem.”
“Nhị thúc! Không cần!”
“Đừng nhúc nhích.”
Cũng không để ý đến Ngao Ân kinh hô phản kháng, Hắc Long Vương một tay bắt lấy vai của hắn, đem hai tay của hắn khoá ra đằng sau, tay kia cẩn thận cởi bỏ đai lưng của Ngao Ân, tránh chạm đến chỗ đau bên hông của hắn, xốc ngoại bào lên, tiếp theo là áo trong … trời mùa thu không lạnh, thực dễ dàng xốc hết quần áo che đậy lên, liền lộ ra phần ngực và bụng, da thanh niên rắn chắc mà không thô ráp, làn da trắng nõn giống như chân thân của hắn hiện ra quang hoa trân châu, chạm tay lên, mát lạnh nhẵn nhụi.
Hắc Long Vương thật không chú ý tới khung cảnh mờ ám đủ để làm cho người ta thần hồn điên đảo trước mắt, một lòng kiểm tra bên hông Ngao Ân, nhìn vào cũng không thấy có gì không ổn, nhưng y vẫn không bị bề ngoài đánh lừa, bàn tay thô to đưa lên không, một tầng ánh sáng màu đỏ sẫm từ bàn tay y tràn ra, bên hông thanh niên nhất thời xuất hiện lốm đốm màu đỏ như ráng chiều, lập tức trên làn da lờ mờ xuất hiện một lớp vảy bạc.
Lại thấy bên hông có một quầng đen hình trăng rằm, nhìn kỹ lại, thì ra lớp vảy ở chỗ này từ dưới lên trên xuất hiện một màu xanh thẫm, phi thường quỷ dị.
“Sao lại như vậy?” Hắc Long Vương cảm thấy nơi này ngưng tụ yêu khí không tầm thường, tuy nói không nặng, nhưng tựa hồ đã có một đoạn thời gian khá lâu.
Ngao Ân cúi đầu, tránh đi tầm mắt lợi hại của y, trốn tránh vấn đề.
Nếu là ngày thường, Hắc Long Vương cũng sẽ không so đo với sự tùy hứng này của hắn, nhưng hiện giờ hắn bị yêu khí nhập thể, hiển nhiên là do trước đây bị yêu quái gây thương tích mà không chữa trị kịp thời, chỉ cưỡng ép lấy phép lực bản thân áp chế, thời gian lâu dài, tất đối với thân thể hắn tạo thành thương tổn, Hắc Long Vương sao lại có thể tuỳ ý hắn làm bậy như vậy?!
“Ngao Ân!!”
Uy nghiêm quát khẽ làm cho Ngao Ân không thể không ngẩng đầu.
Đôi mắt kia hiện ra long nhãn kim tinh là cương quyết không cho phép phản kháng, Ngao Ân khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn là khuất phục nhỏ giọng nói: “Đây là do trước kia khi hàng phục Vô Chi Kỳ ở Bà Dương Hồ, không cẩn thận để bị thương … yêu vật kia nhảy nhót vật lộn, nhanh nhẹn mau lẹ, ta nhất thời không kịp quan sát, bị nó cắn trúng bên hông.”
“Vì sao không chữa trị?”
Ngao Ân quật cường nhướn mày, hừ nói: “Sau khi thụ phong Tứ Độc Long Thần, trong Tứ hải có bao nhiêu kẻ chờ xem chê cười ta, nếu vào lúc này trị thương, chẳng phải là đúng ý những người đó sao! Dù sao ta đem yêu khí tạm thời áp chế, cũng không còn gì đáng ngại, chỉ những khi trăng non sẽ có chút đau đớn phát tác thôi …”
“Phát tác vào lúc trăng non chứng tỏ yêu khí ngấm vào miệng vết thương tác quái, ăn mòn nguyên thần!!” Tức giận rít gào làm cho Ngao Ân nhịn không được rụt vai lại, hắn sao lại không biết …
Hắc Long Vương tức giận đến quả thật muốn đem thanh niên thoạt nhìn chín chắn chững chạc, kỳ thật vẫn là tùy hứng đến khiến người ta tốn hơi thừa lời này lật lại đánh vào mông mấy cái, làm cho hắn nhớ thật kỹ giáo huấn.
