Hệ Thống Cải Tạo

Chương 12: Trong góc xe buýt vắng vẻ, bị Ꮯôn Ŧhịt to hết hồn chơi nhũn l** (H)

Đôi tay Tiêu Diệp nắm chặt trên vai Mạnh Nhạc Nhạc, hung hăng đè cô lên lưng tựa của hàng ghế phía trước. Cô gái bị anh đè cứng, đôi môi vốn bị gặm cắn từ nãy của Tiêu Diệp cũng không còn bị động tiếp nhận nữa.

Vốn dĩ thế cục đang nghiêng về một bên lại chợt xảy ra biến hóa, Mạnh Nhạc Nhạc thậm chí cảm giác được khoang miệng truyền đến mùi máu tươi, đôi tay người đàn ông cũng bắt đầu vỗ về chơi đùa khắp nơi trên thân thể cô, cứ như muốn vần vò cô gái trong lòng mình nhập cả vào cốt nhục.

Bàn tay to thô ráp men dọc theo khe hở áo len di chuyển lên trên, dán lên da thịt Mạnh Nhạc Nhạc làm toàn thân cô run rẩy.

Từ trước đến nay, đàn ông đối với phương diện này đều không thầy dạy cũng hiểu. Tiêu Diệp nhanh nhẹn bắt đầu kẹp lấy, vân vê nặng nặng nhẹ nhẹ trên cặρ √υ' to tướng như cho trẻ bú sữa kia, cách một lớp áo len tuy không nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại mịn màng. Lòng bàn tay thô cứng của Tiêu Diệp lướt qua đầṳ ѵú non mềm, mà đôi tay Mạnh Nhạc Nhạc cũng đang sờ soạng khắp nơi trên cơ thể rắn rỏi của Tiêu Diệp,

Chờ đến hai người kịp nhận ra, áo len của Mạnh Nhạc Nhạc đã bị kéo giãn lỏng lẻo, cài áσ ɭóŧ đã sớm bị cởi bỏ chỉ còn treo hờ hững, hai bầu vυ' to tướng bị xoa nắn căng đau, qυầи ɭóŧ cùng quần dưới thân đã bị cởi ra đến một nửa.

Đầu ngón tay của người đàn ông đã móc vào bên trong vuốt ve, trên qυầи ɭóŧ Nhạc Nhạc đã bị thấm ướt đẫm, đầu ngón tay thô ráp dọc theo viền qυầи ɭóŧ tiến hẳn vào trong, lung tung sờ trên miệng đóa hoa non mềm đang run rẩy, từng ngụm từng ngụm dịch thể đều theo cái miệng nhỏ này chảy ra.

"Nhẹ một chút...." Mạnh Nhạc Nhạc bị cắn xé, bị vần vò xoa nắn như nhóc đáng thương, lúc này bé bím lại còn bị người chà xát, không nhịn được phải cầu xin.

Tiêu Diệp ngẩn người, bắt đầu nhẹ tay hơn, cánh môi đang ngậm trên môi Mạnh Nhạc Nhạc khẽ hôn, một tay đỡ bên hông Mạnh Nhạc Nhạc, ngón tay của bàn tay còn lại hơi cong lên móc vào trong hoa huyệt, lấy đốt ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn trên miệng huyệt. Cánh hoa non mềm vừa mới bị chà xát tàn nhẫn, giờ lại chỉ được nhẹ nhàng đυ.ng chạm, liền cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.

Mạnh Nhạc Nhạc khó chịu nâng eo, lỗ nhỏ vẫn đang hút lấy hút để bao quanh ngón tay, cứ như đã được ăn món ngon nào đó, mυ'ŧ chặt đến không chừa một khe hở.

Đôi tay thường ngày chỉ biết cầm súng cầm bút của Tiêu Diệp, lúc này đang đặt ngoài âʍ ɦộ giàn giụa nước da^ʍ của cô gái hết xoa rồi móc, mấy ngón tay còn lại cũng ấn lên cánh hoa, lớp thịt non ngứa ngáy nhất thời được dỗ dành, nhưng ngay giây tiếp theo đã lại chỉ cảm thấy cơn trống rỗng càng lớn.

Mạnh Nhạc Nhạc khó chịu đến sắp hỏng, nhìn người đàn ông vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mặt không biểu cảm, trong lòng cô bỗng có chút bất bình, đôi tay phủ lên cây xúc xích cỡ lớn kia. Không hổ được hệ thống đánh giá năng lực tìиɧ ɖu͙© đến 90 điểm - hàng khủng 22cm. Màu sắc "Tiểu Diệp" cũng không thâm, vừa thấy đã biết không thường được chủ nhân sử dụng, lúc này thân gậy thô to, bề ngoài là gân xanh lưu động, nóng lên hôi hổi. Mạnh Nhạc Nhạc vẫn luôn cho rằng trong tiểu thuyết miêu tả "mặt hàng" của đàn ông thô to như cánh tay trẻ con chỉ là nói quá, lúc này mới biết là do kiến thức bản thân thiếu sót rồi.

