Thịnh Thế Đích Phi

Chương 61: Mặc Tu Nghiêu bị thương

Edit: Midori

Beta: Sakura

“A Ly, cẩn thận!”

Đang thất thần thì đột nhiên nghe được tiếng của Mặc Tu Nghiêu, Diệp

Ly chợt xoay người, một ám tiễn bay nhanh về phía mình. Dao găm trong

tay Diệp Ly cũng trong nháy mắt rời tay, hình ảnh trước mắt vừa động,

một bóng người kéo nàng nhào xuống mặt đất.

“Mặc. . . Tu Nghiêu. . . . . .” Diệp Ly chần chờ kêu lên, đưa tay

nâng Mặc Tu Nghiêu ở sau lưng lên, trong nháy mắt cảm giác được ẩm ướt.

Mặc Tu Nghiêu vô lực ngã nhào ở bên cạnh nàng, nhàn nhạt cười nói: “Không có chuyện gì. . . . . .”

“Vương gia!” A Cẩn xông lại đỡ Mặc Tu Nghiêu dậy, sắc mặt Mặc Tu

Nghiêu trắng bệch cau mi lại, nói: “Ta không sao. Xem một chút còn có

người còn sống hay không.”

Diệp Ly ngồi dậy nhìn lại phía trước, ngực của người vừa mới bắn ra

ám tiễn bị dao găm của mình cắm vào đã ngã xuống đất khí tuyệt. Mà người kia. . . Đúng là người lúc trước bị mình đánh ngất xỉu không biết tỉnh

lại từ lúc nào. Không khỏi ở trong lòng cười khổ, rời đi chiến trường

quá lâu quả nhiên thì đã quên cái gì gọi là cảnh giác rồi? Nàng lại ở

nơi chém gϊếŧ này để lại không ít người sống. Không. . . Trên thực tế

trừ người cuối cùng này thì nàng không hề gϊếŧ một người nào. Nếu như

những người này đều không biết lúc nào tỉnh lại. . . Không khỏi rùng

mình một cái.

Một bàn tay to lớn ấm áp phủ lên tay nàng, Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng cười nhạt nói: “A Ly! Ta không sao.”

Diệp Ly khẽ cắn đôi môi, oán hận nói: “Bị thương mà còn nói không có việc gì? Như thế nào mới coi là có việc.” Để cho A Cẩn vịn Mặc Tu

Nghiêu, Diệp Ly đứng dậy thu hồi dao găm của mình lau khô sạch sẽ, sau

đó xé quần áo phía sau lưng hắn xem xét một chút máu chảy ra màu sắc

bình thường, chắc trên tên không có bôi độc, mới thở phào nhẹ nhõm một

chút. Chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu thấp giọng nói: “Không chết được cho nên

không có chuyện gì.”

Diệp Ly cắn răng, phất tay để cho A Cẩn cùng những người bên cạnh

chuẩn bị trở về Vô Nguyệt am, không cần nàng phân phó đã sớm có {ám vệ}

phi thân rời đi chắc là mời đại phu đi.

Trở lại Vô Nguyệt am, quả nhiên như Mặc Tu Nghiêu nói trong Vô Nguyệt am cũng không bị thích khách quấy rầy. Ôn thị nhận được tin tức đã sớm ở cửa chờ bọn họ, thấy đoàn người trở lại vội vàng tiến lên đón đưa bọn

họ dẫn tới trong phòng khách đã chuẩn bị xong. Vết thương của Mặc Tu

Nghiêu, tuy bây giờ nhìn không quá nghiêm trọng nhưng Diệp Ly mới vừa

rồi đã đã kiểm tra ám tiễn này của thích khách toàn bộ đều có móc câu,

chờ lát nữa lúc lấy tên ra có thể tưởng tượng đến máu tươi đầm đìa như

thế nào. Lo lắng dọa đến Ôn thị, Diệp Ly liền mời Ôn thị về phòng nghỉ

ngơi trước. Ôn thị nhìn nàng một chút rồi mang theo vẻ mặt không yên tâm đi ra cửa chuẩn bị thức ăn vì nàng.

Mặc Tu Nghiêu ngồi ở trên giường, bởi vì sau lưng bị đả thương thỉnh

thoảng cau mày. Diệp Ly lo lắng hỏi: “Rất khó chịu? Đại phu rất nhanh

sẽ tới.” Mặc Tu Nghiêu cười khổ, nói: “Đại phu tới cũng chỉ là lấy tên

ra mà thôi, trực tiếp để cho A Cẩn đến đây đi. Chắc hắn còn làm lưu loát hơn đại phu một chút.” Diệp Ly cau mày, nghiêng đầu nhìn A Cẩn, “Hắn có thể lấy tên ra không? Ám tiễn này mang theo móc câu.” Nếu như là một

loại tên khác, vừa rồi không có đâm đến nơi yếu hại thì trực tiếp rút ra là được. Nhưng tên này mang theo móc câu nhổ ra vô cùng khó khăn, nếu

mạnh mẽ rút ra chỉ sợ phải xé rách một khối thịt lớn phía dưới. Vẻ mặt A Cẩn nghiêm túc lắc đầu.

Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ, “Nếu như trực tiếp bắn thủng thì đã bớt việc.”

Diệp Ly mắt lạnh nhìn hắn, không nhịn được giễu cợt nói: “Nếu như đi xuống lệch hai tấc nữa bắn thủng thì thật bớt việc rồi.”

“A Ly. . . Nàng đang tức giận?” Mặc Tu Nghiêu thở dài, ánh mắt ôn

hòa nhìn nàng phảng phất như người phía sau lưng còn cắm một mũi tên

không phải là hắn vậy.

