Diệp Thế Kiệt đang ở trong Phường trà trúc ở bên cạnh đợi Khương lê.
Sáng sớm hôm nay hắn đã đợi Khương Lê ở ngoài phủ, đưa tin cho nha hoàn của Khương Lê. Diệp Thế Kiệt hẹn nàng gặp mặt ở trong Phường Trà, tuy đã gửi lời đến, thế nhưng chưa chắc Khương Lê đã đích thân đến chỗ hẹn.
Thế nhưng, cuối cùng Khương Lê cũng đã đến.
Còn chưa đến giờ học, nơi này cách Minh Nghĩa Đường cũng không xa. Nói chuyện một lát với Diệp Thế Kiệt cũng sẽ không ảnh hưởng đến giờ lên lớp. sau khi Khương Lê thu xếp thỏa đáng xong, lúc này mới đến chỗ hẹn.
Trong Phường Trà, Diệp Thế Kiệt mặc trường bào màu xám, tuy là màu sắc đơn giản, nhưng cẩn thận nhìn lại, y phục kia lại vô cùng tinh mỹ, hoa văn ở ống tay áo cũng được thêu bằng kim đôi. Thiếu niên này mắt to mày rậm, có phần tuấn lãng, chỉ là ánh mắt nhìn qua Khương lê vẫn còn có chút đề phòng.
“Diệp biểu ca.” Khương Lê vừa nói, vừa ngồi xuống đối diện Diệp Thế Kiệt.
Giống như là bị ba chữ ‘Diệp biểu ca’ làm cho chấn động, Diệp Thế Kiệt ngẩn ra, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì, một lúc lâu sau, hắn mới cứng rắn mà mở miệng: “Tại sao hôm qua cô lại giúp ta?”
Hôm qua trong lúc tình thế cấp bách, Khương Lê đột nhiên xuất hiện giúp đỡ Diệp Thế Kiệt, Diệp Thế Kiệt vô cùng cảm tạ cô nuóng đã đứng ra tương trợ này. Nhưng đến buổi tối, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, Khương gia Nhị tiểu thư ở Kinh thành, đây không phải là biểu muội, con gái của cô cô đã chết của hắn sao?
Nếu như là người khác rút đao tương trợ, Diệp Thế Kiệt cũng sẽ không nghĩ nhiều, thế nhưng nghĩa sĩ rút đao tương trợ lại là Khương Lê, cho dù có như thế nào thì Diệp Thế Kiệt cũng không tin là trong đó không có âm mưu. Lăn qua lộn lại trằn trọc cả đêm, Diệp Thế Kiệt quyết định đến tìm Khương Lê nói chuyện, hỏi rõ xem đây là chuyện gì.
“Ta gọi huynh một tiếng Diệp biểu ca, chẳng lẽ muốn ta nhìn thân thích của mình bị đe dọa trên đường phố, còn mình thì khoanh tay đứng nhìn sao?” Khương Lê nói chuyện vô cùng tự nhiên, giống như là rất ngạc nhiên rằng tại sao Diệp Thế Kiệt lại muốn hỏi vấn đề đơn giản như thế.
Diệp Thế Kiệt lại bị chuyện đương nhiên của Khương Lê làm cho nghẹn họng, một lúc lâu sau, hắn cười mỉa một tiếng, nói: “Đừng nói đùa nữa, không phải là cô xem thường thương gia bọn ta sao, tại sao lại nói đến chuyện thân thích chứ?”
Khương Lê nghe thấy vậy, hỏi: “Lời này là có ý gì?”
Diệp Thế Kiệt căm tức mà nhìn nàng: “Trước đây tổ mẫu từ nơi xa xôi đến Kinh thành đón cô về Tương Dương, nhưng cô lại mắng chửi Diệp gia bọn ta là thương gia đê tiện trước mặt tất cả mọi người ở Khương gia, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với Diệp gia!” Diệp Thế Kiệt nói đến đây, l*иg ngực đập thình thịch, giống như là rất kích động: “Sau khi tổ mẫu trở về liền bị một trận bệnh nặng, nghỉ ngơi ở trên giường ròng rã cả một năm thì mới khỏe lại. Bây giờ cô lại nói thân thích gì đó, là đang nói đùa sao?”
Khương Lê nhìn theo hắn, chớp chớp mắt, tấm tắc thấy kỳ lạ: “Hóa ra ta đã từng nói những lời này?”
Diệp Thế Kiệt: “….”
“Có khi nào là Diệp biểu ca nhớ lộn không.” Khương Lê lắc đầu: “Ta không nhớ là ta đã từng nói những lời này.”
“Ngươi không nhớ sao?” Diệp Thế Kiệt giễu cợt, nói: “Nhưng Diệp gia đều nhớ kỹ những lời này!”
“À, xem ra đúng là ta đã từng nói những lời này.” Trong lòng Khương Lê than thầm, khó trách Diệp gia lại đoạn tuyệt qua lại với Khương gia, nếu như Khương Nhị tiểu thư thật sự đã nói ra những lời này với Diệp lão phu nhân, có thể nối lại tình nghĩa năm xưa mới là lạ. Thế nhưng, nàng cũng sẽ không gánh những tội danh không thuộc về mình này. Khương Lê nói: “Chỉ là bây giờ đúng là ta không thể nhớ được, xin hỏi Diệp biểu ca, trước đây khi ta nói những lời này là lúc mấy tuổi?”
Diệp Thế Kiệt lạnh lùng nói: “Năm tuổi.”
“Năm tuổi.” Khương Lê nhíu mày lại, “Theo lý mà nói chắc là vào độ tuổi đã biết chuyện, nhưng ta lại không nhớ chuyện này, Diệp biểu ca không cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ sao?”
