Nguồn: cucbotnho.home.blog
Bảo vệ: |TTT| Chương 17: Ngậm lấy ngủ một đêm còn muốn vận động buổi sáng, đến nỗi khép lại không được
Tô An ôm thỏ bông, Hàn Hữu Minh thì ôm Tô An.
Tô An vừa mệt vừa buồn ngủ, ôm thỏ bông mà thấp giọng khóc thút thít: “Biếи ŧɦái… Hức… Đại biếи ŧɦái…”
Hàn Hữu Minh ôm chặt Tô An, người nhảy chính trong nhóm nhạc nam sẽ không quá lùn, mà cậu thì vùi ở trong l*иg ngực của hắn chỉ như một mẩu nho nhỏ, nửa tỉnh nửa mê mà khóc thút thít, nhìn qua đáng thương cực kỳ.
Hàn Hữu Minh lại muốn làm mấy chuyện xấu, nhưng hắn lại thấy đau lòng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn đành thở dài bế Tô An trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Trên giường chất đầy mấy con thỏ bông trắng bù xù, Tô An ngoan ngoãn nằm giữa đám thỏ, thật giống như trời đã sinh cậu cùng lúc với mấy con vật nhỏ bù xù này vậy.
Hàn Hữu Minh viết vào Notepad: “Thông báo cho tổ đạo diễn thêm thỏ vào MV”.
Trên giường bé thỏ con vẫn khóc thút thít, hít mũi mà ngáy khò khò.
Hàn Hữu Minh cúi đầu giúp Tô An lau đi nước mắt và nước mũi, ôm bé thỏ con trơn bóng mềm nhũn chuẩn bị ngủ.
Dường như Tô An bị hắn ôm không thoải mái, nằm trong l*иg ngực của hắn mà nhúc nhích cái mông.
Cái mông thịt mịn màng trắng nõn giống như bánh pudding cọ qua dươиɠ ѵậŧ của Hàn Hữu Minh, làm gậy thịt heo tàn ác còn bán ngạnh lại dựng thẳng lên.
Hàn Hữu Minh hít vào một ngụm khí lạnh, khẽ cắn răng, nhắm ngay cái c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ sưng tấy còn dính nước kia chậm rãi cắm vào.
Tô An đang chìm trong giấc mộng lập tức vùng vẫy một chút: “Ưm… Không muốn…”
Hàn Hữu Minh tát một cái vào mông của cậu: “Đừng nhúc nhích, còn nhúc nhích nữa sẽ lập tức cᏂị©Ꮒ em.”
Tô An vẫn còn mơ hồ, ấm ức lẩm bẩm: “Ông cũng đã chen vào rồi… A… Vậy mà… Còn nói như thế…”
Hàn Hữu Minh nhẹ nhàng tát thêm hai cái, thấp giọng nói: “Ngoan, ngủ đi.”
Tô An thật sự quá buồn ngủ, bên trong cái mông vẫn cứ ngậm lấy gậy thịt heo như vậy mà mơ mơ màng màng ngủ đi.
Hàn Hữu Minh hít sâu một hơi, đành nằm ở tư thế vừa thoải mái vừa dằn vặt này mà ôm bé thỏ con của hắn tiến vào mộng đẹp.
Cái mông Tô An bị no đến mức vừa xót vừa căng, mà cậu vẫn ngủ được một giấc đến bình minh.
Sáng sớm tám giờ, Tô An mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Cái mông thịt ngậm lấy gậy thịt heo cả một đêm đã sớm mất cảm giác, Tô An ngửa đầu nhìn gương mặt lúc ngủ vô cùng anh tuấn của Hàn Hữu Minh, bỗng nhiên lại tự đỏ mặt.
Cậu cẩn thận bò ra khỏi l*иg ngực của Hàn Hữu Minh, côn ŧᏂịŧ thô to từng chút từng chút lui ra khỏi mông.
“Bóc” một tiếng nhỏ, gậy thịt đang cương sáng sớm bị rút ra, bên trong vách thịt không khép được chảy ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠.
Tô An xấu hổ nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng, ôm cái mông dùng sức muốn khép cái lỗ thịt kia lại.