“Ta! . . . . . .” Diệp Ly có chút ảo não cúi đầu, một hồi lâu mới

bình tĩnh trở lại nói: “Xin lỗi, ta đang tức giận chính mình.” Nếu như

không phải nàng khinh thường khinh địch, nếu như không phải là nàng nghĩ chuyện nghĩ đến xuất thần thì Mặc Tu Nghiêu sẽ không bị thương. Nhiều

năm cuộc sống an nhàn như vậy làm cho tính cảnh giác của mình lại đã

thụt lùi đến mức như thế này, nếu ở trên chiến trường lúc trước, đã sớm

đủ Diệp Ly nàng chết trên mười bảy mười tám lần.

Đại phu quả nhiên tới rất nhanh, bởi vì hắn bị người xách cổ áo. Vị

đại phu này cũng có mấy phần can đảm bị xách lên chạy nhanh suốt dọc

đường đi lại còn có thể mặt không đổi sắc tiến lên xem xét thương thế

của Mặc Tu Nghiêu. Xem xong vết thương rồi, đại phu lại nhìn ám tiễn

Diệp Ly mang về tới một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Hoặc là lão phu dùng dao găm mở ra vết thương lấy tên ra, hoặc là. . . đâm vào bên trong một chút từ trước ngực lấy ra. Mấy vị nhìn xem . . . . . ?”

“Đằng sau đi.”

“Từ phía trước lấy ra.”

Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cùng nói, nói xong không khỏi nhìn đối

phương một cái. Diệp Ly như không có chuyện gì xảy ra đem ánh mắt dời

đi, hỏi: “Đại phu, ngươi cảm thấy thế nào?” Đại phu thỏa mãn gật đầu,

nói: “Hai vị lựa chọn rất sáng suốt, lấy tên như vậy nhìn như rất đau,

nhưng cũng chỉ đau thoáng cái thôi, dùng dao găm từ từ mở ra thịt kia

cũng là phải từ từ cắt, hơn nữa cũng rất chậm.”

” Hình như Đại phu rất am hiểu loại trúng tên này?” Diệp Ly vừa vịn

Mặc Tu Nghiêu vừa nhìn thuần thục mà làm chuẩn bị hỏi đại phu.

Đại phu cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Lão phu từ trước giờ là quân y.”

Thì ra là như vậy.

Nhìn đại phu xử lý sạch sẽ đuôi tên, sau đó không chút lưu tình cầm

chặt một đoạn phía trước đuôi tên. Thân thể của Mặc Tu Nghiêu trong nháy mắt căng thẳng, một cái tay cầm cánh tay của Diệp Ly thật chặt. Diệp Ly không nói một lời đỡ hắn, nhìn đại phu đem một cái dây lưng bền chắc

trùm lấy đầu mũi tên mang theo móc câu đã lộ ra dùng sức kéo ra bên

ngoài. Một đường máu bắn ra tung tóe, ám tiễn bị cắt lập tức rời khỏi

ngực của Mặc Tu Nghiêu. Đại phu nhận lấy rượu mạnh bên cạnh đưa tới để

rửa vết thương sau đó lấy thuốc thượng hạng thủ pháp thuần thục dùng vải trắng băng bó lại. Mới ngẩng đầu xoa xoa mồ hôi hột trên trán nói:

“Được rồi, không có thương tổn yếu hại cũng không còn thương tổn được

xương. Mỗi ngày đổi lại một lần, phải bồi dưỡng thật tốt là được.”

Diệp Ly nhìn nước trong chậu nước bên cạnh đã nhuộm thành màu đỏ, còn có một đống băng gạc dính máu trên mặt đất hỏi: “Cần ăn cái gì? Các

loại bổ máu gì?”

Đại phu khinh thường bĩu môi nói: “Vương gia còn trẻ, thân thể không kém chỉ cần điều dưỡng là tốt rồi. Nếu Vương Phi thật sự lo lắng thì có thể hầm cách thủy canh gì đó , canh đương quy bổ huyết, canh táo đỏ và

vân vân cũng có thể.” Nhìn đại phu lưu lại mấy tờ thuốc có tác dụng bên

ngoài liền ôm cái hòm thuốc của mình nghênh ngang rời đi, trong lòng

Diệp Ly hơi túng quẫn, sao nàng cảm thấy mấy cái canh đại phu nói ấy

đều để cho nữ nhân uống?”Vị đại phu này. . . Rất có cá tính.”

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Đó là đại phu chuyên dụng trong phủ chúng ta. Trước kia là quân y của Hắc Vân kỵ.”

Mặc Tu Nghiêu bị thương, Ôn thị giữ hai người ở lại trong Vô Nguyệt

am tu dưỡng nghỉ ngơi khá hơn một chút nữa rồi trở lại kinh thành. Lại

bị Mặc Tu Nghiêu cự tuyệt, Diệp Ly cũng không có phản đối. Nếu những sát thủ kia dám ở gần kinh thành minh mục trương đảm*(trắng trợn, táo bạo, chẳng kiêng nể gì) ám sát Mặc Tu Nghiêu, khẳng định cũng sẽ không thất bại một lần liền buông tha cho. Nếu như Ôn thị đã quyết định không để ý tới thế sự, bọn họ ở

chỗ này chỉ có thể mang đến nguy hiểm không đáng có cho nàng. Đợi đến ám vệ của Định Vương Phủ chạy tới, Mặc Tu Nghiêu để lại một phần {ám vệ}

để bảo vệ Ôn thị, liền dẫn theo Diệp Ly trở lại kinh thành.

Định quốc Vương gia ở phụ cận kinh thành bị trọng thương chuyện này

đương nhiên không phải là chuyện nhỏ, hình như Mặc Tu Nghiêu sai người

phong bế tin tức kia, sau khi bọn họ trở lại kinh thành đám quyền quý

trong kinh thành bọn họ cũng không biết chuyện Mặc Tu Nghiêu bị thương.

