Nguồn: cucbotnho.home.blog
Bảo vệ: |TTT| Chương 16: Giao hàng tận nơi một bé thỏ ngốc, uất ức bị cho “ăn no căng diều”, sợ hãi chính mình lại mang thai
Hàn Hữu Minh tùy ý cậu đánh mình.
Bé thỏ con vừa mới cao trào nên một chút khí lực cũng không có, so với mấy người xoa bóp còn nhẹ hơn, đánh mà làm lòng hắn ngứa ngáy cả lên.
Tô An đánh mệt rồi liền vùi vào l*иg ngực Hàn Hữu Minh bật khóc, nước mắt tủi thân từng chuỗi từng chuỗi mà rơi xuống.
Hàn Hữu Minh giả vờ hung ác nói: “Còn khóc nữa sẽ lập tức cᏂị©Ꮒ em ở đây.”
Tô An sợ đến nấc cụt, cậu che miệng lại, hoảng sợ ngửa đầu nhìn Hàn Hữu Minh.
Hàn Hữu Minh hôn nhẹ nước mắt trên mặt cậu: “Buổi tối muốn ăn cái gì, hả?”
Tô An mới vừa phun sữa đầy người, phản ứng hơi chậm, mơ mơ màng màng nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Ăn… Ăn đùi gà bự…”
Hàn Hữu Minh bóp bóp cái bụng nhỏ của Tô An.
Thằng nhóc này sắp bị hắn nuôi béo rồi.
Tô An la hét đòi ăn đùi gà bự, ăn chưa tới hai miếng đã chạy vào phòng vệ sinh, ôm bồn cầu mà nôn.
Hàn Hữu Minh lo lắng đi theo, xoa xoa lưng rồi đưa nước.
Tô An nôn đến tối tăm mặt mày, nước mắt lã chả mà ôm bồn cầu: “Khó chịu… Hu hu… Khó chịu…”
Hàn Hữu Minh bế cậu lên: “Đi, đi bệnh viện.”
Tô An ấm ức thút thít mà ôm cổ Hàn Hữu Minh, cậu không còn khí lực mắng chửi nữa, chỉ mềm nhũn mà nhỏ giọng nói: “Không… Không đi bệnh viện…”
Hàn Hữu Minh bất đắc dĩ: “Khó chịu như vậy còn không chịu đi bệnh viện?”
Tô An cúi đầu nhìn bụng dưới vẫn còn bằng phẳng, xấu hổ mà nhỏ giọng nói: “Sau… Sau khi mang thai đều sẽ như vậy…”
Hàn Hữu Minh không thể làm gì khác hơn: “Vậy em còn ăn được đùi gà bự hay không?”
Tô An lắc đầu một cái: “Tôi muốn uống Coca.”
Trong nhà Hàn Hữu Minh không có loại đồ uống có ga này, không thể làm gì khác hơn là sai người đi ra ngoài mua.
Nhưng đến khi Coca đã được mua về, Tô An lại cảm thấy không ngon miệng, ôm bình Coca nuốt không trôi.
Cậu cảm thấy hình như mình thật sự là đang cố ý kiếm chuyện, cậu không dám nói cho Hàn Hữu Minh rằng bây giờ mình muốn uống sữa tươi, chỉ ôm bình Coca mím môi nhấp từng chút.
Hàn Hữu Minh thấy bộ dạng mất hứng của Tô An, liền biết bé thỏ con này lại khó chịu.
Hắn vừa đau lòng lại vừa buồn cười, đành bế người lên ôm vào l*иg ngực: “Không muốn uống thì đừng uống nữa.”
Tô An nhỏ giọng thầm thì, đặt bình Coca xuống: “Tôi sợ ông lại giáo huấn tôi.”
Cậu bị Hàn Hữu Minh giáo huấn đến độ ám ảnh tâm lý, chỉ lo một việc nhỏ không nghe lời cũng sẽ bị lão súc sinh trói lại trên giường rồi đánh đòn.
Hàn Hữu Minh đành phải tự mình giải quyết rắc rối của cậu, trầm mặc một lát sau mới nói: “Tôi đáng sợ như vậy sao?”
