Mặc dù Diệp lão phu nhân và Diệp Thượng Thư vẫn trầm mặt, nhưng Diệp Ly vẫn từ trong mắt của bọn họ thấy được một tia mừng rỡ. Xem ra chuyện Mặc Cảnh Lê tự mình đến đón Diệp Oánh trở về làm cho hai người rất hài lòng. Dù sao nữ nhi đã gả ra ngoài, cho dù Diệp gia có tức giận như thế nào thì cũng không làm gì được.
Chẳng lẽ thật sự như lời Diệp Ly nói, Diệp Oánh trở về Diệp phủ để Diệp gia nuôi cả đời.
Không lâu lắm, Mặc Cảnh Lê đi đến, sắc mặt vẫn lãnh đạm âm trầm trước sau như một. Trên thực tế Diệp Ly không nhớ được mình đã thấy Mặc Cảnh Lê lúc nào có sắc mặt tốt, giống như vĩnh viễn đều là bộ dáng người khác thiếu hắn mấy trăm lượng không trả. Vừa vào cửa, thấy Diệp Ly Mặc Cảnh Lê ngừng lại một chút mới đưa ánh mắt chuyển hướng Diệp Oánh. Diệp Oánh ủy khuất cắn khóe môi, khẽ hừ một tiếng quay đầu đi không để ý tới hắn. Thần sắc Diệp Thượng Thư và Diệp lão phu nhân cũng là nhàn nhạt , hoàn toàn không có ân cần cùng với chu đáo thường ngày. Vương thị lại càng trầm mặt nếu không phải Diệp lão phu nhân không âm thầm liếc bà một cái, chỉ sợ đã muốn trực tiếp mở miệng chất vấn rồi.
Thấy tình hình này, ánh mắt Mặc Cảnh Lê trầm xuống, hiển nhiên tâm tình cũng không thể nào tốt đẹp.
Thật ra thì đối với việc hôn sự này, trong lòng Mặc Cảnh Lê ủy khuất hơn so với Diệp Oánh. Cũng không phải là hắn muốn cưới công chúa Lăng Vân gì kia, người đàn bà kia chính là bại tướng dưới tay Diệp Ly, hắn lấy về nhà làm cái gì? Hoàng đế ca ca tự mình không muốn người đàn bà kia ngay cả hỏi cũng không hỏi trực tiếp kín đáo đưa cho hắn. Sau khi về đến nhà Diệp Oánh vẫn cãi nhau với hắn, công chúa Lăng Vân lại không biết tốt xấu còn dám ở trong đại sứ quán náo không chịu lập gia đình. Nàng ta cho rằng hắn là rễ hành, coi hắn là không phải nàng thì không lập gia đình sao? Bị Diệp Oánh và công chúa Lăng Vân phiền không chịu nổi, Mặc Cảnh Lê trực tiếp đi đến chỗ hoàng đế ca ca nói hắn muốn từ hôn không lấy công chúa Lăng Vân, lại bị hoàng huynh khiển trách một bữa rồi đuổi ra ngoài. Sau đó lại bị mẫu hậu và mẫu phi giáo huấn một bữa. Càng nghĩ sắc mặt của Mặc Cảnh Lê càng khó xem, Diệp Thượng Thư vừa thấy sai cũng được mà đúng cũng xong liền ho nhẹ một tiếng nói: “Oánh nhi, Vương gia tới đón con trở về. Ngồi trò chuyện với Vương gia cho rõ đi.”
Diệp Oánh lúc này mới mắt đỏ xoay người lại, đáng thương khổ sở nhìn Mặc Cảnh Lê, “Vương gia. . . . . .”
Giọng nói u oán để cho Diệp Ly không tự kìm hãm được mà run rẩy, nhìn Mặc Cảnh Lê đi tới kéo Diệp Oánh vào trong ngực, thấp giọng nói: “Đi thôi, cùng Bổn vương trở về phủ.”
“Vương gia. . . Oánh nhi thật đau lòng. . . Ô ô. . .” Diệp Oánh nức nở ngã ở trong lòng Mặc Cảnh Lê khóc lên, Mặc Cảnh Lê ôm eo của Diệp Oánh trầm mặc nghe Diệp Oánh nói ủy khuất của mình với hắn, mặc dù không có nói gì, nhưng sắc mặt chuyển biến tốt đẹp lên rất nhiều.
“Đi về.” Mặc Cảnh Lê ngắt ngang lời của Diệp Oánh, gật đầu với Diệp Thượng Thư cùng với Diệp lão phu nhân, không nhìn thẳng Diệp Ly liền xoay người đi ra ngoài. Làm cho cả đầu Diệp Ly đầy nghi vấn, thật ra thì đến bây giờ nàng cũng không hiểu được đến cùng có quan tâm Diệp Oánh thật hay không, lại có quan tâm bao nhiêu? Đại khái. . . Mặt tê liệt thì tâm tư cũng không dễ dàng đoán như vậy, cho dù mặt tê liệt của Mặc Cảnh Lê là có một chút khác thường. Dựa vào cái ghế chống cằm Diệp Ly lặng yên suy nghĩ.
Nhã nhặn từ chối Diệp lão phu nhân cùng Diệp Thượng Thư giữ lại, Diệp Ly mang người ra khỏi Thượng Thư phủ. Nhìn thấy sắc trời còn sớm Diệp Ly nhớ tới kể từ khi gả vào Định Quốc vương phủ hình như chưa từng một mình ra cửa. Vừa lúc nhớ tới các loại ám hiệu công khai của Tôn ma ma, qua một thời gian nữa chính là sinh nhật của Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly quyết định đi xem một chút có cái lễ vật nào thích hợp không. Quyết định chủ ý xong liền mang theo Thanh Loan và Thanh Sương đi tới phố xá nào nhiệt nhất kinh thành.
