Trường đua "Tốc độ" là một trong nhưng hội quán đua xe chuyên nghiệp nhất ở Nghi Thành, trong hội quán có toàn bộ hệ thống tự động đo lường tốc độ chuyên nghiệp, độ chính xác có thể đạt tới một phần nghìn giây, từ chuyên môn cho đến thiết kế, bố cục đường đua đến trang bị thi đấu đảm bảo an toàn khi va chạm, vừa thú vị đồng thời đề cao tính kỹ thuật, hệ số bảo đảm an toàn cực cao, khiến cho những kẻ yêu thích đua xe hưởng thụ đầy đủ những cảm giác mạo hiểm mà vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ của nó.
Trang bị đua xe trong quán tuy đơn giản nhưng mã lực lại rất lớn, khi thời gian đếm ngược về không, Cốc Trì mở mắt ra, hai tay không chế tay lái, chân phải đạp trụ chân ga, chiếc xe đua màu trắng nháy mắt lao như bay về phía trước.
Thời điểm tốc độ gia tăng điên cuồng, cái loại kɧoáı ©ảʍ khó có thể diễn tả bằng lời này khiến cho Cốc Trì không tự giác mà dứt bỏ những phiền muộn đè nén trong lòng, thực tế anh đã trải qua tốc độ nhanh gấp hai lần thế này, cái loại đồ chơi siêu tốc cảm ứng này ở trong mắt người khác có thể nói là mạo hiểm đến cực điểm.
Kỹ thuật đua xe của Lạc Nghệ Hằng cũng không kém chút nào, phản ứng hết sức nhanh nhạy, khả năng cua vòng rất mạnh, tác phong giữ vững tinh thần có thể tương xứng với Cốc Trì, tốc độ của hai chiếc xe đua này khiến cho người xem hoàn toàn không đoán biết được ai chiếm được thế thượng phong, hai chiếc xe tựa như hòa thành một khối, căn bản không biết xe nào hơn xe nào, trước mắt chỉ có hình ảnh một chiếc xe duy nhất, khiến người ta không phân biệt được.
Lúc hai chiếc xe dừng lại, hai người đàn ông lấy mũ bảo hiểm xuống, mới có thể nhìn ra chút đầu mối. Mặt Cốc Trì không đổi sắc, trạng thái tinh thần rất tốt, mà giữa trán Lạc Nghệ Hằng lại lấm tấm mồ hôi. Xem ra, tuy kỹ thuât đua khó phân cao thấp, nhưng thể lực, rõ ràng anh ta kém một bậc.
Lạc Nghệ Hằng tự giễu nói: "Cần phải tăng cường huấn luyện thể năng rồi."
Cốc Trì nhíu mày: "Không có đối thủn nên lười biếng rồi."
Lạc Nghệ Hằng cười nói: "Ngược lại tiểu tử cậu lại tiến bộ không ít."
Ý cười được cất giấu rất kỹ, trong mắt hiện ra một chút ảm đạm, Cốc Trì giương mắt: "Kinh nghiệm thực chiến thôi." Nhờ vào chút kỹ năng vững vàng này mà ở thời khắc mấu chốt anh mới có thể ngoài ý muốn thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Sâu xa liếc nhìn anh một cái, Lạc Nghệ Hằng đề nghị: "Lên lầu ngồi một chút chứ?"
Trên lầu, nhiệt độ điều hòa hơi thấp, hơi có chút lạnh. Hai người ngồi trong gian phòng VIP ở lầu hai, cúi đầu là có thể xem được toàn cảnh thi đấu, thời gian như rơi vào trầm mặc.
Thảnh thơi dựa vào ghế sofa, Cốc Trì mở miệng trước: "Thực ra vẫn nên nói một tiếng cảm ơn với cậu, nhưng lại cảm thấy thực đạo đức giả." Cảm ơn cậu ta đã giữ bí mật tuyệt đối trước mặt Giản Nặc, cảm ơn cậu ta đã quan tâm chăm sóc cho Giản Nặc lúc cô thống khổ nhất.
Lạc Nghệ Hằng nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái: "Lời này nên thu lại đi, dù sao mình cũng không thích nghe." Cảm ơn anh cái gì chứ? Chăm sóc Giản Nặc ư? Che giấu sự thật? Trong lòng anh thực sự không biết là vui hay buồn, chỉ cảm thấy cô đơn. Đương nhiên, anh biết tất cả đều do mình tự chuốc lấy, nếu có thể tự nhiên một chút, tất nhiên là không cần chịu đựng những khổ sở này.
"Nguyên Nghị bên kia có tính toán gì không? Có chứng cớ sao?" Lạc Nghệ Hằng hiểu rất rõ Cốc Trì, anh không tin cậu ta cam tâm làm việc thiện như thế, dù sao đó cũng không chỉ liên quan đến Trúc Hải, mà cha mẹ cậu ta qua đời mới là nút thắt chí mạng.
Cốc Trì trầm mặc nhìn dưới lầu, đối với câu hỏi của Lạc Nghệ Hằng giống như không nghe thấy, bộ dáng không liên quan, một lúc lâu sau mới nói: "Mình hiện tại cũng không làm sao hiểu được hắn ta làm thế nào có thể lấy được phần di chúc đó." Rời đi bốn năm, sau khi trở về luôn luôn bận rộn chuyện Trúc Hải, anh còn không có thời gian để cất nhắc tường tận chuyện này, giờ Lạc Nghệ Hằng nhắc đến, anh mới bắt đầu nghĩ.
