HP Chi Hình Bóng

Chương 70: Harry-diễn tinh-Potter lại lên sàn

Chương 70: Harry-diễn tinh-Potter lại lên sàn

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Ngư Ngư: Hẹn tuần sau gặp lại các bấy bề nhé!)

Dumbledore muốn tìm cậu nói chuyện, tự nhiên Harry không thể cự tuyệt, phỏng chừng là hỏi cậu hai tháng này ở nhà Snape như thế nào.

Chuyện này cậu cùng Snape đã thương lượng xong trong kỳ nghĩ hè, nếu lão ong mật phát hiện hai người bọn họ có một đoạn thời gian không ở Đường Bàn Xoay, liền nói là cùng Snape đi rừng rậm thu thập tài liệu độc dược.

Đại khái là được Dumbledore dặn dò, nên hai con sư tử đá thấy cậu liền nhảy qua hai bên làm lộ ra cầu thang đi lên mà không cần mật khẩu.

Dumbledore đang uống chất lỏng không rõ màu sắc mà chờ Harry. Nhìn thấy cậu tiếng vào Cụ liền bỏ cái ly trên tay xuống.

“Buổi tối tốt lành, con trai.” Cụ mang ra một đống điểm tâm ngọt, nói với Harry.

“Đến, ăn thử một khối bánh cánh bướm đi.”

Harry nhìn thoáng qua mấy món điểm tâm, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng có kinh nghiệm đời trước không cần nghĩ cũng biết, ăn vào tuyên đối là ngọt đến mức rụng mất nửa cái mạng. Cậu nhanh chóng lắc đầu nói.

“Bữa tốt ta đã ăn no rồi hiệu trưởng.”

Dumbledore thoạt nhìn còn chưa bỏ ý định, trôi nỗi một ly thoạt nhìn là mật thuần chất đến trước mặt cậu.

“Thật đáng tiếc, vậy con uống nước đi.”

Harry: “...” cậu thật muốn hỏi một câu: Thầy xác định đó là__ nước?

Cự tuyệt hai lần thì thật sự mất lễ phép, cậu rơi vào đường cùng hít một hơi thật sâu uống một hơi, lông cả người đều dựng cả lên.

Chỗ nào là mật ong thuần chất, cậu quả thật quá coi thường lão ong mật rồi, cơ bản là mật ong với đường đúng không? Cho đến bây giờ cậu chỉ nghe đắng đến mức làm người nhíu mày, chứ chưa từng thấy ngọt đến mức mặt mày cau có.

“Nghĩ hè này thế nào, Harry?” Dumbledore thấy đồ ngọt mình đưa ra được tiêu thụ liền cao hứng trong lòng.

“Ở chỗ của giáo sư Snape có tốt không?”

Tốt đến không thể nào tốt hơn! Sau khi khai giảng làm cậu dọn vào hầm ở cùng anh ấy luôn thì càng tốt!

“Ân.” Harry tuy trả lời rất cẩn thận, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười thiên chân của một đứa nhỏ 12 tuổi, cậu gật đầu.

“Giáo sư Snape đối xử với con rất tốt.”

Vị ngọt vẫn còn đọng lại trong miệng vẫn chưa hết, cậu nhịn không được oán giận mà nghĩ, trở về cậu sẽ nói với Snape ngừng nấu độc dược sâu răng cho lão ong mật!

“Vậy là tốt rồi.” Đứa nhỏ mất đi cha mẹ từ bé này có thể tín nhiệm người khác làm cho Dumbledore thật cao hứng.

Harry yên lặng suy nghĩ một chút, sau đó ngượng ngùng mà nói.

“Về sau nghĩ hè con có thể đến chỗ giáo sư Snape nữa hay không?” Nhân cơ hội tranh thủ phúc lợi cho mình mới là quan trọng nhất, đỡ phải lần sau phải tìm cơ hội nói.

Trong mắt Dumbledore lóe lên một tia thương cảm, nhưng rất nhanh bị thu liễm.

“Harry thực thích giáo sư Snape.”

“Ân.” Harry không có do dư mà gật đầu, sau đó lộ ra một nụ cười rực rỡ với Dumbledore.

“Giáo sư đối với con rất tốt, ít nhất không có đánh con, không nhốt con vào trong tủ bát, còn cho con ăn cơm.” nhớ tới nhà dì dượng hốc mắt cậu liền phiếm hồng.

“Hơn nữa thầy ấy còn dạy con rất nhiều tri thức độc dược.”

Dumbledore cảm khái ở trong lòng, năm đó vì để Harry trở thành một cứu thế chủ đủ tư cách, cụ cũng sẽ không để Harry lại gia định dì dượng luôn căm ghét phù thủy của cậu, cho nên bây giờ có người đối xử hơi tốt một chút cậu liền cảm kích thành như vậy. Chuyện này có phải cụ làm sai rồi hay không?

“Chỉ cần Snape đồng ý là được.” Dumbledore cam đoan với cậu.

Phép thuật Huyết thống bảo hộ tuy rằng rất trọng yếu, nhưng mà hiện tại cũng không biết Voldemort đang ở nơi nào, nếu cụ và Severus cẩn thận để ý, thì chắc sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn, không tất yếu để Harry trở về sinh hoạt trước kia. Đúng như Severus nói, một đứa nhỏ bị ngược đãi nhiều năm như vậy, mà Harry không trở nên âm u giống như Tom thì đã là một kỳ tích rồi.

