Đích Gả Thiên Kim

Chương 55: Tiền trao cháo múc

“Huynh muốn làm quan?”

Diệp Thế Kiệt nhất thời yên lặng, ánh mắt mà Khương Lê nhìn hắn quá đơn thuần, thậm chí còn khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác sạch sẽ, Diệp Thế Kiệt lập tức né tránh ánh mắt của Khương Lê, ừm một tiếng bằng mũi, xem như là đáp lại.

Thực ra chuyện này cũng không cần nói với nàng, dù sao thì Khương Lê cũng từng đối xử với Diệp gia bọn họ như là kẻ địch. Chỉ là thần xui quỷ khiến, hắn lại cảm thấy, Khương Lê là người có thể tin tưởng.

“Kỳ thi ở Quốc Tử Giám, thành tích ưu tú, là có thể được nhận chức quan.” Khương Lê nói: “Thế nhưng ngươi từ Tương Dương đến đây để làm quan, chẳng lẽ sau này mấy người ngoại tổ mẫu cũng dời đến đây sao?”

Diệp Thế Kiệt vô cùng kinh ngạc, Khương Lê lại có thể nghĩ đến đây, hắn nói: “Sau khi bên này đã ổn định, có lẽ sẽ chuyển đến.”

“Chuyển đến có chỗ tốt cũng có chỗ xấu.” Khương Lê nói ra suy nghĩ ở trong lòng: “Đã yên ổn gót chân ở Kinh Thành, sau này Diệp gia cũng xem như là có danh vọng, con cháu Diệp gia chọn nhập sĩ, Diệp gia có thể bảo vệ trăm năm không cần lo lắng. Thế nhưng, một khi đến Kinh Thành, sẽ khiến cho người khác đỏ mắt, tương tự, Diệp gia cũng sẽ càng nguy hiểm hơn.”

Diệp Thế Kiệt thấy kỳ lạ mà nhìn chằm chằm vào nàng, nói: “Cô cũng suy nghĩ sâu xa đó.” Hắn biết Khương Lê mới chỉ trở về Yến Kinh Thành chưa được bao lâu, trước đây khi Khương Lê được đưa đến Am Ni Cô, Diệp lão phu nhân vì thế mà ốm đau, trong lòng hắn còn đang rất sung sướиɠ, dù sao thì Khương Lê cũng thật sự không có lương tâm.

Thời gian 8 năm, mới trở lại Kinh Thành, Khương Lê vừa nhìn qua là có thể nói rõ đạo lý của các thế lực ở trong Kinh, giống như là hiểu rất rõ vậy.

Khương Lê mỉm cười: “Dù sao thù ta cũng là người của Yến Kinh.”

Diệp Thế Kiệt khinh thường nói: “Người của Yến Kinh Thành thì sẽ cao hơn người khác một bậc sao? Nực cười.”

Biết địch ý của Biểu ca này đối với mình trong chốc lát cũng chưa tan hết, Khương Lê cũng không tức giận. Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nói: “Vào học Quốc Tử Giám thì cần có tiến cử, Diệp gia cũng không có ai đang làm quan, huynh được vào như thế nào?”

Diệp Thế Đạo nói: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”

Khương Lê cảm thấy thái độ của Diệp Thế Kiệt có chút kỳ lạ, liền nói: “Chỉ là tò mò mà thôi.”

“Là Nhị thiếu gia của phủ Hữu Tướng tiến cử ta vào.” Diệp Thế Kiệt cuối cùng vẫn trả lời câu hỏi của Khương Lê.

“Hữu tướng?” Khương Lê không hiểu, “Diệp gia có quan hệ với Hữu tướng sao?”

Nói đến, Hữu tướng đương triều chính là đối thủ một mất một còn với Khương Nguyên Bách. Hữu tướng Lý Trọng Nam chỉ mới quật khởi trong mấy năm nay, nhớ ngày đó, Lý Trọng Nam còn là do Khương Nguyên Bách đề bạt lên, thế nhưng về sau chẳng biết tại sao, thế lực lại dần lớn lên. Gần như là đạt đến tình cảnh ngang vai vế với Khương Nguyên Bách, Khương Nguyên Bách hối hận cũng không còn kịp, đành phải giằng co với Lý Trọng Nam.

Bởi vậy, khi nghe Diệp Thế Kiệt nhắc đến Lý Trọng Nam, Khương Lê cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

“Con thứ hai của Lý Trọng Nam trên đường đến lân cận Tương Dương để thăm người thân, bị người khác tính toán dính vào án kiện, ta vô tình đi ngang qua, thuận tay cứu được hắn. Về sau hắn biết ta là người của Diệp gia, đề nghị tiến cử ta đến Quốc Tử Giám học tập.”

Có thể vào học ở Quốc Tử Giám, đối với Diệp gia mà nói không khác gì so với miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Nếu như Diệp Thế Kiệt có thể mượn việc học ở Quốc Tử Giám mà có một chức quan, vậy thì ý nghĩa của Diệp gia sẽ khác rồi. Vậy nên Diệp Thế Kiệt rất sảng khoái mà đồng ý đề nghị của Lý Liêm.

Khương Lê nghe xong chuyện Diệp Thế Kiệt nói, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ. Không nói đến những chuyện khác, Lý Liêm là vì cảm kích Diệp Thế Kiệt ra tay giúp đỡ nên đã quyết tâm tiến cử Diệp Thế Kiệt? Lý Liêm thật sự là một người có ân tất báo sao?

