Hệ Thống Cải Tạo

Chương 8: Bị Ꮯôn Ŧhịt của bạn trai người chị em tắc cứng trong cổ Đáy Huyệt (H)

Núi Khuynh Thành nằm ở khu bảo tồn thiên nhiên Lâm Thành Vũ, Mạnh Nhạc Nhạc từ chối đề nghị muốn tới đón cô của Vương Duyệt mà đón xe đi tới chân núi từ sớm. Cô đợi trong chốc lát, một chiếc Land Rover Overfinch(1) màu trắng dừng lại trước mặt cô.

Chỉ liếc mắt một cái, Mạnh Nhạc Nhạc đã cảm giác trong lòng giật mình, vì anh ta, người lái xe thật sự quá xuất sắc, đó cũng hẳn là người bạn mà Vương Duyệt nhắc tới - Tiêu Diệp.

Đầu tóc ngắn ngủn kia của anh cũng không thể nào che dấu được khí thế toàn thân, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, cả người toát lên sự lạnh lùng, cho dù là đang nhìn Mạnh Nhạc Nhạc mà cũng chẳng có biểu cảm gì.

"Nhạc Nhạc, mau lên xe!" Cửa sổ ghế sau mở ra, là khuôn mặt tinh xảo của Vương Duyệt, cô nàng vừa gọi Mạnh Nhạc Nhạc vừa quay sang người bên cạnh nói chuyện.

"Anh lên ngồi ghế trước đi, em muốn buôn chuyện với bạn cơ."

Ngồi bên cạnh Vương Duyệt là bạn trai của cô nàng - Lục Cảnh, da dẻ trắng trẻo, mũi thẳng cao, mái tóc màu nâu loăn quăn thành đường con đẹp mắt, ánh mắt hắn nhìn Vương Duyệt dịu dàng như nước chảy, Lục Cảnh bất đắc dĩ ghì chặt Vương Duyệt hôn một cái mới xuống xe đi lên ngồi ghế trước, khi xuống xe còn chào hỏi với Mạnh Nhạc Nhạc.

Sau khi Mạnh Nhạc Nhạc lên xe, liền nghe Vương Duyệt hứng thú bừng bừng kể lể dọc đường đi, Lục Cảnh đã bắt nạt cô nàng thế nào, nào là không cho cô ăn cay, nào là không cho cô hóng gió, quả thực không được tự do chút xíu nào.

Mạnh Nhạc Nhạc một mặt thất thần lắng nghe, một mặt mở ra hệ thống giám định.

Đầu tiên là giám định Vương Duyệt.

Họ tên: Vương Duyệt

Tuổi: 25

Đánh giá cấp bậc thuộc tính:

Ngoại hình: 85

Dáng người: 80

Nơi riêng tư: 55

Đánh giá cấp bậc giá trị nhan sắc: A-

Đánh giá cấp bậc học thức: A-

Tổng hợp đánh giá cấp bậc: A-

Vương Duyệt không hổ là nữ thần, giá trị nhan sắc Ngoại hình rất cao, về phần điểm số của bộ phận riêng tư, chắc chẳn Vương Duyệt đã làʍ t̠ìиɦ khá nhiều với Lục Cảnh, phải biết rằng số lần làm càng nhiều sẽ dần dần giảm bớt các chỉ số, đối với con gái mà nói thì chẳng tốt gì cả, cũng may 2 đánh giá về giá trị nhan sắc và dáng người đều vượt bậc.

Nhưng Mạnh Nhạc Nhạc cảm thấy hứng thú nhất vẫn là giám định hai người kia, cô có dự cảm, cấp bậc của Tiêu Diệp nhất định rất cao.

Họ tên: Lục Cảnh

Tuổi: 25

Đánh giá cấp bậc thuộc tính:

Ngoại hình: 80

Dáng người: 75

Năng lực tìиɧ ɖu͙©: 75 ( chiều dài 19cm, khỏe mạnh )

Đánh giá cấp bậc giá trị nhan sắc: A

Đánh giá cấp bậc học thức: A+

Tổng hợp đánh giá cấp bậc: A

.

