Giang tâm thanh thạch tê long ảnh
Chấn trạch hồ để kim trản hoa
Lòng sông tảng đá bóng rồng đậu
Chấn động đáy hồ cúc vạn thọ
Rồng bơi sông lớn, há có thể không vui sướиɠ?
Nơi này là hạ lưu sông Trường Giang, tiếp nhận hai đại thủy hệ Bà Dương và Động Đình, vả lại còn có nước sông nhánh bên nhập vào, lượng nước tăng dữ dội, miệng hồ nhập vào đoạn hạ lưu lại càng miệng rộng nước sâu, cho dù long thân có lớn hơn nữa ở trong dòng sông này bơi thoả thích cũng vẫn thoải mái.
Hắc long gần hai ngàn năm chỉ ở trên Bạch Nhân Nham, long thân cũng chỉ có thể ngâm trong nước suối, hiện giờ có thể vùng vẫy thoả thích trong dòng sông rộng lớn này, sự thoải mái trong đó tất nhiên là không thể so sánh được. Hoàn toàn không cần lo lắng hơi xoay người một chút sẽ đυ.ng phải cá bé tôm nhỏ trong suối, lướt xuôi theo dòng sông, giao long lướt nước, như nước chảy xuôi dòng, vui sướиɠ vô cùng.
Không biết bắt đầu từ lúc nào bạch long đã không còn ở phía trước dẫn đường, mà hơi lui xuống một chút cùng hắc long sóng vai bơi về phía trước.
Nước sông trong suốt chỉ thấy hai thân ảnh hắc bạch thoăn thoắt bơi đi, màu trắng giống như ngân liên mỹ hoa, màu đen so với xích tiên cuồng vũ, đáng tiếc trên mặt sông này không có du thuyền, nếu không phàm nhân sẽ bị cảnh tượng này dọa cho trợn mắt há hốc mồm. Phải biết Long Vương đi tuần đã là hiếm thấy, huống chi còn là song long.
Trong niềm vui sướиɠ, bất giác đã bơi được mấy trăm dặm, cho đến khi sao mọc đầy trời mới dừng lại trong dòng sông.
Bạch long ngẩng đầu vươn lên khỏi mặt sông, nhìn thấy sao giăng đầy trời, ánh trăng lấp lánh trên dòng sông, liền cũng không có ý lên bờ, trực tiếp lặn xuống đáy sông. Đáy sông có một phiến đá lớn màu xanh so với long sàng còn lớn hơn, hàng năm được nước sông mài giũa, bóng loáng vô cùng, bạch long bơi qua nằm lên trên đó, chừa ra một khoảng, ngẩng đầu kêu gọi hắc long.
Hắc long mặc dù không thấy mệt, nhưng thấy bạch long muốn nghỉ ngơi cũng không kiên trì, liền cũng lặn xuống dưới, nằm trên tảng đá, đầu rồng kê lên tảng đá nhắm mắt lại.
Bạch long vốn nên nghỉ ngơi lại lặng lẽ mở hai mắt, nhỏm thân trên lên, từ trên cao nhìn xuống tinh tế đánh giá hắc long đang ngủ say không hề phòng bị bên cạnh. Nhờ có ánh trăng lấp loáng, ánh sáng xuyên thấu qua nước sông trong suốt, dừng trên lớp vảy tối màu của hắc long, biến hóa ra quang hoa linh khí như hắc trân châu, long thân uốn trên tảng đá, như ảo như thực, thi triển hết uy vũ cao quý của Long Vương không bỏ sót chút nào.
Long khu quá mức xinh đẹp, thật không hiểu nổi vì sao khi hóa thành hình người lại vô cùng xấu xí như vậy.
Bạch long trong lòng âm thầm oán giận, nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt càng thâm thúy, ngàn năm trước, hắn từng thấy qua long thể cân xứng uy vũ cuồn cuộn trong vạn quân kia, hiện giờ yên lặng nằm ở trước mắt hắn, hắn thậm chí có thể xuyên thấu qua sóng nước dập dờn, cảm nhận được hô hấp phập phồng của hắc long, dưới lớp vảy tối màu là cơ thể rắn chắc hữu lực, lúc lực lượng cuồng bạo có thể phiên giang đảo hải, năm trăm thiên binh cũng không làm gì được y …
Nhịn không được nhẹ nhàng cúi đầu xuống, dùng mũi cọ xát sau gáy của hắc long một chút.
