“Ly, Ly của trẫm......”, Liễm Trần như một con ác thú đã được thỏa mãn thú tính, liền bắn ra toàn bộ nɧu͙© ɖu͙© trong người, mắt mơ màng nâng lấy mặt Ly, liên tục vuốt ve, nựng nịu, thì thầm: “Ngươi là của trẫm, của trẫm......” Nói xong, vẫn giữ nguyên hạ thể bên trong mật động Ly, hắn liền nằm úp xuống, lộ ra tấm lưng trần trụi, ngủ thật say.
Say mê nhìn dáng vẻ đáng yêu của Liễm Trần khi ngủ, Ly thấy lòng mình như được sưởi ấm, nhẹ nhàng vỗ về cơ thể kẻ đang ngủ say sưa, lại còn chảy cả nước miếng, Ly chợt mỉm cười, khẽ nói: “Bé con à, bé con của ta..... “ Ly nhẹ nhàng ôm hắn, đi vào giấc ngủ, chợt nhớ ra bên dưới, hạ thân của Liễm Trần vẫn còn nằm lại trong mật động, liền nhẹ nhàng lắc mình, muốn thoát khỏi long hành xấu xa kia mãi phút cuối cũng chẳng chịu chui ra, bỗng thấy gương mặt Liễm Trần như bất mãn, đang cố gắng trụ lại, mày nhăn nhăn, mắt vẫn nhắm tịt, miệng lại kiên quyết nói: “Ta muốn..... Ta muốn.....”. Dáng điệu hắn làm nũng thật là đáng yêu mà! Ly chậm rãi vỗ nhẹ lên lưng hắn, y như khi Liễm Trần còn bé, ôn nhu thì thầm: “Bé con à, ngủ ngoan nha!”
Bình minh, vệt sáng vàng nhạt nơi chân trời dần mở rộng. Liễm Trần chậm rãi mở đôi mắt vẫn còn lim dim ngái ngủ, chỉ thấy trên khuôn ngực trắng nõn của Ly lại ngập đầy nước miếng của hắn, nhất thời có chút thẹn thùng, thấy Ly vẫn đang nhắm mắt ngủ say, tay chân lanh lẹ quệt sạch sẽ nước miếng trên miệng, lặng lẽ nắm lấy một góc cẩm bị, nhẹ nhàng lau sạch nước trên ngực Ly. Bỗng hắn nhận ra hạ thân vẫn còn nằm trong
mật động kia, nhất thời da^ʍ tính lại nổi lên, long hành cũng dần trương to, hai tay liền khởi động. Ly lập tức bừng tỉnh, sợ hãi kêu một tiếng “Trần......” Thẹn thùng muốn né ra, lại phát hiện hai chân đều bị Liễm Trần ép chặt không thể động đậy.
Liễm Trần nâng mông Ly lên, mạnh mẽ ôm chặt eo y, cấp tốc tiến vào bên trong mật động “A...... Trần...... nhẹ một chút......” Ly bị hắn dồn dập tấn công đến thất hồn lạc phách, ánh mắt tán loạn, miệng không ngừng kêu lên những tiếng đầy dâʍ ɖu͙©: “Thật thoải mái...... Trần...... Thoải mái muốn chết ngất đi được......”
Từ cửa mật động liên tục tràn ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, Liễm Trần cảm nhận dương v*t ướŧ áŧ đang bị hút mạnh vào mật động kia, lại nghe Ly kêu lên đầy kɧoáı ©ảʍ, không chút giả tạo, một tia sáng hạnh phúc len lỏi vào tim hắn, hắn chỉ nguyện thời khắc này mãi mãi không trôi qua......
