A Nam

Chương 44

Một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy mở ra. Chu Đông Nam không chú ý đến, anh vẫn tựa vào vách tường, đầu óc mơ mơ màng màng. Thời gian trôi qua quá lâu, anh đã nửa mơ nửa tỉnh.

Thành Vân đi ra khỏi thang máy, từ từ đi đến trước mặt người đàn ông đang ngồi trước cửa, dừng lại. Cô đứng cao cao, nhìn xuống anh gần như vuông góc.

Đèn hành lang bởi tiếng bước chân của cô mà sáng lên, Chu Đông Nam đang mơ màng liền mở mắt. Đầu tiên anh thấy một đôi chân dài thẳng tắp. Thành Vân mặc chiếc quần da màu đen, dưới ánh đèn vàng ở hành lang trông có vẻ thẳng nuột và nổi bật.

Chu Đông Nam ngẩng đầu.

Trong hành lang chỉ có hai người họ, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Trán của anh vì cử động ngước mắt này mà hằn lên vài nếp nhăn, lông mày vừa đen vừa rậm khẽ nhướng lên thành hai đường thẳng, kết hợp với đôi mắt giống như quả cầu thủy tinh trong veo, không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Thành Vân khẽ cúi đầu, tóc rũ xuống hai bên sườn mặt, che khuất ánh sáng. Cô đứng rất thẳng, không khí lạnh giá khiến khuôn mặt cô đông lại, mà dáng vẻ an tĩnh lại khiến cô trông như lạnh nhạt.

Chu Đông Nam nói: “Em về rồi à?”

Thành Vân ừ.

Chu Đông Nam từ từ đứng dậy. Vì ngồi lâu quá nên khi anh vừa đứng lên đầu gối không chịu nổi, phải vịn tường lắc lắc rồi lại dậm dậm chân, cuối cùng mới đứng lên được.

Ánh mắt Thành Vân theo người anh từ từ ngước lên. Hai tay cô vẫn buông thõng hai bên người, một tay cầm túi da màu đen. Có lẽ do ánh đèn, cũng có lẽ do trang điểm, màu sắc nơi khóe mắt cô đen thẳm.

Sau khi Chu Đông Nam đứng lên, bọn họ chỉ cách nhau nửa bước chân, có thể dễ dàng nhìn rõ lẫn nhau. Tóc anh hơi rối, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ mỏi mệt. Anh

nhếch môi, trạng thái vẫn mơ màng, chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng anh vẫn nhìn thẳng vào Thành Vân.

“Em về rồi à?” – Anh hỏi lại lần nữa.

Bởi vì hành lang im ắng, tiếng nói của anh cũng

theo đó nhỏ đi rất nhiều. Tiếng nói rất khẽ, chỉ với khoảng cách như vậy mới có thể nghe thấy rõ ràng.

“Mấy giờ rồi…?”

Anh từ từ có chút tỉnh táo, vuốt vuốt đầu, lấy điện thoại ra, nhấn rất lâu mới phát hiện điện thoại hết pin đã tự động tắt máy.

“Mười hai giờ rưỡi.” – Thành Vân trả lời giúp anh.

Ánh mắt Chu Đông Nam rời khỏi điện thoại di động, nhìn Thành Vân nói: “Về trễ vậy à?”

Thành Vân lại ừ.

Chu Đông Nam nói: “Sao em không nghe điện thoại của tôi?”

“Tôi có việc.”

“À.” – Chu Đông Nam gật gật đầu.

Hai tay Chu Đông Nam bỏ vào túi áo phao lông vũ, người thả lỏng tựa vào tường. Thành Vân im lặng, anh cứ đứng như thế, hoàn toàn không có ý bỏ đi. Một lát sau, đèn hành lang tắt, Chu Đông Nam rút tay ra, vỗ bừa một tiếng, rồi lại bỏ tay vào túi.

Nháy mắt xung quanh sáng ngời, Thành Vân cất tiếng hỏi: “Anh đợi bao lâu rồi?”

Chu Đông Nam tựa đầu vào vách tường, yên lặng một chút rồi sau đó lắc lư qua lại, anh xoay xoay cổ, thuận miệng nói: “Không bao lâu.”

Có phải là không bao lâu hay không thì hai người đều biết rõ.

Thành Vân thản nhiên nói: ” Không có ai ở nhà thì trở về đi, chờ ở đây không mệt à?”