Long thân dưới thân hơi chấn động một chút, tiếng rồng ngâm thấp trầm tràn ra, sóng nước tầng tầng lan ra, lại không thể đánh tan kiều diễm trên tảng đá.
Nhưng y vẫn không tỉnh lại, ước chừng là do cảm giác được bên mình là tiểu chất của y, không có nguy hiểm gì, nên ngủ đến yên tâm thoải mái.
Bạch long cũng không bỏ qua cơ hội, chỉ thấy đuôi rồng của hắn lặng lẽ uyển chuyển, từ phía dưới bò lên đuôi của hắc long, không có quần áo trở ngại, liền có thể trực tiếp cảm nhận được long thân hừng hực cân xứng kia của hắc long, thϊếp hợp vô cùng thân mật, cọ xát lớp vảy bóng loáng, bạch long nhịn không được thở dài một hơi.
Hắn càng quấn càng chặt, lại không ngờ bộ vây dài của hải long quét bộ phận mẫn cảm trên bụng hắc long, hắc long đang ngủ rất là thoải mái bị ngứa ngáy khó nhịn, đột nhiên long thân trở mạnh, đè lên người bạch long, làm cho hắn không thể động đậy.
Bạch long không dám giãy dụa, sợ làm hắc long tỉnh giấc sẽ vuột mất cơ hội tốt, chỉ phải mặc y đè ép, một lát sau, thật cẩn thận định thoát ra, hắc long kia long thân khổng lồ nặng vô cùng, mặc dù không đến nỗi đè đau hắn, nhưng muốn cố gắng đẩy ra, thế nào cũng sẽ đánh thức y. Vặn vẹo một chút, ý đồ mượn khe hở lách ra, cự long bên trên ước chừng là bất mãn với sự không an phận của “giường thịt” bên dưới, hai chân nhấn một cái, một chiêu thái sơn áp đỉnh, đem người muốn chạy trốn hoàn toàn áp lên tảng đá.
Phát hiện chính mình bày ra tư thế khuất phục của giống cái, hắc long ngủ say lại còn ở trên đỉnh đầu hắn ngáy khò khò, bạch long quả thật là vừa tức vừa giận, nhưng lại không biết làm sao.
Long thân chồng chất dây dưa không rõ, đáy nước loang lổ ảnh động, giống như hợp hai làm một …
Chỉ nhớ khi tỉnh lại, trên đỉnh đầu mặt sông rọi xuống một luồng ánh nắng mỏng manh.
Đã lâu chưa từng giãn ra chân thân ngủ say dưới đáy nước, y thật sự là thư thư phục phục ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thần thanh khí sảng, khoan khoái duỗi long thân ra, lại nghe dưới thân có một tiếng than nhẹ, rêи ɾỉ tuy là giống như rất thống khổ nhưng cũng có chút ngọt ngào. Hắc long cuống quít cúi đầu, đã thấy bạch long không biết vì sao lại nằm dưới thân y, bạch long chắc là bị long thân to lớn nặng nề của y đè ép cả đêm, tứ chi cứng ngắc, xương cốt sinh đau, cho dù áp lực trên người đã dời đi, nhưng là tạm thời vẫn không thể nhúc nhích.
Hắc long chỉ nghĩ tướng ngủ của mình không tốt, nửa đêm đè lên bạch long, vội vàng muốn bơi ra, không ngờ hạ thân lại bị bạch long quấn lấy, một cái kéo này suýt nữa đem bạch long vẫn chưa tỉnh táo lại văng khỏi tảng đá.
“Ô …” Bạch long thân mình run run, đau đến thét lên một tiếng, cả người xương cốt đau đớn rã rời a, giống như bị tháo ra lắp lại.
Hắc long không dám di chuyển nữa, chậm rãi hạ người xuống, chân trước chống trên tảng đá để long thân không đè lên bạch long lần nữa, lại cúi thấp đầu xuống, thật cẩn thận đẩy long giác xinh đẹp như được làm bằng bạc kia.
