Hệ Thống Cải Tạo

Chương 13: Trên xe buýt, bị Diệp-chim-to quất cho xỉu lên xỉu xuống (H)

Người trên xe buýt đều hứng thú bừng bừng, sôi nổi lấy điện thoại ra chụp ảnh, còn vừa chụp vừa giao lưu cảm tưởng với nhau.

"Vãi lềnh, sao lũ khỉ này giữa ban ngày ban mặt lại tự nhiên động dục, dã chiến ghê nha."

"Khụ, động vật ấy mà, vốn dĩ đâu có biết xấu hổ, hơn nữa đây là trong nhà đối với chúng nó còn gì."

"Ý, cậu có cảm thấy con khỉ kia cứ vừa "play" còn vừa nhìn về phía chúng ta bên này không?"

"Cậu vừa nói thế tôi cũng thấy đúng nha, đây là nó đang khoe với chúng ta sao?"

Một đống thanh niên đằng sau bắt đầu cười dê mặc sức tưởng tượng.

Mạnh Nhạc Nhạc đã cảm thấy cực kỳ xấu hổ, tuy không bị người vây nhìn như con vật kia, nhưng cách một lớp cửa sổ xe, bọn họ cũng đang điên cuồng giao như động vật.

"Này, cậu thử nói xem con khỉ có thể làm bao lâu?"

Có người lấy di động ra bắt đầu tính giờ, còn có người càng khôi hài hơn, bắt đầu kêu với khỉ xuyên qua cửa sổ xe.

"Đổi tư thế đi, Quan Âm Tọa Liên* mãi nhìn chán quá, đổi đi, đổi đi." (*Quan âm ngồi đài sen 😵)

Mọi người cười ha ha, cũng không trông cậy vào việc con khỉ sẽ nghe hiểu, chỉ kêu cho vui thế thôi.

Tiêu Diệp cũng đã nghe thấy, ánh mắt anh hơi lóe lên, đôi tay đỡ mông Mạnh Nhạc Nhạc, vẫn duy trì tư thế cắm đút, nhưng lại xoay người một cái đè Mạnh Nhạc Nhạc lên chỗ ngồi, tư thế biến động khiến cho gậy thịt lớn thọc sâu, toàn bộ nhụy hoa đều bị chống đến tê rần, đầu nấm lại lần nữa xâm nhập vào cổ tử ©υиɠ.

"A, sâu quá..." May mắn chung quanh đều đang thảo luận về việc lũ khỉ làʍ t̠ìиɦ, tiếng Mạnh Nhạc Nhạc rêи ɾỉ không quá đột ngột, lỗ da^ʍ nhễu nước chỉ biết cắn chặt lấy thân dươиɠ ѵậŧ.

Tiêu Diệp mới cắm vào tử ©υиɠ cô di động chưa được vài cái, Mạnh Nhạc Nhạc đã lại nghe thấy người xung quanh kinh ngạc hô lên.

Cô miễn cưỡng thanh tỉnh từ trong bể tìиɧ ɖu͙©, ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy con khỉ kia cũng đã học theo Tiêu Diệp thay đổi tư thế, biến thành thế "truyền giáo**", vừa làm vừa nhìn chằm chằm Tiêu Diệp cùng Mạnh Nhạc Nhạc, cứ như đang học tập, lại như đang thi đấu. (**tư thế kinh điển, nam trên nữ dưới)

Mạnh Nhạc Nhạc nghe thấy Tiêu Diệp khẽ cười một tiếng, cô không nhịn được lườm anh một cái.

Cô không thể ngờ, lúc này mình đã bị anh nện đến nhũn người, mồ hôi thơm toát ra đầm đìa, mà người đàn ông bị lườm dường như cũng chẳng bị uy hϊếp chút nào, ngược lại còn vứt trả cô ánh nhìn tình tứ.

Tiêu Diệp càng làm càng dùng sức, cứ như thề muốn thọc lỏng hoàn toàn cái lìn nhỏ chảy nước róc rách này, dươиɠ ѵậŧ hàng khủng cắm sâu đυ. mạnh, trong huyệt thịt mẫn cảm đã ngập lụt giàn giụa, theo từng cú ȶᏂασ mạnh mẽ lại càng có nhiều nước da^ʍ từ âʍ ɦộ văng ra khắp nơi.

"Đổi đi, đổi tư thế nữa đi." Đám thanh niên đằng sau lại bắt đầu ồn ào.

