Mạnh Nhạc Nhạc khó chịu muốn khóc, bị cùng một cây côn ŧᏂịŧ vừa dài vừa thô nóng như lửa cắm thẳng vào tử ©υиɠ đến hai lần, lại hoàn toàn chẳng được sung sướиɠ mà chỉ thấy huyệt thịt bên trong bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngứa ngáy đến cực điểm. Hơn nữa, có lẽ do điểm thuộc tính nơi riêng tư về độ chặt chẽ quá cao, mà lần thứ hai khi đầu khấc đặc biệt thô to kia thọc thẳng vào cổ tử ©υиɠ, lại thành ra tắc cứng, tiến thoái lưỡng nan.
“Cô..... Có thể thả lỏng một chút hay không, tôi không rút ra được.....” Lục Cảnh dựa sát vào bên tai Mạnh Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói, bởi vì lo lắng sẽ đánh thức Vương Duyệt, gần như hắn chỉ dùng hơi để nói.
Mạnh Nhạc Nhạc thở sâu, từ từ thả lỏng, nhưng cũng chỉ thả lỏng được âʍ đa͙σ, chứ cổ tử ©υиɠ hoàn toàn không chịu sự khống chế của cô, vẫn ngậm chặt lấy qυყ đầυ to tướng.
“Anh... dùng sức... rút ra đi...” Mạnh Nhạc Nhạc chỉ có thể khẽ cắn môi, chuẩn bị nhịn đau.
Lục Cảnh thử dùng sức rút ra, nhưng dược hiệu mà rượu bát trân mang lại khiến qυყ đầυ vốn dĩ đã thô to của hắn giờ còn sưng đỏ lên rất nhiều, đầu khấc mới vừa cử động đã mắc và cổ tử ©υиɠ, kéo huyệt thịt non đến biến dạng như sắp bị xé rách đến nơi. Mà tình huống này quả thực cũng làm cả 2 quá xấu hổ ngượng ngập.
Thử thử 2 lần, mặt mũi Mạnh Nhạc Nhạc đã trắng bệch, nếu cứ không thèm để ý mạnh mẽ rút ra, có khi sẽ bị chảy máu trong mất.
Hai người bèn dừng lại nghĩ biện pháp khác.
Mạnh Nhạc Nhạc lấy di động ra tra Baidu, “Dươиɠ ѵậŧ bị tắc trong cổ tử ©υиɠ không rút ra được phải làm sao bây giờ?”
10 trang đầu đều là quảng cáo trị bệnh liệt dương cho nam của một đống bệnh viện, cùng các thể loại lời bậy bạ.
Vất vả lắm mới tìm được một bài, nhưng bình luận phía dưới lại lạc đề, dân mạng lại đi tò mò cùng hâm mộ xem dạng nam nữ gì mà có thể đạt đượ c thành tựu ma quỷ như vậy.
Rốt cuộc cũng có một người có vẻ đáng tin cậy trả lời: “Hoặc là người nam bắn, hoặc là người nữ thả lỏng ra, kinh nghiệm của tui là xoa nắn các điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiều vào, đừng nghĩ rút dươиɠ ѵậŧ ra được, cứ cắm nhè nhẹ rồi xoa nắn từ tốn....”
Đám reply phía dưới lại đều là: “Mọi người tránh ra, để tui thử trước.”
Nếu không thì chính là: “Nói miệng thì nói làm gì, không hẹn nhau thử tui không tin ( thêm WeChat: 123456 )”
Lục Cảnh cũng đã nhìn thấy comment này, tuy vô cùng xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể nhỏ giọng nói câu xin lỗi, sau đó đẩy qυყ đầυ vào tử ©υиɠ nhẹ nhàng đâm thọc.
Hai người chen chúc trong lều đơn chật hẹp, thân hình Lục Cảnh lại cao lớn, Mạnh Nhạc Nhạc cũng đẫy đà hơi béo, lúc này khó tránh khỏi việc da thịt phải dán sát vào nhau, chỉ là hai người đều cố gắng giữ lấy chút ranh giới cuối cùng.