Bạch long thật vất vả lấy lại chút tinh thần, đau đớn dần dần tiêu tan, nghiêng đầu qua, lại đối mặt với cặp long nhãn kim tinh tràn đầy lo lắng, tâm thần đột nhiên khó có thể khống chế rung động một chặp.
Hắc long miệng phát ra tiếng người: “Ngao Ân, còn đau không?”
Bạch long ghé vào tảng đá, ủy khuất thoáng liếc mắt qua, cố ý hơi cuộn long thân lại, lộ ra long khu một nửa quấn trên người hắc long, một nửa đặt trên tảng đá. Một đoạn long thân màu trắng bạc kia thẳng dài tu mỹ, sườn bụng có vây rồng giống như sa mỏng bập bềnh theo làn nước, hạ thân nhếch lên liền mơ hồ có thể thấy được lớp vảy mỏng tương đối mảnh khảnh ở phần bụng, nhìn xuống chút nữa, là đoạn long thân đang cuốn lấy đuôi của hắc long. Hắc long bỗng nhiên có chút hô hấp khó khăn, từng đợt hơi nóng không thể giải thích chạy khắp nơi trong cơ thể.
Nhìn bạch long ôn nhuận uyển chuyển dưới thân, hắc long bất giác có một ý niệm kỳ lạ trong đầu …
Không biết có thể đè xuống lần nữa không? (Ta cũng mong ca “đè” xuống lần nữa (^o^)/)
Ý niệm trong đầu này chợt lóe lướt qua, hắc long cuống quít rút thân thể ra, nếu không phải bạch long kịp thời bám vào tảng đá, thật đúng là muốn đem hắn ném bay ra ngoài.
May mắn bạch long đã không còn khó chịu nữa, nên không bỏ lỡ một tia ham muốn không kịp che dấu trong mắt hắc long, trong lòng lại cao hứng, biếng nhác trở mình, chậm rãi lội tới, đi theo phía sau hắc long.
Hắc long có chút hốt hoảng nhìn hắn bơi lại gần, thân thể trắng nõn tu mỹ kia bơi lội trong nước, vảy bạc lấp lánh dưới nước sông trong vắt lục nhạt, giống như từng miếng cẩm thạch bán trong suốt quý giá, làm cho người ta không thể dời mắt. Bạch long bơi tới bên cạnh hắc long hơi hơi nghiêng đầu, dùng đầu rồng cực đại cạ vào long tu của hắc long, rồi mới chậm rãi bơi lên phía trước.
Hắc long ngây người hồi lâu, đợi đến khi thân ảnh kia cơ hồ bơi đi xa, mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng quẫy đuôi một cái đuổi theo.
Bơi bơi lội lội như thế vậy mà cũng làm cho bọn hắn trì hoãn không ít thời gian mới đến được lưu vực Thái Hồ.
Thái Hồ Giang Tô, từ đông sang tây hai trăm dặm, từ nam tới bắc một trăm lẻ hai dặm, hợp lại là ba vạn sáu ngàn khoảnh (1 khoảnh rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta), địa thế phía tây như trăng non mới nhú, phía nam giống như hình cung, đông bắc nhiều khúc cong, ở giữa có bốn mươi tám đảo, bảy mươi hai đỉnh núi, hồ quang sơn sắc(non sông tươi đẹp), tương ánh sinh huy (tôn nhau lên rực rỡ), nhờ đó mà nổi danh khắp thiên hạ.
Để tránh kinh hách phàm nhân, Ngao Ân cùng Hắc Long Vương thu lại chân thân Long Vương, chỉ lấy hình người lẻn xuống đáy hồ, Thuỷ Tinh Cung dưới đáy hồ này chính là chỗ ở của Thái Hồ Long Vương, tự nhiên cũng phải tráng lệ, thủ vệ binh tôm tướng cá nhận ra vị Phò mã gia Ngao Ân này, vội vàng đi vào thông báo. Thái Hồ Long Vương vội vàng ra điện đón chào, vừa thấy Ngao Ân liền tươi cười đầy mặt: “Hiền tế, nhiều năm không gặp, gần đây có khoẻ không a?”
Ngao Ân thế nhưng không có một chút thái độ thân thiết, chỉ là chắp tay hành lễ, nói: “Đa tạ Long Vương quan tâm.”