Chu Đông Nam dừng lại, cúi đầu xuống nhìn cô, khẽ nói: “Em trông có vẻ mệt hơn tôi nhiều.”

Mí mắt Thành Vân khẽ run, ngay sau đó là nheo mắt lại.

Chu Đông Nam gật gật cằm, hỏi: “Áo em mua cho tôi, trông thế nào?”

Không phải là Thành Vân không chú ý đến anh đang mặc chiếc áo phao lông vũ mới. Kiểu dáng thiết kế của Peacebird Hàn Quốc cũng bình thường, chỉ có điều dáng vóc Chu Đông Nam cao, thể hình lại rắn chắc, tùy tiện mặc cái gì trông cũng đẹp.

“Ấm không?” – Thành Vân hỏi.

“Ừ, ấm hơn cái lúc trước.” – Chu Đông Nam cúi cằm xuống, đôi môi đặt lên khóa kéo trên cổ áo – “Bắc Kinh lạnh quá!” – Nói xong anh lại nhìn Thành Vân nói – “Cảm ơn em, tôi rất thích cái áo này.”

Thành Vân nhìn chằm chằm anh, ra vẻ tùy ý nói: “Không cần cảm ơn tôi, cũng không thể để anh tốn sức không được.”

Chu Đông Nam khựng lại, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống.

“Trở về đi, hôm nay trễ quá rồi.” – Thành Vân mở túi ra, bắt đầu tìm chìa khóa.

Ngay sau đó cổ tay bị nắm chặt, Thành Vân bất chợt bị kéo lại, cô và Chu Đông Nam đổi vị trí, người cô bị đẩy vào tường. Lúc này đổi lại là Chu Đông Nam cúi đầu, đứng ngược sáng, nét mặt anh sâu hơn Thành Vân, giống như quỷ núi nơi rừng sâu.

Túi rơi xuống đất, Thành Vân cúi đầu liếc nhìn, chìa khóa đã rớt ra ngoài. Chu Đông Nam cũng chú ý

thấy, anh nhấc chân đá văng chìa khóa đi.

Thành Vân dứt khoát dựa vào tường: “Anh muốn làm gì?”

Chu Đông Nam cắn răng, dường như đang nén giận, nói: “Em rõ ràng… rõ ràng…”

“Rõ ràng thế nào?”

Chu Đông Nam nhìn cô, tất cả ý nghĩ tụ họp trong đầu nhưng lại chẳng hề nói ra một câu. Thành Vân đợi, đợi rất lâu, lâu đến mức đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang lại tắt ngúm, người đàn ông trước mặt vẫn chưa biết phải bắt đầu từ đâu.

Bóng tối phủ xuống, Thành Vân nghênh đón một nụ hôn. Cô nhắm mắt lại, dễ dàng hé cánh môi ra đón nhận anh.

Mặt Chu Đông Nam rất nóng, nụ hôn im lặng, cấp bách, kịch liệt chẳng hề dịu dàng. Đầu lưỡi ẩm ướt và linh hoạt mỗi lần quấn quýt đều tràn ngập mê say. Anh bước lên từng bước, cuối cùng áp sát Thành Vân vào vách tường. Chất liệu vải jeans

trở nên thô cứng trong trời đông giá rét bao lấy cơ thể đang căng thẳng đè sát vào Thành Vân.

Cô không nhịn được hóp bụng hít vào, dường như phía trước và phía sau đều là vách tường vững chắc.

Chu Đông Nam vẫn hôn, vẫn hôn, giống như tất cả lời muốn nói đều ở trong nụ hôn này. Nói chưa hết thì hôn cũng không ngừng.

Dần dần Thành Vân cảm giác mình hít thở có chút khó khăn, nhưng cô không bảo anh dừng lại. Cảm giác đè nén mang theo chút nặng nề khó thở này khiến lỗ chân lông cả người cô đều kêu gào, cô cảm thấy rất sảng khoái.

Cuối cùng lúc Thành Vân sắp hết hơi, Chu Đông Nam mới dừng lại. Cơ thể anh đè sát Thành Vân, nếu không nhất định cô sẽ trượt xuống vách tường. Mặt anh dán vào mặt cô.