Liễm Trần co người lại, gầm nhẹ một tiếng, nhắm mắt phun trào minh chứng của tình yêu, Ly cũng liên tục động đậy, liền phát tiết sau Liễm Trần, toàn thân mềm nhũn đổ xuống giường, há miệng thở hào hển. Liễm Trần nhắm mắt hồi tưởng lại khoảnh khắc khoái lạc vừa rồi, cảm thấy vẫn chưa hòan toàn thỏa mãn, vẫn còn muốn nhấm nháp thưởng thức mùi vị của y, nhưng mà còn có nửa canh giờ nữa là đến giờ thượng triều, phải tắm rửa sạch sẽ chất nhờn dính khắp người, hắn đành luyến tiếc rời khỏi mật động y, ôn nhu nói: “Ly, cùng trẫm đến long trì gột rửa!”
Ly đỏ mặt gật đầu, lay động thân mình, bỗng nhướng mày, hai chân bị Liễm Trần đè ép cả đêm, huyết mạch không thông, tê cứng không còn cảm giác, đυ.ng tay vào, cảm giác tê dại thật là khó chịu!
Liễm Trần thấy thế, biết rằng chính mình đã hại cái chân của y, không nói lời nào, khoác y phục lên mình, rồi quấn cẩm bị quanh y, ôm lấy, chậm rãi rời điện. Ly cả kinh, nhỏ giọng kêu lên: “Trần!” Đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, liền sửa lại: “Hoàng Thượng, thần có thể tự đi được!”
Liễm Trần vừa rồi nghe hắn gọi tên của mình, lòng chẳng giận hắn đã bất kính, ngược lại cảm thấy vui vui, bây giờ lại nghe hắn gọi mình hai tiếng Hoàng Thượng, lòng chợt chùng xuống, sắc mặt cũng âm trầm. Ôm sát Ly vào lòng, lạnh lùng nói: “Câm miệng!”
Mặt Ly hiện rõ hai chữ “buồn rầu”, tựa đầu vào ngực hắn, không dám hé một lời, thầm nghĩ: sao hắn lại tức giận chứ? Là bực bội mình thật vô dụng sao? Đúng vậy, mình thật sự rất vô dụng, chẳng qua chỉ bị hắn đè một đêm thôi, đã trở nên như vậy rồi, chẳng những không thể hầu hạ hắn, lại còn để hắn ẵm mình đi. Ly vừa tự trách mình, vừa khổ sợ.
Liễm Trần ôm Ly đi thẳng đến Tiềm Long điện, nội thị đi theo phía sau thầm nghĩ: Trước giờ chưa từng thấy Hoàng Thượng bế một phi tần nào cả, càng chưa từng thấy Hoàng Thượng sủng hạnh phi tần nào xong còn đích thân bế đến Tiềm Long điện gột rửa, Ly thị vệ trong lòng Hoàng Thượng nhất định rất đặc biệt a, xem ra từ giờ mình phải biết khôn khéo nịnh bợ hắn đây.
Tới cửa Tiềm Long điện, Liễm Trần cởi bỏ tất cả y phục vướng víu trên người mình và Ly ném cho nội thị, nói: “Mang long bào của trẫm cùng y phục của Ly đến đây.” Nói xong xoay người, ôm lấy thân thể trần trụi của Ly tiến vào điện.
Ly đỏ bừng
mặt, không dám nhìn hắn, Liễm Trần bế hắn, nhẹ nhàng bước từng bậc thang vào trong hồ, chỉ chốc lát sau cả hai đã ngâm mình giữa hồ nước ấm áp. Ly giãy giụa cố thoát ra khỏi tay Liễm Trần, Liễm Trần đưa tay ôm lấy eo Ly, ôn nhu nói: “Trẫm giúp ngươi xoa bóp chân, ngươi phải ôm trẫm, không là rơi tõm xuống hồ đấy.”
Nói xong, một bàn tay khẽ đặt lên đùi trơn nhẵn bóng loáng của Ly, nhẹ nhàng vuốt ve. Ly ngượng ngùng vòng hai tay qua cổ hắn, hai người thân dán thân, mặt dán mặt, khiến Ly đỏ bừng mặt như bị lửa thiêu đốt, không dám nhìn thẳng vào hắn. Liễm Trần dịu dàng nói khẽ: “Ly, cho trẫm ngắm đôi mắt của ngươi!”