Họ tên: Tiêu Diệp

Tuổi: 26

Đánh giá cấp bậc thuộc tính:

Ngoại hình: 85

Dáng người: 90

Năng lực tìиɧ ɖu͙©: 90 ( chiều dài 22cm, khỏe mạnh, xử nam )

Đánh giá cấp bậc giá trị nhan sắc: A+

Đánh giá cấp bậc học thức: A+

Tổng hợp đánh giá cấp bậc: A++ (có tiềm năng phát triển thành cấp S)

Mạnh Nhạc Nhạc cũng không biết là bị vấn đề "chiều dài" hay là bị hai chữ "xử nam" làm kinh ngạc, không nhịn được nhìn về phía Tiêu Diệp, lại chợt nghênh đón lấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, cô đột nhiên bị sặc khí quản làm ho khan mãnh liệt. Vất vả lắm mới nhịn được, cô cũng không dám xem loạn nữa, nghiêm túc tán gẫu với Vương Duyệt.

-------------------------------------------

Một đường nói chuyện phiếm, bốn người đến 10h sáng mới tới núi chân núi Khuynh Thành.

Núi Khuynh Thành là thánh địa được tập trung bảo tồn, cảnh sắc tuyệt đẹp, lúc này đang giữa tháng 10, cuối thu mát mẻ, bốn người dừng xe, đeo hành lý trên lưng rồi lên núi.

Vương Duyệt tất nhiên là người hoạt bát nhất, dọc theo đường đi đều nói nói cười cười cùng ba người còn lại, cho dù là Tiêu Diệp vẫn luôn lạnh mặt, đối với Vương Duyệt cũng thân thiện hơn không ít.

Mạnh Nhạc Nhạc từ trong cuộc nói chuyện cũng được biết, ông nội của Tiêu Diệp là sĩ quan cũ dưới trướng của chú Vương Duyệt. Khỏi cần phải nói, đúng là một nhà 3 đời trung nghĩa cách mạng(2), bản thân Tiêu Diệp cũng chính là sinh viên hàng đầu của Đại học Quốc Phòng, sắp đi theo đơn bị bộ đội đặc chủng để rèn luyện, cũng may là trong khoảng thời gian này không có việc gì nên mới bị Vương Duyệt cường ngạnh kéo tới.

(2)Nguyên văn là "根正苗红 - Căn chính miêu hồng", "Căn" chính là xuất thân gia đình, "Căn chính" chính là gia đình chính phái, không có tư tưởng giai cấp tư sản, cái gọi là "Miêu" chính là tự thân, "Miêu hồng" chính là người tự tích cực luôn tiến bộ hướng phía trước, ngoài ra còn có nghĩa là trung nghĩa đi theo đường lối của Đ và nhà nước)

Vốn dĩ người Vương Duyệt đã hẹn đi cùng là một vị bạch phú mỹ trong vòng, Vương Duyệt nghĩ thì hay lắm, cô nàng thì đi cùng Lục Cảnh, cô gái kia có thể đi cùng Tiêu Diệp, nói không chừng đến lúc đó còn có thể thúc đẩy một đôi uyên ương.

Hiện tại đổi thành Mạnh Nhạc Nhạc, Vương Duyệt sợ cô xấu hổ, cũng đổi thành hai cô gái thì đi lên trước với nhau, để hai thanh niên cầm hành lý đi sau.

Một đường cũng coi như cả chủ lẫn khách cùng vui vẻ, Mạnh Nhạc Nhạc gần đây vẫn luôn đắm chìm trong bể tìиɧ ɖu͙© của hệ thống, ngẫu nhiên đi du ngoạn như vậy một lần, tuy rằng có hơi mệt, nhưng cũng thấy cực kỳ thoải mái.

Lên tới đỉnh núi thì đã là 5h chiều, bốn người ngồi trên núi, yên tĩnh xem mặt trời lặn, ngay cả Vương Duyệt vẫn luôn cười đùa cũng an tĩnh dựa vào người Lục Cảnh không nói lời nào.

Ánh chiều tà nơi cuối trời trải lên gương mặt của mỗi người những ráng vàng rực rỡ, "Mịt mờ chuông tỏa ngàn xa, hoàng hôn tứ hải còn ai vọng nhìn (3)", thực sự không mấy người có thể cự tuyệt cảnh đẹp như vậy.

Mặt trời lặn mất, mấy người đi đến điểm dừng chân, cách đỉnh núi chỉ còn mấy trăm mét, nằm trong một khe núi rất lớn.

Điểm dừng chân ở núi Khuynh Thành có điểm đặc sắc là một dãy nhà bạt, cứ cách 20m lại có một cái, bên trong mỗi nhà bạt có thể dựng 3 lều trại đơn hoặc 2 lều trại đôi, nhà bạt có thể thuê, nhưng cần tự chuẩn bị lều trại.