Hai tay cô đỡ lấy "Tiểu Diệp", chuyển động từ trên xuống dưới, nhìn thấy Tiêu Diệp mặt ngoài thì không có gì dao động, kỳ thật cổ họng vẫn luôn nhấp nhô lăn lộn, cô bỗng cảm thấy anh cực kỳ gợi cảm, cô không nhịn được dùng môi cắn lên cổ họng anh, theo tần suất yết hầu nhấp nhô mà liếʍ mυ'ŧ.

"Hừ..." Tiêu Diệp không nhịn được khẽ bật ra tiếng, theo đó là ngón tay đang cắm rút trong bím Mạnh Nhạc Nhạc lại tăng thêm một ngón.

Lần này đổi thành Mạnh Nhạc Nhạc kêu ra thành tiếng, hai ngón tay của anh vừa thô dài, vừa gân guốc đầy sức mạnh, lúc này còn đang cùng thọc cùng tiến vào trong cô.

"A, ưm, nhẹ.... Nhẹ một chút" Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi kêu lên theo từng động tác của anh, càng cắm mạnh cô càng kêu lớn.

"Thoải mái không?" Tiêu Diệp vừa dò hỏi vừa dùng lòng bàn tay ấn xuống, ngay khi ngón tay anh khẽ lướt qua một khối thịt mềm đặc biệt mẫn cảm trong âʍ đa͙σ, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy một dòng điện từ dưới bụng xông thẳng lên đại não, lỗ da^ʍ đang ngậm lấy ngón tay không tự chủ được co rút lại.

"A, đừng...." Tiêu Diệp vừa thấy dáng vẻ co quắp này của Mạnh Nhạc Nhạc đã lập tức hiểu rõ, dùng ngón tay tấn công vào điểm kia càng thêm mạnh mẽ.

Kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt ập tới làm thân thể Mạnh Nhạc Nhạc không tự chủ được run rẩy, thừa dịp lỗ nhỏ điên cuồng mấp máy, Tiêu Diệp nhét thêm ngón tay thứ 3 vào, sau mấy cú cắm nông nông sâu sâu, lại mài lên điểm nhạy cảm làm Mạnh Nhạc Nhạc phải kêu rên.

"Ưm ưʍ... Tiêu Diệp... Không... Ha a... Không cần..."

Bị Tiêu Diệp không ngừng công kích các điểm mẫn cảm, thân thể Mạnh Nhạc Nhạc đã bị kɧoáı ©ảʍ chinh phục hoàn toàn dễ như trở bàn tay, lỗ nhỏ vốn dĩ vô cùng chặt chẽ giờ phải chịu đựng 3 ngón tay thô to cắm vào đã thấy không khỏe, chỉ có thể theo tần suất Tiêu Diệp cắm rút mà dần lỏng ra, bé bím đáng thương giờ hoàn toàn bị nong ra cực đại.

Toàn bộ nước da^ʍ chảy ra khỏi lỗ da^ʍ đều tưới đẫm trên tay Tiêu Diệp, cứ như anh vừa mới rửa tay xong, sáng long lanh trong suốt một mảng.

Tiêu Diệp nâng tay lên, hơi tò mò ngửi thử.

"Anh, anh làm gì vậy....." Mạnh Nhạc Nhạc đã cảm thấy cực kỳ xấu hổ, kia đều là nước da^ʍ của cô, sao anh có thể, sao anh có thể....

Tiêu Diệp thấy khuôn mặt Mạnh Nhạc Nhạc đỏ bừng, đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu đùa cô, anh há miệng, dùng đầu lưỡi ngậm lấy ngón tay vừa mới cắm trong bím Mạnh Nhạc Nhạc, từ từ liếʍ mυ'ŧ.

Trời ơi, Mạnh Nhạc Nhạc quả thực muốn hôn mê đến nơi, Tiêu Diệp, là Tiêu Diệp đang liếʍ nước da^ʍ của cô, một Tiêu Diệp vốn chính trực, cấm dục như vậy... giờ lại...

"Rất ngọt." Giọng Tiêu Diệp khi nói những lời này đã trầm khàn cực thấp, không trêu đùa cô bé dưới thân nữa, Tiêu Diệp đỡ lấy gậy thịt thô to, đặt ngoài cửa động vừa mới bị nong rộng giờ lại đang có xu hướng khép lại.