Đi trên đường phố náo nhiệt đi dạo vài cửa tiệm cũng không chọn được đồ nào thích hợp, Diệp Ly không khỏi có chút buồn rầu. Nàng không biết nên đưa kiểu lễ vật nào mới thích hợp. Thanh Sương nhìn bộ dáng buồn rầu rõ ràng của Diệp Ly, đánh bạo mở miệng hỏi: “Vương Phi, muốn mua đồ gì sao?” Diệp Ly có chút khó xử nhìn hai nha đầu tò mò mở đôi mắt to sáng trong suốt một chút, do dự một chút mới nói: “Tôn ma ma nói mấy ngày nữa là sinh nhật của Mặc Tu Nghiêu, ta muốn tìm lễ vật tặng cho hắn.” Thanh Sương trợn mắt nhìn thẳng về phía nàng, “Tiểu thư! Lễ vật mà người tặng cho Vương gia lại tìm ở trên đường cái sao?
Diệp Ly mờ mịt, “Ngươi nói là tặng đồ có sẵn? Có thể lộ ra vẻ không có thành ý hay không?” Hơn nữa trong phòng của nàng bảo bối không phải là ít, nhưng trừ tranh chữ ra đại đa số là đồ trang sức đeo tay của nữ nhi …. Chẳng lẽ thật phải tìm một bộ tranh chữ đưa cho hắn?
Thanh Loan mím môi cười trộm, nháy mắt mấy cái thấp giọng nói: “Vương gia lại không thiếu bảo bối gì, Vương Phi muốn có thành ý không bằng tự mình làm một lễ vật. Cho dù là một cái hà bao thì ở trong mắt Vương gia còn đáng giá hơn tặng đồ cổ.”
“Hà bao?”
Thanh Sương phất tay một cái, “Hà bao sao được ạ? Vương Phi vì Vương gia làm một bộ quần áo nhé, được không ạ?”
Làm quần áo?. . . Diệp Ly cúi đầu nhìn tay của mình một chút. Kể từ khi đến Định Quốc vương phủ thì hình như nàng cũng chưa có chạm qua châm tuyến rồi. Có điều. . . chủ ý này cũng không tệ.
“Định Vương phi?”
Quyết định xong chủ ý liền quay đầu chuẩn bị trở về Định Quốc vương phủ, lại bị âm thanh từ phía sau truyền đến ngăn cản đường đi. Diệp Ly quay đầu lại thấy đứng ở trong đám người kia là một đôi đường huynh muội, chỉ muốn nói một tiếng oan gia ngõ hẹp.
“Thế tử, công chúa.” Diệp Ly nhàn nhạt gật đầu chào hỏi, nhưng Lôi Đằng Phong giống như không thấy được thần sắc lạnh nhạt xa cách của Diệp Ly, đi lên đến đây cười nói: “Thật là đúng dịp, Định Vương phi đi dạo phố một mình sao?” Diệp Ly mỉm cười, “Thanh Loan, Thanh Sương, ra mắt thế tử cùng với công chúa.” Ánh mắt Thế tử Trấn Nam Vương ở trên đầu sao mà không thấy được bên người nàng còn hai cái người sống đang đứng?
Khóe mắt Lôi Đằng Phong giật giật, cười nói: ” Mấy ngày nữa tại hạ phải lên đường trở về Tây Lăng rồi, vì vậy muốn vì Lăng Vân mua vài món đồ. Không biết. . . Vương phi có thể giúp đỡ cho một vài ý kiến được hay không.”
Diệp Ly ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hai huynh muội một nhiệt tình một lạnh nhạt trước mắt, nói: “Chỉ sợ ta không giúp đỡ được cái gì.”
“Làm sao sẽ? Vương Phi văn võ song toàn, lại là người đứng đầu bách hoa năm nay, ánh mắt nhất định không tầm thường.” Lôi Đằng Phong cười nói.
Nói đến thế này rồi Diệp Ly cũng không tiện cự tuyệt nữa, chỉ đành phải nói: “Đã như vậy, thế tử, công chúa, xin mời.”
Công chúa Lăng Vân liếc Diệp Ly một cái, dung nhan tiều tụy lộ ra vẻ buồn rầu. Xem ra kể từ sau khi chỉ hôn thì cuộc sống của nàng cũng qua không quá tốt, chỉ không biết Lôi Đằng Phong dùng cái biện pháp gì để cho công chúa Lăng Vân lại biết điều một chút nghe lời hắn. Ba người mang theo tùy tùng đi ở trên đường, công chúa Lăng Vân hoàn toàn là một bộ dáng không yên lòng, ngay cả bước đi cũng phải để nha đầu bên cạnh thỉnh thoảng đỡ một cái mới không cùng đám người lui tới chạm vào nhau. Diệp Ly nhìn tiểu cô nương lúc trước ngang ngược thời gian chưa đến vài ngày lại trở nên giống như một cây đậu mầm khô héo, thừa dịp công chúa Lăng Vân bị Lôi Đằng Phong sai sử đi thử quần áo, Diệp Ly mới hỏi nói: ” Công chúa Lăng Vân thoạt nhìn không tốt lắm.”
Lôi Đằng Phong nhướn mày, thú vị đánh giá Diệp Ly nói: “Vương Phi đang đồng tình Lăng Vân sao?”