Cân nhắc đến tình hình là 2 nam 2 nữ, bốn người đều chuẩn bị lều trại đơn rồi thuê hai nhà bạt, Mạnh Nhạc Nhạc cùng Vương Duyệt ở cái, Lục Cảnh cùng Tiêu Diệp một cái.

Mấy người cơm nước xong liền trở về nghỉ trong lều, lều của Vương Duyệt là do Lục Cảnh chuẩn bị từ trước, màu đỏ tươi rất xinh xẻo, nền còn lót một tầng nệm bơm hơi thật dày, vừa giữ ấm tốt lại rất thời thượng, lều còn lại của Mạnh Nhạc Nhạc có phần đỉnh màu vàng nghệ.

Mạnh Nhạc Nhạc mới vừa chui vào lều trại, Vương Duyệt đã mang theo một bao đồ ăn vặt to tướng đến cùng nói chuyện phiếm, lúc này ở bên nhà bạt của Lục Cảnh và Tiêu Diệp, hai người cũng gọi ra một bầu rượu, vừa uống vừa trò chuyện.

Từ khi nhìn thấy Lục Cảnh cùng Tiêu Diệp, Mạnh Nhạc Nhạc đã cho rằng lần cắm trại này sẽ không thu hoạch được điểm thuộc tính gì rồi, Lục Cảnh đối với Vương Duyệt là rễ tình thâm sâu, mà Tiêu Diệp lại là một người biết kiềm chế lại lạnh lùng. Hai người đều không phải kẻ háo sắc, huống hồ, Mạnh Nhạc Nhạc cũng không muốn để bản thân mất giá, cô càng thích chuyện hoan ái anh tình tôi nguyện hơn.

Nhưng mà, lúc này Mạnh Nhạc Nhạc không hề biết, một màn nhầm lẫn bất đắc dĩ sẽ khiến cuộc cắm trại đêm nay nhiễm lên bầu không khí không thể như trước được nữa.

--------------------------------------------------------------

Đặc sản nổi tiếng nhất núi Khuynh Thành ngoại trừ chuyện cắm trại ăn ngủ ngoài trời ra thì chính là rượu Bát Trân, tất cả nguyên liệu đều được thu hoạch từ trên núi, thậm chí còn có một vài phương pháp bí truyền, nổi tiếng gần xa là rượu thuốc có công dụng tráng dương ưu việt. Chỉ là thứ này không thể uống nhiều, cũng chỉ tặng cho khách hàng mỗi người một ly.

Nhưng mà người đưa rượu thuốc tiếp đón Lục Cảnh và Tiêu Diệp hôm nay lại là một người mới, sốt ruột muốn chia hết rượu thuốc dừng ở hai người bọn họ, hai người cũng tưởng chỉ là rượu bình thường, Tiêu Diệp không thích rượu lắm nên chỉ uống hai ly, còn lại lượng rượu của 10 người đều xuống hết bụng Lục Cảnh.

Chờ sau khi hai người đi nghỉ ngơi, Lục Cảnh chỉ cảm thấy bức bối không thôi, hạ thân bị máu dồn xuống trướng căng, dù có tự mặc niệm Thanh tâm kinh mấy lần cũng vô dụng.

Lục Cảnh buồn bực khó chịu, chẳng lẽ là do đã lâu chưa làʍ t̠ìиɦ với Duyệt Duyệt, dù hắn có cố đè nén thế nào cũng không thể áp xuống, chỉ có thể đứng dậy ra cửa, định hóng gió đôi chút.

Cảnh tượng lại chuyển tới chỗ này của Vương Duyệt cùng Mạnh Nhạc Nhạc, hai người hàn huyên chán chê đủ chuyện, có khen ngợi cùng giận dỗi Lục Cảnh, cũng có buôn dưa lê về Tiêu Diệp, được một nửa, Vương Duyệt lại đột nhiên ngủ mất tiêu, Mạnh Nhạc Nhạc gọi cô nàng.

"Nhạc Nhạc, tớ mệt quá.... Không dậy nổi nữa.... Cậu..... Cậu sang lều tớ ngủ đi." Vương Duyệt nói xong cũng ngủ say.

Mạnh Nhạc Nhạc có gọi nữa cô ta cũng không có phản ứng, hết cách đành phải sang lều của Vương Duyệt.

Lại nói về Lục Cảnh, hắn ở bên ngoài bồi hồi phơi gió cả nửa ngày, ngược lại chỉ càng thấy nghiêm trọng, mặt mũi đã đỏ bừng, hạ thân như sắp nổ mạnh đến nơi. Hắn muốn gọi Vương Duyệt ra ngoài, nhưng đêm đã về khuya tĩnh lặng như tờ, mọi người đều đã say ngủ, mà hắn lại còn không mang theo di động.

