“Có muốn ăn gì không?”
Hầu như cả đêm không ngủ, lúc gần sáng Chu Đông Nam cất lời trước, hỏi Thành Vân có đói bụng không.
“Không đói.”
Thành Vân ngủ không đủ giấc, tinh thần có chút uể oải.
Chu Đông Nam nghe thấy liền xoay mặt Thành Vân lại, kề đến: “Không đói thật hả?”
Thành Vân khẽ tát anh một cái: “Muốn ăn thì anh tự ăn đi.”
Chu Đông Nam thật sự ngồi dậy: “Tôi phải ăn gì đó, lát nữa còn phải đi làm.”
Thành Vân nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên gối mềm, nghe thấy lời anh liền quay đầu lại: “Chu Đông Nam, anh rảnh quá hả? Một ngày một đêm không ngủ, bây giờ còn muốn đi ra ngoài chạy xe ôm kiếm sống. Anh thiếu tiền lắm sao?”
Chu Đông Nam vốn đang ngồi bên giường cầm giày lên, nghe thấy câu hỏi đầy thâm ý của Thành Vân liền quay người lại, cánh tay dài vươn ra kéo cô đến.
“Làm gì?” – Cả đêm không ngủ, mắt Thành Vân cảm thấy cay cay, giọng nói cũng không tốt.
Anh cúi đầu hôn cô, mυ'ŧ lấy môi cô giống như đang mυ'ŧ nước trái cây, mυ'ŧ xong cũng không dời môi đi, kề sát cô
nói: “Gọi tôi là A Nam!”
Anh vừa nói vừa véo mũi Thành Vân, lại nói: “… Giống như khi nãy vậy.”
Thành Vân cảm giác được mặt Chu Đông Nam hơi khô, khóe môi còn bị nứt da. Ký ức thuở ban đầu lại tràn về, trên cầu Phong Vũ, cô vuốt ve lưng anh, toàn thân anh trơn láng, tựa như non nước bản
Động, mịn màng và dịu dàng.
Trong lòng Thành Vân hơi nặng
nề, cô nhìn anh, nói rõ ra.
“A Nam, đồ tôi đưa cho anh, anh có thấy không?”
Chu Đông Nam gật đầu một cái khẽ nói: “Thấy.”
“Vậy…”
“Thành Vân!” – Chu Đông Nam ngắt lời cô, đôi mắt đen láy dưới chân mày rậm trông an tĩnh lại ôn hòa – “Tôi đã quen làm việc rồi.”
“Số cực phải không?”
Chu Đông Nam lại hôn Thành Vân một cái, đi xuống giường.
“Trong nhà còn thức ăn không?” – Anh vừa nói vừa đi về phía phòng bếp.
Thành Vân nằm trên giường nói: “Trong tủ còn có một hộp cháo Bát
Bảo.”
Chu Đông Nam ăn liền hai chén cháo Bát Bảo mới mặc áo phao lông vũ rời đi.
Thành Vân đưa anh đến cửa, Chu Đông Nam nói: “Em ngủ một lát đi, mệt mỏi quá rồi.”
“Vậy sao anh không ngủ?”
“Ừm… Thôi, em không muốn ngủ thì đừng ngủ, tôi đi đây.” – Chu Đông Nam đứng ở cửa lại bổ sung một câu – “Lần sau tôi lại đến tìm em.”
Thành Vân đóng cửa lại, nghe thấy tiếng “ting” báo hiệu thang máy đến.
Lúc Chu Đông Nam ra khỏi nhà là năm giờ sáng, hôm nay thời tiết Bắc Kinh vẫn mù sương như bình thường. Đã năm giờ sáng mà trời vẫn tối đen, chỉ có một chút ánh sáng mông lung mơ hồ.
Đường phố im ắng.
Chu Đông Nam rời khỏi căn phòng ấm áp, bị gió lạnh thổi liền kéo cổ áo cao lên một chút. Anh tìm được xe máy của mình, leo lên chạy đi.
Giao thông Bắc Kinh được quản lý rất chặt chẽ, cho dù là rạng sáng anh cũng không dám trắng trợn lái theo tuyến đường chính. Chu Đông Nam rẽ vào một con đường nhỏ, đi về phía nhà mình.
Con đường trống trải. Giữa chợ và khu nhà Chu Đông Nam sống có một con ngõ không có đèn, đèn của chiếc xe máy tồi tàn của anh cũng chẳng có tác dụng. Anh cố hết khả năng, lái chậm lại trong con ngõ.