“Cô lại muốn nói lời thoái thác sao?” Diệp Thế Kiệt nhìn chằm chằm vào nàng.
“Ta muốn nói, lúc đó ta còn nhỏ tuổi, ngoại tổ mẫu lại ở Tương Dương xa xôi. Mẹ ta lại ra đi sớm, phụ thân bận rộn chính vụ, đa phần đều là do mẹ kế trông giữ. Ta đã nói những gì, chưa chắc không phải là có ai đó đã dạy cho ta, hoặc là có người đã uy hϊếp ta nói ra những lời này.”
Diệp Thế Kiệt vừa định trào phúng vài câu, nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Khương Lê, không nhịn được mà sững sờ.
Những lời này là những suy nghĩ trong lòng của Khương Lê, lúc đó Khương Nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, lại có thể nói ra những lời đả kích người khác như thế, còn nói chuyện thương gia đê tiện. Nếu như là Khương Nhị tiểu thư cho rằng là như thế, chắc chắn là có người đã quản thúc quan điểm của nàng. Với sự quan sát bây giờ của Khương Lê đối với Quý Thục Nhiên, sự ác độc của Quý Thục Nhiên, chưa chắc đã không dùng lên trên người của Khương Nhị tiểu thư lúc nhỏ.
Là do Quý Thục Nhiên dụ dỗ hoặc là uy hϊếp, nói tóm lại chắc chắn không phải là chủ ý của Khương Nhị tiểu thư, mà là có người bên cạnh làm ảnh hưởng đến.
Diệp Thế Kiệt trầm mặc một lúc, lời nói của Khương Lê, khiến cho lòng hắn có chút dao động. Mặc dù có oán hận với Khương Lê, thế nhưng sắc mặt lúc này của Khương Lê cũng không giống như đang giả vờ.
“Vậy bây giờ cô muốn làm gì?” Một lát sau, Diệp Thế Kiệt mới nói: “Muốn nối lại tình xưa với Diệp gia sao?”
Khương Lê cười: “Lần này chẳng qua chỉ là tiện tay cứu Diệp biểu ca một lần, vậy mà Diệp biểu ca đã cảm thấy là ta muốn nối lại tình xưa với Diệp gia rồi. Không ngại nói cho Diệp biểu ca biết, nếu như ta muốn cứu vãn mối quan hệ với Diệp gia, cũng sẽ không mượn chuyện của huynh.”
“Hừ.” Diệp Thế Kiệt hừ nhẹ một tiếng, biểu lộ cũng không tràn ngập địch ý như lúc đầu nữa, hắn nói: “Ngươi nói thì đơn giản dễ dàng, biểu hiện bênh vực lẽ phải, ai mà biết được trong xương cốt khôn khéo như thế nào, bằng không sao lại không đưa Lưu Tử Mẫn đến quan phủ, mà lại cho hắn bậc thang đi xuống.”
Hôm qua Lưu Tử Mẫn và Diệp Thế Kiệt tranh chấp với nhau, Khương Lê đứng ra, đôi ba câu đã thay đổi càn khôn, Lưu Tử Mẫn vốn đã không còn chỗ để xoay người, nhưng Khương Lê lại chủ động cho Lưu Tử Mẫn một bậc thang, để hắn tránh thoát một kiếp.
“Ở Yến Kinh, thế lực các phương rắc rối phức tạp, nhà quan đông đảo. Mặc dù Diệp gia giàu có, thế nhưng Diệp gia lại không có người có chức quan. Giống như là thịt mỡ không có bảo vệ vậy, ai cũng có thể gặm một miếng. Không phải là bởi vì tài phú của Biểu ca nên mới bị Lưu Tử Mẫn nhớ đến sao?”
Diệp Thế Kiệt nhíu mày lại.
“Diệp gia là nhà giàu có, cũng là dân thường. Quan nhỏ còn không dám đánh nhau với quan lớn, huống chi là dân thường và quan lớn. Tha cho Lưu Tử Mẫn một con đường sống, thực ra là vì tốt cho biểu ca, nếu như biểu ca dây dưa không ngừng, Bộ Lễ phủ khanh nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, Lưu gia hao tổn nổi, còn Diệp gia thì không được.” Khương Lê nói.
Diệp Thế Kiệt phát hiện, lúc Khương Lê nói câu này, biểu cảm đã nhạt xuống, giống như là còn có ý hận bất đắc chí.
Dân thường đấu với quan, trong lòng Khương Lê xẹt qua một tia cười nhạo, còn không phải sao? Tiết gia của nàng còn là quan gia, chẳng qua là vì chức quan nhỏ, ở trong mắt của người cao quý như Vĩnh Ninh công chúa chỉ la cỏ rác, đánh gϊếŧ là được.
Công đạo chân lý ở trên đời đúng là có, thế nhưng phải xem dựa vào thứ gì, dựa vào quyền lực, vô lý cũng thành có lý.
Diệp Thế Kiệt nói: “Đương nhiên là ta biết, bằng không cũng sẽ không tha cho hắn lần này.”
Khương Lê thấy Diệp Thế Kiệt như thế, trong lòng hiểu rõ, đích trưởng tôn của Diệp gia, cũng không phải là kẻ kích động lỗ mãng. Nàng hỏi: “Quên hỏi, tại sao biểu ca lại đến Yến Kinh thành?”
Vô duyên vô cớ, từ Tương Dương đến Yến Kinh thành, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó.
“Ta vào học ở Quốc Tử Giám.” Diệp Thế Kiệt nhìn qua Khương Lê, ngữ khí có mấy phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Giống như lời nói của ngươi, Diệp gia trong sạch, không có sức lực để bảo vệ gia sản, vậy nên ta mới đến Kinh thành để học.”
“Ngươi muốn làm quan sao?” Khương Lê bừng tỉnh.