“Còn nói nữa không…” – Trong hành lang tối tăm, tiếng nói của anh nhỏ đến mức không thể nghe thấy – “Những lời đó… em còn nói nữa hay không…?”

Thành Vân cúi đầu, trán tựa vào bả vai rắn chắc của Chu Đông Nam. Cô cố thở dốc, ngửi thấy mùi mồ hôi sâu trên cổ anh.

Chu Đông Nam nhích ra một bước, phát hiện Thành Vân thuận thế sắp ngã xuống, anh vội dừng bước lại.

“Thành Vân?”

Thành Vân không nói gì, trong lúc ngẩn ngơ như đã tiến vào một không gian khác, chỉ tiếp tục thừ người ra. Chu Đông Nam lại nhẹ nhàng lay cô, phát hiện vẫn không có tác dụng gì, liền dứt khoát khom người bế cô lên.

Anh bế Thành Vân, kêu lên một tiếng, trong hành lang đèn vụt sáng. Anh vẫn giữ cơ thể thăng bằng, từ từ ngồi xuống dùng ngón tay móc vào quai túi xách của Thành Vân, sau đó nhặt lại chìa khóa.

Cửa nhà Thành Vân không dễ mở, phải vặn đi vặn lại qua mấy chốt cửa. Chu Đông Nam mở rất lâu mới xong. Vào nhà anh cũng không bật đèn, quay người nhấc chân đá cửa đóng lại, sau đó đi thẳng vào trong thả Thành Vân lên giường.

Anh đè lên người Thành Vân, cảm giác xương hông của người phụ nữ bên dưới cấn vào hông anh. Giống như vậy, Thành Vân cũng cảm giác được sự biến hóa cơ thể anh. Chu Đông Nam nhìn chằm chằm vào mặt cô, Thành Vân cũng nhìn lại anh.

Biểu cảm của phụ nữ phức tạp hơn và cũng sâu sắc hơn đàn ông nhiều. Chu Đông Nam bị ánh mắt nóng bỏng kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tay khẽ chống, ngồi dậy bắt đầu cởϊ qυầи.

Nếu như ánh nắng chiều mang đến cho người ta sự dịu dàng ma mị, thì bóng tối là sự chiếm hữu triệt để. Sau nửa đêm, thế giới yên tĩnh, mọi người xé đi lớp mặt nạ cuối cùng. Khi sự biểu đạt tình cảm bị trở ngại, người ta cũng chỉ còn sót lại nɧu͙© ɖu͙© trần trụi.

Chu Đông Nam cởϊ qυầи mình, tay giật một

cái, kéo bừa xuống dưới. Tốc độ tinh tiến trong chuyện giường chiếu của anh giống như là hỏa tiễn, bay vυ't lên

nhanh chóng.

Họ không làm bất cứ dạo đầu nào, Chu Đông Nam lập tức động thân thẳng vào. Trong nháy mắt Thành Vân bị thúc vào cảm giác hơi trúc trắc, nhưng cô nhanh chóng thích ứng được. Hơn nữa,

dần dần họ cũng đắm chìm trong đó.

Lần đầu tiên Chu Đông Nam thể hiện tính xâm chiếm trên giường, anh vì duy trì độ mạnh yếu và độ sâu nên chống tay rất cao, tiện cho eo dùng sức. Tốc độ của anh rất nhanh, tốc độ như vậy quả thật mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho cả hai người. Cô cất tiếng rêи ɾỉ, mà anh vẫn cắn chặt hàm

răng, trán rỉ mồ hôi.

Không có màn dạo đầu ân cần, sức lực Chu Đông Nam tiết kiệm được đều dùng hết vào hành động trên. Không lâu sau, nơi cơ thể họ giao nhau đã ướt đẫm. L*иg ngực Thành Vân căng ra, cảm giác khó thở vừa rồi ở hành lang lại xuất hiện.

Thời gian trôi qua, Chu Đông Nam dần dần cũng cất tiếng, tiếng rên trầm thấp và ngắn ngủi vang lên hết lần này đến lần khác. Trong đêm khuya, âm thanh của anh kết hợp với khuôn mặt ngăm ngăm tạo nên một vẻ phóng đãng không sao tả xiết.

Động tác của anh không hề chậm lại, Thành Vân thở hổn hển trong cơn khoái lạc và run rẩy. Cô cảm giác được một tình cảm, một tình cảm đã chôn giấu sâu vô tận lúc này bị mở ra. Giống như nơi giao nhau dưới người họ, kịch liệt và dày đặc.

