"Đại ca!"
Sắc mặt của vị hòa thượng vẫn không thay đổi, vững vàng đỡ Cố Tiêm. Đợi nàng đứng vững lại buông tay lui ra sau một bước.
Hai tay hắn chắp trước ngực, mặt mày hiền lành, nói với muội muội ruột thịt nhiều năm không gặp: "A Di Đà Phật!"
Cố thị rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.
Trong ký ức nguyên chủ, mẹ nàng chỉ rơi nước mắt hai lần. Một lần là ở đây, đối diện với đại hòa thượng mặc áo cà sa trắng, một lần là khi kinh đô truyền tin ngoại tổ phụ qua đời.
Thừa tướng qua đời hai năm trước, nguyên chủ cũng không quen thuộc với nhà ngoại, chỉ biết được qua lời kể của mẫu thân. Ngoại tổ phụ của nàng - Thừa tướng Cố Huyền, từ khi cưới công chúa cũng chưa từng nạp thϊếp. Cố Tiêm có hai ca ca và một muội muội, đều là ruột thịt.
Đại ca Cố Chi Khanh từng là Trung thư xá nhân⁵ được mọi người kính trọng. Năm đó áo gấm ngựa khỏe, khuynh đảo kinh thành. Bây giờ đã không còn ý niệm du͙© vọиɠ, là một hòa thượng với đầu trọc nhiều sẹo.
Trung thư xá nhân⁵ (中书舍人): tên chức quan. Phụ trách việc soạn thảo sắc lệnh, tham gia chính sự và tham dự, ban bố sắc dụ, chia buồn v.v... (đầu thời Đường)
Kỷ Uyển thở dài như bà cụ non, lôi kéo nha hoàn đang ngẩn người bên cạnh: "Đưa ta ra ngoài chơi đi!"
Mấy đại nha hoàn này đều là hồi môn của Cố thị. Trong đó tính cách của Hạ Noãn được coi là chững chạc nhất, nàng ấy vội vàng bế Kỷ Uyển đi ra ngoài: "Ta bận rộn thế này mà còn đưa tiểu thư đi chơi, thú vị thật."
Dáng người Kỷ Uyển còn nhỏ. Khi được ôm vào lòng, nàng lại thấy nha hoàn khóc.
"Đừng khóc!"
Kỷ Uyển khăn trong ngực lau nước mắt cho Hạ Noãn. Nhưng dường như nước mắt nha hoàn này khóc mãi chẳng cạn, không ngừng tuôn ra.
Bây giờ mùa hè vừa mới qua, tiết trời cũng không quá nóng. Trong chùa, cây cối xanh um tùm tươi tốt, phong cảnh đa dạng. Hai người cũng không quen đường trong chùa, lúc này lại là giờ học buổi sáng của các hòa thượng nên tìm đường cũng không quá khó khăn. Đi vòng vo một hồi lâu cũng ra khỏi chùa.
Bởi vì ra ngoài vội nên không mang theo trà. Hạ Noãn nhớ rõ cách đây không xa có một quán trà, là một căn nhà cạnh một cây thông, dùng lều dựng lên. Có lẽ thỉnh thoảng ở đây cũng cung cấp trà cho quan lại quý tộc hoặc là vì mở gần chùa Bạch Mã nên nơi này thanh lịch lạ thường. Binh lính hộ tống hai người đều đứng ở cửa, Hạ Noãn bảo họ canh giữ Kỷ Uyển, để lại hai tiểu nha hoàn, còn mình thì tự đưa theo hai binh lính đi mua trà.
Một lúc lâu, Hạ Noãn mới trở về, bên môi còn mang theo ý cười.
"Ta mới gặp một chuyện kỳ lạ."
Lá trà không tốt sợ uống không quen, Hạ Noãn chỉ cho Kỷ Uyển uống một ngụm nước trắng, nàng ấy lại nói: "Ta vừa mới đến mua trà đã nhìn thấy một thanh niên đi vào một mình. Miệng lúc nào cũng niệm Phật, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù dựng lên. Chắc là một tiểu hòa thượng chưa kịp cạo đầu. Vừa vào đến nơi đã hỏi thăm chùa Bạch Mã, nghe giọng không giống người địa phương."
Ở cửa có một tên ăn mày cũng thuộc dạng coi thường nhân sinh, đáp lời cười hỏi: "Tiểu sư phụ đến chùa Bạch Mã làm hòa thượng à?"
Thiếu niên gật đầu hỏi lại: "Đúng vậy. Xin hỏi chùa Bạch Mã còn bao xa nữa?"
Người ăn xin: "À khoảng sáu ngày đường nữa! Ta vốn một lòng hướng Phật nhưng người ta khinh ta ăn xin, chướng mắt ta, lừa ta nói chùa Bạch Mã cách đó không xa. Ta đi tới nơi này thì lương khô cũng đã ăn hết. Bây giờ đói khát, nhờ có ông chủ tốt bụng cho ta một ít nước uống đỡ mới không đến mức chết khát ở đây. Như thế có thể thấy được trong mắt Phật tổ cũng có thành kiến. Khi nhìn thấy những người như chúng ta, vẫn hít sâu một hơi rồi nhanh chóng quay đầu. Nói muốn đến chùa Bạch Mã, lại tuyệt đối không dám đi."
Thiếu niên không nói một lời, lấy cái túi vải sau lưng. Bên trong có một bình nước, hai miếng bánh vừng và hai cái bánh bao.
"Vị thí chủ này, mấy món lương khô này cũng có thể ăn tạm năm sáu ngày. Xin ngươi lấy cho!"
Người ăn xin ngạc nhiên: "Còn ngươi thì sao?"
Thiếu niên trả lời: "A Di Đà Phật! Trong lòng bần tăng có Phật, chỉ cần có duyên có thể vào chùa là được. Thí chủ cần đến chùa Bạch Mã mới có thể thấy được Phật tổ, có thể thấy thí chủ cần những thứ này hơn ta."
Tên ăn xin kia xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, từ chối không dám nhận, cuối cùng xấu hổ rời đi.
Hạ Noãn kể xong vẫn còn đang cười.
Kỷ Uyển: "Thiếu niên mà ngươi nói, có phải mặc đồ tu, phía trước bị rách hai lỗ lớn, mặc dù sạch sẽ nhưng nhìn vô cùng nghèo túng đúng không? Trên lưng đeo một cái túi vải màu xanh lam, bây giờ co quắp dường như không còn bất cứ thứ gì. Tóc vẫn còn rất ngắn để buộc, giày rơm trên chân đã bị mòn, cả người không giống như đến trước mặt Bồ Tát lễ Phật, ngược lại giống như đi đến chùa lớn để ăn xin."