Không Cần Tự Trọng

Chương 28: Cô Trang sợ ma

Không gian yên tĩnh một cách tuyệt đối, bây giờ trời cũng đã về khuya, Trang nhìn đồng hồ thì thấy đồng hồ hiển thị bây giờ là hai giờ mấy sáng, đối với một đứa sợ ma như Trang mà nói, trời tờ mờ sáng như thế này mới là đáng sợ nhất. Cô nghe nói giờ này là giờ các vong linh được thả ra đi lang thang bên ngoài, vậy nên muốn đi vệ sinh thôi mà cô cũng đắn đo cả buổi.

Cô còn nhớ lúc cô còn nhỏ, lúc đó ba cô nhờ cô đi mua dùm một chén dầu ăn, mặc dù sợ ma nên dùng dằng không dám đi nhưng trước ánh mắt sắc bén của ba mình, cô không thể nào không đầu hàng, vậy nên cô dắt em Lu nhà mình đi theo, có em Lu hộ pháp, cô không sợ bất cứ con ma nào cả.

Con Lu nhà cô lúc này chỉ mới gần hai tuổi, màu lông vàng khè như nắng đỉnh thiên, dáng vẻ như một cậu con trai bệ vệ khá thích hợp ứng tuyển vị trí cẩm y vệ, cô tuyển em Lu theo hộ pháp mình, lúc này con cóc ghẻ vô nhân tính còn chưa được nhặt về, cô nhớ lại lúc đó nếu đi với cóc ghẻ vô nhân tính cô sẽ còn an tâm hơn nữa, con mèo mà ngay cả chủ cũng đánh như thế kia thì ma cũng không thành vấn đề với nó.

Vì tuyển được em Lu cho nên cô hoàn toàn tự tin, một tay cầm chén một tay dắt dây Lu đi sang nhà cô Mén mua dầu, nói trời lúc này tối thì cũng không hẳn là quá tối, chỉ là ở quê thì năm giờ trời đã bắt đầu sụp tối dần dần, không có đèn điện cho nên không có trẻ em nào dám ra đường chơi giờ này, thành ra năm giờ với người như cô đã là tối lắm rồi.

Lu vừa đi vừa ngửi ngửi xung quanh hệt như chó cảnh sát, cô rất tự tin trước con chó to bự của mình, cho đến khi nó giật sợi dây chạy vào con hẻm nhỏ, cô lật đật dí theo.

Cũng chính là lúc này đây đã gϊếŧ hại sự can đảm của cô, gϊếŧ luôn sự tự tin mà cô cố gắng xây dựng.

Con quỷ Lu ấy vậy mà chạy vô gò mả.

Trời đất sụp đổ, cô la hét um trời rồi chạy thật nhanh ra khỏi khu gò mả, ngay cả chén để mua dầu cũng làm rớt xuống đất.

Con quỷ Lu dẫn cô vô gò mả chơi!

Với một đứa sợ ma như cô!

Vậy mà con quỷ Lu đành đoạn dẫn cô một mạch chạy vô trong ấy, đã sợ ma dắt chó theo mà nó dắt vào gò mả. Một đứa con nít như cô lúc này sang chấn tâm lí nặng, thành ra sợ ma đến giờ không hết được.

Lúc cô về đến nhà thì nước mắt nước mũi đã ròng ròng rồi, ba cô ấm áp ôm cô vào lòng hỏi có chuyện gì, có phải có ai ăn hϊếp cô không, cô nức nở bảo không. Ba cô kiên nhẫn hỏi tiếp sao con khóc, cái chén đựng dầu đâu, cô khóc oa oa lên bảo con sợ ma quá làm rớt cái chén rồi. Lúc này lời nói ấm áp của ba cô hơi biến mất, ba cô lại kiên nhẫn hỏi con chó đâu, cô nói nó chạy vào trong gò mả.

Ba cô lọ mọ ra khu gò mả dắt con lu đang bắt chuột ở đó về nhà, một người một chó tối đó không được ăn cơm, cô nhìn chó, oán hận, chó nhìn cô, đầy tự trách.

Sự kiện này đẩy sự sợ ma của cô lên tới mức cao trào, muốn đi vệ sinh đến độ không thể nào chịu nổi rồi nhưng nhà vệ sinh của nhà chị Mây nằm bên ngoài, muốn đi vệ sinh phải đi ra khỏi phòng mới được. Cô suy nghĩ đắn đo có nên gọi chị Mây dậy không, nhưng cô sợ gọi chị ấy dậy chị ấy sẽ biết rằng cô sợ ma, cho nên cô nhắm mắt nhắm mũi bước xuống giường, một đường lủi thẳng ra cửa, lủi thẳng ra bên ngoài.