Lúc sắp đến khu nhà, Chu Đông Nam bỗng cảm giác không
được bình thường. Ngay sau cảm giác này xuất hiện thì một bóng người từ bên cạnh lao ra, kéo cánh tay anh.
Tay Chu Đông Nam còn đang cầm tay lái, bị gã kia vừa kéo đã mất đi thăng bằng, chân không kịp chống xuống đất, người ngã thẳng xuống. May
mà anh còn nhanh nhạy, lúc xe đổ xuống lập tức nhảy ra ngoài, không để xe đè lên chân.
Xe gắn máy mất đi người điều khiển, đổ trên mặt đất lại còn trượt về phía trước chừng nửa mét nữa mới dừng lại.
Chu Đông Nam giơ tay muốn hất tay gã kia ra. Nhưng người đến rõ ràng không phải loại dễ dàng có thể đuổi đi. Chu Đông Nam hất một cú vẫn không vùng ra được.
Anh vung cánh tay lên lần nữa, dùng sức mạnh hơn, cánh tay kéo anh bị hất đi một chút. Nhưng vào lúc này, chân Chu Đông Nam khụy xuống, phía sau có người đạp thật mạnh vào khớp gối anh.
Lại thêm hai người đến, lôi áo Chu Đông Nam, lập tức kéo lê anh vào ngõ sâu. Trời vẫn âm u, trong ngõ lại càng tối đến mức không thấy rõ được năm ngón tay.
Chu Đông Nam bị đẩy vào tường, một giây sau liền bị một cú đấm thật mạnh. Anh kêu lên một tiếng, ôm lấy bụng. Người vây đánh anh không nhấc đầu anh
lên, chỉ vỗ vào ót anh.
“Mẹ kiếp mày ngoan cố quá nhỉ!”
Người vỗ vào ót anh là kẻ đứng đầu. Gã thấp hơn Chu Đông Nam nhiều, nhưng thể trạng khá tráng kiện, giọng nói rõ ràng không phải dân Bắc Kinh. Bởi vì trời quá tối, không thấy rõ tướng mạo của gã, nhưng Chu Đông Nam biết rõ gã trông như thế nào. Bởi cách đây không lâu, vào ban ngày gã cũng đã đến tìm anh.
“Lời tao nói với mày, mày có nghe không hả?”
Lời nói bất mãn vừa thốt ra thì bên cạnh lại có người thuận thế đấm vào bụng Chu Đông Nam một cú. Lưng Chu Đông Nam dội vào vách tường, anh gầm lên một tiếng hất mạnh người kia ra. Sức lực anh không nhỏ, người đó dễ dàng bị đẩy ra vài bước. Nhưng dù có mạnh thế nào cũng không thể đánh lại nhiều người, anh vừa phản kháng thì đối phương lập tức vây đánh.
“Đừng đánh mặt! Đánh vào người nó thôi.”
Chính là kẻ lùn đứng đầu khi nãy hô lên. Những người này nói trắng ra là lưu manh, có điều bọn họ mạnh hơn bọn du côn đầu đường xó chợ một chút, bọn họ là có tổ chức. Có tổ chức, có kẻ cầm đầu, có kế hoạch, chứng tỏ chuyện này không phải là bọn họ kích động nhất thời, mà là ra tay có chừng mực, cần đến đâu thì sẽ đến đó.
Chu Đông Nam cũng hiểu điều này, anh càng phản kháng thì bọn họ càng không tha. Cho nên anh che cổ, không đánh lại, cắn răng chịu đựng. Quả nhiên bọn họ đánh một hồi thì ngừng lại, tên lùn cầm đầu kia kéo Chu Đông Nam lên.
“Lúc trước tao nói với mày, mày cho rằng bọn tao nói đùa phải không?” – Gã nắm cổ áo Chu Đông Nam – “Bảo mày rời khỏi Bắc Kinh có nghe hay không?”
Chu Đông Nam cúi đầu, chẳng hề đáp một câu.
Tên lùn cười một tiếng, nói nửa đùa nửa thật: “Mày không mua nổi vé xe thì mấy anh mua cho mày một vé.”
Đám người vây quanh chỉ lo trông chừng Chu Đông Nam, nghe thấy lời nói của tên lùn cũng không cười và không nhúc nhích. Tên lùn nói xong vẻ mặt từ từ sa sầm.