Dù sao Mặc Tu Nghiêu cũng không cần giống như người bình thường mỗi ngày đều phải vào triều, trong lúc rảnh rỗi ở trong nhà dưỡng thương. Chẳng

qua có một việc để cho hai người có chút bất đắc dĩ, vừa mới trở lại

trong phủ, Tôn ma ma liền lấy lí do Vương gia bị thương cần người theo

sát bên cạnh chăm sóc, trực tiếp làm cho người ta đưa Mặc Tu Nghiêu vào

trong viện của Diệp Ly. Lâm ma ma và Ngụy ma ma cùng với Mặc tổng quản

đương nhiên là vui mừng ra mặt, hưng phấn chỉ huy hạ nhân chuyển đồ của

Mặc Tu Nghiêu vào tân phòng. Bộ dáng cao hứng bừng bừng kia hồn nhiên

giống như đã quên mất chuyện chủ tử nhà mình mới bị đâm trọng

thương. Bởi vì trong phủ trên dưới đồng lòng cùng nhau cố gắng,

Diệp Ly chỉ đành phải chịu mỗi ngày làm nhiệm vụ thay thuốc cho Mặc Tu

Nghiêu. Cho dù Diệp Ly đã từng là quân nhân vào sinh ra tử, nhưng nhìn

đến những vết thương trên người của Mặc Tu Nghiêu vẫn cảm thấy nhìn thấy mà giật mình như cũ. Vết đao chằng chịt trước ngực và sau lưng, còn có

một số vết thương kiếm thương linh tinh nữa làm cho người ta rất khó đem thân thể này và hình tượng bề ngoài công tử ôn văn của Mặc Tu Nghiêu

hình dung tại một chỗ. Cuối cùng Diệp Ly hơi hiểu được câu nói kia của

Mặc Tu Nghiêu “Không chết được cho nên không có chuyện gì” là có ý gì

rồi. Bị đả thương quá nặng như vậy mà vẫn có thể sống tất nhiên là tìm

được đường sống trong chỗ chết mà không có bất kì người bình thường nào

có thể tưởng tượng được. Mỗi lần lúc bôi thuốc chứng kiến nam nhân này

trước mặt bình tĩnh mỉm cười với mình, trong lòng Diệp Ly luôn là không nhịn được mà mơ hồ co rút đau đớn. Nhưng nàng cũng không phải là người

thích quấn quýt , rất nhanh quy kết tâm tình khác thường như vậy là Mặc

Tu Nghiêu vì mình mới bị thương, hơn nữa rất nhanh vùi đầu vào quá trình đền bù và sửa chữa.

Trước đó Diệp Ly cự tuyệt chuyện Mặc Tu Nghiêu vì nàng mời một sư phụ cao minh về kiếm thuật, mà mỗi ngày ngoại trừ thời gian trừ xử lý những sự vụ trong phủ cùng với chiếu cố Mặc Tu Nghiêu thì đều vùi đầu vào

trên luyện võ trường bí ẩn ở trong phủ. Vô cùng có mục tiêu nhắm vào rèn luyện lực lượng cùng với tốc độ của mình. Đồng thời bao gồm cả nội công nào đó Mặc Tu Nghiêu đề cử, nhưng Diệp Ly biết, nội công loại chuyện

này căn bản là không phải là có thể một lần là xong, về phần lời đồn đãi cái gọi là nội công luyện đến trình độ mạnh nhất có thể khai sơn phá

thạch …, Diệp Ly không giải thích được: tại sao nàng phải dùng tay của

mình khai sơn phá thạch? Nếu như có thể khôi phục tới thời kì đỉnh

phong, không có nội lực thì một quyền của nàng cũng có thể cắt đứt xương của một người. Để cho Diệp Ly thỏa mãn là tiềm lực của thân thể này vô

cùng cao. Dùng lời nói của Mặc Tu Nghiêu, cũng có thể coi là một nhân

tài luyện võ. Cho nên, Diệp Ly dành hơn phân nửa thời gian của mỗi ngày

tốn tại trên luyện võ trường. Vốn là luyện võ trường trong phủ bị nàng

sửa lại không ít. Dứt khoát nơi này chỉ có nàng và Mặc Tu Nghiêu dùng

đến, Mặc Tu Nghiêu cũng không đi quản nàng thay đổi làm sao, luyện tập

thế nào. Chẳng qua thỉnh thoảng không có chuyện gì sẽ tới luyện võ

trường quan sát nàng huấn luyện. Nhưng ngược lại A Cẩn kể từ khi đã từng gặp thân thủ của Diệp Ly đối địch thì nhớ mãi không quên. Mỗi lần đi

theo bên cạnh Mặc Tu Nghiêu đều chớp chớp mắt nhìn Diệp Ly, Thanh Sương

và Thanh Loan đi theo Diệp Ly cùng nhau luyện, chỉ còn thiếu không có

cầu xin Vương Phi thu hắn làm đồ đệ thôi.