Nhưng nhìn thấy hắn ủy khuất cúi đầu, lông mi đen dài khẽ khàng run rẩy, bộ dáng đáng thương hề hề không dám ngẩng đầu nhìn thẳng cơn thịnh nộ của y, liền tự nghĩ lại, trong mắt người ngoài uy phong bát diện, là Long thần chúa tể của tứ độc thuỷ vực, kỳ thật chẳng qua cũng chỉ là một đứa nhỏ mới vừa lớn lên …
Bỗng nhiên bắt hắn rời khỏi hải vực quen thuộc lên đất liền hàng phục yêu nghiệt, tiếp đó vứt cho hắn một cái gánh nặng thống ngự Tứ độc. Phải biết Tứ độc lưu vực xiết bao rộng lớn, bao nhiêu sinh linh nằm trong sự khống chế của hắn, làm mưa ban nước, không được có nửa phần chậm trễ, nếu không, nhẹ thì hồng thủy lan tràn, nặng thì Trường Giang và Hoàng Hà thay đổi dòng chảy.
Một ý niệm, có thể là mưa thuận gió hoà, có thể là tiếng kêu than trời dậy đất.
Huống chi hắn thiếu niên đắc chí, sao có thể không bị người đố kị.
Hết thảy hết thảy, Ngao Ân lại kiên quyết gánh vác.
Khó trách bất quá ngàn năm gặp lại, đứa nhỏ này liền thêm một cái mặt nạ lạnh lùng.
Hiện giờ y sao có thể đi trách cứ đứa cháu hết sức cố gắng, tuân thủ nghiêm ngặt nhiệm vụ của bản thân này?
Hắc Long Vương nhẹ nhàng thở dài, tức giận tiêu tán, bàn tay to vô cùng mềm nhẹ xoa hông Ngao Ân.
“Ngươi đứa nhỏ này, sao không thể làm cho người ta bớt lo lắng một chút …” Tuy là quở trách, cũng không nghe thấy nửa phần nặng lời, càng nhiều là thương tiếc, là không đành lòng. Chỉ nghe y mấp máy đọc pháp quyết, bàn tay đặt ở bên hông Ngao Ân hồng quang đại thịnh, làn da từ mu bàn tay tới cánh tay hiện ra vảy đen, từng đốm từng đốm sáng như trân châu, lại giống như bốc cháy.
“Nhị thúc … ngươi!”
“Yêu khí nếu không sớm trừ bỏ, sẽ chỉ dần dần tổn thương nguyên thần. Được rồi, đừng nhúc nhích.”
Ngao Ân cũng biết muốn trừ bỏ yêu độc của thượng cổ yêu thú lưu lại trong cơ thể của mình tuyệt đối không dễ dàng, nếu không chính hắn đã sớm động thủ, hắn cũng không muốn hao tổn long nguyên của Hắc Long Vương, liền muốn đưa tay đẩy đối phương ra.
Nhưng không ngờ cánh tay cường tráng đỡ lấy lưng hắn, bàn tay to lớn đem đầu hắn đặt trên vai: “Nếu đau thì cắn ta.”
“Nhưng mà … a!!!” Ngao Ân thượng không kịp phản đối, một trận đau nhức giống như bị mũi dùi sắc nhọn đã được nung đỏ ép vào trong cơ thể làm hắn khó có thể kiềm chế thất thanh kêu thảm thiết, hắn giãy dụa muốn tránh né, tiếc rằng cánh tay đang giữ chặt hắn mạnh mẽ rắn chắc, không cho hắn né ra nửa phần, nhiệt độ nóng rực giống như muốn hoà tan cơ thể hắn không ngừng khuếch tán, đau nhức không ngừng lan tràn trong cơ thể, cảm giác khó chịu như muốn xuyên thủng thân thể hắn.
Đau đớn làm cho người ta điên cuồng làm đầu hắn choáng váng, duy chỉ có tôn nghiêm còn lại trong ý thức không cho phép hắn yếu kém kêu la thảm thiết, bản năng há mồm cắn cái gì đó cứng cỏi trước mặt một cái, cùng lúc ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ dưới yết hầu, nhưng cũng nếm thấy mùi vị gỉ sắt của máu tanh.
Nam nhân cao lớn trên chiếc thuyền nhỏ mặt không chút thay đổi thúc giục chân lực long nguyên trong cơ thể, mặc cho bả vai bị thanh niên cắn đến huyết nhục mơ hồ, vẫn cứ vô cùng chuyên chú nhìn bên hông thanh niên dần dần xả ra yêu khí xanh thẫm.