Dễ dàng đáp ứng như vậy? Cảm kích trên mặt Harry vẫn không thay đổi, trong lòng thiếu chút nữa hộc máu, tại sao đời trước cậu lại không biết nói chuyện như vậy chứ? Hay là cảm thấy có giáo sư bảo hộ nên thực an tâm?

“Ân, trở về con sẽ hỏi giáo sư Snape.”

Dumbledore mỉm cười nói.

“Xem ra Severus đối với con rất tốt, có rất nhiều học sinh sợ thầy ấy đó.”

Harry lắc đầu.

“Chỉ là giáo sư nhìn rất nghiêm khắc thôi, thật ra thầy ấy một chút cũng không có hung dữ a.”

Xem ra vì là con của Lily nên Severus phá lệ yêu thương, Dumbledore nghĩ thật đơn thuần, nếu đứa nhỏ này thích Severus đến vậy, thì tạm thời để anh ta chiếu cố thằng bé đi.

Cụ nghĩ nghĩ, rồi đi đến lò sưởi gọi Snape đến.

Vừa lúc Snape mới làm xong một vạc độc dược, anh vừa kêu gia tinh mang bữa tối lên, chuẩn bị ăn xong nghĩ ngơi một chút, còn chưa kịp ăn đã bị Dumbledore gọi lại đây, tâm tình có thể nói là vô cùng không tốt.

Vừa tiến vào cửa phòng hiệu trưởng, anh đang định mở miệng ra châm chọc, đột nhiên nhìn thấy Harry ở chỗ này, lập tức thu khẩu, sau đó cẩn thận mà suy đoán xem có phải Harry đã nói cái gì đó.

“Con trai của ta, con có muốn một chút đồ uống hay không?”

Nhìn thấy anh tiến vào, Dumbledore liền lấy ra một ly chất lỏng giống hệt cái vừa đưa cho Harry, sau đó nói.

“Vừa rồi Harry còn rất thích đấy.”

Snape đưa mắt nhìn về phía cái tiểu cự quái mắt xanh, phát hiện cậu đang ở góc độ mà Dumbledore không thấy liều mạng nháy mắt nhắc nhở anh không nên uống.

Vì thế rất nhanh Snape bỏ cái ly đó xuống.

“Albus, ngươi cho là ai cũng đem đồ ngọt xem như bữa chính như ngươi hay sao, tốt nhất là ngươi có chuyện quan trọng tìm ta... Mặt khác, ta thông báo cho ngươi biết một chuyện, tài liệu làm độc dược sâu răng của ngươi gần đây đã hết.”

Nhất thời mặt Dumbledore suy sụp xuống.

Harry hối hận tại sao lúc trước mình không hảo hảo mà theo Snape học bế quan bí thuật bí thuật cho tốt, cậu sắp không nhịn nỗi rồi.

“Khụ... Là như thế này.” Dumbledore ho khan một tiếng, nói với Snape.

“Harry thực thích ở cùng với thầy, sau này nghĩ hè thầy có thể chiếu cố Harry hay không?”

Náo loạn nửa ngày thì ra là nói chuyện này sao? Xác định không phải Harry bại lộ cái gì, Snape liền yên lòng, sau đó nhíu mày, chậm rãi mà nói với Dumbledore.

“Ta cho rằng, ta cần một trợ thủ xử lý độc dược, chứ không phải là một gia tinh cứu thế chủ.”

Dumbledore còn chưa kịp nói gì, thì Harry liền nhào vào ngực anh.

“Giáo sư, con có thể giúp thầy xử lý tài liệu độc dược.” Harry ngẩng đầu, mắt ngân ngấn lệ nhìn Snape.

“Thầy muốn con làm cái gì cũng được, con sẽ không gây phiền toái cho thầy.”

Đôi mắt ngọc lục bảo chứa đầy nước mắt trong suốt, Snape thất bại mà muốn đỡ trán, đời trước anh không nên đem “Thời gian lữ hành” cho tiểu hỗn đản này, tra tấn anh một đời còn chưa đủ, theo tiết tấu này là muốn đeo anh thêm một đời này nữa mà.

Harry ôm anh tiếp tục khóc lóc kể lễ.

“Thầy không có đánh con, còn mang con ra ngoài chơi, cho tới bây giờ chưa có người đối xử với con tốt như vậy,...”

Snape vẫn không nói chuyện, anh trừng Dumbledore một cái tóe lửa.

Dumbledore xấu hổ mà cười cười.

Nước mắt ấm áp thấm vào áo choàng của Snape, anh yên lặng thở dài, không nói gì an ủi mà xoa xoa mái tóc lộn xộn của Harry, xem như là ngầm chấp nhận.

Dumbledore thở phào một hơi.

Harry cũng nhẹ thở ra. Merlin a, giả khóc quả thật là một việc vất vả, cậu sắp mệt chết luôn rồi nè!

Chuyện này cứ quyết định như vậy, Harry ngoan ngoãn theo Snape trở về hầm. Nhớ đến diễn xuất của cậu, Snape có xúc động muốn đánh người, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được, vì vậy anh hung hăng mà trừng Harry.

Harry cười đến vô tội.

Bọn họ không biết là, tất cả những chuyện vừa xảy ra trong phòng hiệu trưởng, đã bị một tiểu thạch xà trên tường báo về chỗ của Salazar.

Nghe tiểu thạch xà bát quái, Salazar cười đến đau sốc cả hông, đời trước ai để Harry vào Gryffindor vậy? Có phải là do mũ phân loại quá già nên hồ đồ rồi không?