Tô An sợ hãi không thôi mà gật gật đầu.
Hàn Hữu Minh sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên nói: “Vậy bắt đầu từ hôm nay, cái gì tôi cũng nghe theo em hết, được không?”
Bé thỏ con của hắn bị hắn dọa sợ rồi, cả ngày vội vã cuống cuồng mà dựng thẳng lỗ tai.
Tô An không tin Hàn Hữu Minh lại tốt bụng như vậy, vẫn vô cùng cảnh giác mà trợn mắt lên.
Hàn Hữu Minh tự vào ghế sofa, thoải mái mở hai tay ra: “Thật sự.”
Tô An cẩn thận nằm nhoài trong l*иg ngực của hắn, duỗi ra ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chọt chọt vào ngực Hàn Hữu Minh.
Dưới lớp áo sơ mi mỏng manh là cơ ngực vô cùng rắn chắc, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
Tô An hơi ửng đỏ mặt, lại chọt một cái.
Hàn Hữu Minh bỗng nhiên đứng dậy, đem toàn thân Tô An ôm vào trong l*иg ngực, đặt ở trên ghế sofa.
Tô An sốt sắng mà căng thẳng thân thể: “Ông ông ông ông ông đã nói không tức giận!”
Hàn Hữu Minh nói: “Tôi không tức giận.”
Tô An chọt chọt cằm của hắn, nhút nhát hỏi: “Vậy… Vậy ông…”
Hàn Hữu Minh nói: “An An, thật ra tôi… Rất thích bộ dạng nổi nóng của em.”
Bé thỏ con của hắn khi tức giận sẽ nhảy dựng lên, một bên lắc cái đuôi bù xù một bên nhe răng muốn cắn người.
Thật sự là vô cùng đáng yêu.
Tô An mờ mịt trợn mắt, ngón tay trắng nõn không biết làm gì mà nắm lấy quần áo Hàn Hữu Minh: “Ông… Ông… Ông không được tức giận nha…”
Hàn Hữu Minh thấp giọng nói: “Em đừng nghĩ sẽ bỏ trốn, tôi vĩnh viễn sẽ không tức giận em.”
Tô An nhỏ giọng lầm bầm: “Đại biếи ŧɦái.”
Hàn Hữu Minh đã quen bộ dạng mềm mại ngọt ngào khi mắng chửi người của cậu, không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy vô cùng hưng phấn, dươиɠ ѵậŧ dưới háng đã đứng thẳng lên.
Tô An đặt mông ngồi trên vật nóng thiêu người kia, đỏ mặt hoảng sợ mà trợn mắt: “Ông… Tại sao ông lại cứng rồi…”
Hàn Hữu Minh nghiến răng: “Thành thật một chút!”
Tuy rằng Tô An không dám phản kháng, thế nhưng dám nhỏ giọng lầm bầm: “Mới vừa rồi còn nói nghe tôi.”
Hàn Hữu Minh: “…”
Tô An lầm bầm xong, ngoan ngoãn ngồi trong l*иg ngực Hàn Hữu Minh, như một học sinh tiểu học chuẩn bị nhận hình phạt mà khéo léo nắm đầu gối.
Hàn Hữu Minh tự nhiên thấy hối hận về lời nói của mình, bất đắc dĩ đành giả bộ hào phóng mà buông tha bé thỏ con dụ người, nghiến răng hỏi: “Em muốn thế nào?”
Tô An suy nghĩ một hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn uống sữa tươi.”
Hàn Hữu Minh nhéo nhéo núʍ ѵú phấn nộn của Tô An, đùa giỡn cậu: “Sữa của em nhiều như vậy đã uống hết chưa?”
Tô An đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm: “Đại biếи ŧɦái.” Nói xong liền nhảy xuống khỏi đùi của Hàn Hữu Minh, lon ton chạy về phòng ngủ.
Hàn Hữu Minh buồn bực gõ cửa: “Mở cửa.”
Tô An trùm chăn, mềm nhũn mà hét: “Ông đã nói nghe tôi hết mà, tôi không muốn ngủ cùng với ông!”