“Nếu mày mua nổi mà còn không đi thì đó là tự mày gây chuyện đấy!”
“Ai sai… khụ khụ…” – Một hồi lâu, Chu Đông Nam mới vất vả cất lời, khắp người bị đánh thương tích khiến anh ho khan vài tiếng, anh che miệng lại
cố nén một lúc mới khẽ nói – “Là ai sai các người đến?”
Lại bị đạp một cú, Chu Đông Nam không có sức chống đỡ nữa, liền quỵ người xuống.
Tên lùn ngồi trước mặt anh nói: “Đừng thấy cho mày chút sĩ diện mà làm tới!”
“… Ai sai các người đến?” – Tiếng Chu Đông Nam nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa – “Hắn tên gì, anh bảo hắn đích thân đến tìm tôi!”
“Mẹ kiếp, làm tới hả?!”
Tên lùn chửi tục, thúc đầu gối vào ngực Chu Đông Nam. Cuối cùng Chu Đông Nam không chịu được, quỳ rạp xuống đất.
Tên lùn còn giẫm lên người anh, bên cạnh có người khẽ lôi gã lại. Tên lùn ngừng nổi nóng, đưa ra một ngón tay, chỉ vào đầu Chu Đông Nam: “Châm ngôn nói thế nào, ‘quá tam ba bận’ đúng không? Lần này nếu mày không nghe lời khuyên thì lần sau sẽ không chỉ vậy thôi đâu!”
Nói xong gã đứng lên, dẫn mấy tên khác nhặt mấy cây gậy ở ven đường, đi đến chỗ xe Chu Đông Nam
bị đổ, vung gậy bắt đầu đập phá.
Chiếc xe máy tồi tàn của Chu Đông Nam là hàng xài rồi, bình thường lái cảm giác cũng không chắc chắn, chứ đừng nói là bị người ta luân phiên đập phá như vậy. Chỉ trong chốc lát, chiếc xe gắn máy đã hỏng nặng. Mấy tên đó xoay xoay bả vai, ném gậy bỏ đi.
Chu Đông Nam nằm trong ngõ hẻm tối tăm, trán gục trên mặt đất lạnh lẽo, thở hổn hển. Một ngày một đêm anh chưa nghỉ ngơi, tinh thần đã đến mức cực hạn. Hiện tại bị người ta đánh một trận, thương tích ở bụng tác động đến phủ tạng bên trong, cuối cùng anh chống hai tay lên đất nôn khan vài cái.
Hơn sáu giờ, rốt cuộc chân trời đã bắt đầu hửng sáng. Chu Đông Nam ngồi dậy, tựa vào tường, mỗi một lần hít thở đều có một làn hơi trắng xóa tỏa ra nơi khóe miệng, nhanh chóng tan đi.
Trời lạnh lẽo dường như khiến cho đau đớn trên người đều bị đóng băng chết lặng. Chu Đông Nam tự nói thầm với mình, không được ngủ, không được ngủ, ngủ ở đây sẽ xảy ra chuyện. Nhưng mí mắt anh vẫn không kìm được nhắm lại.
Trong lúc mơ hồ, dường như anh nhìn thấy gì đó. Non xanh nước biếc, suối cạn cầu nhỏ, có bóng một cô gái mơ hồ đứng trên cầu mà cười. Nhưng hình ảnh kia nhanh chóng bốc cháy, ngọn lửa hừng hực đốt sạch cây cầu, không chừa lại chút tro tàn. Bóng dáng cô gái đã sớm biến mất, trong ngọn lửa chỉ còn mỗi mình anh.
Chu Đông Nam cau mày, miệng thở hổn hển từng hơi, nhưng anh vẫn cảm thấy thở gấp khó khăn, gân cổ anh hằn lên, hai tay lay động…
“Này…!”
Dường như có người đang gọi anh.
“Này… này… này?”
Tiếng nói càng lúc càng vang, không phải là dường như mà là thật sự có người đang gọi anh.
“Ôi chao! Sao anh ngủ ở đây? Có phải là anh uống nhiều quá không? Ngủ ở đây sẽ chết cóng đấy! Này! Chu Đông Nam…!”
Chu Đông Nam choàng mở mắt. Lưu Giai Chi đội một chiếc mũ bông hình viên kẹo, trên đó còn có một quả cầu lớn, nó lay động theo động tác của cô ta.