Diệp Ly liếc hắn một cái, “Thế tử làm đường huynh cũng không đồng tình nàng ta, đến phiên ta một người ngoài tới xen vào việc của người khác sao?”
Lôi Đằng Phong không thèm để ý cười nói: “Không có gì, trẻ con cáu kỉnh chơi tuyệt thực ấy mà.”
Trẻ con cáu kỉnh chơi tuyệt thực?
Diệp Ly gật đầu, “Hi vọng công chúa sẽ không ngã ở trong hôn lễ.”
Lôi Đằng Phong lòng tin tràn đầy hoặc nói căn bản không thèm để ý chút nào, cười nói: “Vương Phi cứ việc yên tâm, Tây Lăng chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho chuyện thất lễ như thế xảy ra. Hôn lễ ngày đó Lăng Vân nhất định sẽ mặt mày toả sáng làm tân nương tử.” Diệp Ly cho qua … Đi đánh giá đến trang sức trong tiệm, nàng không có ấn tượng tốt đối với nhưng người như Lôi Đằng Phong thì nàng không tin Lôi Đằng Phong không biết công chúa Lăng Vân ở lại Đại Sở gả cho Mặc Cảnh Lê phải đối mặt với kết cục gì, hắn không thèm quan tâm mà thôi. Một người có thể cười nhẹ nhàng đẩy đường muội của mình hướng tới tuyệt lộ còn vừa cười vừa nói là muốn tốt cho ngươi, thật ra thì người như vậy so với Mặc Cảnh Lê càng thêm lãnh khốc vô tình. Diệp Ly hiện ra vẻ mặt xa cách thì Lôi Đằng Phong đều nhìn ở đáy mắt, mép chứa đựng nụ cười nhìn Diệp Ly nói: “Hình như Định Vương phi rất có ý kiến với tại hạ?”
Diệp Ly nhàn nhạt liếc hắn một cái nói: “Không, ta cũng không có ý kiến gì với người xa lạ.”
“Người xa lạ?” Lôi Đằng Phong ý vị thâm trường cười nói: “Sao lại là người xa lạ? Lại nói. . . Định Vương và Vương Phi có thích hạ lễ tân hôn của tại hạ không?”
Diệp Ly nói: ” Kiếm Lãm Vân có ý nghĩa trọng đại với Định Quốc vương phủ, làm sao sẽ không thích. Làm phiền thế tử phí tâm.”
“Không, không. . .” Lôi Đằng Phong lắc đầu cười nói: ” Kiếm Lãm Vân là lễ vật đưa cho Vương Phi, hạ lễ của tại hạ đưa cho Định Vương và Vương Phi vào hôn lễ ngày thứ hai, chẳng lẽ Vương Phi chưa nhận được?”
Diệp Ly ngẩn ra, đôi mi thanh tú cau lại thần sắc lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Lôi Đằng Phong nói: “Thế tử thật là thủ đoạn, danh họa như vậy bao nhiêu người cầu mà không được, thế tử lại có thể đưa ra dễ dàng như thêa.” Lôi Đằng Phong cười nói: “Tại hạ là người thô hào, danh họa còn cần nhã sĩ mới có thể thưởng thức không phải sao? Xem ra. . . Định Quốc vương và Vương Phi đều rất hài lòng.” Diệp Ly theo dõi hắn, chợt cười nhạt, “Thế tử hao tâm tổn trí như thế, tại sao ta và Vương gia có thể không hài lòng. Lại nói tiếp Sở Kinh Quốc Sắc của Hàn Minh Nguyệt hiện nay đã sớm biến mất tung tích, có thể được thấy dung mạo của mĩ nhân đệ nhất kinh thành năm xưa, Diệp Ly thật may mắn.”
“Hay.” Lôi Đằng Phong khen, tự tiếu phi tiếu nhìn Diệp Ly nói: “Vương Phi, tại hạ không tin Vương Phi sẽ không biết cô gái trong bức tranh kia vốn là vị hôn thê của Định vương.”
Diệp Ly nhìn hắn, “Cho nên, thế tử đưa bức tranh kia khiến cho Diệp Ly tự ti mặc cảm sao?”
“Sao dám.” Lôi Đằng Phong cười nói: “Vương Phi tài mạo song toàn, Đằng Phong rất là ngưỡng mộ, sao dám có tâm tư bất minh như vậy? Nhưng. . . dù sao Vương Phi vẫn nên thừa nhận, có lúc. . . Không chiếm được mới là tốt nhất. Đúng không?” Diệp Ly nhướn mày nói: “Cõi đời này đồ không chiếm được rất nhiều, tâm tư của thế tử như thế thì không được đâu.” Lôi Đằng Phong cười đùa nói: “Có gì không được? Bổn thế tử cảm thấy chỉ cần là muốn nên không từ thủ đoạn vững vàng bắt được. Nếu không tiện nghi người khác chẳng phải là tiếc nuối?”
Diệp Ly đảo mắt, thần sắc bình tĩnh uống trà, “Công chúa sắp đi ra đi, thế tử xác định muốn ở chỗ này nói chuyện tào lao với bản phi?”
Lôi Đằng Phong ngây ra một lúc, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Vương Phi quả nhiên là người sảng khoái, Đằng Phong không kịp.”
Diệp Ly nhướn mày, nhìn hắn trầm mặc không nói. Lôi Đằng Phong cười nói: “Thật ra thì cũng không còn đại sự gì. Có người. . . Muốn tại hạ mang một câu nói cho Vương Phi. Mặt khác, ta cũng có một câu nói cũng muốn hỏi Vương Phi.”
“Rửa tai lắng nghe.”
“Có người để cho ta nói cho Vương Phi. . . Đồ của người khác cuối cùng cũng là của người khác.” Lôi Đằng Phong nhìn Diệp Ly cười nói.
Diệp Ly bất động thanh sắc, “Những lời này. . . Không biết có quan hệ gì với hạ lễ mà thế tử đưa?”
Lôi Đằng Phong nhún vai nói: “Không biết, tại hạ chỉ phụ trách nhắn. Khác, Vương Phi không muốn nghe một chút tại hạ cũng muốn hỏi cái gì sao?”
“Thế tử xin nói.”
“Tại hạ mới vừa nói. . . Tại hạ hết sức ngưỡng mộ Vương Phi. Không biết. . . Vương Phi có hứng thú đi tây Lăng dạo chơi một lần không?”
Đôi mắt Diệp Ly trầm xuống, nàng bị đùa giỡn sao? Hay Lôi Đằng Phong cảm thấy lừa gạt thê tử của Định vương bỏ trốn là một việc rất có cảm giác thành tựu? Bình tĩnh nhìn Lôi Đằng Phong hồi lâu, Diệp Ly sâu kín thở dài một tiếng nói: “Thế tử. . . Bản phi cũng có ý đi tây Lăng dạo chơi một lần, chỉ sợ. . . . . .”
“Chỉ sợ cái gì?” đôi mắt của Lôi Đằng Phong thâm sâu khó lường.
“Chỉ sợ —— bản phi còn chưa bước vào cảnh nội Tây Lăng thì sẽ chết trên tay thế tử đi?” Diệp Ly cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt đón câu nói kế tiếp. Vẻ mặt trên mặt Lôi Đằng Phong trong nháy mắt cứng đờ, tựa hồ trong lúc nhất thời còn chưa nghĩ ra nên mang lên cái vẻ mặt gì, không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc nghiêm mặt cười khan nói: “Vương Phi nói gì vậy, tại hạ thật tâm mời .” Diệp Ly đứng dậy cười nói: “Đã như vậy, nếu tương lai có cơ hội thì bản phi nhất định sẽ cùng với Vương gia của chúng ta đi tới Tây Lăng bái kiến thế tử . Hôm nay sẽ không quấy rầy huynh muội thế tử và công chúa ở chung, cáo từ.”
Cũng không đi để ý tới Lôi Đằng Phong ngồi ở chỗ đó là vẻ mặt gì, Diệp Ly đứng dậy đi ra ngoài.
Trong nội sảnh, Lôi Đằng Phong lưu lại vỗ vỗ cằm như có điều suy nghĩ nhìn bức rèm che ở cửa bởi vì có người đi ra ngoài mà khẽ chập chờn, nụ cười trên mặt so với mới vừa rồi càng nhiều mấy phần liều lĩnh và dã tâm, “Nữ nhân thú vị, khó trách Mặc Tu Nghiêu sẽ lấy nàng ấy.”
Công chúa Lăng Vân từ bên trong đi ra, như cũ là một thân y phục lúc đi vào. Đứng ở cạnh cửa thần sắc u oán nhìn Lôi Đằng Phong. Lôi Đằng Phong nhếch lông mày, đôi mắt rủ xuống che dấu khinh thường ở trong mắt nói: “Lăng Vân, đừng suy nghĩ. Vương huynh cũng là vì tốt cho ngươi, so với Lê Vương phi nhìn đã biết không có đầu óc gì, Định Vương phi này quả thật rất khó chơi. Cho dù ngươi vào được Định Vương phủ thì tuyệt đối cũng không đấu lại nàng ta. Ngày đó ăn mệt còn chưa đủ sao? Một mình ngươi cũng hiểu, cho dù không có Diệp Ly thì ngươi cũng không vào được Định Vương phủ.”
Công chúa Lăng Vân theo dõi hắn nói: “Ngươi đang thay Diệp Ly nói chuyện?”
Lôi Đằng Phong chê cười một tiếng, nói: “Ngươi cứ cho là ta chưa nói. Ngươi cảm thấy ngươi có bản lãnh đi trêu chọc Diệp Ly thì đi đi thôi. Xem thử lần tới nàng ấy có dám trực tiếp bắn thủng đầu ngươi hay không. Ta mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, ba ngày sau biết điều một chút lên kiệu hoa gả đi Lê Vương phủ cho ta, đừng ép ta bỏ thuốc ngươi.”
“Ta là công chúa, ngươi dám!”
“Ta nghĩ thời điểm ngươi ầm ĩ muốn tới Đông Sở cũng biết tác dụng của mình rồi.” Ánh mắtLôi Đằng Phong đùa cợt nhìn nàng, “Ngươi không phải nghĩ đến ngươi là tới Đông Sở chọn Phò mã đấy chứ, ngươi vừa ý người nào thì chính là người đó sao?” Dù là công chúa được sủng ái thế nào cũng chỉ là một công chúa mà thôi, một công chúa hòa thân. . . Lại còn dám ở trước mặt hắn tự cao tự đại?
Sứ quán Tây Lăng
Phái người tiễn đưa công chúa Lăng Vân về phòng, Lôi Đằng Phong mới xoay người trở lại trong phòng của mình. Vừa mới đóng cửa phòng, ánh mắt Lôi Đằng Phong tối sầm lại như đao mũi nhọn bắn về nơi nào đó phía trong phòng. Trong phòng hoàn toàn tối thui bởi vì không có đốt đèn mà lộ ra vẻ âm u hết sức khó lường, một bóng ảnh yểu điệu màu đen ngồi bên cạnh cái bàn tròn đàn mộc thượng hạng. Ánh mắt của Lôi Đằng Phong trầm xuống, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô gái áo đen nói: “Ngươi tới nơi này làm gì?” Cô gái áo đen nghiêng mặt qua, ánh sáng mờ mờ vẫn tưởng lộ ra một đôi mắt sáng động lòng người. Chỉ là trong đôi mắt vốn xinh đẹp như nước lại rõ ràng mang theo lửa giận, ” Tại sao ngươi muốn phá hỏng chuyện của ta?”
Lôi Đằng Phong hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói: “Làm hỏng chuyện của ngươi? Bổn thế tử làm hỏng chuyện gì của ngươi?”
“Chuyện của Lăng Vân!” Cô gái áo đen cắn răng nói, “Nếu không phải ngươi cứ cản trở thì làm sao Lăng Vân sẽ đến Lê Vương phủ?”
Lôi Đằng Phong có chút không tập chung buông lỏng thân thể, vừa đi tới cái ghế ngồi xuống nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ nói, nếu không phải ngươi suốt ngày cùng Lăng Vân nói chuyện tào lao thì làm sao Lăng Vân sẽ gả cho Lê Vương?” Kế hoạch bọn họ sớm định ra cũng không phải là gả một công chúa cho một Vương gia không có đầu óc, đáng tiếc bị Lăng Vân náo loạn như thế thì kiểu gì hoàng đế cũng không muốn nàng. Cô gái áo đen hừ nhẹ một tiếng nói: ” Nếu Lăng Vân nhập định Vương Phủ chẳng phải tốt hơn sao?”
“Đừng có nằm mơ, Lăng Vân bị ngươi lừa dối u mê, chẳng lẽ cả chính ngươi cũng vậy?” Lôi Đằng Phong khinh thường nói: “Ngươi cho rằng Mặc Tu Nghiêu là người tâm từ thủ nhuyễn? Lăng Vân vào Định Vương phủ không quá một tháng thì chúng ta phải thay nàng nhặt xác. Cho dù may mắn không chết, ngươi cho rằng bằng đầu óc của Lăng Vân nàng sẽ không bị Mặc Tu Nghiêu lừa gạt quay đầu phản chiến?” Hình như bị giọng nói đùa cợt của Lôi Đằng Phong chọc giận, cô gái cả giận nói: “Ta đây làm còn không phải là vì giúp ngươi sao!” Lôi Đằng Phong chê cười, thần sắc trên mặt viết rõ ràng là không tin, “Giúp ta? Giúp ta sao ngươi lại không để cho Nhu Vân đến? Ngươi không phải là chắc chắn rằng tính tình kia của Lăng Vân thì chắc Mặc Tu Nghiêu không thể nào yêu nàng ta? Đáng tiếc a. . . Bản thế tử cảm thấy Mặc Tu Nghiêu rất có thể sẽ yêu Diệp Ly.”
“Không thể nào!” Cô gái tức giận kêu, rất nhanh liền phát hiện thất thố của mình, cô gái áo đen trì hoãn lại khẩu khí, thay đổi ngữ khí vững vàng nhẹ nhõm cười nói: “Ngươi đừng nghĩ gạt ta, Mặc Tu Nghiêu mắt cao hơn đầu làm sao sẽ coi trọng Diệp Ly một nữ tử tồi tệ như vậy.”
“Tồi tệ sao. . . . . .” Lôi Đằng Phong trầm ngâm nói, không đếm xỉa tới liếc mắt qua cô gái áo đen một cái mới nói “Mặc Tu Nghiêu mắt cao hơn đầu? Cũng có thể a.”
“Đủ rồi, ta không phải là tới cãi nhau với ngươi.”
Lôi Đằng Phong lười biếng nhìn nàng nói: “Như vậy ngươi có thể nói thẳng ngươi lúc này tới trong phòng ta có chuyện gì.”
“Ta muốn ở lại Đại Sở một thời gian ngắn.” Cô gái áo đen nói.
“Có thể, sau này đừng trở về Tây Lăng là được.” Lôi Đằng Phong phất tay một cái, không thèm để ý chút nào, ý bảo nàng có thể đi ra ngoài.
“Ngươi!” Cô gái áo đen căm tức nhìn hắn, hồi lâu nói không ra lời một câu. Lôi Đằng Phong cười nói: “Ngươi cho rằng ta không biết ngươi muốn ở lại Đông Sở làm gì? Nữ nhân có thể lòng tham đến trình độ loại người như ngươi thật đúng là không thấy nhiều. Nhưng ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, đừng kết quả là cái gì đều không chiếm được.” Dưới khăn che mặt cô gái áo đen oán hận cắn môi son, “Lôi Đằng Phong, ngươi không châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta liền không thoải mái sao?” Lôi Đằng Phong hừ một tiếng, nhìn cô gái đối diện trong ánh mắt lạnh như băng mơ hồ lộ ra một cỗ hận ý, “Ngươi không tới dụ dỗ nam nhân liền sống không nổi sao? Đừng si tâm vọng tưởng nữa, Mặc Tu Nghiêu sẽ không cần ngươi.”
“Biết bức tranh ngươi làm cho người ta đưa kia đi đâu không?” Lôi Đằng Phong nhìn nàng, đột nhiên trên mặt nhiều hơn một nụ cười ác ý.
Cô gái áo đen cảnh giác theo dõi hắn, Lôi Đằng Phong thú vị đánh giá nàng, nhìn nàng khi ở dưới ánh mắt hắn dần dần trở nên bối rối, mới cười nói: “Ngày đó đã bị Mặc Tu Nghiêu đưa đi cho Tô Triết rồi. Tô Túy Điệp lớn lên có quốc sắc thiên hương như thế nào nữa, đối với Mặc Tu Nghiêu mà nói cũng chỉ là một người chết mà thôi. Ngươi cho rằng ngươi có thể làm cái gì? Chúng ta có muốn đánh cuộc một lần hay không? Ta cảm thấy được Mặc Tu Nghiêu nhất định sẽ yêu Diệp Ly.”
Nếu như có thể lửa giận trong mắt của cô gái áo đen cơ hồ muốn thiêu đốt Lôi Đằng Phong thành tro tàn, lần này nàng dùng thời gian dài hơn mới dẹp được tức giận, hướng về phía Lôi Đằng Phong thản nhiên cười nói: “Như vậy còn ngươi? Thế tử Trấn Nam Vương Tây Lăng quốc, tại sao cảm thấy hứng thú với Diệp Ly như vậy?” Ánh mắt Lôi Đằng Phong chợt lóe, rất nhanh cười nói: “Bởi vì nàng ấy là nữ nhân của Mặc Tu Nghiêu , từ một phương diện này mà nói, hiển nhiên giá trị của nàng ta cao hơn ngươi nhiều lắm.” Đôi mắt của cô gái áo đen chuyển động, nhẹ giọng cười duyên nói: “Như vậy. . . Ngươi sẽ muốn lấy được nữ nhân của Mặc Tu Nghiêu sao? Ha hả. . . Ngẫm lại xem, nếu để cho khắp thiên hạ mọi người biết thê tử của Mặc Tu Nghiêu đi theo nam nhân khác chạy mất, là chuyện thú vị cỡ nào a.”
Lôi Đằng Phong mày kiếm vừa nhíu, chán ghét nhìn chằm chằm cô gái áo đen nói: “Mặc Tu Nghiêu gặp ngươi chỉ sợ là chuyện xui xẻo nhất đời này của hắn. Muốn đánh bại Mặc Tu Nghiêu thì bổn thế tử sẽ quang minh chính đại đánh bại hắn, không cần phải dùng phương pháp như vậy.”
“Ha hả, làm sao sẽ đây? Gặp phải ta hẳn là chuyện hạnh phúc nhất cả đời này của hắn mới đúng. Dĩ nhiên ta cũng cho là như thế .” Cô gái áo đen nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, trong mắt xinh đẹp như nước nổi lên vài tia hoài niệm thích thú, “Còn có, Mặc Tu Nghiêu đã phế đi. Đời này cũng sẽ không lên chiến trường. Từ phương diện khác mà nói, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thua. Ngươi lại còn ảo tưởng có thể quang minh chính đại đánh bại hắn? Định Quốc vương phủ là thần thoại trăm năm không bại a. . . . . .”
“Đủ rồi, cút ngay đi. Ba ngày sau lên đường trở về Tây Lăng, ngươi cũng có thể thử tự mình ở lại Đông Sở xem. Theo ta biết Hàn Minh Nguyệt đã trở về Giang Nam rồi, ngươi không ngại xem Mặc Tu Nghiêu có thể hạ thủ lưu tình với ngươi nữa hay không.” Lôi Đằng Phong giận tái mặt lạnh lùng nói. Cô gái áo đen đứng lên, hai tròng mắt ủy khuất nhìn của hắn, “Ta biết tại sao ngươi lại đối với ta như vậy, ngươi đang ghen có đúng hay không? Hay là ngươi cảm thấy ta mang cái khăn che mặt này. . . . . .” Đang khi nói chuyện, cô gái giơ tay lên muốn kéo cái khăn che mặt trước mặt xuống. Lôi Đằng Phong đột nhiên nhấc lên một chén trà trên bàn ném qua, “Cút ngay đi!”
“Ngươi. . . Hừ!” Bị hắn giận dữ mắng mỏ vô lễ như thế, cô gái áo đen buông tay xuống trợn mắt nhìn nam nhân trong ghế một cái phẩy tay áo bỏ đi.
Diệp Ly trở lại Định Vương Phủ, Mặc Tu Nghiêu đang ở trong phòng đọc sách. Nghe được tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng nói: “Trở lại? Diệp lão phu nhân có chuyện gì?” Diệp Ly khoát khoát tay, không thú vị nói: “Lúc này có thể có chuyện gì? Tứ muội đi về nhà khóc lóc, tổ mẫu muốn ta trở về khuyên mấy câu. Muội ấy xưa nay vẫn bất thường, nơi nào nghe lọt lời của ta? Lúc ở trên đường gặp được vị thế tử và công chúa Lăng Vân Tây Lăng quốc kia.” Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng nhíu mày, Diệp Ly suy nghĩ một chút cái đề tài này cũng không còn cái gì tốt nói chuyện, xoay người đi vào đổi lại quần áo nhẹ nhàng hơn. Lúc đi ra thấy Mặc Tu Nghiêu vẫn ngồi ở trong phòng cúi đầu đọc sách, liền gọi Thanh Hà mấy cầm chút ít vải màu sắc trắng trong thuần khiết đi ra ngoài.
Thanh Sương cũng là một người cơ trí , Diệp Ly phân phó cũng chưa được bao lâu còn không có ngồi xuống cũng đã cười dài đưa vải tới. Cũng là các màu trắng bạc, xanh nhạt, vàng nhạt … màu sắc đơn giản. Hơn nữa săn sóc đưa lên các loại dụng cụ, Diệp Ly cầm vải nhìn về nam nhân phía đối diện một chút, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng đều nhăn đến cùng một chỗ.
Mặc Tu Nghiêu có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn nàng bộ dáng quấn quýt, cười nhạt nói: “Sao vậy? Trong phủ làm quần áo không hài lòng? Nghe nói kinh thành có hai nhà thêu phường đồ cũng không tệ lắm, quay đầu lại để cho bọn họ đưa một chút sang đây nhìn xem là được. Không cần làm khó như vậy.” Diệp Ly im lặng, nếu ta từ bên ngoài mua quần áo tới tặng ngươi, Lâm ma ma và vυ' nuôi còn không nói chết ta? Nhìn nhìn lại quần áo trên người mình, nàng có bắt bẻ như vậy sao?
Cắn răng, Diệp Ly nói: “Lấy quần áo cũ trước kia của ngươi cho ta mượn một chút.”
Mặc Tu Nghiêu nhướn mày, có chút nghi hoặc nhìn Diệp Ly đang cố gắng giữ vững mặt bộ dáng không chút thay đổi. Ánh mắt từ từ dời đến trên vải vóc trên bàn, ánh mắt hơi động một chút nhìn Diệp Ly cười nói: “Bên trong, tự mình đi lấy.” Kể từ khi hắn bị đưa đến trong viện này dưỡng thương, Mặc tổng quản tựu phân phó người đem quần áo vốn là ở trong phòng của hắn toàn bộ đem đến bên này. Nhưng thê tử mới cưới của hắn tựa hồ có thói quen tốt tuyệt đối không tùy tiện động vào đồ vật của người khác, cho dù người khác này chính là trượng phu của nàng. Cho nên đồ đạc của bọn họ mặc dù đặt ở cùng nhau, trên thực tế quả thật là để cả đó, ai cũng không động vào của ai .
Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy đi vào trong phòng đi chưa tới mấy bước lại đột nhiên dừng lại. Quay người lại cầm lấy châm tuyến đặt ở trong mấy hộp nhỏ nhẹ nhàng đi vào.
Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm vào vải vóc thanh lịch trên bàn xuất thần một lúc, đột nhiên nhàn nhạt nở nụ cười. Vốn là đáy mắt hơi có chút trong trẻo lạnh lùng cũng nhiều một chút chân thật ấm áp.
Một chuyện hoặc là không làm, muốn sẽ phải nhanh chóng tốt nhất. Cho nên cuộc sống hàng ngày của Diệp Ly mỗi ngày lại dốc lòng làm thêm hạng mục nữ công này. Đối với lần này hai vị ma ma cảm thấy vui mừng sâu sắc, nhìn tiểu thư nhà mình kể từ khi xuất giá sau ngày đều múa đao chơi kiếm khiến trong lòng hai vị ma ma đã sớm gấp đến không được. Mặc dù Vương gia không có nói gì, nhưng là một Vương phi tốt suốt ngày làm bạn với đao kiếm thì thành cái bộ dáng gì, Từ gia trừ Tam gia ra thì mấy trăm năm không có xuất hiện một vũ phu. Nhất định là Tam gia dạy hư tiểu thư! Hai vị ma ma không biết chân tướng ở trong lòng yên lặng oán giận Từ Thanh Phong sắp nhập ngũ.
Lần đầu tiên Vương phi nhà mình làm quần áo vì Vương gia, điều này làm cho từ ma ma cho tới bọn nha đầu bên cạnh đều hết sức chú ý. Đợi đến lúc bắt đầu rồi Diệp Ly mới phát hiện một chuyện làm cho người ta rất buồn bực, nàng căn bản là chưa từng làm quần áo cho nam nhân mặc. Lúc mẹ nàng còn sống thì vẫn chưa đến tuổi phải học cắt quần áo, sau khi mẹ nàng qua đời thứ nhất không có ai dạy, thứ hai là không cần, dĩ nhiên cũng làm cho nàng đem chuyện này quên mất. Cuối cùng cũng chỉ đành chịu để cho Lâm ma ma bắt tay dạy nàng cắt quần áo như thế nào.
Cắt xong quần áo, bọn nha đầu liền vây quanh Diệp Ly thảo luận xem nên dùng bản vẽ nào, nên dùng chỉ thêu màu gì, nên phối hợp với hà bao kiểu gì. Rồi tranh cãi ầm ĩ không ngừng. Chỉ có Mặc Tu Nghiêu không biết chuyện gì xảy ra, bây giờ nhìn địa điểm từ thư phòng chuyển sang phòng của nàng. Mặc dù là bên ngoài , nhưng l bị bọn nha đầu vây quanh ở trong phòng Diệp Ly luôn là cảm thấy Mặc Tu Nghiêu nhất định có thể nghe được bọn họ đang nói nhỏ cái gì, không khỏi vừa tức vừa giận hận không được mấy bàn tay đánh mấy nha đầu lắm mồm này ngất đi.
“Vương Phi. . . . . .” Thấy Diệp Ly cầm lấy hoa văn dạng mây chuẩn bị phối chỉ, Thanh Sương không đồng ý kêu lên, bộ dáng kia là hận không được tiến lên lấy kiểu hoa văn trong tay nàng hủy thi diệt tích.
