Không Cần Tự Trọng

Chương 27: Có khách đến nhà

Lúc Mây đang nghỉ trưa thì có điện thoại gọi đến, là Nhật, em trai của cô. Vừa bắt máy đã nghe giọng cậu chàng oang oang trong điện thoại tố khổ là nhà mình bị cúp nước rồi, không còn lấy một giọt nước mà tắm, Mây hừ lạnh một tiếng, bảo: "Tạm biệt"

"Chị haiiii, nỡ lòng nào ác vậy sao chị hai? Em có tội tình gì, em chỉ ở nhà vài ngày thôi."

"Ừ. Nhưng nói trước là ở nhà có chị Trang, ăn nói cho cẩn thận."

"Chị Trang là ai vậy chị?"

Mây cười: "Là bạn chị."

Nhật âm thầm cười, thì ra vẫn chưa xác định mối quan hệ.

Trang xem quán xong đi về nhà chuẩn bị cơm nước cho Mây ăn đã thấy trong nhà có một sinh vật lạ, là một người đàn ông tầm tuổi cô, điệu bộ cũng cợt nhả hệt như cô. Cô sợ hãi đóng cửa lại, còn cẩn thận khóa ngoài nhốt kẻ đột nhập lại, sau đó gọi cho Mây.

"Chị Mây ơi... nhà mình có trộm..." Trang run rẩy không thành tiếng, kể cho Mây nghe xong còn bắt đầu mếu, nếu Mây không giải thích ngay là em trai mình, thể nào Trang cũng khóc một trận ra hồn.

"Chị xin lỗi, chị bận tay quá nên quên nhắn em."

Nghe giọng nói mếu máo của Trang cũng đủ biết cô nàng sắp khóc rồi, vậy nên Mây xót, chẳng hiểu sao người kia chỉ cần bị một chút gì tổn hại nàng đã cảm thấy xót. Trang hít một hơi thật sâu cho mũi không nghẹt nữa, cười với nàng, giọng cười nghe qua điện thoại đã thấy vui trong lòng.

"Vậy thôi để em vào chào hỏi cậu ấy. Em có mang đồ về nấu cơm, chị về sớm ăn nhé?"

"Chị biết rồi."

Trang kệ nệ mang đồ ăn vào trong nhà, vừa mới mở cửa ra đã thấy em của Mây đứng trước mặt, cô sợ đến mức muốn hét lên một tiếng.

"Cậu... Cậu đứng đây làm gì?"

"Phụ chị đó!" Nhật cúi người giành túi đồ ăn của Trang, trong khoảnh khắc đó, cậu chẳng còn cảm giác Trang đang hít thở nữa, có lẽ là quá sợ, hoặc là quá hồi hộp khi cậu đứng gần thế này. Cậu đang muốn tìm hiểu xem Trang là đồng tính hay chỉ đơn giản là một cô gái trổ bóng nhất thời, nếu là trổ bóng nhất thời rồi sẽ lại yêu trai thì công việc của cậu đơn giản hơn nhiều, chỉ bằng gương mặt này đã có thể diệt gọn cô.

"Tôi tên Nhật, còn chị? Nghe chị tôi nói chị là bạn thân, hai người thân nhau từ lúc nào thế?"

Trang cố gắng gặng ra một nụ cười để trả lời Nhật, mặc dù bây giờ tâm trạng bài xích người lạ của cô đang dâng cao cực điểm, chẳng hiểu sao dạo này gặp trai đẹp Trang cũng chẳng mảy may suy nghĩ sẽ ghẹo một chút. Có lẽ là Mây quản cô chặt? Có lẽ thể, chặt chẽ đến độ một số thứ cô đã từ bỏ rồi.

Còn quản... cô vẫn chưa biết được thứ Mây quản chính là trái tim cô.

Cô đem rau đi sơ chế, Nhật đứng dựa vào tủ lạnh nhìn cô, còn nói vu vơ nhiều điều về Mây và mối quan hệ của hai người. Thật ra nghe kể đến Mây cô cũng khá vui, có cười lại với cậu, còn hỏi thêm vài điều linh tinh. Lúc Mây về đến nhà đã nghe hai người cười giỡn trong bếp, đứng gần như thế này có phải hơi lạ không? Hai người mới gặp nhau chưa bao lâu mà đã cười giỡn như thể thân thiết lắm.

"Hai người nói gì vui vậy?"

Một câu nói tràn đầy sự ghen tuông mà ngay cả Mây cũng không biết, Trang đem hành bỏ vào trong nồi canh, kết thúc nồi canh ngay tại chỗ.

"Nói linh tinh á mà."

Sủng vật tên Trang hôm nay cũng không vội vã quăng cái mui trên tay xuống chạy ra đón nàng rồi ôm nàng thật chặt, thong thả nấu ăn như vậy... có vẻ hơi không đúng?

"Ăn cơm thôi chị, thay đồ đi rồi ra ăn."