Tuy trong phòng khách tối tăm nhưng cô vẫn nhìn được vì mắt vốn đa quen với ánh sáng chập chờn của ban đêm, cô nhào vào nhà vệ sinh, xả xong trong sự tự hào của bản thân. Trang vỗ ngực mình, thì ra mình vẫn còn sự dũng cảm, sự dũng cảm này của cô đáng được tuyên dương, ngày mai khi chị Mây tỉnh dậy cô sẽ kể cho chị ấy nghe, chị ấy thế nào cũng khen cô nức nở.

Cô mở cửa đi ra ngoài, nhìn trên ghế sô pha có người đang ngồi, một bóng đen thù lù, cô chưa kịp hét lên một tiếng đã bất tỉnh nhân sự.

Cô rất muốn chém chết cái sự sợ ma của mình.

Buổi sáng cô tỉnh dậy đã thấy chị Mây ngồi kế bên giường nhìn cô, nghe nói sáng hôm nay chị ấy phải đi sớm, cô thều thào hỏi, "Chị chưa đi hả? Nhà này có ma chị ơi..."

"Thằng Nhật đó, tối qua nó ngồi chơi điện thoại..."

Tối qua lúc Trang xỉu rồi nằm một đống ngay trước cửa nhà vệ sinh, Nhật nó ngồi ở ghế sô pha nhưng không hề chạy ra đỡ, cũng không gõ cửa phòng kêu nàng ra đỡ Trang vô phòng. Lúc nàng tỉnh dậy đi ra khỏi phòng kiếm Trang đã thấy em ấy nằm sõng soài ở trước cửa phòng, thằng Nhật gương mặt đờ đẫn nhìn nàng, rất giống như một đứa vừa chơi đồ xong.

Nàng nghi ngờ nó có chơi đồ, nhưng lại không dám nói cho Trang biết.

"Em thấy ở đây có thoải mái không? Bằng không mình qua nhà em đỡ một thời gian nhé?"

"Được không chị?"

Trang muốn còn không hết, cô cảm thấy ánh mắt thằng Nhật nhìn cô không bình thường chút nào, ở nó có gì đó rất nguy hiểm, còn hơi bệnh bệnh, cô không dám nói ra với chị Mây vì dù sao cũng là em trai của chị ấy, nhưng để ở cùng cô cũng thấy hơi lo sợ, dù sao con người luôn cảm thấy sợ hãi với những thứ có nguy cơ đe dọa đến mình.

Buổi chiều hôm đó hai người gom một ít vật dụng cá nhân để dọn đi, thật ra đồ của Trang ở nhà Mây cũng không có gì nhiều, còn chị ấy chỉ cần soạn một va li thôi đã đủ rồi, trước khi đi Mây còn dặn Nhật rằng: "Mày ở vài hôm rồi kiếm chỗ khác đi."

Nhật gật gật đầu, có vẻ còn chẳng có ý muốn nghe Mây nói gì.

Việc dọn nhà mất của hai người hết một buổi sáng, nhưng được về nhà của mình khiến Trang cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, nhất là khi không có người thứ ba ở trong nhà. Sáng Mây đi làm, cô đi ra quán chơi, mấy hôm nay rảnh rỗi cô đã suy nghĩ đến chuyện chạy chương trình cho quán, nhằm tri ân đến khách hàng thường xuyên đến quán cô. Thật ra việc tri ân này cũng là ý của chị Mây, mở quán đã bao nhiêu lâu rồi cô còn chưa nghĩ đến chuyện tri ân khách hàng.

Chị Mây hỏi, "Em tính làm gì tri ân khách hàng?"

Cô nghĩ mãi, cuối cùng mới nghĩ ra, "Tặng lịch đi, năm nào nhà em cũng được tiệm vàng tặng lịch hết trơn."

"Thôi, để chị suy nghĩ cho. Ai đời đi ăn cầm tờ lịch bloc về hả cô!"

Thôi thì cô để chị suy nghĩ chạy chương trình giúp cho, dù sao động não với cô cũng khá mệt, thà là để não nghỉ ngơi còn hơn.

Chị Mây một khi đã muốn làm gì thì làm một cách rất cẩn thận, sau khi tan ca về chị ấy ngồi ở bàn làm việc suy nghĩ cả buổi trời, viết viết ngoáy ngoáy gì đó vào trong sổ, có vẻ như bắt một người làm bác sĩ như chị ấy phải tính chuyện kinh doanh cũng khó với chị, vậy nên mấy hôm nay cô toàn mang đồ đến tẩm bổ cho chị.

Mặc dù phương diện trí tuệ cô có thể không bằng ai nhưng về tài nấu ăn chưa chắc ai bằng cô, nếu không cũng không đủ can đảm để mở một quán ăn, cô vừa có thể nấu món thường vừa có thể nghiên cứu công thức chuẩn cho quán mình, chẳng qua sự bỡn cợt đã che giấu đi tài năng của cô mà thôi.

Cô nghĩ, nếu tài nấu ăn của mình còn được hỗ trợ từ chị Mây, chẳng mấy chốc mà thuận buồm xuôi gió.