Đại dươиɠ ѵậŧ của Hàn Hữu Minh vốn nằm trong nơi ấm ấp đang rất thoải mái, bỗng nhiên lại bị tiếp xúc với không khí lạnh căm căm. Hắn bất mãn mở mắt ra, vung tay bắt bé thỏ con giam trở lại vào l*иg ngực của mình, giọng nói trầm thấp khàn khàn như còn rất buồn ngủ: “Chạy đi đâu?”
Cú© Ꮒσα nhỏ của Tô An bị biến thành một cái lỗ to cỡ ngón tay út, cậu ôm cái mông ấm ức khóc lóc: “Đều tại ông… Hu hu… Khép không được… Cú© Ꮒσα khép không được… Đều tại ông hết…”
Hàn Hữu Minh đem thỏ con trắng mịn trơn bóng đặt ở dưới thân, đại dươиɠ ѵậŧ đang cương nhắm ngay cái c̠úc̠ Ꮒσα còn chưa khép được kia cắm một phát “phụt” xuống tận cùng: “Dù sao cũng khép không được, vậy để cho chồng em cᏂị©Ꮒ thêm một lần đi.”
Vách thịt mềm mại rất thoải mái nuốt vào côn ŧᏂịŧ thô to, đâm vào rút ra vang tiếng nước “xì xì xì xì” vô cùng dâʍ đãиɠ.
Tô An vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại bắt đầu bị làm, tay chân luống cuống mà ôm một con thỏ bông nằm khóc ở trên giường: “Không… Hu hu… Không muốn làm… Không muốn… Ưm a… Khép không được…”
Cơ bụng rắn chắc của Hàn Hữu Minh chốc chốc lại dập vào cái mông mềm mại đàn hồi của Tô An, hắn thấp giọng hỏi: “Chỗ nào không khép được, hả? Chỗ nào?”
Tô An bị làm đến lúc lắc, lỗ tai của con thỏ bông trong ngực cũng lúc lắc theo: “Hu hu… Cú© Ꮒσα… A… Cú© Ꮒσα khép không được… Bị làm hỏng… Hu hu…”
Lỗ tai của con thỏ bông bù xù cứ đánh lên mặt cậu, làm nước mắt cậu cùng hai lỗ tai thỏ bay loạn khắp nơi.
Hàn Hữu Minh yêu chết c̠úc̠ Ꮒσα vừa non vừa mềm vừa nhiều nước này của Tô An, càng làm càng tàn nhẫn, tiến vào càng sâu: “Vậy không cần khép lại nữa, mỗi ngày ở nhà chu mông lên chờ chồng em đến cᏂị©Ꮒ được không?”
Tô An vừa lắc đầu vừa rơi nước mắt, khóc thút thít mà ôm chặt thỏ bông, cái mông đã sắp bị cᏂị©Ꮒ đến tê rần.
Thôi rồi, lần này nhất định đã bị cᏂị©Ꮒ đến không khép được nữa.
Nhưng mà Tô An đã đánh giá thấp khả năng hồi phục của thân thể mình.
Ngày đó, Tô An không chịu ra khỏi cửa, hoảng sợ trốn ở nhà mát-xa cho cặp mông của mình, cứ một phút lại đi vào nhà tắm một lần, kiểm tra xem có thật sự là không khép lại nữa hay không.
Hàn Hữu Minh nhớ tới cặp mắt to tròn sợ sệt của vợ nhỏ, lập tức bật cười khúc khích giữa cuộc họp ở công ty.
Không biết có phải bây giờ bé ngốc kia vẫn còn ngồi trước gương tự bóp bóp cặp mông của mình hay không, sau đó lại khóc hu hu mà mắng hắn là lão súc sinh.
Nhớ tới bộ dạng đáng yêu đòi mạng của vợ nhỏ, Hàn Hữu Minh gần như đứng ngồi không yên, trợ lý muốn hắn đi xem thử diễn xuất của thực tập sinh mới, đầu óc hắn lại cứ mơ về hình ảnh đáng yêu của Tô An khi vừa mới ra mắt.
Hàn Hữu Minh mở micro, hỏi thực tập sinh mới đang đứng trên sân khấu: “Có thể nhảy không?”