Hai tay Lục Cảnh đỡ bên eo Mạnh Nhạc Nhạc, tay Mạnh Nhạc Nhạc thì ghì chặt lấy khăn trải giường, thân thể hai người cũng cố hết khả năng cách xa ra, chỉ để lại nơi cây dươиɠ ѵậŧ đang chọc vào lỗ nhỏ là dính liền, biên độ di động cũng rất nhỏ.
Mới chỉ 5 phút trôi qua, mà hai người lại cảm giác như đã một thế kỷ, mồ hôi của Lục Cảnh tuôn như mưa trên thân Mạnh Nhạc Nhạc, hai người đều cố đè nén sự ngứa ngáy cùng sưng to đã đến cực hạn kia.
“Tôi.... có lẽ muốn..... Kí©ɧ ŧɧí©ɧ các điểm mẫn cảm của cô một chút, nếu cô không đồng ý thì thôi vậy... Chúng ta chờ thêm một lát...”
Lục Cảnh thật sự không còn cách nào, đâm thọc đơn thuần không có hiệu quả gì, chỉ có thể tiếp tục các bước tiếp theo.
Mạnh Nhạc Nhạc lí nhí đáp ứng, lúc này hai tay cô nắm chặt khăn trải giường muốn chết, trong l*и tuy được cắm một c̠ôи ŧɧịt̠ to bự nhưng lại không làm ăn được gì, một loại ngứa ngáy từ trong xương cốt lan khắp toàn thân, cô cũng muốn tự xoa nắn các điểm mẫn cảm của mình để làm Lục Cảnh sớm rút ra hơn một chút, chẳng sợ không được thoải mái đυ. nhau, thì cũng đừng tra tấn lẫn nhau như thế.
Nhưng cô biết hiện tại bàn thân vừa quá ngứa cũng quá ướt, nếu buông khăn trải giường ra, cô sẽ không thể kiềm chế, bất chấp xấu hổ dán lên người Lục Cảnh, mang tất cả công phu ra cầu xin hắn nện mình.
Cô có thể bị động chấp nhận một thằng đàn ông lén lút nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng lại không thể chủ động ve vãn một người đàn ông vốn không tự nguyện, đây cũng là ranh giới cuối cùng của cô.
Chuẩn bị xong tâm lý, Lục Cảnh hít sâu một hơi, đôi tay vuốt dọc theo vòng eo hơi đẫy đà của Mạnh Nhạc Nhạc lên trên, xoa nắm 2 vυ' to lớn mềm mại. Vừa sờ đến, hắn cũng không biết phải tả cảm giác này thế nào, trong quá khứ hắn mới chỉ có một mình Vương Duyệt, mà dáng người Vương Duyệt gầy nhỏ tinh tế, thuộc về dạng… hơi lép, Lục Cảnh cũng không hiểu sao lắm đàn ông đều thích kiểu ngực to như thế, hắn luôn cảm thấy Vương Duyệt đã rất tuyệt rồi.
Thẳng đến hôm nay khi xoa nắn bộ ngực đã sắp vượt qua cỡ C của Mạnh Nhạc Nhạc, xúc cảm mềm mại như một khối bông, mặc hắn nhào nặn thành đủ loại hình dạng, đầṳ ѵú còn đứng thẳng mỗi khi bị lòng bàn tay thô ráp không cẩn thận đυ.ng tới, tất cả đều sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân Mạnh Nhạc Nhạc run lên. Nhất thời Lục Cảnh mải mê đùa bỡn vυ' vê đến quên mất bản thân đang làm gì, lực tay lúc đầu còn nhẹ nhàng sờ thử, đến chậm rãi khảy đầu ti, cuối cùng là mạnh mẽ nắn bóp, cứ như bản chất bạo ngược đã được thổi bùng lên, một hai phải bóp bầu vυ' này đến phọt sữa mới thôi.
“A...” Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được kêu ra tiếng.
Hai người đều giật mình hoảng sợ, trong nháy mắt đó, Lục Cảnh cúi xuống hôn lên, dùng đôi môi lấp kín miệng Mạnh Nhạc Nhạc, hai tay lại không hề lơi lỏng, ngược lại càng thêm mạnh mẽ trêu ghẹo, đầu lưỡi cũng với vào trong miệng Mạnh Nhạc Nhạc quấy loạn, chắn hết mọi tiếng kêu rên của Mạnh Nhạc Nhạc quanh quẩn giữa môi lưỡi, chỉ còn tiếng ‘ưm ưm’ ậm ừ cùng âm thanh mυ'ŧ liếʍ vang lên.