"La Hán đẩy xe bò***, đổi thế "La Hán đẩy xe bò."" Có thanh niên thậm chí bắt đầu chọn tư thế để order. (*** doggy... )

"Ha ha, ê Ngô, cậu còn tưởng đây là livestream chắc, còn có thể chọn tư thế nữa."

Mạnh Nhạc Nhạc chớp chớp mắt nhìn Tiêu Diệp, lập tức phản đối.

"Không, không cho anh!!..... A...."

Cô đã cự tuyệt chậm mất rồi, Mạnh Nhạc Nhạc bị Tiêu Diệp xoay người ngồi quỳ trên ghế, mặt đối diện với cửa sổ, một chân anh đặt trên chỗ ngồi cũ của Mạnh Nhạc Nhạc, gậy thịt ướt đẫm chưa gì đã lại đút vào lút cán, hoạt động năng nổ trong lỗ da^ʍ.

Mỗi lần tiến vào, qυყ đầυ còn nhấn thêm một chút rồi mới ra, sau đó lại cạ quệt qua lại ngoài âʍ ɦộ, làm cho đống âm mao vốn đã ướt rối tinh rối mù của Mạnh Nhạc Nhạc giờ càng thêm chật vật, con ngứa trong cơ thể trào dâng, chỉ hận không thể mυ'ŧ chặt lấy côn ŧᏂịŧ lớn vĩnh viễn không xa rời.

Tư thế này đối với lũ khỉ mà nói có hơi khó, con khỉ nhìn cả nửa ngày, rốt cuộc túm lấy con khỉ cái dưới thân trèo xuống cây, thử chơi trên mặt đất trống trải.

Lũ khỉ ở dưới đất, mặt ngước lên nhìn xe buýt, mông chĩa ra sau, cũng may tứ chi của động vật rất linh hoạt, hơn nữa so với không gian chật hẹp trong xe buýt, bên ngoài đất bằng trống trải, đùa nghịch cũng chẳng phải tốn sức mấy.

Nhất thời, đôi đực-cái cả trong lẫn ngoài xe đều lấy tư thế tương đồng đυ. nhau phành phạch.

Người chung quanh đều sợ đến ngây người, đây là khỉ thành tinh à, còn có thể nghe hiểu được tiếng người, còn biết tư thế kia phải làm thế nào, mà tần suất làm còn rất có nhịp độ, chỉ thấy con khỉ nhỏ bị đυ. còn không đứng vững nổi nữa.

Mọi người vừa xem vừa thả bình luận rôm rả.

Bọn họ chỉ tư thế nào, Tiêu Diệp liền làm tư thế đó, mà Nhạc Nhạc lại cứ như con khỉ cái bị con khỉ đực đè ra làm đằng kia, nước da^ʍ văng tung tóe, mềm nhũn chỉ muốn xỉu lên xỉu xuống.

Thỉnh thoảng đám kia người kêu làm nhanh lên, Tiêu Diệp cũng đẩy tần suất nhanh hơn nữa; bảo nhấc một chân lên, Mạnh Nhạc Nhạc cũng bị nâng một chân lên rồi bị hung hăng nện vào l*и.

Mạnh Nhạc Nhạc bỗng có một loại ảo giác, cứ như đối tượng đang tùy ý động dục giao phối nơi núi hoang rừng già, bị cả một xe đầy người quan sát bình luận, chỉ đạo tư thế không phải cặp khỉ kia, mà chính là cô cùng Tiêu Diệp, loại cảm giác xấu hổ cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến cho toàn thân Mạnh Nhạc Nhạc run rẩy không ngừng, chưa gì đã đến cao trào.

Nhưng mà, người với khả năng tìиɧ ɖu͙© đến 90 điểm cũng không phải dạng dễ thỏa mãn như vậy, côn ŧᏂịŧ Tiêu Diệp vẫn ra sức làm như cũ, không hề có vẻ gì là thương xót cho chiếc bím nhỏ vừa mới phun nước tung tóe, thịt non xao động chặt chẽ làm cơn kɧoáı ©ảʍ càng thăng hoa, có vẻ do đã phun ra quá nhiều nước, mà tư vị bên trong lại càng mất hồn đến không nói nên lời.

Dươиɠ ѵậŧ anh vừa thô vừa dài, mỗi một lần đều thọc thẳng vào khối thịt mềm mẫn cảm nhất, mỗi một cú giã là một lần Mạnh Nhạc Nhạc bị ȶᏂασ đến hồn phi phách tán, cơ thể không ngừng bị đẩy về phía trước, cô không biết bản thân còn có thể gắng gượng được bao lâu nữa, kɧoáı ©ảʍ đáng sợ làm cô vừa sợ hãi lại vừa khát vọng.