Hàn Hữu Minh tức đến tái mặt: “Tô An!”
Tô An không lên tiếng.
Hàn Hữu Minh nói: “Nếu em không mở cửa, ngày mai tôi liền cho em vừa biểu diễn vừa ngậm gậy rung!”
Tô An rầm rì: “Ông dám!”
Hàn Hữu Minh không ngờ được bé thỏ con lúc nào cũng sợ hãi được hắn cưng một tí thì gan lại phình lớn như vậy, thật sự dám nhốt hắn ở ngoài cửa nữa chứ.
Hắn vừa tức lại vừa buồn cười.
Người hầu nói: “Ông chủ, để tôi đi lấy chìa khóa dự phòng cho ngài.”
Hàn Hữu Minh suy nghĩ một chút, nói: “Không cần, để em ấy phá đi, dù sao cũng không lật trời được.”
Tô An không lật được trời thật ra không ngủ được.
Cậu lăn qua lộn lại không phải vì lo lắng Hàn Hữu Minh xông vào, mà là lo sợ mình sẽ lại nằm mơ thấy sinh ra một đám thỏ nhỏ nhỏ.
Hàn Hữu Minh tặng cậu mười mấy con thỏ bông kia đều là màu trắng sữa, nằm trên giường bên cạnh cậu ngang dọc tứ tung, kế một cái đầu nhỏ lại là một cái đầu nhỏ ngây thơ vô tội khác.
Nhìn đám nhóc lông bù xù này, trong lòng Tô An cảm thấy hơi khó chịu.
Đại biếи ŧɦái Hàn Hữu Minh mặc dù thật sự rất biếи ŧɦái, nhưng cũng thật sự rất tốt rất tốt với cậu.
Cậu lại nhốt Hàn Hữu Minh ngoài cửa như vậy, có phải là… Có phải là quá đáng lắm không…
Tô An ngồi bật dậy, ngẩn người nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Trong lòng cậu có chút xấu hổ không nói được, đành cầm một con thỏ bông từng bước từng bước đi ra khỏi phòng ngủ.
Cậu định đem con thỏ này lặng lẽ nhét vào trong ngực của Hàn Hữu Minh để bù đắp lại tội lỗi của mình.
Tô An đi vào thư phòng, cẩn thận đẩy cửa ra.
Chiếc đèn bàn nhỏ trong phòng vẫn còn bật, mà Hàn Hữu Minh thì đắp chăn nằm ngủ trên ghế sofa.
Tô An càng thêm áy náy, đôi chân trần chậm rãi cẩn thận bước đến.
Một bước, hai bước, ba bước…
Tô An cúi đầu, nhét một bé thỏ bù xù vào l*иg ngực Hàn Hữu Minh.
Cậu chuẩn bị rời khỏi sau khi làm xong, bỗng nhiên có một lực đạo mạnh mẽ ôm eo cậu, tàn nhẫn mà quật cậu ngã xuống ghế sofa.
Tô An hét lên một tiếng, theo bản năng ôm bụng lại.
Nhưng mà thật ra Hàn Hữu Minh đã bảo vệ bụng cậu rất tốt, hai tay vững vàng đỡ dưới lưng cậu.
Tô An hoa mắt chóng mặt mà nằm trên ghế sofa, ngửa đầu nhìn Hàn Hữu Minh.
Hàn Hữu Minh bóp mặt của cậu, giọng nói trầm thấp giống như mê sảng: “Không phải bé thỏ da^ʍ không chịu ngủ với chồng em sao? Nửa đêm lại chạy tới đây làm gì?”
Tô An đỏ cả hai má, giơ bé thỏ trong tay lên, mềm nhũn nói: “Tôi… Tôi đến để đưa thỏ cho ông…”
Chân mày Hàn Hữu Minh nhíu lại: “Ồ? Giao hàng tận nơi sao?”
Tô An đần độn, nghệch mặt ra năm giây.
Hàn Hữu Minh nói: “Vậy tôi phải hưởng dụng cho tốt rồi.”
Tô An bối rối giãy dụa: “Tôi không phải… A… Đại biến trạng thái… Tôi không phải… Không phải giao hàng tận nơi… Ưm…”
Hàn Hữu Minh nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tô An sợ hãi chớp mắt mấy cái.