Hai người dường như đã chẳng thể nghĩ gì được nữa, sợi dây đạo đức nào đó đã đứt phựt, chỉ có thể điên cuồng quấn lấy đối phương để hóa giải du͙© vọиɠ mãnh liệt.
Lục Cảnh mạnh mẽ gặm cắn trên môi Mạnh Nhạc Nhạc, cuốn lấy đầu lưỡi cô quấy loạn, đôi tay thì xoa nắn bộ ngực lớn, còn chuyển xuống phía dưới xoa lên âʍ ɦộ, dươиɠ ѵậŧ thì không ngừng điên cuồng đâm thọc trong huyệt động ngập nước, cho dù là vẫn bị cổ tử ©υиɠ ngậm chặt, nhưng đã có cảm giác hơi được thả lỏng.
Toàn thân Mạnh Nhạc Nhạc bị người đàn ông đùa bỡn cũng không nhịn nổi nữa, hai tay mơn trớn trên l*иg ngực rắn chắc của Lục Cảnh, một bàn tay đặt sau lưng hắn lung tung vuốt ve, một bàn tay với xuống giữa hai chân xoa nắn tinh hoàn vẫn đè ngoài âʍ ɦộ của mình, eo cũng hơi dướn lên, ngọ nguậy cọ xát phối hợp với tiết tấu cắm rút của Lục Cảnh.
Bỗng chốc, tất cả các điểm mẫn cảm của cả hai đều bị đối phương nắm giữ, thân thể dán sát không còn một khe hở, trong không khí tất cả đều là tiếng thở dốc thô nặng cùng tiếng rêи ɾỉ bị đè nén.
Mạnh Nhạc Nhạc không biết bím mình đã chảy bao nhiêu nước, chỉ biết tấm nệm dưới thân đã ướt sũng không còn gì, cứ như bị trẻ tè dầm ban đêm.
Rốt cuộc trong một đợt sóng triều, cổ tử ©υиɠ Mạnh Nhạc Nhạc hoàn toàn bị làm mềm nhũn, tử ©υиɠ vì căng thẳng mà co chặt dần dần có buông lỏng, phần đầu khấc vốn tắc cứng trong động thịt non cũng dần dần được buông ra, dươиɠ ѵậŧ to tướng rốt cuộc cũng rời khỏi cổ tử ©υиɠ, rút ra ngoài âʍ đa͙σ.
Nhưng mà, theo quán tính thọc vào khiến dươиɠ ѵậŧ bị nhồi lại tử ©υиɠ, lần này đã không bị kẹt nữa, mà là được tầng tầng thịt non ngậm lấy, không ngừng liếʍ mυ'ŧ.
Lần này hoàn toàn không giống với màn giày vò lung tung vừa rồi, tuy rằng lực cắm không lớn, nhưng quả thật đã dỗ dành được lỗ l*и ngứa ngáy cùng chú chim sưng to đau đớn này.
Hai người đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© đều không khỏi rên thành tiếng, sướиɠ đến tê cả da đầu, trong thân thể như có thứ gì kêu gào muốn càng nhiều hơn nữa.
Dươиɠ ѵậŧ to tướng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ngay trong nhà bạt nơi bạn gái mình đang ngủ, ở trong chiếc lều mua cho bạn gái, lại đang ȶᏂασ điên cuồng vào l*и cô bạn của bạn gái mình.
Cây thịt to lớn mỗi lần đều rút hẳn ra ngoài cửa huyệt, rồi lại cắm phập lút cán vào cổ tử ©υиɠ, cứ như đã ghi hận việc lúc trước bị cổ tử ©υиɠ cắn chặt, giờ chim lớn trả thù bằng cường độ đυ. mạnh đến đáng sợ, chọc đến tử ©υиɠ rồi còn hung hăng nghiền thêm mấy cái.
Mạnh Nhạc Nhạc bị làm đến khó thở, vô ý thức mở miệng, thiếu chút nữa đã quên đây đang là giữa đêm khuya an tĩnh, người đàn ông trên thân mình cùng bạn gái của hắn ta còn đang ở cách đó không quá 2m.