Khẽ đâm thọc qua lại, dòng nước đã tí tách từ bên trong chảy ra theo qυყ đầυ, thân gậy to tướng bị nhiễm ướt dầm dề, mà huyệt động như làm bằng nước kia đứng trước cự vật hùng vĩ, lại có vẻ nhỏ yếu đến đáng thương bất lực.

Mạnh Nhạc Nhạc khó nhịn cử động thân thể, lỗ nhỏ cũng theo động tác của cô mà mυ'ŧ mát trên gậy thịt, Tiêu Diệp đã không nhẫn nại được nữa, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ chậm rãi đâm vào.

"A, căng quá..." Thứ hư hỏng kia quá lớn, Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được hơi co lại về sau.

Đầu khấc to tướng dạng xòe ô chen vào giữa 2 môi thịt, Mạnh Nhạc Nhạc càng co rụt chạy trốn, nó lại càng sấn sổ nhét tới.

Dọa người ta phải sợ hãi thêm là, côn ŧᏂịŧ lớn dễ dàng cắm tới tận đáy âʍ đa͙σ, lỗ da^ʍ chưa gì đã bị nhồi đầy làm trước mắt Mạnh Nhạc Nhạc như biến thành màu đen, thế nhưng thân gậy vẫn còn đến 1/3 lộ ra bên ngoài. Mạnh Nhạc Nhạc bỗng có chút sợ hãi, đây căn bản không phải là kích cỡ của người bình thường nữa rồi.

"Biết sợ rồi? Vậy mà còn dám trêu chọc tôi... Hử?....." Tiêu Diệp cũng không cố nhồi vào trong nữa, mà chậm rãi đâm thọc theo chiều sâu này. Dươиɠ ѵậŧ thô dài cứng cáp lại còn thiên phú dị bẩm, hàng năm được huấn luyện nên eo Tiêu Diệp cực tốt, lúc này anh đang hất eo nắc từ dưới lên trên, mỗi một cú đều cực kỳ mạnh mẽ.

Gậy thịt cắm ngập trong chiếc l*и non mềm ngập nước còn bị huyệt thịt cắn hút chặt chẽ, mỗi khi đâm thọc một chút đều có dòng nước ộc ra.

Mạnh Nhạc Nhạc đã sướиɠ tới muốn lớn tiếng kêu da^ʍ, nhưng lúc này cô vẫn còn nhớ mình đang ở trong khoang xe buýt ầm ĩ, trước sau đều là tiếng người nói chuyện, cô bèn cắn chặt môi, điều chỉnh lại hô hấp của bản thân dựa theo tần suất cắm rút của Tiêu Diệp.

Vất vả lắm mới thích ứng được kích cỡ cùng tần suất của con chim siêu to khổng lồ này, Mạnh Nhạc Nhạc còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, xe buýt lại đột nhiên đi qua thứ gì gồ lên, cả xe mạnh mẽ xóc nảy một cái.

Mạnh Nhạc Nhạc không kịp ổn định, bèn ngồi sụp xuống trên đùi Tiêu Diệp, dươиɠ ѵậŧ to tướng lập tức thọc thẳng vào tận cùng tử ©υиɠ.

"Á..." Mạnh Nhạc Nhạc bật kêu lên đau đớn, may mắn người trong xe cũng bị lần xóc nảy này làm kêu la oai oái, thành ra tiếng kêu của cô không có vẻ đột ngột.

Dươиɠ ѵậŧ của Tiêu Diệp vừa to vừa thô, lúc này không hề báo trước đã phá mở cổ tử ©υиɠ ập vào, mồ hôi lạnh Mạnh Nhạc Nhạc đã lấm tấm túa ra chảy xuống, Tiêu Diệp thấy mà cũng đau lòng thay, anh bèn đỡ lấy Mạnh Nhạc Nhạc, vừa định rút côn ŧᏂịŧ ra một chút, xe buýt đã lại xóc thêm lần nữa.

Nguyên lai là xe buýt đã tiến vào khu quan sát động vật hoang dã, trước khi tiến vào trong khu có đến 10 cái gờ giảm xóc, trong khu này là hệ sinh thái hoàn toàn tự nhiên, không có rào chắn, cũng không có người chăn nuôi, xe buýt tiến vào yêu cầu phải đi bằng tốc độ rất chậm để tránh xảy ra sự cố.

