Editor & beta: June_duahau
Giản Nặc không biết hai người đàn ông hơn mấy năm không gặp sẽ có cái gì mà trò chuyện, cô vẫn chú ý thấy Lạc Nghệ Hằng dừng lại thật lâu trên xe Lexus mới xuống xe, thời điểm nhìn thấy bọn họ thần sắc vô cùng bình tĩnh. Mà Cốc Trì ư, vẻ mặt nhìn không ra một chút gợn sóng nào, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia sáng kiên định, lấy ánh mắt ý bảo cô đi trước. Giản Nặc thuận theo gật đầu, như mọi khi gọi một tiếng 'Sư huynh' chào hỏi với Lạc Nghệ Hằng rồi lẳng lặng rời đi, một mình đi vào cao ốc.
Cốc Trì đứng ở trước xe, môi mỏng bất giác nhướng lên, Lạc Nghệ Hằng cũng không nói lời nào, im lặng một lát, khóe miệng chậm rãi ẩn giấu nụ cười. Lúc sau, hai người không hẹn mà cùng mở miệng: "Thế nào, vẫn khỏe chứ?" Nhìn nhau cười, trăm miệng một lời: "Vẫn như cũ."
Anh em bọn họ đúng là ký quái, không hề nhiều lời, ít nhất không giống như Cốc Trì với Kỳ Dược Minh nhiều lắm thì nói vài chuyện phát sinh những năm gần đây, câu hỏi ngắn gọn tựa như cũng không thật sự muốn biết đáp án của đối phương, mà như có vài phần ngầm dò xét. Ánh mắt bình tĩnh quan sát nhau, cho đến khi nhìn rõ trong mắt đối phương phản chiếu hình ảnh của bản thân cùng ý cười, rốt cuộc cũng vươn tay ra, cho đối phương một cái ôm mạnh mẽ.
Có lẽ, đó là tình hữu nghị giữa những người đàn ông, chính xác mà nói giữa Cốc Trì và Lạc Nghệ Hằng trong lúc bất đồng vẫn khiến cho người ta nhìn thấy giao tình, ở trong lòng bọn họ, bất kể có chuyện gì đi nữa, anh em vĩnh viễn vẫn là anh em, phụ nữ vĩnh viễn là phụ nữ, từ trước đến nay chưa từng đánh đồng hai thứ đó làm một. Nhưng mà tâm tư của đối phương, bọn họ đều rất rõ ràng. Cốc Trì dễ dàng nhận ra cậu ta lưu luyến Giản Nặc, cho dù chỉ là một ánh mắt hướng về cũng chất chứa bao thâm tình, anh cong môi ngoảnh mặt đi làm như không thấy, bởi vì không có lựa chọn nào tốt hơn.
Giản Nặc rất tốt, Cốc Trì biết, chính vì như vậy, anh mới luyến tiếc buông tay. Lạc Nghệ Hằng cũng tốt, Cốc Trì anh đều biết, dù vậy, sau khi xác nhận được tâm ý của cô, anh tuyệt đối không buông tay. Anh thừa nhận, bản thân đã không còn là Cốc Trì của bốn năm trước, nhưng phần trân quý thành thật vốn có của bản thân anh vẫn luôn nỗ lực vì người nào đó mà giữ lại, việc anh có thể làm, có lẽ chỉ có từng này thôi.
Nói không mất mát là giả, khi nhìn thấy Giản Nặc từ trên xe của Cốc Trì xuống, trái tim Lạc Nghệ Hằng đau đớn. Đến cuối cùng, bọn họ vẫn một lần nữa đi cùng nhau, cho dù đã dự liệu được sự việc xảy ra, nhưng l*иg ngực vẫn không nhịn được mà căng lên. Nhưng anh cũng đã sớm hiểu rõ, tất cả đều không trốn tránh được, dù sao bọn họ cũng đã gần trong gang tấc, nếu không có ý nối lại tình xưa, Cốc Trì cũng sẽ không lựa chọn Kim Thái, có lẽ có mâu thuẫn, có lẽ có đấu tranh, cũng có thể giống như lời Cốc Trì nói năm đó, cậu ta so với ai khác không muốn lựa chọn rời đi, tất cả chỉ vì luyến tiếc buông tay Giản Nặc.