Bất đắc dĩ, Lục Cảnh đành phải bò vào nhà bạt của 2 cô, xuất phát từ vấn đề an toàn, chìa khóa của nhà bạt đều có 3 khóa, trong đó một cái vừa vặn do Lục Cảnh cầm.

Nhà bạt to rộng chỉ có một ánh đèn huỳnh quang lờ mờ cho người đi tiểu đêm, Lục Cảnh mở cửa nhà bạt, bằng vào mấy tia lý trí ít ỏi còn lại, cẩn thận phân biệt, cũng may còn có thể thấy rõ một lều đỏ một lều vàng bên trong.

Lều màu đỏ là do chính Lục Cảnh đi mua, hắn đương nhiên quen thuộc, vì không muốn đánh thức người khác, hắn lại cẩn thận mở khóa kéo ra.

--------------------------

Mạnh Nhạc Nhạc đã bò đường núi cả một ngày, mệt muốn chết, đã sớm nằm ngủ từ lâu.

Đương lúc ngủ say, lại đột nhiên cảm giác trên đùi bị vỗ về chơi đùa, Mạnh Nhạc Nhạc còn tưởng đang chìm trong mộng xuân, bèn hơi hơi thả lỏng thân thể, nhưng lại chỉ vài giây sau, một thứ nóng bỏng cứng rắn đã cắm thật sâu vào âʍ đa͙σ.

Mạnh Nhạc Nhạc tức khắc tỉnh lại, đầu óc nhập nhèm không thể nghĩ nổi, sao đêm hôm khuya khoắt lại có đàn ông ở trong lều, còn đang đυ. mình nữa.

"Ừm, em chặt quá." Gậy thịt thô to vẫn chưa xâm nhập ngập cán, lúc này vẫn đang "khoét vách đào sâu" nhét vào âʍ đa͙σ, dươиɠ ѵậŧ to tướng căng lớp thịt mềm ra không chừa lấy một khe hở, lỗ l*и non mềm giờ bị qυყ đầυ cứng rắn quy banh mở tới cực hạn, mỗi một tấc đều bị mài phẳng không còn chút nếp gấp.

Mạnh Nhạc Nhạc vốn định hô lên cứu mạng, lại hoàn toàn bị này một tiếng "Em thật chặt" này chắn ở cổ họng, đây là...

Lục Cảnh?

Sao Lục Cảnh lại ở trong lều của cô, còn đang cắm rút trong thân thể mình?

Không đúng, đầu óc nhập nhèm mơ hồ của Mạnh Nhạc Nhạc cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, cô đã đổi lều với Vương Duyệt, cho nên Lục Cảnh đang đυ. nhầm người rồi sao?

"Lục..... Lục Cảnh..." Mạnh Nhạc Nhạc hạ giọng nói, cô cũng không muốn lừa gạt Lục Cảnh, tình huống hiện tại vẫn chưa tính là mất khống chế, tuy rằng cây gậy thịt to tướng của Lục Cảnh mới giã trong âʍ đa͙σ Mạnh Nhạc Nhạc mấy cái đã làm l*и cô ướt đến rối tinh rối mù.

Lục Cảnh còn đang cắm rất sung sướиɠ, hôm nay bím Duyệt Duyệt vừa chặt vừa ướŧ áŧ, lỗ da^ʍ vô cùng trơn trượt, nếu là ngày thường khả năng hắn còn có hứng thú làm tiền diễn, nhưng hôm nay men rượu đã lên quá cao, hắn không chỉ có đầu óc ngây ngốc, phía dưới cũng cứng như sắt, vừa sờ được đến cái lỗ này là cái gì cũng quăng ra sau đầu, chỉ có thể vội vàng nhét cu vào, vừa nhanh vừa mạnh.

Lục Cảnh nghe thấy giọng nói này mà cũng kinh hoàng, đây không phải giọng Duyệt Duyệt.

Lục Cảnh đờ ra suốt mười giây, "bé Lục Cảnh" vừa mới cường hãn ra ra vào vào, giờ đồng dạng đứng im bất động trong âʍ đa͙σ, tất cả mọi âm thanh xung quanh cứ như đã trôi xa.

"Mạnh... Mạnh Nhạc Nhạc?" Lục Cảnh không dám tin, hắn thế nhưng đang cắm vào l*и cô bạn của Duyệt Duyệt? Sao lại như vậy?

