HP Chi Hình Bóng

Chương 69: Đừng quá lộ liễu là được

Chương 69: Đừng quá lộ liễu là được

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Ngư Ngư: 🎊Năm mới vui vẻ!🎊 🎆🎇🎇🎆🎇🎆)

Chờ cuộc họp giáo sư kết thúc Harry liền đến hầm tìm Snape. Bởi vì chưa khai giảng nên ký túc xá Slytherin chỉ có một mình cậu, vả lại kỳ nghĩ hè này Harry lại ở nhà giáo sư hai tháng, nên Dumbledore cũng không cảm thấy kỳ lạ việc cậu đi tìm Snape, cho nên cậu quang minh chính đại gõ cửa đi vào.

Thần sắc của Snape có chút mệt mỏi, nhìn thấy cậu tiến vào cũng không nói cái gì, yên lặng bảo gia tinh lấy cho cậu ly nước ép bí đỏ và rót cho mình một ly rượu đỏ.

"Làm sao vậy?" Harry hỏi.

Snape lắc đầu nhịn không được oán giận.

"Ngồi hai giờ đồng hồ chỉ để nghe con khổng tước ngu ngốc kia kể xem hắn có bao nhiêu giải thưởng bao nhiêu huân chương, không ngừng thổi phồng bản thân có bao nhiêu lợi hại với Dumbledore, nhìn bộ dạng kia của hắn, hận không thể dạy toàn bộ các môn học ở Hogwarts. Thật đau cả đầu."

So với ở cùng Lockhart anh càng tình nguyện đi tham gia hội nghị tử thần thực tử. Tuy rằng đối mặt với Voldemort rất gian nan, nhưng ít nhất gã sẽ không lộ ra nụ cười ngu ngốc, ở cùng một người như vậy quả thật là vũ nhục chỉ số thông minh của anh, đến cuối cùng anh phải dùng đến "Bế quan bí thuật" mới tránh khỏi việc phất tay áo chạy lấy người.

Harry bật cười. Công phu nói liên miên cằn nhằn của Lockhart đủ làm một gián điệp hai mang hỏng mất a.

"Lại nói, hai người trước khi đến trường làm giáo sư đã gặp mặt nhau rồi phải không?" Harry hỏi.

Tuổi hai người không chênh lệch là mấy, cậu từng nhìn tư liệu của Lockhart, hình như lúc đó hắn là học sinh Ravenclaw. Lúc nhìn thấy cái này trong đầu Harry có một ý nghĩ duy nhất là không biết hắn đã làm gì để lừa gạt nón phân loại, nếu không thì một tên bình hoa như hắn không thể nào vào được Ravenclaw được xưng là lấy trí tuệ làm đầu.

Snape hừ lạnh một tiếng xem như là ngầm thừa nhận. Tuy rằng trước kia anh có gặp qua tên ngu xuẩn kia, nhưng anh vẫn luôn độc lai độc vãn, chỉ có Lily cùng Lucius là bằng hữu. Thứ hai là bởi vì lúc đến trường cái tên ngu xuẩn kia lại am hiểu lừa gạt nên rất được nữ sinh hoan nghênh, bên người hắn ta lúc nào cũng có một đám nữ sinh vây quanh, cho nên đối phương sẽ không chú ý đến kẻ ít tiếng kiệm lời như anh. Cho nên hai người cũng không có chút quan hệ nào, đến nói một câu cũng chưa từng có.

Đối với cái bình hoa kia Snape một câu cũng không muốn bình luận, anh hỏi.

"Đúng rồi, Slytherin các hạ tìm em có việc gì?"

Nhẫn kia dùng để liên hệ cả bốn chiếc với nhau, chỉ cần có người gọi thì những người còn lại đều cảm nhận được, lúc đó Snape đang trong hội nghị cũng cảm nhận được, nhưng không bao lâu liền biến mất, nên anh đoán là Slytherin các hạ đang gọi Harry.

Harry đem mọi chuyện mà Salazar dặn dò nói cho Snape, sau khi nghe đoạn thơ kia Snape khẽ nhíu mày.

Thủy tiên? Hoa hình sao?

Harry hỏi.

"Hoa hình sao có rất nhiều loại đúng không?"

Snape gật đầu.

"Hẳn là Hoa Lam Tinh." Snape giải thích.

"Hoa Sao Trời sinh trưởng ở hoàn cảnh khô ráo, còn Hoa Ánh Sao khi nở hoa sẽ bị gió thổi bay hết các cánh hoa."

Harry vô ngữ, quả nhiên mấy chuyện như thế này vẫn nên giao cho bậc thầy độc dược là tốt nhất, cậu suy nghĩ cả ngày đều nghĩ không ra, mà Snape chỉ cần nghe qua liền có thể giải quyết vấn đề.

Cậu còn đem chuyện Salazar làm cho cậu một hộp đựng đũa phép, và còn chuyện Salazar hy vọng cậu làm thủ tịch Slytherin. Snape rất đồng ý với cách làm của cậu, trước mắt việc bọn họ cần làm rất nhiều, tại tình huống lộn xộn này, không cần lại tìm thêm phiền toái cho mình.

Harry ngây người ở trong hầm cả một buổi chiều, lúc Snape vào phòng thí nghiệm làm độc dược, thì cậu ghé lên bàn làm việc của anh mà đọc mớ sách của Lockhart. Tuy rằng đều là khoác lác, nhưng mà viết cũng không tồi, cứ xem như là đọc tiểu thuyết đi, lại nói khi đi học cậu còn cần phải làm bài thi của tên ngu xuẩn kia, một câu đều không trả lời được thì cũng quá khó coi đi.