Trong khoảnh khắc, trong khoang thuyền hồng quang bắn ra dữ dội, trên hồ phát sinh dị tượng, sóng nước từ đáy thuyền xoáy cuồn cuộn, sóng to lan ra mười trượng, mặt hồ yên ả thình lình xảy ra sóng to cuồn cuộn ngất trời hướng đến thuyền hoa xung quanh thất linh bát lạc, tiếng kêu la the thé nổi lên bốn phía. Hồng quang vừa xuất ra liền thu lại, ngay lập tức thu hồi về trong khoang thuyền, Hắc Long Vương nâng bàn tay hừng hực lửa đỏ lên, liền thấy bàn tay vây khốn một ngọn lửa xanh yêu dị, trong kim đồng nảy sinh tức giận, năm ngón tay hợp lại, nhất thời đem vòng lửa xanh kia bóp tan, biến mất vô hình.
Nhất thời phân thần, bị thanh niên trong ngực giãy ra, chỉ thấy ngân hoa đột nhiên chợt hiện, ngay lúc đó hóa ra chân thân thần long, một con rồng trắng thật lớn thoát ra khoang thuyền nhanh chóng trượt vào trong hồ, lặn xuống nước sâu. Hắc Long Vương thấy thế, vội vàng phi thân đuổi theo nhảy vào trong hồ, mặt nước huyễn giới, ở trên là thân người, rơi xuống nước thành rồng, một bóng dáng hắc mãng thật lớn nhanh chóng lặn xuống đuổi theo.
May mà người du hồ bị sóng lớn tác động, kinh hồn chưa định, không có ai nhìn thấy dị tượng này, nếu không lại không thể thiếu thêm một thần thoại lưu truyền hậu thế.
Đuổi tới đáy hồ, liền thấy bạch long ẩn núp trong bùn cát vẫn không nhúc nhích, hắc long chậm rãi chìm người xuống, ý đồ tới gần dỗ dành, không ngờ bạch long kia sớm đau đến thần trí mê muội, giống như dã thú bị thương, cảm thấy có dị vật tới gần, đột nhiên đầu rồng nhấc lên, há mồm ra cắn, hắc long không hề phòng bị, tránh không kịp bị cắn trúng, không ngờ là cắn trúng cánh tay trên bả vai đã muốn huyết nhục mơ hồ, đau đến y gào thấp một tiếng, suýt nữa một chưởng đập qua.
Nhưng khi y nhìn thấy sự yếu ớt trong cặp mắt tròn tròn kia, tâm liền mềm nhũn xuống, trở cái đuôi to màu đen, nhấc lên nhẹ nhàng quét qua đuôi của bạch long, khi quét qua vây của hải long, cả người bạch long run rẩy một chút.
Qua một hồi, cảm giác thoải mái dần dần thay thế đau đớn, kim đồng rốt cuộc ngưng thần.
Khi khôi phục lại thần trí, phát hiện chính mình cư nhiên cắn hắc long, bạch long vội vàng nhả miệng, đã thấy phía trên cánh tay ba tấc của hắc long bị cắn đến huyết nhục mơ hồ. Long lân cứng rắn còn hơn bất kỳ thứ gì trên thế gian, cũng chỉ có long nha sắc bén mới có thể dễ dàng phá vỡ long lân làm cho Long tộc bị thương, nhìn từng dòng máu tươi bị dòng nước xối lan ra, bạch long lại áy náy không chịu nổi.
Hắc long thấy hắn khôi phục, trong lòng tất nhiên là vui sướиɠ, lại thấy bạch long nhìn chằm chằm vết thương của y, biết tâm ý của hắn, liền mở miệng nói: “Vết thương này không sao.” Trong nước lớp vảy của hắc long quang ảnh biến hóa, chỗ vết thương ánh lên nhiều điểm quang hoa như trân châu, trong chốc lát, vết thương đỡ hơn như không việc gì.
Bạch long bơi tới nhẹ nhàng dùng thân thể cọ xát một chút nơi hắc long bị thương, cái đầu thật lớn để ở dưới hàm đối phương để bày tỏ thiện ý, hắc long đáp lại dùng đuôi vỗ nhẹ thân thể này.
Thuỷ tộc dưới Thái Hồ tất nhiên là không dám đi quấy rầy hai vị Long Vương tôn quý không biết vì sao lại ở đáy nước mạc danh kỳ diệu quấn lại cùng một chỗ này …