Ly chợt cảm thấy khổ sở, đôi mắt này sao lại khiến ngươi mê muội? Có phải vì nó rất giống đôi mắt bảo bảo của ngươi không? Lúc này ta chỉ nguyện ta là kẻ mù lòa! Ly giương đôi mắt u uất nhìn thẳng vào người trước mặt, lòng vô cùng đau khổ.
Liễm Trần say đắm nhìn ngắm đôi con ngươi đen thuần khiết, không tự chủ được khẽ hôn lên đó, miệng thì thầm: “Ly, mắt của ngươi đẹp quá, ta thích nó!”
Ly chợt rùng mình, hắn ở trước mặt ta xưng “Ta”? Là vì đôi mắt giống bảo bảo này sao? Vì thế hắn mới xưng “Ta” sao? Đúng vậy, chỉ có đối với bảo bảo của hắn, hắn mới xưng ta, hắn chỉ xem ta là thế thân của bảo bảo thôi. Lòng Ly càng thêm khốn khổ, nhất thời không kiềm chế được, buồn bã hỏi: “Là bởi vì rất giống ánh mắt của Vương gia Liễm Diễm sao?
Liễm Trần sửng sốt: giống mắt của Diễm nhi? Đột nhiên phát hiện từ sau khi mình tìm được Diễm nhi, cũng chẳng còn lưu luyến ánh mắt của Diễm nhi nữa, Diễm nhi trong trí nhớ của mình vẫn là một đứa bé một tuổi.
Sau một lúc lâu, Liễm Trần nhẹ nhàng nói: “Không, giống ánh mắt của bảo bảo!”
Ly vốn đã vô cùng thương tâm, bây giờ lại kinh ngạc cực kì, bảo bảo không phải là Liễm Diễm sao? Sao lại thế này? Nhìn thấy Liễm Trần thần sắc hoảng hốt, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nhìn hắn, trầm mặc không nói.
Sửng sốt suốt một nén hương, Liễm Trần bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Ly, miệng lẩm bẩm: “Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi!” Nói xong liền ôm chầm lấy Ly, cúi đầu xuống hung hăng hôn lên đôi môi hé mở thoang thoảng mùi đàn hương, mạnh mẽ mυ'ŧ vào đầu lưỡi Ly, hút trọn thứ mật ngọt trong miệng hắn.
Ly chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị nuốt lấy như sắp đứt ra, thậm chí tòan bộ không khí trong phổi cũng bị hút sạch, đầu óc choáng váng, buông lõng người tựa vào ngực hắn. Mặc dù có chút không hiểu lắm, nhưng nụ hôn mãnh liệt đầy yêu thương này khiến Ly vô cùng vui sướиɠ.