Mặc Tu Nghiêu cũng là xuất thân từ quân đội, bắt đầu quả thật không

nhìn ra huấn luyện của Diệp Ly có bao nhiêu tác dụng, nhưng thêm một

chút thời gian dĩ nhiên là có thể nhìn ra cách thức. Thấy A Cẩn tội

nghiệp thỉnh thoảng nhìn qua bộ dáng của ba thân ảnh yểu điệu trong

luyện võ trường, Mặc Tu Nghiêu cũng không khỏi mở miệng giúp hắn. Diệp

Ly nghe xong rồi cười nói: “Ta hiện tại chỉ khôi phục tính huấn luyện,

quan trọng là … Rèn luyện lực lượng cùng với tốc độ còn có rèn luyện sức chịu đựng, cũng không còn bí quyết gì. Chẳng qua A Cẩn mỗi ngày đều đi theo bên cạnh ngươi thì không có nhiều thời gian như vậy thôi.” Ba chữ

khôi phục tính để cho Mặc Tu Nghiêu khẽ nhướng mày, cười nhạt nói: “A Ly cảm thấy huấn luyện như thế, sau này có thể đối kháng với võ công cao

thủ?”

Diệp Ly bất đắc dĩ nhún vai, nhận lấy khăn mặt mà Mặc Tu Nghiêu đưa

tới lau mồ hôi nói: “Mỗi cái đều có dài có ngắn. Biện pháp này của ta

quan trọng là … Tốn thời gian ngắn, hơn nữa yêu cầu đối với tư chất và

ngộ tính của người tập luyện cũng không cao như vậy. Mượn nội công tâm

pháp ngươi đưa cho ta mà nói, dưới tình huống không có tư chất cùng ngộ

tính, cho dù ta một ngày luyện mười canh giờ, phải tốn bao nhiêu thời

gian mới có thể có kết quả rõ ràng?”

Mặc Tu Nghiêu như có điều suy nghĩ, Diệp Ly cười híp mắt nhìn hắn

nói: “Huấn luyện của ta, mặc dù luyện không ra võ lâm cao thủ võ nghệ

cao cường, nhưng nhiều nhất một năm thì có thể làm cho thân thể một

người cường tráng đạt tới trạng thái cao nhất, nếu như huấn luyện các

hạng kĩ năng có mục đích nữa. . . Võ lâm cao thủ cũng chỉ có một mạng .” Mặc Tu Nghiêu hiểu, người có thân thể tốt rất nhiều, nhưng võ lâm cao

thủ lại cũng không nhiều. Cho nên cũng không phải là mỗi một người có

thân thể tốt cũng có thể trở thành cao thủ, mà Diệp Ly hiển nhiên tính

toán lối tắt khác, vượt qua võ học nội công dùng một loại lực lượng nào

đó dường như làm cho người ta biến thành cường giả.

“A Ly có ý nghĩ rất đặc biệt. Ta mong đợi kết quả của A Ly.” Mặc Tu Nghiêu cười nói.

“Đa tạ.” Diệp Ly cười nói. Nàng cũng không thèm để ý hướng Mặc Tu

Nghiêu tiết lộ một ít thứ, bởi vì cũng chỉ có Mặc Tu Nghiêu mới có thể

vì nàng cung cấp đồ nàng phải cần. Cả trong phủ, chỉ có hai người bất mãn với việc Diệp Ly si

mê võ công là Lâm ma ma và Ngụy ma ma rồi. Hiển nhiên hai vị ma ma nghĩ

thế nào cũng không thông vốn là tiểu thư văn nhã uyển ước tại sao sau

khi gả vào Định Quốc vương phủ thì trở lên thích múa đao động thương như vậy. Thậm chí quanh co lòng vòng tìm cách khuyên Diệp Ly là cô gái hẳn là lấy lịch sự nhã nhặn làm chủ, quá mức cường hãn sẽ làm Vương gia

không thích …. Lải nhải làm cho Diệp Ly vừa nhìn nghe thấy tiếng của hai vị ma ma đã nghĩ quay vòng ra phía sau chạy. Mặc Tu Nghiêu đối với cái

này cũng chỉ là một bộ dáng chế giễu, cũng không mở miệng nói gì tùy ý

Diệp Ly bị hai vị ma ma oanh tạc mệt nhọc.

“Vương gia, Vương Phi. Lê Vương Phủ đưa thiệp tới.” Mặc tổng quản tự

mình đưa lên một phong thiệp mừng đỏ thẫm vẽ long phượng trình tường,

Diệp Ly đưa tay nhận lấy nhướng mày nói: “Lê Vương nghênh đón công chúa

Lăng Vân làm phi?”

Mặc tổng quản cũng biết hiện tại Lê Vương phi là muội muội ruột của

Vương phi nhà mình, mở miệng giải thích: “Lê Vương phủ ở dưới thiệp nói

là cưới công chúa Lăng Vân làm Bình phi.”

Mấy ngày nay bởi vì Mặc Tu Nghiêu bị thương còn có Diệp Ly cũng bận

rộn chuyện của mình, cũng không có đi chú ý chuyện không liên quan đến

hắn và mình. Diệp Ly suýt nữa quên mất hôn sự của công chúa Lăng Vân và

công chúa Tê Hà, có chút ngạc nhiên hỏi: “Như vậy. . . công chúa Tê Hà

vào cung thật sao?” Mặc tổng quản bẩm: ” trước mắt công chúa Tê Hà còn

cư ngụ ở quý phủ của trưởng công chúa Chiêu Dương, hình như ý của hoàng

thượng và Thái hậu là thời điểm tháng tám lại chọn cái ngày thật tốt

nghênh công chúa Tê Hà vào cung. Nhưng phong hào đã rơi xuống, hoàng

thượng đã sắc phong công chúa Tê Hà làm Hà phi. Bên công chúa Lăng Vân

bởi vì thế tử Trấn Nam Vương sắp sửa lên đường chạy về Tây Lăng, cho nên hôn sự sẽ làm được nhanh chóng một chút.” Mặc tổng quản nói không sai,

mặc dù nói công chúa Lăng Vân là Bình phi, nhưng rốt cuộc Bình phi không giống với Đích phi, tự nhiên không cần giống như Đích phi cũng tốn hao

nhiều chuyện đi chuẩn bị như vậy.