Đây là đĩa đơn đầu tay của nhóm Tô An, Hàn Hữu Minh đích thân cho Tô An đứng vị trí trung tâm, thậm chí đổi lấy một vai nam chính của phim thần tượng từ Trịnh Cần.
Những thực tập sinh mới hai mắt nhìn nhau, không biết tại sao Hàn tổng lại bật ca khúc đã mấy năm về trước.
Hàn Hữu Minh có chút thất vọng, vô cảm nói: “Không ai tiếp tục sao?”
Những thực tập sinh mới tiếp tục lắp ba lắp bắp hát, ánh mắt lại vô cùng mông lung.
Trở về nhất định phải luyện tập ca khúc này, như vậy sẽ được Hàn tổng chú ý, ráng lên!
Buổi tối khi Hàn Hữu Minh về nhà, hắn nhận được cuộc gọi từ Lý Lang Cấu.
Lý Lang Cấu gần đây đang quay phim trên cao nguyên Tây Tạng, giọng nói trầm ổn hơn rất nhiều: “Cha.”
Hàn Hữu Minh giống như một người cha bình thường hỏi thăm con trai mình: “Khi nào thì trở về?”
Lý Lang Cấu nói: “Tuần sau.”
Hàn Hữu Minh nói: “Ừm, có kế hoạch gì tiếp theo không?”
Lý Lang Cấu trầm mặc một lát, hỏi: “Tô An mang thai, có đúng không?”
Hàn Hữu Minh nói: “Đúng.”
Lại là một trận trầm mặc kéo dài.
Trong lòng Hàn Hữu Minh vô cùng bất an.
Con trai hắn và Tô An là một cặp tình nhân nhỏ tự nguyện yêu nhau, hắn lại như nhân vật phản diện đáng ghét nhúng tay chen giữa bọn họ.
Trong phim truyền hình đều diễn như thế, khi vai chính trở về với ánh hào quang, nhân vật phản diện dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ thất bại thảm hại.
Hàn Hữu Minh không muốn thừa nhận rằng hắn đang bị con trai mình uy hϊếp.
Hắn giành trước một bước nói: “Lang Cấu, Tô An là của ta rồi.”
Lý Lang Cấu trầm mặc một lát, nói: “Cha, nếu như là vì trả thù con với mẹ, cha không cần thiết phải làm như vậy.”
Hàn Hữu Minh nói: “Con nghĩ quá rồi.”
Lý Lang Cấu nói: “Con và Tô An quen nhau không lâu, nhưng con biết em ấy là loại người gì. Lần này trở về, cha, con sẽ đoạt lại thứ mà con nên có, cha chuẩn bị xong chưa?”
Hàn Hữu Minh hít sâu một hơi, một tay đỡ vô-lăng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Con không có cơ hội này.”
Lý Lang Cấu cúp điện thoại.
Một Alpha tuổi còn trẻ, đang tuyên chiến với cha của mình.
Hàn Hữu Minh cười nhạo một tiếng, đem bất an đè xuống đáy lòng, lúc đi vào nhà vẫn là một bộ dạng nhàn nhã nắm chắc phần thắng.
Hàn Hữu Minh hỏi người hầu: “Tô An đâu?”
Người hầu nói: “Phu nhân ở trên lầu xem phim, không chịu xuống dưới.”
Hàn Hữu Minh cho là bé thỏ con vẫn còn lo lắng về chuyện cái mông, nhịn cười đi từng bước lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Trong phòng chiếu phim gia đình, đang phát một bộ phim điện ảnh cũ của hai mươi năm trước.
Bé thỏ con của hắn đang rất nghiêm túc nhìn gương mô phỏng nét mặt của nhân vật trong phim, thỉnh thoảng lại nhìn gương cau mày, trong miệng rất khí phách mà bi bô niệm lời kịch: “Đại nạn này… Không đúng, đại nạn này! Vẫn không đúng… Đại nạn?”
Bé thỏ con vừa niệm lời kịch vừa ghi âm, ghi âm xong lại tự nghe, sau đó xấu hổ mà đâm đầu vào trong chăn: “A a a a a a tại sao học diễn xuất lại khó như vậy chứ!”