Trong suy nghĩ của Lạc Nghệ Hằng, hạnh phúc của Giản Nặc cũng chính là hạnh phúc của anh. Xa cách bốn năm, nếu sự lựa chọn của cô vẫn là Cốc Trì, anh không có lời nào để nói, bởi vì căn bản anh không có lập trường. Anh không cố ý tranh thủ, mà cô, càng cự tuyệt triệt để, ngoài Cốc Trì không cho phép bất kỳ người đàn ông nào đi vào lòng cô. Anh thua cuộc, thua ở chỗ đã xem nhẹ tình cảm của Giản Nặc sẽ bị mài mòn bởi thời gian. So ra, anh không bằng cô.
Cho tới bây giờ chưa từng có được, nên hôm nay cũng không thể nói mất đi. Lạc Nghệ Hằng thầm an ủi chính mình, cố gắng tự giải thoát mình, cho dù không cam lòng, vẻ mặt vẫn ung dung thản nhiên như vậy. Thời gian đã mài giũa khiến anh có thể khống chế tốt cảm xúc của mình như bây giờ.
Phát hiện tâm tư của Lạc Nghệ Hằng mờ mịt như có như không, gương mặt tuấn mỹ của Cốc Trì hiện lên nụ cười nhẹ, anh hỏi: "Có thời gian không?"
Theo tầm mắt của anh nhìn về phía chiếc xe, Lạc Nghệ Hằng nháy mắt hiểu ra, lấy điện thoại ra gọi điện cho trợ lý, sau khi cúp máy hỏi: "Speed Racer Hall*?" (Trường đua tốc độ)
Cốc Trì nhíu mày, chỉ cười không nói. Lạc Nghệ Hằng khẽ cong môi cười, cầm chìa khóa xe đi về phía chiếc Lexus của anh, hai người họ gần như cùng lúc đạp chân ga, một đường chạy như bay hướng về trường đua.
Nửa giờ sau, hai người đàn ông khí chất ngời ngời đã chuẩn bị xong toàn bộ, cả người mặc bộ trang phục đua xe liền thân, dưới chân đi đôi giày da cao hơn một đốt ngón tay, mũ bảo hiểm ôm túy ý trên tay, hình ảnh có thể nói là hiên ngang oai hùng.
Mưa bụi và sương mù cũng không ngăn cản được hứng thú của hai người họ, người quen đều biết cả Cốc Trì và Lạc Nghệ Hằng đều đam mê đua xe, hơn nữa đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, Cốc Trì thâm chí còn lấy được bằng đua xe hạng C, đủ điều kiện để tham gia thi đấu quốc tế.
Rất nhiều người nói đua xe là trò chơi tốc độ thách thức tính mạng của con người, cũng biết loại vẫn động này tính nguy hiểm rất cao, không phải người bình thường nào cũng có đủ can đảm để chơi, nhưng mà người ôn hòa như Lạc Nghệ Hằng cũng giống như Cốc Trì, vô cùng yêu thích cái loại cảm giác nhanh như chớp trên đường đua này. Cốc Trì sau khi về nước, vẫn thường đến đây một mình, giống như lưu luyến, giống như hoài niệm, như muốn siêu việt hơn người, lại càng muốn nhờ nó mà vượt qua chính mình, Lạc Nghệ Hằng vẫn thủy chung duy trì hứng thú cao độ. Về phần Cốc Trì, anh không có thời gian cũng như không có tinh lực cho cái gọi là vận động thả lỏng, chỉ là năm đầu sau khi xuất ngoại vì muốn tránh người của Nguyên Nghị, anh đã tích lũy được không ít kinh nghiệm thực chiến, kỹ năng lái xe hơn bao giờ hết.
Sau khi nhân viên kiểm tra trang bị và xe xong, hai người nhìn nhua cưới một cái, sau đó đội mũ bảo hiểm lên ngồi vào xe của mình.