“Tiệc cưới định vào lúc nào?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.

“Ba ngày sau.”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu, nói: “Biết rồi, tổng quản đi thay Bổn vương và Vương Phi chuẩn bị một phần hạ lễ đi.”

Mặc tổng quản có chút chần chờ nói: ” Vương gia định đi tham gia hôn lễ sao?” Vương gia mới vừa bị đâm, phải ra khỏi cửa tham gia hôn lễ

luôn làm cho người ta có chút bận tâm. Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cười nói: “Cũng không thể vì chút chuyện nhỏ này mà không ra cửa? Đi chuẩn bị

đi.”

“Vâng” Mặc tổng quản thật nhanh lên tiếng rời đi. Ông không chỉ có

muốn chuẩn bị hạ lễ cho Lê Vương, còn phải cẩn thận an bài thị vệ và ám

vệ bên cạnhVương gia Vương Phi, nhất định phải bảo đảm không có sơ hở

nào.

Nhìn Mặc tổng quản vội vã đi, Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, nhìn Mặc

Tu Nghiêu nói: “Không biết tại sao, ta cuối cùng cảm thấy rất nhanh sẽ

không còn cuộc sống thanh nhàn nữa?” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, hỏi:

“Nàng thích cuộc sống thanh nhàn?” Diệp Ly gật đầu, “Tốt nhất là bình

tĩnh an bình, suôn sẻ đến già, sau đó không có một chút tiếc nuối nằm ở

trên giường sống thọ và chết tại nhà.”

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Đã như vậy vì sao còn muốn tập võ?” Mặc Tu

Nghiêu từ đầu đến cuối đều cảm thấy Diệp Ly là một người rất mâu thuẫn,

mặc dù nàng biểu hiện văn nhã nhã nhặn lịch sự giống như một tiểu thư

khuê các, nhưng ấn tượng đầu tiên nàng mang cho hắn lại không giống với

những tiểu thư khuê các bình thường khác. Có lúc thậm chí nàng càng

giống con gái của tướng quân hơn Mộ Dung Đình. Thỉnh thoảng hai đầu

lông mày hiện lên nhuệ khí lại càng không phải là một cô gái bình thường có thể biểu hiện ra .

Diệp Ly thở dài, “Ngươi coi như ta thích sống yên ổn nghĩ đến ngày

gian nguy đi.” Cho dù tự nói với mình phải sống một cuộc sống bình

thường như một tiểu thư khuê các như thế nào, nhưng trong lòng Diệp Ly

rõ ràng để cho nàng giống như Ôn thị hoàn toàn giao cuộc sống của mình

cho người khác nắm trong tay thì nàng không thể làm được . Nàng có thể

nhượng bộ phụ thân đãi ngộ khác biệt, có thể nhượng bộ hết thảy nhiều

quy củ hạn chế mà nàng không có thói quen, thậm chí có thể nhượng bộ

đối với hôn nhân của mình. Nhưng nàng vĩnh viễn không thể nào nhượng bộ

bản chất thật của mình. Nàng không thể nào làm cho mình thật trở thành

một nữ tử yếu đuối cái gì cũng không biết mọi chuyện đều phải dựa vào

người khác thậm chí ngay cả năng lực tự vệ cũng không có. Rất nhiều thứ

nàng chuẩn bị có lẽ nàng cả đời cũng không dùng đến, nhưng nàng tình

nguyện đặt chúng ở nơi nào đó cũng không muốn có một ngày lúc mình phải

cần mới phát hiện mình không có.

” A Ly không thích những việc vặt phía ngoài kia có thể không cần đi

để ý tới.” Mặc Tu Nghiêu nói: “Phía dưới thì sẽ có người chuẩn bị tốt

những thứ kia, huống chi. . . Định Quốc vương phủ cũng không cần quá

nhiều nhân tình lui tới.”

Diệp Ly hiểu rõ, Định Quốc vương phủ yên lặng nhiều năm như vậy vừa

lúc hợp với tâm ý của vị trong cung kia. Những năm gần đây từ từ chèn ép uy vọng Định Quốc vương phủ của Đại Sở, nếu như hiện tại nàng – Định

quốc vương phi mới nhậm chức này quá mức sinh động ngược lại mới có thể

để cho hoàng đế kiêng kỵ. Nghĩ đến đây, trong đầu Diệp Ly đột nhiên linh quang chợt lóe, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn hướng Mặc Tu Nghiêu nói: ” Rốt

cuộc tại sao Nam chiếu và Tây Lăng đột nhiên liên hôn cùng với Đại Sở?”

Lý do lúc trước cùng Lăng Vân công chúa nói chẳng qua là lừa gạt trẻ con mà thôi, Tây Lăng và Đại Sở giống như ông trời chú định đã sớm là kẻ

địch, Tây Lăng bị tai họa, Đại Sở không nhân cơ hội cháy nhà hôi của

cũng không tệ rồi, làm sao chỉ một công chúa hòa thân có thể giải quyết

được? Ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu lóe lên, thản nhiên nói: ” Chẳng

qua Nam chiếu là thuận tiện, chân chính muốn cùng Đại Sở liên hôn chính

là Tây Lăng.”

Diệp Ly rủ mắt xuống, chỉ cảm thấy suy nghĩ trong đầu xoay chuyển

thật nhanh nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể nắm bắt được

manh mối nào. Qua thật lâu mới ngẩng đầu hỏi: “Nếu như Đại Sở phát sinh

chiến tranh lần nữa, Định Quốc vương phủ sẽ như thế nào ?”

Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, đáy mắt xẹt qua một tia bi ai không dễ phát

hiện, hồi lâu mới trầm giọng nói: “Định Quốc vương phủ vô năng lại không có khả năng có đủ người để xuất chiến, không quá năm năm nữa thì chắc

chắn uy danh trăm năm của Định quốc vương phủ bị chôn vùi.” Dân chúng

luôn mau quên, cho dù Định Quốc vương phủ từng thủ hộ Đại Sở trên trăm

năm, cho dù ở trong mắt Đại Sở thì bọn họ tồn tại giống như một chiến

thần, nhưng một khi bộc phát chiến tranh một lần nữa, mà thời điểm Định

Quốc vương phủ không thể ra sức thì bọn họ cũng sẽ không nhớ được vinh

quang lúc trước của bọn hắn mà chỉ biết nhớ kỹ sự bất lực của bọn hắn.

Song. . . Định Quốc vương phủ lại không thể đi trách tội bọn họ, bởi vì

bọn họ cũng không sai.

“Bắc Nhung. . . . . .” Trong thư phòng, yên lặng hồi lâu mới nghe

được giọng nói sâu kín của Diệp Ly vang lên. Nhìn mặt Mặc Tu Nghiêu

không chút thay đổi thấp giọng thở dài, thiên hạ thái bình mọi người an

an ổn ổn sống không tốt sao? Tại sao muốn vì một chút lý do hoàn toàn

không tất yếu kéo dân chúng vào trong chiến hỏa vô tình. Diệp Ly cảm

giác mình vĩnh viễn không cách nào hiểu được ý nghĩ của những thượng vị

giả.

Diệp Ly đột nhiên cảm thấy người nam nhân này rất đáng thương, chắc

hắn cũng hăng hái chỉ điểm giang sơn cả đời phong lưu như tổ tiên của

hắn. Nhưng lại chỉ có thể ở thời điểm huynh trưởng đột ngột qua đời dùng tuổi đời còn trẻ ngăn cơn sóng dữ. Ngay từ lúc mười tám tuổi hắn cũng

đã bỏ ra hết thảy hắn có thể giao ra, chỉ vì để giữ được uy danh của

Định Quốc vương phủ trăm năm không ngã. Sau khi mất đi thân thể khỏe

mạnh kiện toàn, hắn còn phải chú ý cẩn thận đối mặt với những theo dõi

cùng tính toán đến từ khắp, còn có đột kích ám sát không biết khi nào

kia. Thông minh như hắn, có lẽ cũng sớm đã thấy rõ tương lai của Định

Quốc vương phủ , chẳng qua là hắn không chịu, cũng không thể nhận thua

mà thôi.

“Có thể. . . Lui sao?” Diệp Ly hỏi, nhưng lời vừa mới nói ra miệng

nàng lại tự ảo não mình ngây thơ. Xưa nay người công cao chấn chủ, có

mấy người có thể toàn thân trở lui ?

Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Mặc Tu Nghiêu có thể lui, tám mươi vạn Mặc gia quân, năm vạn Hắc Vân kỵ lui nơi nào?”

Diệp Ly im lặng. Người Mặc gia, thông minh như Nhϊếp chính vương Mặc

Lưu Danh lúc trước, thậm chí chủ nhân Mặc gia mấy đời trước đây bọn họ

sẽ không đần so với mình. Chủ tử của Định Quốc vương phủ không nhiều lắm cố nhiên có thể đi, trời đất bao la đi đâu không được? Nhưng vài chục

vạn quân đội tận trung với Mặc gia tận trung với Định Quốc vương phủ

cũng không thể dễ dàng đi như vậy được. Thời điểm Đại Sở khó khăn cần

bọn họ, đợi đến thời điểm giang sơn bình định bọn họ từng người cũng

thành cái đinh trong mắt đâm trong thịt của đế vương. Một khi chủ nhân

của Định Quốc vương phủ rời đi, kết cục tốt nhất mà bọn họ phải đối mặt là bị chia rẽ, bị đàn áp, mà kết cục bết bát hơn căn bản không có người dám suy nghĩ. Vài chục vạn quân đội, ở trong mắt đế vương có đôi khi có lẽ còn không bằng một con cờ nắm được trong tay.

“Nếu như Bắc nhung thật châm lại chiến hỏa, ngươi định như thế nào?” Diệp Ly hỏi.

Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Lãnh binh xuất chinh. A Ly!

Đến lúc đó ta sẽ đưa nàng đi Vân Châu. Có Thanh Vân tiên sinh ở đó không người nào dám làm gì nàng, nếu như ta. . . thì Hoàng gia càng sẽ không

động tới nàng.”

Diệp Ly cau mày, đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường, bọn họ đang

thảo luận chuyện Mặc Cảnh Lê cưới bình phi, tại sao đột nhiên lại chạy

đến trên chuyện này rồi? Rõ ràng. . . Rõ ràng là chuyện ngay cả bóng

dáng cũng chưa thấy đâu. Nhưng là những bất an mơ hồ từ đáy lòng kia lại nói cho nàng biết chuyện vừa mới nói cũng không phải là nhất thời thần

kinh mới nghĩ ra, cho dù nàng thần kinh thì Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không

giống nàng .

Quay mặt đi không để ý tới lời nói của Mặc Tu Nghiêu…, Diệp Ly như

không có chuyện gì xảy ra chuyển đề tài, “Lê Vương muốn kết hôn Bình phi rồi, chắc ta phải trở về Diệp gia một chuyến có phải hay không? Không cần Diệp Ly suy nghĩ, vẫn chưa tới buổi trưa thì quản sự tới bẩm

báo Diệp gia lão phu nhân mời Vương Phi trở về Diệp gia một chuyến, có

việc thương lượng.

Trở lại Diệp phủ Diệp Ly trực tiếp được mời vào tiểu viện của Diệp

lão phu nhân, vừa bước vào Vinh Nhạc đường nhìn qua chính là Diệp Oánh

đã khóc đến hai mắt sưng đỏ cùng với Vương thị phẫn nộ thét chói tai.

Diệp lão phu nhân và Diệp Thượng Thư giống như trước ngồi thần sắc âm

trầm, Diệp Ly bĩu môi hơi hiểu đây là đang làm cái gì, “Tổ mẫu, phụ

thân.”

“Ly nhi. . . . . .” Diệp lão phu nhân thấy Diệp Ly đi vào thì ánh mắt sáng lên, vội vàng để cho Diệp Ly tiến lên. Khóe miệng Diệp Ly khẽ run rẩy, trong lòng im lặng. Lão thái thái sẽ không phải cho rằng nàng có

thể quản được chuyện Hoàng Thượng chỉ hôn này đi? Nàng một Định Vương

phi đừng nói Lê Vương muốn kết hôn một công chúa, chính là muốn nạp một

cái tiểu thϊếp thì nàng cũng không quản được, “Ly nhi! Cháu đã trở về

rồi, cháu nhìn muội muội cháu một chút. . . Oánh nhi thật là mệnh khổ a. . . . . .”

Diệp Ly đi ra phía trước, nhìn thoáng qua Diệp Oánh đang buồn bã khóc nằm ở trong lòng Vương thị, ở dưới tay của Diệp lão phu nhân ngồi xuống nói: “Tứ muội làm sao?”

Diệp lão phu nhân lo lắng nói: “Oánh nhi lúc này mới xuất giá không

tới một tháng mà Lê Vương đã muốn cưới Bình phi, điều này làm cho mặt

mũi của Thượng Thư phủ chúng ta đặt ở chỗ nào, để muội muội cháu sau này sống thế nào?”

Diệp Ly gật đầu nói: “Mới vừa rồi Vương gia chúng ta cũng nhận được

thiệp của Lê Vương phủ rồi, lúc này Tứ muội không có ở trong Vương phủ

chủ trì sự việc, chạy về đây làm cái gì?” Vương thị trừng tròng mắt,

phẫn hận nói: “Ngươi nói cái gì? ! Oánh nhi đã thành như vậy ngươi còn

trách nó về nhà ? Diệp Ly có phải là người hay không a? Lão gia, ngươi

xem. . . .”

“Câm miệng!” Diệp lão phu nhân liếc qua Vương thị một cái nổi giận

nói, “Ly nhi nói không sai, mới vừa rồi ta đây lão bà tử nói với các con hồi lâu, con coi như gió thoảng bên tai hả? Lê Vương phủ hiện tại đang

tổ chức hôn sự, Oánh nhi là chính phi không ra mặt làm chủ thì con để

cho người khác thấy thế nào?” Vương thị bất mãn nói: “Là Lê Vương có

lỗi với Oánh nhi còn muốn Oánh nhi tổ chức hôn sự cho? Này có còn thiên

lý hay không?” Diệp lão phu nhân cười lạnh một tiếng nói: “Hoàng thượng

nói chính là Thiên ý, tứ hôn đêm đó con cũng ở đó, lúc ấy làm sao con

không ra kháng chỉ một chút? Ít ở bên cạnh Oánh nhi ra những chủ ý ngu

ngốc đi.”

Trong đầu Diệp Ly còn đang xoay chuyển nội dung cuộc nói chuyện buổi

sáng cùng với Mặc Tu Nghiêu, lúc này nào có tâm tình nghe các nàng nói

những thứ này? Nhẫn nại khuyên Diệp Oánh mấy câu, nhưng Diệp Oánh lại

cũng không lĩnh tình. Nén nước mắt ôm Vương thị khóc, “Ô ô. . . Phụ

thân, đều tại các người, ban đầu tại sao muốn để con gả cho Lê Vương. . . Nếu không phải như vậy, làm sao nữ nhi sẽ bị ủy khuất hôm nay. . .

Này vốn nên nàng ta. . . . . .”

“Oánh nhi!” Diệp Thượng Thư nhẫn nại gầm nhẹ một tiếng, sắc mặt tối

tăm nhìn chằm chằm Diệp Oánh. Chưa bao giờ có sắc mặt âm trầm để cho

Diệp Oánh không khỏi hướng trong ngực Vương thị né tránh, ủy khuất nức

nở. Diệp Ly không nói gì rũ mắt xuống, không để lại dấu vết che lại ba

động trong mắt, thì ra là Diệp Oánh và Mặc Cảnh Lê cấu kết lại ban đầu

cũng không phải ý của chính Diệp Oánh sao? Kia. . . Cha nàng làm cho một nữ nhi của mình đi thông đồng với vị hôn phu của một nữ nhi khác của

mình là có ý gì?

“Tốt lắm, chuyện cũng đã như vậy nói những thứ này có ích lợi gì?”

Diệp Thượng Thư không nhịn được phất tay một cái, nhìn về phía Diệp Ly

nói: “Ly nhi, con thấy thế nào?”

Diệp Ly che dấu nghi vấn trong lòng, ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói:

“Hoàng Mệnh khó cãi, huống chi liên quan đến bang giao hai nước chuyện

này chỉ sợ không có chỗ nào thương lượng rồi.”

Diệp Thượng Thư cau mày nói: “Chẳng lẽ cứ để như vậy ? Nếu là thân

phận thấp kém cũng là thôi, đây chính là công chúa của nước Tây Lăng.”

Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: “Chính là bởi vì nàng ta là công chúa Tây Lăng mới không cần lo lắng, không phải sao? Phụ thân.”