Lúc này Hàn Hữu Minh mới nhớ tới, hắn sai người thông báo cho Tô An nhận một bộ phim truyền hình, đóng tiếp vai “bình hoa” trong bộ phim năm ngoái.
Nam chính là một ông trùm ở thời đại Dân quốc, tay trắng làm lên một sự nghiệp lẫy lừng, cuối cùng cả gia đình chết trong chiến tranh, cả sản nghiệp to lớn cũng bị hủy hoại trong một ngày.
Tô An diễn vai con trai của nam chính, một tiểu thiếu gia nửa phần sau mới xuất hiện.
Lời kịch vô cùng ít ỏi, công việc chủ yếu chính là đứng làm bình hoa phía sau nam chính.
Hàn Hữu Minh mạnh mẽ nhét nhân vật của Tô An vào tình huống “cảm nắng” một học sinh nữ là đôi bạn cùng tiến với cậu, cũng vì muốn rèn luyện kĩ năng diễn xuất phim thần tượng của Tô An.
Bé thỏ con của hắn thật sự không quá giỏi diễn xuất, nghiêm nghiêm túc túc cố gắng nhiều năm như vậy, cũng chỉ có tiến triển trong mấy bộ phim thần tượng.
Bộ phim này chính là Hàn Hữu Minh đập tiền mua cho Tô An, tuy rằng lời kịch ít, nhưng là vai nam phụ của bộ phim được kì vọng nhất năm nay.
Không ngờ Tô An lại bị cái nhiệm vụ cao cả này gây khó khăn làm đau đầu đau óc, mỗi ngày đều lén lút rèn luyện kĩ năng diễn xuất của mình, chỉ sợ bị mất mặt khi tham gia cùng những diễn viên lão luyện.
Hàn Hữu Minh nhìn bé thỏ con duỗi chân lăn lộn tới lui trên giường, không nhịn được mà bật cười: “Ha ha.”
Tô An sợ đến nhảy dựng lên, hoảng hốt ôm kịch bản nhìn về phía Hàn Hữu Minh: “Ông ông ông ông ông!”
Hàn Hữu Minh nhíu mày: “Tôi làm sao?”
Tô An xấu hổ đến đỏ rần mặt: “Ông đứng đó khi nào?”
Hàn Hữu Minh bình tĩnh mà nói: “Mới nãy thôi, tôi chưa thấy gì cả.”
Tô An cúi đầu, tâm tình dường như hơi trùng xuống.
Hàn Hữu Minh ngồi ở bên giường, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô An do dự đã lâu, mới lấy dũng khí nói: “Có thể… Có thể đừng cho tôi diễn bộ này nữa được không…”
Hàn Hữu Minh sầm mặt lại: “Hả?”
Tô An sợ đến run run một cái, như phản xạ có điều kiện mà lùi xa hai centimet khỏi Hàn Hữu Minh: “Tôi… Tôi… Tôi không phải… Không phải là không thích…”
Hàn Hữu Minh hòa hoãn ngữ khí, nói: “Cho tôi cái lý do.”
Tô An nhỏ giọng nói: “Chỉ là… Chỉ là sợ… Làm cho ông mất mặt…”
Cậu có ngốc cũng biết rõ cái vai này không tới phiên người như cậu đảm nhiệm, nhất định là Hàn Hữu Minh đi cửa sau giúp cậu.
Nhưng mà càng làm như vậy, áp lực của cậu lại càng lớn, sợ rằng bản thân mất mặt với bên ngoài, cũng sẽ làm cho Hàn Hữu Minh nổi giận.
Hàn Hữu Minh sờ sờ đầu bé thỏ con: “Trong đầu em đang suy nghĩ gì lung ta lung tung gì đó? Ngoan ngoãn xem kịch bản đi, tôi tìm thầy giáo giúp em luyện tập. Yên tâm, tôi không chê em làm mất mặt tôi.”
Tô An hơi hơi tức giận, lại có chút thẹn thùng, ôm lấy thỏ bông rồi ngã vào l*иg ngực Hàn Hữu Minh, kiêu ngạo nói: “Tôi đâu có thèm quan tâm ông có mất mặt hay không! Tôi là người của công chúng, đó là sĩ diện!”