Không phải nói xử nam thường mau bắn sao? Đống kinh nghiệm trước kia của Mạnh Nhạc Nhạc cũng nói cho cô quả thật như thế mà, lần đó Nghiêm Tri Vũ cũng rất nhanh đó thôi.

Mà hiện tại, đồng chí xử nam Tiêu Diệp lại đang nện cô đến xụi lơ không còn sức chống cự, nếu không phải có hệ thống thuyết minh, cô mới kiên quyết không tin đây là một tên xử nam!!! Thể lực mấy người tham gia quân ngũ đúng là BUG mà!

Hiện tại Tiêu Diệp đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ đứng đắn lúc đầu, anh nâng mông Mạnh Nhạc Nhạc lên một chút để tiện cho dươиɠ ѵậŧ nhiều lần cắm thẳng vào nơi sâu nhất, vừa hưởng thụ sự bao vây chặt chẽ của cô vừa thở dốc hổn hển.

Phải chịu đựng loại cắm rút có tiết tấu lẫn tần suất cao này, nhiều lần còn bị đâm cực tàn nhẫn, Mạnh Nhạc Nhạc dám khẳng định bím nhỏ đã sưng đỏ lên là cái chắc, hết đợt nước này đến đợt nước khác chảy ra tong tỏng từ bộ phận 2 người đang gắn kết, mơ hồ còn có cả không khí bị nhồi vào, tạo nên tiếng "phụt phụt" vang động.

Mạnh Nhạc Nhạc thật sự có chút chịu không nổi, hơn nữa thời gian đếm ngược của nhiệm vụ tức thời biểu hiện còn có 20 phút, nếu trong 20 phút nữa mà Tiêu Diệp vẫn chưa bắn, vậy cũng tính là thất bại.

Trong một lần khi Diệp chim to lại chuẩn bị đút vào, Mạnh Nhạc Nhạc giật lùi về, xoay người đẩy Tiêu Diệp ra, cứ như vậy mặt đối mặt cùng cây gậy thịt ướt dầm dề.

Nhóc Tiêu Diệp thô to sưng đỏ, lúc này còn đang run rẩy giật giật, tựa hồ đang kháng nghị cô, "Đang chơi sướиɠ cơ mà, sao lại rút người ta ra khỏi cái hang vừa chật hẹp vừa trơn ướt kia thế?"

Hai mắt Tiêu Diệp cũng đã đỏ ngầu vã lắm rồi.

"Làm sao vậy? Đau à?.... Để anh làm nhẹ hơn.." Tiêu Diệp cũng biết hàng của mình không giống người thường, thể lực lại được huấn luyện chuyên môn, âʍ đa͙σ Mạnh Nhạc Nhạc thì vừa mềm vừa non như vậy, trong phút chốc đã làm anh quên cả kiềm chế, nhưng hiện tại đòi anh tạm dừng chỉ sợ là không có khả năng, chú sói đói bụng đã lâu, một khi ăn được thịt ngon thì làm gì còn có cọng lý trí nào nữa.

Mạnh Nhạc Nhạc tiến đến bên tai Tiêu Diệp, nhẹ nhàng nói: "Em muốn anh mặt đối mặt làʍ t̠ìиɦ với em, bắn cho em."

Tiêu Diệp cứng lại, cự vật vốn đã không an phận chợt nảy lên mạnh mẽ.

Anh không hề do dự, ôm Mạnh Nhạc Nhạc điên cuồng giã dươиɠ ѵậŧ xuống, Mạnh Nhạc Nhạc còn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên tai Tiêu Diệp.

"Anh Tiêu Diệp, chim anh to quá, đâm thủng Nhạc Nhạc mất...."

"Thật đói a, "tiểu Diệp" có thể phun ít sữa cho em không...."

Chỉ thấy dưới hạ thân nơi hai người dán vào nhau, dươиɠ ѵậŧ hồng tím dữ tợn kia điên cuồng ra ra vào vào giữa môi âʍ ɦộ đã sưng đỏ ướt sũng, căng cái miệng nhỏ rộng đến hết cỡ, tốc độ cũng nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng.

Màn ȶᏂασ như máy đóng cọc này cực kỳ hung mãnh, rốt cuộc người đàn ông cũng đã tới đỉnh điểm, anh rên lên một tiếng, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trào, mà Mạnh Nhạc Nhạc cũng đồng thời không thể nhịn nổi phun hết âm tinh, cả đống nước sốt chảy ra xối xả từ nơi hai người giao hợp, quả thực nhiều như bị người tè nướ© ŧıểυ ra.

