Liễm Trần híp mắt, nũng nịu như một chú mèo con ngã vào lòng Ly, ngẩng mặt lên, Ly cảm thấy mặt hắn không còn chút sát khí nào, dáng vẻ của hắn lúc này cực kì khêu gợi, khiến tim Ly như đánh lô tô trong ngực, nhất thời ý loạn tình mê, lòng Ly như vừa trút được một tảng đá ngàn cân, liền ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mỏng mảnh, thì thầm: “Trần, ta cũng rất nhớ ngươi......”
Liễm Trần ôm chặt lấy Ly, một tay trườn lên phía sau đầu y, miệng không ngừng mυ'ŧ vào đôi môi đang hé mở, liếʍ lộng, hút lấy mật ngọt từ miệng y. Hai người thuận thế ngã xuống giường, Liễm Trần đỡ lấy Ly, hai tay vuốt ve lên mái tóc mềm mại, dùng cặp mắt lờ đờ của người say nhìn sâu vào mắt Ly, một lúc lâu sau, không nhịn được, khẽ hôn lên đôi mắt ấy, nói khẽ: “Mắt của ngươi đẹp quá...... giống mắt của bảo bảo....!”
Ly chỉ cảm thấy trong lòng đau xót: lại là bảo bảo!, liền tự giễu mình: lòng hắn chỉ có bảo bảo, chẳng lẽ mình còn không biết sao, số mình đã định mãi mãi làm thế thân của bảo bảo rồi, còn ở đó buồn bã cái gì! Nhất thời thần sắc có chút ảm đạm.
Liễm Trần không chú ý tới ánh mắt Ly, chỉ lo thỏa mãn ham muốn của mình, hai tay vội vàng mở áo Ly ra, đưa tay xoa lên ngực trần mềm mại, cảm nhận làn da mịn màng của Ly làm hắn mê mẩn, khiến hạ thân của hắn càng thêm căng cứng, cúi đầu xuống hôn lên hai điểm nhỏ đã sớm dựng thẳng, ngậm lấy, rồi dùng đầu lưỡi không ngừng ma sát lên, liếʍ láp......
Ly chỉ cảm thấy toàn thân chợt nóng bừng, khẽ rùng mình, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt từ Liễm Trần khiến ham muốn trong Ly dâng trào. Lúc này Ly cũng chẳng màng thế với chả thân, chỉ muốn được vui thú trong lòng Liễm Trần là đủ rồi.
Liễm Trần cầm lấy hạ thân đang đứng thẳng của Ly, mạnh mẽ xoa nắn, cười gian nhìn người bên dưới mình uốn éo liên tục, cùng khuôn mặt đỏ bừng do bị lửa tình thiêu đốt, miệng không ngừng phát ra từng từ đứt quãng: “Trần...... Cầu ngươi......”
“Cầu trẫm cái gì?” Liễm Trần cúi đầu, nở nụ cười đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nói.
“......” Y e lệ nhìn Liễm Trần chăm chú, đôi con ngươi đen bình thường rất tinh anh, lúc này vì nɧu͙© ɖu͙© mà càng lúc càng mơ màng, như một viên ngọc đen bóng, vô hồn.
Liễm Trần tăng tốc xoa nắn ngọc hành của Ly, tay kia không ngừng chơi đùa với hai quả anh đào nho nhỏ đầy mẫn cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt song song trên dưới, khiến Ly kêu khẽ một tiếng, liền phát tiết trong tay Liễm Trần......
Liễm Trần một mặt dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa trào ra của Ly, nhẹ nhàng vẽ loạn lên cửa mật động, đưa một ngón tay vào, thong thả khai thác, mặt khác không ngừng hôn liếʍ hai quả anh đào nho nhỏ, thỉnh thỏang Ly lại phát ra từng đợt rên khẽ: “Trần.... Ư....”
Nghe thấy Ly gọi tên mình bằng cái giọng dịu dàng cực kì quyến rũ, Liễm Trần chỉ cảm thấy tim mình như vυ't bay ra ngoài, càng thêm ôn nhu âu yếm người dưới thân, cố gắng khắc chế du͙© vọиɠ đang gào thét bên trong, không đành lòng thương tổn Ly một chút nào. Một giọt mồ hôi ẩn nhẫn từ ngực hắn rơi xuống, Ly nâng lấy mặt hắn, e lệ nói: “Trần, được mà, ta muốn ngươi......”
Nghe thấy Ly xấu hổ rụt rè mà nói, lại thấy vẻ mặt thẹn thùng của hắn đầy khêu gợi, Liễm Trần như bị du͙© vọиɠ lấn át lí trí, gầm khẽ một tiếng, hạ thân to lớn mạnh mẽ đâm vào mật huyệt mềm mại, dồn dập tiến tới, hai tay Ly giữ chặt eo hắn, toàn thân nhanh chóng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, liên tục vặn vẹo, cảm giác đau bên dưới cùng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt trộn lẫn vào nhau, Ly cảm thấy vô cùng sảng khoái, ngay cả thở cũng không được, miệng phát ra từng từ đứt quãng: “Trần...... Chậm một chút...... Ta chịu không nổi......”
Liễm Trần nghe hắn cầu xin tha thứ, chẳng những tốc độ không giảm chậm, ngược lại liền nâng hai chân Ly đặt lên vai mình, giật phăng cẩm bị vướng víu trên người Ly, hai tay ôm chặt eo Ly. Ly cũng đã đến đỉnh điểm của kɧoáı ©ảʍ, ánh mắt mê loạn, miệng không nhịn được phát ra tiếng thét chói tai, ngọc hành phía trước liền phun trào du͙© vọиɠ, mật động phía sau cũng vô thức co rút lại. Liễm Trần chỉ cảm thấy hạ thân to lớn đang bị hút vào mạnh mẽ, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ bên dưới truyền khắp toàn thân, hỏa dục bừng bừng khiến hắn bỗng nhiên co người lại, liền phun trào khao khát của tình yêu......