Vẻ mặt Lưu Giai Chi lo lắng, đôi mắt to tròn trợn thật lớn. Cô ra sức lay bả vai Chu Đông Nam: “Không sao chứ? Tỉnh nào! Nhanh tỉnh lại nào, nhanh tỉnh lại nào!”
Chu Đông Nam bị cô ta lay chạm phải vết thương đau đớn, anh gạt tay cô ta ra, tự mình vịn tường từ từ đứng lên.
“Anh bị sao vậy?” – Lưu Giai Chi nói – “Có phải là anh uống nhiều quá không? Anh nằm ở đây đã bao lâu rồi? Có cần đến bệnh viện không?”
Cô ta hỏi liên thanh, Chu Đông Nam chẳng hề trả lời một câu. Anh khẽ nói cảm ơn rồi quay người đi ra ngoài.
Lưu Giai Chi vô cùng bất mãn. Cô ta bất chấp nguy cơ đi làm trễ đến xem anh thế nào, nếu không phải cô ta nhận ra được chiếc xe tàn tạ ở cửa khu nhà thì đã chẳng chú ý đến trong con hẻm còn có một người đang nằm.
Trời lạnh thế này nằm ở ngoài đường sẽ chết cóng mất. Nghĩ đến đây Lưu Giai Chi càng bất mãn, cộng thêm chuyện lúc trước Chu Đông Nam khuân vali cho cô còn đòi tiền, Lưu Giai Chi nổi nóng, cất bước chạy đùng đùng đến trước mặt Chu Đông Nam.
“Tôi nói này, anh tỏ thái độ gì vậy hả?” – Lưu Giai Chi nói – “Tôi là người cứu anh đấy, anh làm vậy là sao?”
Chu Đông Nam đi đến bên cạnh chiếc xe máy. Chiếc xe đã bị đập thành đống sắt vụn, không thể sử dụng được nữa. Anh hơi khom lưng, rồi từ từ ngồi xổm xuống.
“Cảm ơn cô!”
Lưu Giai Chi nghe thấy tiếng Chu Đông Nam nói thật khẽ. Ở góc độ này cô chỉ có thể nhìn thấy anh đang rũ đầu nhìn chiếc xe máy hỏng.
Bất chợt, những câu nói oán giận tiếp theo của cô bỗng không thể thốt ra được nữa.
Lưu Giai Chi ngồi bên cạnh anh, do dự mở lời: “Anh, xe của anh bị sao vậy?”
Chu Đông Nam không lên tiếng.
Lưu Giai Chi nhích nhích qua phía chiếc xe máy, nói: “Tông phải ai à? Sao anh chạy vào con hẻm kia vậy?”
Chu Đông Nam chống tay vào gối, từ từ đứng lên: “Không có gì.” – Anh nói – “Không cẩn thận thôi.”
Anh dựng xe lên, kéo đến trong góc, móc chìa khóa ra cắm vào xe. Lưu Giai Chi cũng đi đến nói: “Anh khóa xe để làm gì nữa? Anh đừng đùa, xe này không thể dùng được nữa đâu. Anh có tin là chỉ cần anh vừa chạy ra đường là lập tức có cảnh sát đến bắt anh không?”
Tay Chu Đông Nam khựng lại, sau đó từ từ buông xuống. Hai tay anh cắm vào túi áo, cúi đầu đi về nhà. Lưu Giai Chi chạy đến vỗ anh một cái, kết quả làm
Chu Đông Nam suýt ngã quỵ.
Lưu Giai Chi nhìn nhìn tay mình, lại nhìn anh chằm chằm: “Anh còn chưa tỉnh rượu à?”
Cô bước đến trước mặt Chu Đông Nam, vừa nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của anh lại giật cả mình: “Đã xảy ra chuyện gì? Sức tay tôi…”
“Không sao.” – Chu Đông Nam lắc đầu lê bước chân đi lên lầu.
“Có cần tôi dìu anh không?” – Lưu Giai Chi nói.
“Không cần.”
“Không thể nào nói chuyện được…” – Lưu Giai Chi đứng phía sau trợn mắt nhìn bóng lưng anh – “Đầu óc có vấn đề sao?”
Cô lại cúi đầu liếc nhìn đồng hồ liền hô to lên, vô cùng lo lắng chạy ra khỏi khu nhà.