Quá trình bắn tinh hoàn toàn yên lặng, đại não Mạnh Nhạc Nhạc đã trống rỗng, xụi lơ ngồi trên ghế, cô bị Tiêu Diệp đè chặt cứng, cảm thụ tử ©υиɠ chẳng còn khả năng chống trả lại trận bắn phá mạnh mẽ của dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng. Bên tai cô là tiếng thở nặng nề, dồn dập của người đàn ông, cứ như Nhạc Nhạc đã bị dã thú xâm chiếm toàn bộ.

Tỉnh lại từ trong cơn da^ʍ, giờ Mạnh Nhạc Nhạc mới phát hiện, xe buýt đã sớm rời khỏi khu bảo tồn khỉ, còn đã đi qua các khu dê bò ngựa, đà điểu, hươu cao cổ cùng khu bảo tồn động vật dưới nước, khi đó bọn họ vẫn còn đang đắm chìm trong cuộc làʍ t̠ìиɦ điên cuồng nên căn bản không có tâm tình gì thưởng ngoạn. Giờ phút này thì hành trình xuống núi đã chỉ còn không đến 1 giờ.

Mấy khu bảo tồn phía sau đều khá bình thường, núi Khuynh Thành là một khu thiên nhiên phong cảnh, chủ yếu vẫn là hoạt động leo núi ngắm cảnh, động vật chỉ là điểm xuyết thêm vào, bởi vậy đều lựa chọn sử dụng mấy con vật bình thường, cũng chưa từng phát sinh ra chuyện lý thú như thế ở khu Khỉ cả.

Người trên xe vẫn đang thảo luận chuyện về con khỉ kia, Mạnh Nhạc Nhạc nghe mà thẹn đến nghẹn, nhưng điều cô không biết chính là, cái video quay lại này sau còn bị tung lên mạng, khiến cho một đống nhà động vật học cũng tham gia thảo luận. Một nhà động vật học nói điều này cực kỳ hiếm thấy, loài khỉ dù có là con thông minh lắm thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tiến hành bắt chước căn cứ vào tư thế của người, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy khỉ dưới tình huống không được huấn luyện mà có thể trực tiếp dựa vào ngôn từ để tiến hành động tác. Những nhà động vật học này còn đi tới núi Khuynh Thành tiến hành kiểm tra với đám khỉ, kết quả cho thấy tất cả đều bình thường, tuy rằng khả năng bắt chước cùng chỉ số thông minh của chúng đều rất cao, nhưng cũng không hiểu các mệnh lệnh từ ngữ, cuối cùng chỉ có thể cho rằng video đó chỉ là trùng hợp.

Về sau lại phát triển thành đám dân mạng đều biết núi Khuynh Thành có lũ khỉ dâʍ ɖu͙©, bèn sôi nổi chạy tới chơi, mỗi lần xe buýt đi ngang qua đều hô to đủ các loại tư thế, muốn thấy lại một màn play tại hiện trường, nhưng chưa từng thấy sự việc như vậy tái hiện.

Có điều đây đều là những việc xảy ra về sau, lúc này Mạnh Nhạc Nhạc còn đang mềm nhũn nằm trên người Tiêu Diệp, cũng không biết Tiêu Diệp đang tự nghĩ gì, Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên bỗng thấy tủi thân, hai người cứ như vậy im lìm trầm mặc.

Rất nhanh đã xuống dưới chân núi, người trên xe lục tục xuống xe, Tiêu Diệp không nhúc nhích, Mạnh Nhạc Nhạc cũng lẳng lặng thu dọn đồ đạc.

Đột nhiên, Tiêu Diệp mở miệng.

"Hôn anh."

"Sao cơ?" Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc.

"Anh nói, hôn anh."

Mạnh Nhạc Nhạc ngẩn người, trong lòng không biết sao chợt trào dâng vui vẻ, anh ấy muốn mình chủ động sao?

Mạnh Nhạc Nhạc ngượng ngùng dựa tới, nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Diệp.

"Nhạc Nhạc, hai người?"

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi, Mạnh Nhạc Nhạc quay đầu lại, vậy mà lại nhìn thấy Vương Duyệt cùng Lục Cảnh vốn chờ 2 người mãi không thấy xuống xe nên đi lên tìm.

Lúc này trong mắt Vương Duyệt đã tràn đầy vẻ không thể tin nổi cùng phẫn hận, mà trong mắt Lục Cảnh đã không còn thấy vẻ áy náy trước đó nữa, giờ chỉ còn ngập tràn sự khinh thường.

==================