Thái Hồ Long Vương ân cần tiếp đón bọn họ đi vào: “Ha ha, tiểu nữ đã tới trước mấy ngày, đúng rồi, sao các ngươi không cùng đi?”
Ngao Ân đối với việc Long Phi tới trước vẫn không tỏ vẻ gì, ngược lại hướng Thái Hồ Long Vương giới thiệu: “Vị này chính là Hắc Long Vương ở Bạch Nhân Nham, lần này tới thăm Bà Dương Hồ ta, thuận đường đến Thái Hồ du ngoạn một chuyến.”
Thái Hồ Long Vương có chút kinh ngạc nhìn nhìn Hắc Long Vương, thấy y tướng mạo xấu xí giản dị, cũng không có chỗ nào đặc biệt, trong lòng không khỏi kỳ quái, Bạch Nhân Nham là cái nơi hẻo lánh gì mà nghe cũng chưa từng nghe qua, Long Vương mặt đen này nói vậy chắc cũng không có thân phận cao quý gì, nhưng thấy thái độ Ngao Ân đối với y có chút tôn kính, liền cũng không dám khinh mạn.
Vừa vào điện liền nhìn thấy Quy thừa tướng cơ hồ là bổ nhào từ Thiên điện té tát chạy ra.
“Cung nghênh Bệ hạ!!”
Phía sau hắn, một đám bạng nữ Thuỷ tộc trong tay cầm đèn từ hai bên bay ra, ở giữa một tòa kiệu loan hạ xuống, màn được vén lên, liền thấy một mỹ nữ một thân cung trang dưới sự nâng đỡ của bạng cơ bước xuống kiệu loan. Nữ tử này tướng mạo đoan trang ôn nhu, tóc đen như mây, da tựa ngưng chi, từ xa nhìn lại liền giống như một cây hoa kim trản ngân thai mỏng manh (hoa kim trản = cúc vạn thọ, ngân thai = đài bạc; đẹp như cúc vạn thọ vậy là biết “đẹp” cỡ nào rồi hén (^_^!!!)), làm cho người ta nhịn không được dốc lòng che chở, không chấp nhận được nửa phần gió táp mưa sa.
Nữ tử yêu kiều đi đến trước mặt đám người Ngao Ân, hạ thấp người hướng mọi người hành lễ: “Thiện Nhi tham kiến phụ vương, phu quân.” Đôi mắt long lanh, bờ môi ửng hồng như trái đào, con ngươi hơi liếc qua Hắc Long Vương, có chút hoang mang khó hiểu, tựa hồ không biết chính mình nên xưng hô với vị nam nhân cao lớn cường tráng này như thế nào.
Ngao Ân hiển nhiên không muốn cùng nàng giải thích nhiều, chỉ nói ngắn gọn: “Vị này chính là nghĩa đệ của phụ vương, Bạch Nhân Nham Long Vương.”
Thái Hồ Long Vương bên cạnh nghe xong có chút sáng tỏ, mơ hồ nhớ tới từng một lần ở tiệc thọ của Đông Hải Long Vương gặp qua người này, chính là thời gian đã trôi qua lâu lắm, hắn đã gần như không còn nhớ rõ.
Nữ tử vội vàng hành lễ: “Thϊếp thân xin vấn an Nhị thúc …”
Hắc Long Vương lúc này hiểu ra, nữ tử xinh đẹp như hoa trước mắt này là phi tử của Ngao Ân ─ Long Phi Thiện Nhi.
Thanh niên anh tuấn một thân ngân bạch mãng bào kết hợp với nữ tử nhu mì tuyết sắc cung trang, người thành đôi, ảnh thành đôi, Tứ Độc Long Thần cùng Long Phi của hắn liền giống như một bức hoạ ẩn chứa sự mỹ lệ.
Hắc Long Vương nhìn một đôi bế nhân trước mắt, trong lòng nhẹ nhàng tán thưởng.
Bỗng nhiên từng có một ý niệm như vậy trong đầu, nếu như lại gặp phải thất bại, hẳn là có thể ẩn náu trong vòng tay ôm ấp của đứa nhỏ này mà thản nhiên hồi phục lại … (Câu này là ta chém nha).
Không kiềm được sinh ra một chút tịch mịch khó có thể nói rõ.