Ngay cả giọng nói cũng lạ lùng, thường ngày còn không phải nũng nịu ỏng ẹo để cho nàng hôn vài cái mới chịu ra bàn ăn cơm sao? Sao hôm nay lại khác đến thế? Mây không nhận ra những thói quen khi chỉ có hai người không thể nào làm khi có khách, nàng bực vô lý nhưng không biết mình vô lý, rõ ràng là có khách mà muốn Trang ôm mình như mọi ngày, hôn mình, đúng là không sợ khách ói hết.

Mây vừa vào phòng để thay đồ Nhật đã đi lại gần chỗ Trang nói lảm nhảm tiếp, đáng tiếc là nói gì Trang cũng không nghe, cô thoăn thoắt dọn đồ ăn ra bàn, Mây vừa thay đồ xong cô cũng vừa dọn đồ ăn xong.

"Nhật chắc cũng giới thiệu với em rồi đúng không, nó là em trai của chị, nhà phải sửa chữa nên ở chỗ mình vài hôm." Mây kéo ghế ra ngồi xuống, nhận lấy bát cơm từ Trang mà còn cảm ơn, đúng vậy, nàng đang ăn miếng trả miếng vì chuyện em ấy không ôm nàng ban nãy. Phải khách sáo với em ấy, chọc cho em ấy cũng khó chịu giống như mình.

Nhưng Trang không để tâm, chỉ cười hề hề nói với Mây: "Mình mà còn phải cảm ơn hả?"

Bọn mình, chỗ mình, mình mà còn phải cảm ơn sao?

Những từ mình này thành công trong việc khiến Mây ổn định tinh thần, dù sao em trai của nàng cũng mới gặp Trang của nàng một lần, chẳng lẽ lại có chuyện gì sao? Dạo này nàng coi phim nɠɵạı ŧìиɧ quá nhiều rồi, phải bớt lại mới được.

Nhưng đề phòng vẫn hơn, mặc dù hiện tại Mây không có tiền "bao" Trang nhưng mà Trang vẫn chấp nhận là của nàng. Nếu là Trang của nàng, nàng chẳng cho phép ai được ngắm nhìn em ấy cả. Nhật sát gái như vậy, chỉ sợ em ấy nhòm ngó đến Trang của nàng.

"Ừm, mình thì cần gì cảm ơn."

Nhật cúi đầu gắp đồ ăn, trong đầu có hơi toan tính một số chuyện. Nếu đã nhận tiền rồi, cậu phải khiến cho Trang cút ra khỏi nhà nhanh nhất có thể. Mà phải làm sao? Bây giờ cậu mới suy nghĩ.

"Trang dạo này còn làm chỗ cũ không?"

Mây nhìn Nhật bằng ánh mắt ngạc nhiên, hai người quen biết nhau từ trước sao? Vậy tại sao khi mới gặp Nhật em ấy còn sợ đến mức sắp phát khóc?

"Còn chứ. Nhưng... em biết chị làm ở đâu hả?"

"Đương nhiên là biết." Nhật cười, nụ cười càng ngày càng sáng lạn. Xem ra cá sắp mắc câu rồi.

"Chắc là có ghé qua mà chị không biết."

Xét theo bối phận thì Trang lớn hơn Nhật, nhưng xét về tuổi thì hai người bằng nhau, Nhật đương nhiên không đồng ý Trang kêu mình bằng chị, chỉ gọi bằng Trang xưng bằng Nhật. Mây nghe xưng hô loạn hết cả lên, vậy nên nàng đành phải dẹp loạn hai người, bảo Nhật rằng: "Gọi bằng chị đi."

"Nhưng Trang bằng tuổi em mà?"

"Sớm muộn gì cũng là chị dâu mày."

Chị mày đã để dành tiền bao gái rồi, sớm muộn gì cũng phải gọi Trang bằng chị dâu, sớm cũng phải gọi, muộn cũng phải gọi, gọi sớm chẳng phải sẽ quen miệng hơn?

Chén cơm trong tay Trang cũng sắp rớt xuống, cô ngạc nhiên nhìn Mây, Mây chỉ nhướng mắt trêu cô, cô lại trừng mắt nhìn Mây để xác nhận, Mây gật đầu.

Trang vứt chén cơm xuống bàn, ôm choàng lấy cổ Mây, hôn lấy hôn để lên đôi môi hồng của chị ấy.

Có phải chị ấy đang muốn xác nhận mối quan hệ với cô không? Có phải chị ấy thừa nhận cô không? Cô có nằm mơ không?

Nhìn hai người ôm hôn nhau thắm thiết trước mặt mình mà bần thần hết cả người, nhiệm vụ của cậu là đến phá hoại hay đến để xác nhận cho hai người, rõ ràng là một mối quan hệ nhập nhằng, cậu đến ăn một bữa cơm thôi đã xác nhận là người yêu của nhau rồi.

Đúng là đổ bể hết cả!

"Chị nuôi em, chị sắp được thăng chức rồi. Giờ em là Trang của chị thôi nhé?"

Trang lau nước mắt trên mi mình, cười nhiều đến độ nước mắt cũng rịn ra: "Dạ..."