Ngay khi cô suýt không nhịn được muốn kêu to thành tiếng, một bàn tay chợt bụm chặt miệng cô, Lục Cảnh lúc này đã chẳng thể nghĩ gì được nữa, một tia lý trí cuối cùng mách bảo hắn phải cố gắng giữ yên lặng, hắn đã nhẫn nhịn quá lâu, giờ chỉ biết điên cuồng làm, nhắm thẳng cái lỗ mềm mại chặt chẽ kia mà giã, đè nặng cô gái đẫy đà dưới thân, vòng eo phầm phập di động, cắm ©ôи ŧɧịt̠ thô to kia vào trong lỗ da^ʍ đầy nước, càng ȶᏂασ lại càng thêm hưng phấn, bàn tay to còn lại tàn nhẫn nắn véo lấy bầu vυ' bự.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng chợt nhớ ra không thể phát ra tiếng, chỉ là lỗ l*и bị đυ. quá sướиɠ, thậm chí nóng rát, bị căng mở quá rộng đến phát đau, nhưng cảm giác lại quá sướиɠ.
Cô cũng có thể nhìn ra được trạng thái của Lục Cảnh có điểm khác thường, dươиɠ ѵậŧ sưng to, nóng đến không bình thường, hoàn toàn đã vượt ra khỏi sự hiểu biết về độ to nhỏ của Mạnh Nhạc Nhạc, nếu bình thường phát hiện mình làm sai người, cô tin tưởng Lục Cảnh nhất định có thể kiềm chế, chứ không phải sẽ điên cuồng như thế này.
Cô kéo một bên chăn hung hăng cắn lấy, thừa nhận sự ra vào nóng nảy của người đàn ông, dươиɠ ѵậŧ vừa to vừa quá cứng, còn đang nện cực mạnh nhồi cả vào tử ©υиɠ, kɧoáı ©ảʍ vừa xót vừa tê dại làm âʍ đa͙σ bên trong tiết nước giàn giụa, trước mắt Mạnh Nhạc Nhạc như biến thành màu đen, chênh lệch thể lực giữa nam và nữ vào lúc này đã hoàn toàn thể hiện rõ.
Hai người thô nặng thở dốc tuy không quá lớn tiếng, cũng không có rêи ɾỉ kêu da^ʍ, nhưng Lục Cảnh lại phát hiện, tiếng nước văng ra cùng tiếng da thịt nện nhau dưới thân cũng không nhỏ, còn cứ quanh quẩn mãi trong đêm khuya thanh vắng này.
“Bạch... Òm ọp... Bang.... Bang....” Tiếng động vang lên thời gian quá dài cũng sẽ khiến cho người khác chú ý.
Lục Cảnh sờ soạng trong bóng tối, kéo được một mảnh vải nhỏ, hình như là khăn lụa Vương Duyệt để quên trong lều, dạng khăn tơ tằm quàng cổ hình vuông.
Một mặt hắn vẫn dùng c̠ôи ŧɧịt̠ to tướng nhồi vào l*и Mạnh Nhạc Nhạc làm bụng dưới cô phải nhô lên, một mặt dùng hàm răng cắn xé phần giữa khăn quàng cổ ra một lỗ hổng, rồi dùng tay xé mở thành một cái lỗ nhỏ.
Hắn rút dươиɠ ѵậŧ ra, đặt khăn quàng cổ lên ngoài âʍ ɦộ Mạnh Nhạc Nhạc, nhắm đại khái, rồi lại xỏ dươиɠ ѵậŧ xuyên qua cái lỗ khăn vào l*и, qυყ đầυ xòe ra cứng như sắt lại trực tiếp xông vào miệng tử ©υиɠ, dươиɠ ѵậŧ đỉnh quá sâu, làm nhụy hoa mẫn cảm bên trong run lên, thịt non siết chặt lại phun nước dầm dề.
Cũng may lần này 2 hòn trứng dái đều đánh lên khăn quàng cổ, tiếng động vì thế nhỏ đi nhiều. Mà chất lượng chiếc khăn quả thật quá tốt, cũng không quá cản trở dưới thân hai người, bị cú giã đáng sợ cắm sâu vào, lỗ da^ʍ Mạnh Nhạc Nhạc bị người đàn ông thọc đến tê dại, run rẩy không ngừng.