Hàn Hữu Minh nói: “Con còn ở trong đây, nghe lời nào.”
Tô An ấm ức đến muốn khóc: “Vậy mà ông còn làm!”
Hàn Hữu Minh thích nhất bộ dạng nước mắt lưng tròng của bé thỏ con, miệng lại cố ý nói: “Không cho khóc!”
Tô An che miệng.
Hàn Hữu Minh xé áo ngủ của Tô An, lộ ra thân thể trắng nõn mịn màng. Hắn thấp giọng nói: “Qυầи ɭóŧ còn chưa mặc đã chạy ra đây, vậy mà bảo không phải giao hàng tận nơi.”
Tô An kéo kéo áo ngủ muốn che lại thân thể của mình.
Hàn Hữu Minh cậy mạnh tách hai chân của cậu ra: “Đừng nhúc nhích!”
Tô An bất động, cái mông trắng mịn cùng cái đùi lớn run lên một cái, bụng cậu tuy nhìn không thấy lớn lắm, nhưng đã không còn bằng phẳng nữa, như là mới vừa ăn no căng vậy.
Hàn Hữu Minh tách hai chân Tô An ra, đem hai cái chân thon dài trắng nõn khoác lên vai mình, dươиɠ ѵậŧ cương cứng thô to bắt đầu cọ tới cọ lui cái khe mông ướt nhẹp kia.
Tô An bị cái côn ŧᏂịŧ nóng bỏng người kia làm cho run rẩy: “Không… Không muốn… Hàn tổng…”
Hàn Hữu Minh sầm mặt lại, đại qυყ đầυ no đủ cứng rắn liền thọc vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα trơn trượt: “Gọi tôi là cái gì?”
Tô An mỗi khi sợ hãi liền theo thói quen gọi Hàn tổng, vừa dứt lời liền nhận ra mình nói sai, ấm ức run rẩy mà gọi: “Là… Ưm… Là chồng… Hu hu…”
Sắc mặt âm trầm của Hàn Hữu Minh vô cùng dọa người, Tô An sợ đến nói cũng lắp bắp.
Hàn Hữu Minh nhìn bé thỏ con bị hắn dọa đến rơi nước mắt, đành cố gắng thả lỏng cơ mặt, đỡ eo nhỏ của Tô An chốc chốc không nhẹ không nặng mà đâm đâm c̠úc̠ Ꮒσα ướŧ áŧ: “Ngoan, kêu thêm hai tiếng cho chồng nghe, kêu giỏi thì chồng liền lấy đại dươиɠ ѵậŧ cho c̠úc̠ Ꮒσα của em ăn no.”
Hai chân Tô An bất lực mở ra, bị đâm đến từng chút từng chút nhích lên trên: “Chồng ơi… Hu hu… Chồng nhẹ một chút… A… Rất no… Cú© Ꮒσα nhỏ ăn no rồi… Chồng ơi… A…”
Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nhắm một góc độ tàn nhẫn mà đâm vào miệng tử ©υиɠ, kịch liệt kɧoáı ©ảʍ khiến Tô An bật khóc càng đáng thương hơn: “A… Vào rồi… Cắm vào bên trong tử ©υиɠ… Hu hu… Không muốn… Không muốn đâm vào tử ©υиɠ… Chồng ơi… Hu hu… Em bé sẽ đau… Sẽ đau…” s1apihd.com
Qυყ đầυ cứng rắn đâm chọt lung tung trong xoang sinh sản mềm mại, em bé còn nhỏ xíu cũng bắt đầu động đậy.
Tô An ôm bụng, không biết phải làm gì để an ủi một lớn một nhỏ đang dằn vặt cậu.
Hàn Hữu Minh cũng sợ thương tổn đến Tô An, vội rút dươиɠ ѵậŧ ra một đoạn, chỉ nhợt nhạt đâm ngoài miệng tử ©υиɠ: “Đều do c̠úc̠ Ꮒσα của bé thỏ da^ʍ quá mềm quá sướиɠ, chồng em không thể khống chế được!”