"Tôi.... Tôi đi nhầm sao?" Giọng Lục Cảnh đã run lên, hắn thậm chí còn cảm thấy đây có thể là đang nằm mơ, ngẩng đầu nhìn lại, trên lều còn treo cả đồ trang trí hắn cùng Duyệt Duyệt đi chọn mua cơ mà, đây chắc chắn là lều của Duyệt Duyệt không thể sai được, vậy.....

"Duyệt Duyệt đã đổi lều trại với tôi." Mạnh Nhạc Nhạc không kịp giải thích kỹ, chỉ có thể nói đơn giản.

"Thật... xin lỗi." Giọng nói của Lục Cảnh cũng đã thấp đến kỳ quặc, hắn rút dươиɠ ѵậŧ đã sưng đỏ căng cứng khó có thể tưởng tượng ra khỏi cửa huyệt, hắn đã không rảnh để lo về du͙© vọиɠ thiêu đốt trong thân thể nữa, trong lòng đều ngập tràn sự hối lối với Duyệt Duyệt cùng Mạnh Nhạc Nhạc.

"Nhạc Nhạc? Sao bên lều cậu lại có tiếng nói chuyện vậy?"

Đã đang trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, giọng của Vương Duyệt lại đột ngột vang lên, Lục Cảnh giật mình hoảng sợ, theo phản xạ định cúi thân mình xuống, dươиɠ ѵậŧ cực lớn đang rút ra một nửa lại cắm trở về, hơn nữa bởi vì bị dồn cả sức nặng của thân thể mà lực đâm vào cũng cực mạnh, phập một cái đã thọc thẳng vào cổ tử ©υиɠ.

"A..... ừm... Không có việc gì, Duyệt Duyệt.... Tớ không ngủ được nên mở video xem một lát, chắc do chưa cắm tai nghe vào hết...."

"Vậy à, hình như tớ vừa nằm mơ thấy giọng Lục Cảnh, thật là, phải nói cho đồ kiêu ngạo anh ấy biết...." Vương Duyệt nói được hai câu lại dần chìm vào giấc ngủ.

Lục Cảnh cùng Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi toát hết mồ hôi lạnh, Lục Cảnh chuẩn bị đứng dậy mới phát hiện, dươиɠ ѵậŧ của hắn quá to cũng quá cứng, vừa rồi đã mạnh mẽ thọc mở cổ tử ©υиɠ, dưới tình huống đặc thù này, hai người đều quá căng thẳng, qυყ đầυ to tướng bị cổ tử ©υиɠ tắc cứng, không thể nhổ ra được!!

-------(lời tác giả)---------

Có lời nói: Thời điểm viết truyện người lớn, giáo viên của tui lại đi nhắn tin sang, suýt nữa thì đã gửi một mớ truyện người lớn qua cho thầy, tui cũng toát hết mồ hôi lạnh đấy T_T

Hôm nay chương này đến đây thôi, ngày mai ăn thịt mỡ~

=====================

#Sa:

(1): Land Rover Overfinch: cũng nà dòng xe SUV sang xịn ùi :( cỡ 7-8 tỉ 1 chiếc thoy ~~ (3) Mọi nghĩa chuyển về tiếng Việt do Editor dịch :v, đây là 1 câu trong bài thơ của Trần Dần Khác -《 Ức cố cư 》(Nhớ nơi xưa ở):

Việt:

Mịt mờ chuông tỏa ngàn xa, bóng rừng l*иg l*иg quạ chìm biển cây

Đời này hận cả trời mây, hoàng hôn tứ hải còn ai vọng nhìn

Núi sông nát tàn nghênh thắng lợi, tàn dư năm tháng tiễn thê lương.

Cửa tùng giậu cúc hoài dĩ vãng, thân tại đất khách ngỡ cố hương.

Hán Việt:

Trần dần khác đích 《 ức cố cư 》

Miểu miểu chung thanh xuất viễn phương, y y lâm ảnh vạn nha tàng.

Nhất sinh phụ khí thành kim nhật, tứ hải vô nhân đối tịch dương.

Phá toái sơn hà nghênh thắng lợi, tàn dư tuế nguyệt tống thê lương.

Tùng môn tùng cúc hà niên mộng, thả nhận tha hương tác cố hương.

Hán:

陈寅恪的《忆故居》

渺渺钟声出远方,依依林影万鸦藏。

一生负气成今日,四海无人对夕阳。

破碎山河迎胜利,残馀岁月送凄凉。

松门松菊何年梦,且认他乡作故乡。

06.12.2020