Hàn Hữu Minh đem bé thỏ con đang ôm trong ngực ném lên giường, cởϊ qυầи pijama ra, tách cặp mông trứng căng tròn của cậu: “Cú© Ꮒσα nhỏ cũng cần sĩ diện sao? Hả? Bị chồng làm sưng lên cả rồi!”
Tô An nằm trên giường giãy dụa, xấu hổ mà kêu: “Không… Không được nhìn… Ưm… Không muốn…”
Hàn Hữu Minh ngạc nhiên, liền hôn một cái lên miệng lỗ của Tô An, lẩm bẩm: “Mới qua mười tiếng mà đã chặt lại rồi sao?”
Tô An nằm lì ở trên giường, đỏ mặt lầm bầm: “Buổi… Buổi trưa đã như vậy rồi…”
Hàn Hữu Minh ngậm gáy Tô An, thấp giọng nói: “Bé thỏ con thật sự là trời sinh cho tôi cᏂị©Ꮒ, c̠úc̠ Ꮒσα vừa chặt vừa mềm như vậy, nước thì tràn ngập.”
Tô An mắc cỡ run run: “Ông… Ông đừng nói… Ưm… Không cho nói…”
Hàn Hữu Minh lấy ngón tay đâm vào trong mông Tô An, thật sự đã căng mịn trở lại, xúc cảm trơn trượt mềm mại hết sức thoải mái dụ người.
Tô An đẩy Hàn Hữu Minh, mềm nhũn nói: “Ông không được làm bậy… Ưm… Không muốn… Sẽ… Ưm a… Sẽ không khép được nếu làm nữa… Đại biếи ŧɦái… Không cho chạm vào… A…”
Giọng nói Tô An trời sinh mềm mại trong veo, đặc biệt là lúc bị bắt nạt đến không còn sức lực thì càng mắng người cũng chỉ càng giống như làm nũng mà thôi.
Hàn Hữu Minh nghiến răng, hắn bỗng nhiên hơi nghi ngờ là vật nhỏ này đang cố ý kêu da^ʍ như vậy.
Tô An đẩy mấy lần, phát hiện mình đẩy không nổi thân thể cao to của Hàn Hữu Minh, đành thở hồng hộc mà nằm uỵch ra giường, rốt cuộc ngoan ngoãn không động nữa.
Hàn Hữu Minh cũng không làm gì quá đáng, chỉ là thờ ơ xoa xoa eo và mông Tô An, tình cờ đem ngón tay luồn vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ ẩm ướt kia chơi một phút.
Tô An bị đùa vừa thẹn thùng vừa thoải mái, không nhịn được mà nhẹ nhàng vặn vẹo cái mông, muốn ngón tay Hàn Hữu Minh đâm vào chỗ sâu hơn của cậu.
Hàn Hữu Minh cười nhẹ: “Bé thỏ con phát da^ʍ, hả?”
Nguồn : s1apihd.com
Tô An cứng đờ, cái mông đang chu lên không dám động đậy, lỗ tai khẽ run: “Không… Không có… Không có… Phát da^ʍ…”
Hàn Hữu Minh nhìn bộ dạng cậu lo lắng sợ hãi đáng thương vô cùng, trong lòng đột nhiên cảm thấy không vui.
Khi hắn mới vừa bắt Tô An đem về nhà, dùng hết các loại thủ đoạn bắt nạt bé thỏ con mềm nhũn này. Nhìn bộ dạng đáng thương khi bé thỏ con đã sợ hãi khóc thút thít mà không dám chạy trốn, trong lòng Hàn Hữu Minh lại có niềm sung sướиɠ độc ác không giải thích được.
Nhưng bây giờ, hắn lại không nhịn được mà muốn dùng hết tâm tư để dỗ bé thỏ con này cười.
Chỉ có lúc Tô An ngọt ngào nở nụ cười, hắn mới cảm thấy vô cùng bình yên và vui vẻ.
Hắn không muốn thấy bộ dạng sợ hãi của Tô An, không muốn cậu coi hắn như là sài lang hổ báo nữa.