Chu Đông Nam cắn chặt hàm răng, nắm lấy cơ thể Thành Vân. Thành Vân như một con cá, trơn láng mềm mại, bị anh dễ dàng lật

lại.

Tay anh nắm bụng cô nhấc lên.

“Ngồi dậy.”

Anh nín thở quá lâu, hơi thở không đều, hai chữ đơn giản được thốt lên giống như là thở hắt ra.

Thành Vân chống tay, lúc này mới phát hiện cánh tay của mình đang run rẩy, không chỉ có cánh tay, cả người cô đều đang run lên.

Chu Đông Nam mặc kệ những điều đó, anh quỳ xuống, nâng mông cô lên, tay nắm cả hông và bụng cô, ra sức rút về phía sau rồi lại thúc người vào lần nữa.

“…A…A…”

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy khiến Chu Đông Nam quên hết tất cả, tiếng nói của anh khản đặc, lạc mất cả giọng. Anh tìm được lối vào hoàn mỹ trong cơ thể cô giống như con đường nhỏ khúc khuỷu sâu hút, như chốn bồng lai động Thủy Liêm.

Với góc độ này họ không nhìn thấy được mặt đối phương, cho nên nơi xá© ŧᏂịŧ giao nhau của họ càng nhạy cảm hơn. Chu Đông Nam dường như không nhịn được nữa cất tiếng gầm lên. Tiếng anh rất lớn, trong sự mạnh mẽ lại lộ ra vẻ mềm yếu như sa vào tình mê. Giống như dã thú chạy đến từ núi sâu, một mình rong ruổi trong thế giới kỳ quái.

Thành Vân không biết qua bao lâu, cô cảm giác mình giống như một con cá đang thoi thóp, mắc cạn trên bờ cát hoang vu, thế giới trống rỗng. Có gì đó xông ra từ cơ thể cô, trượt xuống theo bắp đùi. Thân thể cô co rút vài cái, nơi sâu giống như có con sóng ngầm mạnh mẽ bất chợt dâng cao.

Cô thở hổn hển vài hơi, còn anh giống như nhận được tín hiệu nào đó, mãnh liệt thúc vài cái rồi sau đó tiến sâu vào trận địa.

Thành Vân hét to lên một tiếng. Trong nháy mắt, sóng triều tuôn trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lan tràn chảy ra chiếc giường đơn trong bóng tối, giống như trăng sao ngợp cả bầu trời ngoài cửa sổ.

Tại khoảnh khắc đó, người ta đã chạm đến vĩnh hằng.

Thành Vân ngã quỵ, Chu Đông Nam nằm trên người cô, bên dưới đã mềm nhũn nhưng anh vẫn không rút ra, cứ ôm chặt lấy cô. Năm giác quan nghe, nhìn, ngửi, nếm, sờ đều hỗn độn.

Thành Vân vùi mặt sâu vào gối, cơ thể vẫn còn đang tham lam nhấm nháp cảm giác vừa rồi, thỉnh thoảng lại co giật, run rẩy.

Chu Đông Nam ôm cô, dường như anh mỏi mệt, phản ứng chậm chạp, nhưng anh vẫn cực lực giữ cho ý thức tỉnh táo. Từ từ, anh cảm giác được một bàn tay mềm mại đặt trên cánh tay mình.

Anh nghe được tiếng nói của Thành Vân nhẹ nhàng như bông tuyết bay phất phơ ngoài cửa sổ, gió thổi qua đã bay biến. Cho nên anh nín thở, chẳng dám kinh động, im lặng lắng nghe cô gọi anh.

“A Nam…”

Nếu như lúc này Thành Vân quay đầu lại, cô sẽ thấy được khuôn mặt đơ của Chu Đông Nam xuất hiện biểu cảm hiếm có. Nhưng cô không quay lại, cho nên cô chỉ có thể cảm giác được đầu Chu Đông Nam vùi thật sâu vào cổ mình.

Chu Đông Nam ôm chặt lấy Thành Vân, ôm thật

chặt.

Ngoài khu nhà, dưới bầu trời tối tăm lạnh lẽo có một chiếc xe con màu đen yên tĩnh dừng trong sân. Trời dần sáng xe mới từ từ lái đi.