Lại thêm hơn trăm lần cắm rút điên cuồng, tuy rằng không có tiếng vang, nhưng là nước l*и chảy ra dần dần thấm ướt khăn quàng cổ, chiếc khăn ướt sũng dán lên bím Mạnh Nhạc Nhạc, thịt non bị dươиɠ ѵậŧ điên cuồng cắm vào rồi bám theo khi rút ra, lại theo cú ȶᏂασ của Lục Cảnh mà chui vào lỗ, chiếc khăn dính theo cả thịt non dần đi vào, lúc đầu chỉ có một đoạn, sau đã là nguyên 1 góc khăn.
“A, khăn... khăn bị nhét vào rồi.” Mạnh Nhạc Nhạc bất chấp việc phải giữ yên lặng, nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhưng Lục Cảnh đã đang tới thời điểm mấu chốt, sao có thể ngừng lại, ngược lại bởi vì chiếc khăn tạo thêm tính chất bất đồng cho cảm xúc, làm hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ giã càng ác liệt hơn.
Chiếc khăn đáng thương đầu tiên là bị người nam xé rách, sau đó bị nước da^ʍ của người nữ làm ướt nhẹp, bị hai hòn dái vả đánh liên hồi, cuối cùng còn bị dươиɠ ѵậŧ lớn ra sức nhồi vào huyệt thịt.
Mạnh Nhạc Nhạc muốn phát điên rồi, dươиɠ ѵậŧ của Lục Cảnh vốn đã quá lớn, lúc này bên trong còn nhét thêm một chiếc khăn, cùng với từng cú thọc điên cuồng ngày càng thêm sâu, bụng dưới cũng bị đâm đến nhô lên một khối.
Trong trận ‘đánh nhau’ điên cuồng này, cuối cùng chiếc khăn bị thọc tới một góc hẻo lánh trong âʍ đa͙σ, bởi vì vấn đề về góc độ mà nơi này còn chưa từng bị cắm đến, lúc này bị khăn quàng nhét vào, còn bị Lục Cảnh ȶᏂασ lia lịa, cứ như đang có 2 c̠ôи ŧɧịt̠ đang thay nhau giã trong l*и Mạnh Nhạc Nhạc.
Từng cú nắc của Lục Cảnh đã càng ngày càng nặng, càng lúc càng nhanh, dươиɠ ѵậŧ cũng sưng to đáng sợ, rốt cuộc trong đợt cắm rút cuống cuồng cuối cùng, Lục Cảnh bắn phọt ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng điên cuồng vọt thẳng tới tử ©υиɠ, toàn bộ cú bắn tinh giằng co đến nửa phút, vừa mạnh vừa quá nhiều.
Mạnh Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy lỗ l*и bên trong như vừa bị súng máy bắn phá, hơn nữa trải qua thời gian quá dài bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên cuồng, thân thể cô căng chặt, lỗ da^ʍ rốt cuộc không thể chịu được nữa, mọi kɧoáı ©ảʍ trong thân thể giờ khắc này cũng tuôn trào, rào rào phun ra cả nướ© ŧıểυ.
Mạnh Nhạc Nhạc không phải lần đầu tiên bị làm đến xuất tinh, lần đó làm cùng Yến Văn Bân cũng chỉ bị dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hơn nữa người đàn ông còn cần điên cuồng vân vê ngoài âʍ ɦộ, nhưng lần này là hoàn toàn bị một ©ôи ŧɧịt̠ cực to ȶᏂασ tung l*и, cột nước từ bên trong điên cuồng phun trào, bắn cả lên người Lục Cảnh, còn có một ít phun cả lên mặt hắn, Mạnh Nhạc Nhạc quả thực không dám nhìn vẻ mặt của Lục Cảnh nữa.
Đã không còn âm thanh nện nhau chát chúa, xung quanh bỗng càng thêm an tĩnh, hô hấp thô nặng của hai người cũng dần dần ổn định trở lại. Màn đêm của núi rừng tháng 10 cũng khôi phục lại sự yên tĩnh, nhưng hai người đều biết, có thứ gì đó đã không thể trở lại như cũ nữa rồi.
----------------------------
Khăn quàng cổ: Anh anh anh, người ta đã làm sai điều gì mà bị đối xử như vậy →)╥﹏╥)
#07.12.2020