Liễm Trần vỗ về khuôn mặt như ngọc của Ly, tay hơi run: ta sai lầm rồi, ta cực kì sai lầm mà, hóa ra người ta yêu là Liễm Diễm lúc một tuổi, không, có lẽ đó không phải yêu, chỉ là ta có trách nhiệm với Liễm Diễm một tuổi, là ta thuận theo lời hứa với mẫu hậu. Vì lẽ đó lòng ta lúc nào cũng nghĩ đến đệ ấy, lúc tìm được đệ ấy về, ta đã lầm tưởng trách nhiệm thành tình yêu, ta đã tự cho rằng ta yêu hắn, sự thật là ta căn bản không yêu hắn, nếu không, đêm hắn nói lời từ biệt, vì sao ta chẳng có chút đau lòng? Ta đã không gặp đệ ấy một thời gian dài, trong đầu ta chỉ có hình bóng của đệ ấy lúc một tuổi cực kì đáng yêu, còn dáng điệu của đệ ấy hiện tại rất mơ hồ trong trí nhớ của ta. Còn đối với kẻ trước mặt ta đây, lần đầu gặp hắn, ta liền yêu thích đôi mắt đen láy của hắn, dần dần thành thói quen, ta luôn ỷ lại vào hắn, chỉ cần không có hắn bầu bạn mấy ngày nay, ta đã khổ sở như vậy rồi! Còn nhớ rõ lần đó hắn cưỡng bức ta, mặc dù trong lòng ta rất hận hắn, nhưng không thể ra tay gϊếŧ hắn. Rồi trước mặt bọn thị vệ, ta lăng nhục hắn, nhưng luyến tiếc không muốn kẻ khác chạm vào hắn. Nhìn thấy máu xuất ra từ người hắn, lòng ta vô cùng xót xa. Ta không muốn đưa hắn đến thiên lao, lại đưa hắn đến Nguyệt Hoa Điện, nơi thanh tịnh ta thích nhất. Nghe thấy bọn thị vệ cười nhạo sau lưng hắn, lời lẽ da^ʍ ô đối với hắn, ta giận dữ, chắc chắn không phải vì lí do khác, mà chính là ta ghen! Ghen khi nghe thấy bọn chúng muốn thượng Ly! Hắn là của ta, ta không cho phép kẻ khác tơ tưởng đến hắn. Thì ra, ta vốn đã yêu hắn, đã yêu thị vệ của ta, Ly của ta!
Vừa nhận ra được tình cảm của mình, Liễm Trần như người bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nghĩ đến lúc trước đã hành hạ Ly đủ kiểu, bây giờ vô cùng hối hận, nhưng khí phách tôn nghiêm của bậc đế vương khiến hắn không thể dễ dàng giải thích thành lời, chỉ có thể ôm chầm lấy ái nhân của mình, dùng tình yêu mãnh liệt thay cho lời xin lỗi.
Ly bị hắn hôn đến nổi cảm thấy trời đất tối sầm, khí lực trong người như xuyên qua da bốc hơi hết ra ngoài. Ly đành ôm thật chặt cổ Liễm Trần, sợ rằng chỉ cần buông lỏng tay, sẽ ngã tõm vào hồ nước. Sau một lúc lâu, Liễm Trần mới chậm rãi buông tha cho đôi môi Ly, mỉm cười cực kì dịu dàng, nói: “Ly, ta chỉ muốn ngươi thôi, ngươi đúng là yêu tinh đội lốt người mà!” Yêu thương nhéo nhéo lên mặt Ly, Liễm Trần cong môi, bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà ta phải vào triều sớm! Khi xong xuôi, ta sẽ lại đến sủng hạnh ngươi!” Lại lấy tay véo cái mũi cao thẳng của Ly, ngọt ngào liếʍ nhẹ lên chóp mũi ấy, sau đó nhìn chăm chú vẻ mặt ngơ ngác của Ly, tinh nghịch cười cười, gọi nội thị, mặc vào long bào, đi vào triều.
Ly sững sờ bất động như tượng đất, sau một lúc lâu mới hòan hồn: hắn.... Hắn sao lại vô cùng thân thiết với ta như vậy? Hắn có ý gì đây? Nhất thời cũng không hiểu trong lòng Liễm Trần muốn gì, cười khổ một tiếng, khẽ ngâm câu thơ, nói: “Đông biên nhật xuất tây biên vũ. Lẽ ra mưa không thể tạnh lại tạnh hẳn, tiểu bất điểm nhi, rốt cuộc ngươi là hữu tình, hay vẫn là vô tình đây?....”
Chú thích:
Đông biên nhật xuất tây biên vũ.
Dịch thô “Phía đông mặt trời mọc thì phía tây trời lại đổ mưa.”
Câu này ý nói chuyện đời khó đoán và bất ngờ. Lẽ ra trời vần vũ chắc chắn sẽ mưa to lâu tạnh, nhưng lại thật chóng tạnh. Cũng như lòng người khó đoán, không thể lường được.