Tô An thở một hơi, yên lặng che miệng cảm nhận kɧoáı ©ảʍ do gậy thịt heo thô cứng đâm vào thân thể.
Khi mang thai thân thể rất dễ dàng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, xối đến lôиɠ ʍυ của Hàn Hữu Minh ướt đẫm. Từng sợi lôиɠ ʍυ xoắn lại, ma sát bên trong vách thịt làm cậu vừa đau vừa ngứa.
Tin tức tố lại nồng nặc mùi xạ hương, Tô An ngửi thấy mùi này không hiểu sao lại choáng váng rồi phát lửa dục.
Thân thể của cậu bị đánh dấu rồi, dù cho không thích hay cảm thấy sợ hãi, cậu vẫn sẽ nhận được cảm giác thư thái và ấm áp khi bị Alpha xâm nhập vào bên trong.
Côn ŧᏂịŧ của Hàn Hữu Minh quá lớn, c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ bị cây gậy lớn như vậy đâm vào không thoải mái tí nào. Miệng lỗ nhăn nheo bị nong ra trắng bệch, mỗi một lần toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đi vào đều giống như là chịu hình phạt tàn khốc bị đâm xuyên bụng vậy.
Nhưng mà cảm giác tin tức tố dung hợp lại làm cho thân thể trở nên mềm mại và mẫn cảm, gân xanh trên cán đều sẽ mang đến sự thoải mái tê dại, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong xoang sinh sản nóng hầm hập, một luồng lại một luồng tưới lên qυყ đầυ của Hàn Hữu Minh.
Hàn Hữu Minh bị dâʍ ŧᏂủy̠ xối đến sảng khoái tê cả da đầu, hơi mất khống chế mà dùng qυყ đầυ mạnh mẽ đem vào miệng tử ©υиɠ non mềm của Tô An: “Đĩ nhỏ, nước lụt cả núi Kim Sơn!”
Tô An ôm bụng cuộn thành một đoàn. Qυყ đầυ cứng rắn lần thứ hai mạnh mẽ đè lên hoa tâm mềm mại, miệng tử ©υиɠ bủn run bỗng nhiên tràn nước. Tô An khóc lóc rít gào: “A!”
Cái đùi lớn cùng núʍ ѵú cậu đều đang run rẩy, côn ŧᏂịŧ phấn nộn không được chạm vào mà rũ xuống giữa hai chân đã run rẩy mấy lần, bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt.
Tô An sau cao trào như một bé thỏ bông bị chơi hỏng, hai mắt vô hồn mà nhìn trần nhà, Hàn Hữu Minh lại cᏂị©Ꮒ một chút, cậu chỉ oan ức lúng túng mà khóc một tiếng: “Ưm… Đừng cắm… Hu hu… Không ăn dươиɠ ѵậŧ… Không ăn… A… Khó chịu… Chồng ơi…”
Hàn Hữu Minh cố ý bắt nạt cậu: “Không muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ của chồng, hả? Không muốn uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng sao?”
Tô An mơ mơ màng màng, giơ cánh tay giãy dụa: “Không uống… Hu hu… Đã… Đã mang thai rồi mà… Hu hu…”
Cậu lại nghĩ đến ác mộng kia, thỏ đã mang thai vẫn còn có thể tiếp tục thụ thai, vì vậy bụng càng lúc càng lớn, mang thai thỏ nhỏ nhỏ càng ngày càng nhiều.
Tô An lại nhớ về ác mộng bị đám thỏ nhỏ vây quanh, khóc lóc dùng hết chút sức lực cuối cùng giãy dụa: “Không… Hu hu… Đừng có thai nữa… Không muốn…”
Nhưng mà đại dươиɠ ѵậŧ vẫn ở trong tử ©υиɠ của cậu nở lớn thành một khối, vững vàng cắm ở trong thân thể cậu.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng điên cuồng phun ra, nóng đến từng nơi trong vách thịt đều cảm thấy đau rát.
Tô An như một chú ếch nằm trên bàn mổ, tay chân giãy dụa một cách tuyệt vọng, nhưng rốt cuộc vẫn bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng.