Hạ Noãn cứng đờ người nhìn theo tầm mắt tiểu thư nhà mình, chỉ thấy cách đó không xa có một thiếu niên mặc áo xám đều nghe được những lời này.
Trong nháy mắt không biết là do ngượng ngùng hay xấu hổ, gương mặt dần đỏ lên.
Mí mắt Kỷ Uyển nhướng mày, nàng không nhanh không chậm nói: "Hạ Noãn, ngươi quên nói một việc, tiểu hòa thượng này cực kỳ tuấn tú."
Binh lính vây quanh bên cạnh nàng cười vang.
【"Phát hiện nam chính Duyên!"】
"Nam-mô tát đát tha. Tô già đa da. A ra ha đế. Tam-miệu tam bồ đà tỏa. Nam mô tát đát tha. Phật đà cu tri sắc ni sam. Nam-mô tát bà. Bột đà bột địa. Tát đa bệ tệ. Nam-mô tát đa nẩm…" (Chú Lăng Nghiêm)
Kỷ Uyển cứ lăn qua lộn lại, ngủ một đêm không ngon giấc. Sáng sớm lại được nha hoàn đưa đến phòng mẫu thân, nghe nàng tụng kinh buổi sáng.
Kỷ Uyển giống như nghe giáo huấn, cái đầu nhỏ không ngừng gục lên gục xuống. Vẫn là Hạ Noãn nhìn không đành liền cởi giày tất của cô, ôm nàng lên giường rồi dùng chăn mỏng quấn lại. Bị quấy nhiễu nhưng Kỷ Uyển cũng không hề mở mắt, chỉ hừ hừ hai tiếng.
Chờ Cố thị tụng xong hồi kinh sáng mới phát hiện một mình con gái chiếm trọn giường, ngủ say.
Cố thị: "..."
"Phu nhân, tiểu thư vẫn còn nhỏ, nên để tiểu thư ngủ nhiều hơn một chút."
"Mười tuổi... Đã không còn nhỏ rồi." Cố thị uống một chút nước cho nhuận giọng, lại nói: "Năm tuổi Kỷ Vân và Kỷ Liên đã bắt đầu đến trường nữ sinh. Bây giờ đã bắt đầu học đến lễ nghi và khúc nghệ. Vậy mà bây giờ Kỷ Uyển còn chưa nhận biết hết chữ."
Kỷ Vân và Kỷ Liên là thứ nữ của Kỷ Tuyền, nhỏ hơn Kỷ Uyển một chút.
Hạ Noãn hừ lạnh nói: "Những nha đầu do tiểu thϊếp sinh không xứng với tiểu thư! Huống hồ nữ học trong tộc chỉ biết kiếm chút công việc sống qua ngày của "Giáo phường nữ"*, làm sao có thể xứng làm sư phụ. Cũng là có mắt không tròng mới không chờ tiểu thư đủ mười tuổi để học cùng, cứ nhất quyết xin Thái thú muốn đi học, cũng không sợ làm bẩn thanh danh!"
*Nơi ở riêng của những người chuyên làm nghề ca, nhạc, múa, do giai cấp phong kiến lập nên.
Nơi luyện dạy múa hát dưới thời phong kiến. Thời Gia Long (1802 - 20), triều đình lập Viện giáo phường, lấy những con gái, con trai từ 20 tuổi trở xuống (gọi là đào nương, quản giáp), tổ chức thành nhiều đội, mỗi đội 50 người để mua vui khi có yến tiệc, hoặc để dâng ca nhạc mỗi khi tế thái miếu. GP về sau còn được gọi là phường hát.
Hiện tại tình hình hỗn loạn, phàm là người ở tầng lớp trung lưu thì quản giáo con gái trong nhà cực kỳ nghiêm khắc. Mặc dù không đến nỗi không được bước ra khỏi cửa nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng xuất đầu lộ diện dạy học. Đặc biệt là nhập tộc học cùng người hỗn cư.
Phần lớn những người dạy dỗ các nàng gái trong tộc đều là con gái của quan lại phạm tội, được giữ làm quan nữ chi. Tuy rằng không giống kỹ nữ nhưng tóm lại cũng không cao quý hơn là bao. Phần lớn chỉ dành cho những tiểu thư của gia tộc lớn học và luyện chữ.
Thân phận tôn quý như đích nữ¹ của Kỷ Tuyền. Chuyện vỡ lòng này nên được trưởng bối trong nhà mời thầy dạy học đức cao vọng trọng về phủ với tư cách là khách quý. Sau này lại vào trường nữ sinh, thanh danh cũng dễ nghe. Trường học cũng có thể xem trọng một chút.
Đích nữ¹: vợ cả hay chính thê khi sinh con dù là nam hay nữ cũng đều được gọi là đích tử, đích nữ, tức dòng chính thống.
Trong bốn nha hoàn của hồi môn này, Xuân Vũ và Hạ Noãn cũng không phải nô ɭệ. Phụ thân các nàng ấy đều là mưu sĩ của Thừa tướng, hai người và tiểu thư cùng nhau lớn lên, được dạy dỗ ngang nhau. Tầm nhìn và xuất thân đều sánh bằng với con cái quan lại bình thường, sao có thể không thấy tâm tư của hai vị thứ nữ này ở trong phủ?
Cố thị cười nói: "Tuy các nàng là con nhà đứng đắn nhưng suy cho cùng vẫn xuất thân từ nông thôn. Bước chân vào phủ Thái thú vàng son lộng lẫy này, ai biết được lại bị che mờ đến cả mắt. Không ai nói trước được…"
"Có thể thấy được Thái thú vẫn là một lòng hướng về người…"
Lời này vừa nói ra, bỗng dưng trong phòng trở nên yên tĩnh.
"Mẫu thân..."
Hạ Noãn tự biết đã nói sai, may là lúc này tiểu thư đã thức. Trong lòng vội vàng niệm một câu A Di Đà Phật. Đợi hầu hạ tiểu thư xong thì chuyện này cũng qua rồi.
Hai người họ rửa mặt chải chuốt rồi dùng bữa sáng.
Bỗng nhiên Xuân Vũ bước nhanh vào nói: "Phu nhân, Quy Đức Trung Hầu chờ cầu kiến."
Cố thị có biết người này. Quy Đức Trung Hầu Lạc Dương, người này họ Tống tên Lữ. Vài năm trước, hắn được biết đến là một tướng lĩnh trẻ tuổi, ưu tú. Lúc trước, Kỷ Tuyền vô cùng hài lòng và khen ngợi hắn rất nhiều, có ý muốn trọng dụng hắn, còn nhiều lần mời đến phủ nói chuyện phiếm. Nhờ vậy Cố thị cũng đã từng gặp người này. Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, Kỷ Tuyền càng ngày càng lạnh nhạt với hắn.