Khương Lê hiểu được, lúc đầu khi Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên vô cùng đắc ý, vì để hiểu rõ bản tính của những đồng liêu ở trên triều, đã phí rất nhiều công phu. Hữu tướng Lý Trọng Nam có hai đứa con trai, con cả là một thanh niên tài tuấn trong miệng người người, con thứ Lý Liêm lại là một người chồng chất tội ác. Một tên con nhà quyền quý kia lại chơi trò báo ân, Khương Lê cảm thấy không thích hợp lắm.

Chắc là vừa nghĩ đến không thích hợp, càng nghĩ lại càng sâu hơn. Khương Lê đột nhiên nghĩ đến, Lưu Tử Mẫn hôm qua gây phiền phức cho Diệp Thế Kiệt, chính là một trong những tên bằng hữu của Lý Liêm, đối xử rất tốt với Lý Liêm.

Nếu như Lý Liêm là thật sự muốn báo đáp Diệp Thế Kiệt, sẽ không nói tên của Diệp Thế Kiệt cho Lưu Tử Mẫn biết. Nếu như Lưu Tử Mẫn biết quan hệ giữa Diệp Thế Kiệt và Lý Liêm, sao lại dám tìm Diệp Thế Kiệt gây phiền phức chứ?

Trừ phi, Lý Liêm biết Lưu Tử Mẫn muốn tìm Diệp Thế Kiệt gây phiền phức, thậm chí là ngầm đồng ý, thậm chí là do chính hắn đã chỉ điểm.

Chỉ là, tại sao Lý Liêm lại muốn làm vậy?

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Khương Lê đã có thể đoán ra được mấy lượt.

Diệp Thế Kiệt không biết suy nghĩ của Khương Lê, nhìn thấy Khương Lê xuất thần, hỏi: “Cô đang nghĩ gì thế?”

“Biểu ca.” Khương Lê nghiêm mặt lại, nói: “Tên Lý Liêm này tâm thuật bất chính, danh tiếng ở Yến Kinh Thành rất xấu, nếu như huynh muốn nhập sĩ, tốt nhất là đừng dính líu đến hắn. Bằng không, tương lai sẽ bị liên lụy, một mình huynh thì cũng thôi, thế nhưng lại bất lợi đối với Diệp gia.”

Sắc mặt của Diệp Thế Kiệt nghiêm túc, hỏi Khương Lê: “Có phải là cô đã biết chuyện gì hay không?”

Đúng là một thiếu niên thông minh, trong lòng Khương Lê tán thưởng, nhưng trước mắt nàng cũng không biết rõ ý đồ của Lý Liêm, càng không dám suy nghĩ lung tung. Đành phải uyển chuyển nhắc nhở: “Tạm thời vẫn chưa biết, thế nhưng ta cho rằng, với bản tính của Lý Liêm, không phải là người có ân tất báo như thế, vậy nên huynh được hắn tiến cử vào Quốc Tử Giám, chưa chắc là không có nguyên nhân khác. Diệp biểu ca, tương lai huynh là người phải gánh lấy trọng trách của Diệp gia, mọi chuyện đều phải thận trọng, còn về Lý Liêm, có thể cách xa thì cách xa một chút.”

“Cô…”

Không đợi Diệp Thế Kiệt lên tiếng, Khương lê lại nói: “Lưu Tử Mẫn và Lý Liêm là bằng hữu chí giao, hôm qua huynh đã nhìn thấy đức hạnh của Lưu Tử Mẫn, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tự huynh nghĩ đi.”

Ánh mắt của Diệp Thế Kiệt khẽ động, Khương Lê hiểu, hắn đã nghe lọt tai những lời nói của Khương Lê.

“Còn cô thì sao?” Diệp Thế Kiệt hỏi: “Cô có ý đồ gì? Mặc dù cô nói hôm qua chỉ là cử chỉ vô tâm, nhưng Diệp gia bọn ta làm ăn, thứ xem trọng nhất chính là không mắc nợ. Cô đã giúp ta, muốn ta trả giá như thế nào? Muốn nối lại tình xưa với Diệp gia sao?”

Đông Nhi đứng ở một bên hầu hạ nghe xong lời này suýt chút nữa đã không nhịn được mà nhảy lên, Diệp biểu thiếu gia nói chuyện thật là khó nghe, giống như nói Khương Lê là một thương nhân tính toán vậy.

“Sao ta lại muốn huynh giúp ta nối lại tình xưa với Diệp gia chứ?” Khương Lê không để ý mà mỉm cười, giang tay ra với Diệp Thế Kiệt.

Diệp Thế Kiệt nhìn vào bàn tay ngọc ngà ở trước mặt, đúng là chỉ như đầu hành, trắng nõn mềm mại, thế nhưng… Diệp Thế Kiệt cũng nhìn thấy vết chai ở các ngón tay của Khương Lê.

Diệp Thế Kiệt sững sờ, bỗng nhiên nghĩ đến Khương Lê đã ở Am Ni Cô suốt 8 năm, thời gian 8 năm, dù sao cũng là một tiểu cô nương, không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở. Từ trước đến giờ hắn luôn là nói lời chua ngoa nhưng lòng lại như đậu hũ, cho dù có ăn nói lợi hại hơn nữa, vừa nhìn thấy cảnh này, cũng không tự chủ được mà mềm nhũn ra.

Lại nghe thấy Khương Lê không nhanh không chậm mà nói: “Nếu như Diệp biểu ca nói ta có ý đồ, nếu ta cứ không cần gì cả, Diệp biểu ca cũng sẽ thấy ngại, vậy thì cho chút đi.”

“Cho cái gì?” Diệp Thế Kiệt nhíu mày lại.

“Bạc đó.” Khương Lê nói như là chuyện đương nhiên: “100 lượng bạc, Diệp gia các huynh làm ăn, chắc là cũng quen thuộc với một từ, gọi là tiền trao cháo múc.”