Diệp Thượng Thư trầm tư chốc lát chân mày liền dần dần giãn ra, nói:

“Không sai, Người thừa kế tương lai của Lê Vương tuyệt đối không thể có

huyết mạch của hoàng tộc Tây Lăng. Huống chi, ngày đó trong hoàng cung

công chúa Tây Lăng làm ra chuyện như vậy, chỉ sợ trong lòng Lê Vương

nhiều ít cũng có chút khúc mắc với nàng. Chỉ cần Oánh nhi có thể nắm giữ ở đại quyền trong phủ, căn bản không cần lo lắng một công chúa hòa

thân.”

“Tứ muội muốn đặt chân ở trong Vương phủ, chỉ sợ còn phải xuống tay từ chỗ Hiền Chiêu Thái phi.” Diệp Ly nhẹ giọng nói.

“Cái gì?” Diệp Oánh không nhịn được thét to: “Lão thái bà kia vẫn

nhìn ta không vừa mắt, ngươi còn muốn ta đi nịnh nọt bà ta? Bà ta một

mực nghĩ hết biện pháp hành hạ ta! Ta. . . . . .”

Diệp Ly nhíu mày, cắt đứt nàng nói: “Hiền Chiêu Thái phi là dì ruột

của Lê Vương, lại là muội muội của Thái hậu. Muội không muốn nịnh nọt bà ta nhưng còn rất nhiều người muốn. Hơn nữa, ta cũng không để cho muội

đi nịnh nọt bà ta, muội chỉ cần để cho bà ta tìm không ra chỗ sai, tốt

nhất là có thể làm cho bà ta cảm thấy muội là một Vương Phi làm cho bà

ta ưng ý.” Hiền Chiêu Thái phi ở thâm cung mấy chục năm, làm sao dễ dàng nịnh nọt như vậy. Chỉ sợ đến lúc đó vẽ hổ không thành lại thành chó, vỗ mông ngựa lại thành vỗ đùi ngựa.

Diệp Oánh oán hận nói: “Kể từ sau khi chúng ta thành hôn, bà ta vẫn

bới lông tìm vết ta. Chỉ cần là chuyện ta làm cái này không đúng, cái

kia cũng không đúng! Ta làm sao làm cho bà ta ưng ý?”

“Bà ta muốn làm phiền muội thì muội hãy chịu đựng, có rảnh rỗi thì

cùng tổ mẫu thỉnh giáo một chút làm thế nào để làm người vợ tốt. Muội là muội muội của Chiêu Nghi, nữ nhi của Thượng Thư phủ, chiếm danh tiếng

Đích Vương phi. Ưu thế của muội so với công chúa Lăng Vân một cái công

chúa từ một nước khác gả tới tốt hơn rất nhiều. Nếu như như vậy muội đều không làm được, vậy thì trực tiếp thu dọn đồ đạc trở về Thượng Thư phủ

đi. Cả phụ thân và phu nhân không ngần ngại nuôi muội cả đời.”

“Ngươi!” Diệp Oánh nhất thời quên mất ủy khuất buồn rầu, khuôn mặt

nhỏ nhắn tức đỏ bừng một đôi mắt nước bốc lên lửa giận nhìn chằm chằm

Diệp Ly. Diệp Ly chỉ ười lạnh một tiếng trào phúng lại: “Cũng đúng, nếu ta là muội thì sẽ không nhân lúc này đã sớm khóc chạy về tới Thượng Thư phủ rồi. Không. . . nếu ta là muội còn chưa cưới liền trực tiếp lấy một sợi dây thừng treo cổ là được .” Diệp Ly lười tranh cãi với nàng, bình

tĩnh để chén trà trong tay xuống liếc nàng một cái nói: “Có thời gian

phát giận với ta, còn không bằng về sớm một chút làm chuyện muội nên

làm.”

Diệp Oánh còn muốn cãi lại, Diệp lão phu nhân vỗ cái bàn nói: “Oánh

nhi, náo đủ chưa! Học Tam tỷ cháu cho tốt một chút, nhìn xem cháu bây

giờ ra cái gì?”

Diệp Oánh ngẩn người, nhớ tới chuyện của mình không khỏi bi thương

theo đó nức nở nghẹn ngào vừa khóc lên, vừa lau nước mắt vừa nói: “Cháu

có thể thành bộ dạng thế nào? Hiện tại cháu thành ra thế này là ai làm

hại? Hiện tại trong kinh thành không biết bao nhiêu người ở trong bóng

tối chê cười cháu , ô ô. . . tại sao Vương gia có thể đối với ta như

vậy. . . Ta có chỗ nào làm không tốt?”

Diệp lão phu nhân bị nàng khóc đến ót mơ hồ bị đau, phiền não nói:

“Đủ rồi, khóc có ích lợi gì? Cả ngày chỉ biết khóc, cháu đã thành thân

rồi còn tưởng rằng mình giống như thời điểm ở nhà chuyện gì đều theo

tính tình của cháu? Người đâu, phái người đi mời Lê Vương tới đón Tứ

tiểu thư trở về.”

“Tổ mẫu.”

Diệp Ly ngăn trở nàng nói: ” Nếu Tứ muội đã trở lại thì ở lại một lát không ngại. Chắc Lê Vương sẽ đích thân tới đây đón muội ấy. Chúng ta

hiện tại phái người đi mời Lê Vương ngược lại rơi xuống tiểu thừa.”

Diệp Thượng Thư tán thưởng nhìn Diệp Ly nói: “Mẫu thân, Ly nhi nói có lý.”

Diệp lão phu nhân đè ót thở dài nói: “Ta cũng là bị nó tức giận làm cho hồ đồ.”

“Lão phu nhân, lão gia, phu nhân, Lê Vương tới.” Ngoài cửa quản sự bẩm báo nói.