Nảy lên nảy xuống trên gờ giảm xóc đã làm cây gậy thịt kia cắm rồi lại cắm thẳng vào nơi sâu nhất, Tiêu Diệp đành phải đưa tay đỡ lấy mông nhỏ của Mạnh Nhạc Nhạc, hơi rút dươиɠ ѵậŧ ra ngoài, nhổm người rời khỏi chỗ ngồi, ghim trung bình tấn nửa đứng để cố gắng ổn định thân thể.

Xe buýt xóc lên xuống từng cái từng cái một, dù cho Tiêu Diệp có giữ vững vàng thế nào thì tư thế hiện tại cũng cực kỳ khó chịu, trọng lượng toàn bộ thân thể Mạnh Nhạc Nhạc đều được Tiêu Diệp chống đỡ, chỉ còn huyệt thịt non cắn hút rất chặt, nhưng cũng khó tránh khỏi khẽ run rẩy dao động theo xe buýt.

Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác bên trong cơ thể đã cực kỳ trướng, giống như sắp bị người căng nứt đến nơi, nhưng cô cũng có thể nhìn ra Tiêu Diệp khó chịu đến nhường nào, bèn quyết tâm, dứt khoát vặn vẹo eo mông muốn làm đến cùng.

Qυყ đầυ bóng loáng rắn chắc, to như đá cuội lập tức thọc thật mạnh vào miệng tử ©υиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi nước mắt Mạnh Nhạc Nhạc tí tách rơi xuống.

Tiêu Diệp thoáng dừng lại, côn ŧᏂịŧ lớn không động nữa, mà anh ôm lấy Mạnh Nhạc Nhạc khẽ hôn, nhẹ nhàng liếʍ láp trên môi cô, liếʍ đi cả nước mắt rơi xuống bên khóe mắt.

Rốt cuộc cũng đã đi qua khu vực giảm xóc dài dằng dặc, nhưng mà Mạnh Nhạc Nhạc cũng không thể thả lỏng nổi, xe buýt đã đi tới khu vực đàn khỉ, đầy khắp núi đồi toàn khỉ là khỉ, chung quanh cũng truyền đến tiếng kinh hô cùng chụp ảnh ồn ã.

Đám khỉ nhìn thấy xe buýt thì cực kỳ tò mò, bởi vì tốc độ xe đi rất chậm, một số con khỉ bạo dạn thậm chí còn bò lên trên xe, trong đó có một con vừa vặn ở ngay trước cửa sổ hai người Mạnh Nhạc Nhạc.

Trời ạ, bím nhỏ của Mạnh Nhạc Nhạc cùng côn ŧᏂịŧ của Tiêu Diệp lúc này đang hoàn toàn bại lộ, thọc vào rút ra ở bên ngoài, mà lũ khỉ kia còn trố mắt nhìn, trong con ngươi còn toát ra tia hiếu kì.

Bỗng chốc, Mạnh Nhạc Nhạc có cảm giác như mình đang làʍ t̠ìиɦ thì ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, lỗ da^ʍ vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà càng hút chặt, Tiêu Diệp cũng không thể nhẫn nại được nữa.

Anh quất cô hết sức nhanh mạnh, âʍ đa͙σ non mềm chặt chẽ bị dươиɠ ѵậŧ cực to tắc chật ních, bị ma sát chống lại, nước da^ʍ bèn trào ra giàn giụa, chưa gì đã chảy từ âʍ ɦộ ra ngoài, làm ghế dựa xe buýt dính ướt thành cả vũng.

"Đừng, Tiêu Diệp.... Nó đang xem, nó đang xem a....."

"Không sao, nó không hiểu." Thân dưới Tiêu Diệp vẫn hung mãnh đυ. cô như thú, đóa hoa mềm mại vô cùng đáng thương bị gậy thịt lớn nhồi vào bắt phải ăn bằng hết, nhất thời sướиɠ đến phun nước ào ạt.

"Ủa, cậu có nghe thấy tiếng nước không?" Cô gái ở hàng trên chợt lên tiếng hỏi.

Mạnh Nhạc Nhạc giật mình đánh thót, lườm Tiêu Diệp vẫn đang đυ. ầm ầm ngày càng không thèm quan tâm đến hoàn cảnh một cái cảnh cáo.

"Chắc là tiếng thác nước bên ngoài đấy." Một cô gái khác trả lời.

Mạnh Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại đột nhiên nghe được người trên xe kinh hô.

Cô vừa ngẩng đầu đã thấy.

Trời má!

Thấy con khỉ vừa nhìn bọn họ làʍ t̠ìиɦ kia, ở trên thân cây to lớn cách xe buýt không xa, đang điên cuồng giao phối với một con khỉ khác, tư thế còn giống nhau như đúc với bọn họ!!!!

===================