Diệp Ly nhướng mày nhìn nàng, Thanh Sương nói: “Vương Phi, người đây là tặng người a. Hoa văn quá bình thường làm sao người có thể dùng?”
Gân xanh trên trán của Diệp Ly trực tiếp giật giật, làm bộ quần áo thôi mà nha đầu này có thể có ý kiến quá nhiều hay không? Thanh Sương mới không để ý tới thần sắc bất mãn của Diệp Ly, thật nhanh thả một chồng hình vẽ hoa văn vào trước mặt Diệp Ly, có các loại hoa văn rồng, hoa văn chim ưng, hoa văn hổ, còn có các loại hoa văn hoa cỏ phức tạp, kiểu hoa văn cát tường vân vân. Thanh Sương nhìn một chút thấy sắc mặt Diệp Ly tối tăm, vội vàng lấy lòng lấy một tờ ở bên trong ra nhỏ giọng nói: “Thanh Sương giúp Vương Phi đã hỏi rồi, Vương gia thích bản này.”
Trừng mắt nhìn hình vẽ Hùng ưng bay vυ't lên trời cao trước mắt, hận không được đâm Thanh Sương một châm. Thanh Sương nhìn thần sắc bất thiện của tiểu thư nhà mình, vội vàng đưa lên vẻ mặt cầu xin tha thứ nhanh như chớp chạy ra đi. Diệp Ly kinh ngạc nhìn bản vẽ trên bàn xuất thần một lát đột nhiên thở dài, cầm qua để ở một bên giỏ vải thêu bắt đầu phối chỉ. Thanh Hà ở một bên hầu hạ nói: “Thanh Sương nha đầu này quả thật nghịch ngợm, nhưng nàng ấy cũng là vì Vương Phi suy nghĩ, Vương Phi đừng tức giận nàng ta nhé.” Diệp Ly ngẩng đầu nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ nói: “Nha đầu này bình thường bị làm hư rồi, cả ngày hồ nháo.” Thanh Ngọc mím môi cười trộm nói: “Thanh Sương quả thật là vô cùng có tinh thần, không bằng Vương Phi cũng phạt nàng đi làm việc thêu đi.”
Thanh Hà che miệng cười trộm, nói: “Thanh Ngọc này! phạt quá độc rồi, nhưng Vương Phi có thể bớt giận thì Thanh Sương cũng vui vẻ chịu phạt .” tính tình Thanh Sương nhanh nhẹn, luôn luôn không…bình tĩnh nhất đúng là thêu thùa may vá rồi. Bình thường muốn nàng thêu xong một cái khăn tay đều giống như muốn lấy mạng của nàng. Diệp Ly chớp mắt một cái, trên mặt nhiều thêm mấy phần nụ cười nói: “Rất tốt, đi nói cho Thanh Sương thêu một bộ Hàn Mai chúc thọ cho ta, trong vòng nửa tháng nhất định phải thêu xong. Nếu không. . . để xem xử lý nàng như thế nào.”
Đám người Thanh Loan mở to hai mắt mỉm cười ứng, trong lòng len lén vì Thanh Sương mặc niệm. Biết rõ Vương Phi xấu hổ, ngươi lại còn muốn chạy đi hỏi Vương gia, đây không phải là tự mình đưa tới cửa để cho Vương Phi phạt sao?
“A Ly muốn thêu cái gì?” giọng nói trong sáng của Mặc Tu Nghiêu từ bên ngoài truyền vào, mọi người vội vàng xoay người hành lễ, “Vương gia.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn ba nha đầu ý cười đầy mặt một cái nói: “Đi xuống đi.”
Ba người vái chào xong liền khom người cáo lui, để lại không gian cho Vương gia và Vương Phi.
Thấy Mặc Tu Nghiêu tới đây, Diệp Ly có chút quẫn bách nhìn đồ ở trong tay một chút, nói: “Vương gia đã rảnh rỗi đến như vậy sao? Cả ngày ở trong phòng xoay quanh.” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói: “Cũng không phải thượng triều, cũng không có chuyện gì phải xử lý, tự nhiên là rất rảnh rỗi. A Ly hai ngày này cũng bề bộn nhiều việc.” Diệp Ly tức giận trắng mặt nhìn hắn một cái, hắn không thấy được nàng đang bận cái gì sao? Xe lăn ngừng ở bên cạnh Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng cười nói: “A Ly không cần thẹn thùng, cho dù nàng thêu không tốt thì Bổn vương cũng sẽ không chê cười nàng.”
Rất tốt! Diệp Ly oán hận ở trên quần áo đâm một châm. Dám nói nàng thêu không tốt, kỹ thuật thêu của nàng ngay cả mợ hai cũng khen ngợi có thêm. Nhìn Mặc Tu Nghiêu bên cạnh, Diệp Ly mang theo nụ cười giả dối nói, ” Ta thêu không tốt làm dơ bẩn ánh mắt của Vương gia. Hay là gọi người của châm tuyến phòng đi, ta cũng đỡ phải phí tâm.”
Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ cười làm lành, “Ý tứ của bổn vương là bất kể A Ly thêu thành hình dáng ra sao thì ở trong mắt của Bổn vương cũng là tốt nhất.”
Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng mặc kệ hắn, xoay người sang chỗ khác cúi đầu làm việc. Mặc Tu Nghiêu an tĩnh ngồi ở bên, lẳng lặng nhìn thần sắc dần dần chăm chú của Diệp Ly, bờ môi nhấc lên một nụ cười ấm áp.