"Nếu đề nghị xin điều tra tư liệu thẩm vấn trước tòa bốn năm trước, chưa biết chừng sẽ có chỗ dùng được." Lạc Nghệ Hằng cũng giống như Lý Dược Minh, đều lo lắng Cốc Trì sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt để xử lý việc này, nghĩ cậu ta sẽ lách luật.
Cốc Trì nhàn nhạt lên tiếng: "Không vội." Hiện tại, công việc hàng đầu là củng cố Trúc Hải, về phần Nguyên Nghị, anh có đủ thời gian để chơi cùng hắn, "Mình đã nói cho cô ấy nguyên nhân dời đi, nhưng không nhắc đến chuyện cha cô ấy."
Lạc Nghệ Hằng kinh ngạc: "Cậu tha thứ rồi sao?"
"Chưa nói tới."
"Nói như thế nào?"
"Cô ấy là cô ấy, không nên vì tội lỗi của cha mình mà phải chịu tội thay."
"Sớm muộn gì cô ấy cũng biết." Chỉ cần nhắc lại chuyện xưa, cha Giản đương nhiên sẽ phải trình diện, mâu thuẫn là không thể tránh khỏi.
"Không cần thiết." Cốc Trì phản bác: "Chỉ cần không ra tòa là có thể bình an vô sự."
Vì cô ấy mà có thể buông tha cho sự bảo hộ của pháp luật? Lạc Nghệ Hằng hoảng hốt nhìn. Chẳng lẽ, tình yêu của anh không sâu bằng cậu ấy?
"Có lẽ Nguyên Nghị sẽ không cam lòng khi Trúc Hải bị cậu đoạt lại như vậy, hắn là loại người như thế nào cậu chắc hiểu rõ hơn mình, chú ý đến an toàn của cô ấy nhiều một chút, đừng để cho cô ấy xảy ra sơ xuất gì." Nghĩ đến Giản Nặc, Lạc Nghệ Hằng không thể không nhắc nhở.
Nghe vậy, giọng nói của Cốc Trì chợt trở nên lạnh lẽo: "Hắn tốt nhất đừng có làm vậy, bằng không, mình "gặp phật sát phật*"".
(* gặp người gϊếŧ người)
Quay mặt liền chạm phải ánh mắt lạnh lùng của cậu ta, Lạc Nghệ Hằng trầm mặc.
....
Buổi chiều, Cốc Trì lái xe chạy về Trúc Hải còn Lạc Nghệ Hằng thì về Sở Sự Vụ. Đến dưới lầu Kim Thái, đúng lúc gặp được Giản Nặc và Đan Thục Khê, hỏi xong mới biết Đan Thục Nhu ngoài ý muốn gặp phải hỏa hoạn bị bỏng nằm viện rồi.
"Bị bỏng lúc này?" Lạc Nghệ Hằng nhíu mày.
Vẻ mặt Giản Nặc cũng phức tạp, nhăn đôi mày thanh tú, nói: "Hỏa hoạn thuộc loại bất khả kháng, nếu cô ta vì vậy mà không thể lên tòa, bên tòa án có thể ra quyết định dỡ bỏ tố tụng này. Đối với người thực sự thừa kế di chúc hoàn toàn bất lợi. Một khi lệnh thẩm vấn bị dỡ bỏ, dựa vào những gì có được, hiện tại Đan Thục Khê bất quá chỉ là người quản lý tầm trung nói đơn giản thì như quả bom nổ chậm, tuy rằng anh ta là con trai ruột của Đan lão tiên sinh, nhưng trước kia anh ta chưa từng chính thức tiếp quản công ty hiển nhiên là không có quyền đưa ra các quyết sách, đối với sự phát triển của Đan Thị hoàn toàn không có biện pháp nắm trong tay, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ có trăm hại không một lợi. Chiêu này của Đan Thục Nhu đủ ngoan độc, trừ phi Đan Thục Khê đồng ý nhượng bộ, bằng không cô ta tất nhiên sẽ có biện pháp kéo dài thời gian.
Lạc Nghệ Hằng tự nhiên cũng hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này, tán thành ý kiến bọn họ đến bệnh viện tìm hiểu thương thế của Đan Thục Nhu xem thế nào để tìm cách giải quyết. Nếu đổi lại là trước đây anh tất nhiên cũng sẽ đi cùng, nhưng lần này anh không đi theo.
Giản Nặc nhìn bóng lưng cao gầy của anh đi vào thang máy, tiêu điều cô đơn như vậy, cô cố gắng áp chế nỗi chua xót đang cuồn cuộn trên đầu quả tim mình, kiên định xoay người, đi ngược lại với hướng của anh.
Đối với tình yêu, Giản Nặc nguyện ý một lòng, tứ đầu tới cuối thủy chung, càng hi vọng dài lâu. Chờ đợi bốn năm, tình cảm của cô đã cạn kiệt rất nhiều, đến nỗi không nhìn rõ bản thẩn mình, nhưng ngay lúc Cốc Trì hứa hẹn không bao giờ xa nhau nữa, đáy lòng bị thương trong nháy mắt vuột sáng, chưa bao giờ nhín sang những người bên cạnh mà lúc này đây cô càng không có sức lực để đáp lại thâm tình và quyến luyến của người khác nữa rồi.
Trong lòng cô, từ đầu chí cuối chỉ chứa nổi Cốc Trì. Trước đây là thế, hiện tại, về sau vẫn luôn là vậy....