Tốt xấu gì thì cậu cũng đọc hết đống sách đó trước bữa tối, Snape vẫn không có ý tứ muốn đi ra, cậu liền gõ gõ cửa, nói một tiếng với Snape liền đi ra sảnh đường ăn cơm.

Nhóm giáo sư đã có mặt đầy đủ, còn học sinh thì chỉ có một mình cậu. Cậu lễ độ mà cúi chào các giáo sư, sau đó một mình bước về phía bàn Slytherin ngồi xuống.

Đám gia tinh vẫn còn đang bận rộn chuẩn bị cho buổi khai giảng hai ngày tới, cho nên bữa tối hôm nay tương đối đơn giản. Harry lấy một khối cá sốt chua ngọt bỏ vào đĩa, rồi bắt đầu ăn.

Đã lâu không nếm tay nghề của gia tinh Hogwarts, làm cậu có chút nhớ, cho dù bữa tối đơn giản, nhưng mà hương vị vẫn rất tuyệt. Rất nhanh cậu đã ăn xong phần cá chua ngọt, vì vậy cậu lại lấy thêm một khối, khi ngẩng đầu cậu liền thấy Salazar đang ngồi đối diện dùng cơm, cậu nhất thời bị hoảng sợ. Theo bản năng mà liếc về phía dãy bàn của giáo sư, Harry phát hiện Dumbledore đang nói cười cùng với giáo sư McGonagall, tên ngu ngốc Lockhart kia lại đang quấy rầy giáo sư Flitwick, giáo sư người lùn hiển nhiên thực chán ghét hắn, nhưng ngại với việc là đồng nghiệp nên không thể nổi giận, Lockhart lại cố tình không nhìn ra, vẫn cố quấn lấy quấy rầy người ta. Harry liền yên tâm, nói vậy Salazar ẩn thân chỉ có mình cậu là có thể thấy mà thôi.

{Sao ngài lại đến đây?}

Quy tắc cũ, ở nơi công cộng nói chuyện với Salazar phải dùng xà ngữ. Bất quá lần này không cần quá mức cẩn thận, toàn bộ trên bàn chỉ có một mình Harry, nên Salazar liền hạ chú tĩnh âm, đương nhiên để đảm bảo, nói chuyện bằng xà ngữ biên độ động của môi rất nhỏ, sẽ càng khó bị phát hiện.

Salazar cười cười.

{Đến xem cái giáo sư mà con vẫn luôn oán niệm.} nói xong y liếc mắt về phía Lockhart một cái.

{Thế nào?}

Harry lại cắt một khối sườn nướng tiêu đen bỏ vào miệng. Việc vừa ăn cơm vừa nói chuyện với người khác thì quá thất lễ, nhưng mà nếu cậu không làm như vậy thì sẽ bị chú ý.

Salazar nhắm mắt lại cảm nhận ma lực gia động xung quanh Lockhart.

{Ma lực rất yếu, có chút hỗn loạn, chỉ sợ lúc thi chú sẽ mang lại hiệu quả không như mong muốn.}

Harry nhún nhún vai, đời trước Lockhart dùng thần chú nối xương cho cậu, nhưng trực tiếp rút hết xương cánh tay của cậu. Như vậy mà lại có thể có được huân chương Merlin hạng ba, thật không biết mấy người bình xét làm ăn kiểu gì nữa. Cậu nhịn không được nghĩ, theo như lời của Snape, là trong đầu nhét đầy cỏ lác đúng không?

Hai người vẫn cứ trò chuyện, bởi vì Salazar hạ chú tĩnh âm cường đại, bên cũng không biết tên Lockhart kia nói gì với giáo sư Flitwick, Flitwick rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà quay đầu bước đi. Lockhart vẫn kiên trì không ngừng, lại bắt đầu quấy rầy giáo sư Sprout.

Salazar nhịn không được lắc đầu.

{Loại này cũng có thể mời làm giáo sư, cánh cửa của Hogwarts thật sự là càng ngày càng thấp.}

Harry hé miệng cười trộm.

{Hết cách rồi, ai bảo Voldemort lại hạ nguyền rủa với vị trí này cơ chứ, trừ gã ra ai đảm nhận vị trí này đều sẽ xảy ra chuyện, cho nên hiện tại người chịu nhận làm giáo sư môn này càng lúc càng ít, hiệu trưởng cũng hết cách rồi.}

Nói cách khác, nếu không có tên ngu xuẩn này thì năm nay sẽ không có giáo sư môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám, nhưng giáo sư môn Độc Dược Học càng khó tìm.

Salazar hừ lạnh, hiển nhiên là khinh thường cách nói này.

{Con muốn làm cái gì thì cứ làm đi.} y nghĩ nghĩ một chút rồi nói với Harry.

{Chú ý một chút, đừng làm quá lộ liễu đến mức không thể thu xếp là được.}

{Vâng.} Được đến sự cho phép của y làm Harry vô cùng vui vẻ, cậu cố thu lại cảm xúc, nếu không phải sợ Dumbledore nhìn ra cậu đã sớm cười to.

Salazar thấy cậu cũng sắp ăn xong, y cũng nói xong, liền đứng dậy ra khỏi sảnh đường.

Harry đứng dậy muốn rời đi, thì đột nhiên Dumbledore đang nói chuyện với giáo sư McGonagall, gọi cậu lại.

"Xin hỏi hiệu trưởng Dumbledore gọi con có gì không?" Harry dừng bước, quay đầu lại hỏi.

Dumbledore mỉm cười nói.

"Tối nay con có rảnh không? Có thể đến chỗ ta ngồi một chút sao?"