Dù ban đêm Tiêu Thừa làm bừa với A Ngọc, ban ngày vẫn đứng đắn.
Trên hắn còn có bốn huynh đệ nữa, đang đến thời điểm một mất một còn.
Thỉnh thoảng hắn cũng muốn dừng lại, cảm thấy ôm mỹ nhân hồ ly ngao du bốn bể cũng được.
Nhưng cái danh con trưởng của hoàng hậu đè nặng lên phía trên, ai cũng không để hắn sống dễ chịu.
Mỹ nhân bèn ôm lấy cổ hắn lặng lẽ ghé bên tai nói: “Chàng yên tâm đi.”
Y nói con rồng trong cung kia, từ khi chàng còn bé đến bây giờ vẫn thường ở trên cung điện của chàng.
Con rồng vàng kia Tiêu Thừa vẫn không nhìn thấy.
Ngoại trừ hồ ly ra thì tất cả mọi người trong cung không nhìn thấy.
Hình như con rồng vàng kia bị phong ấn trong hoàng cũng, chưa bao giờ bay lượn trên bâu trời. Đa số thời gian nó đều ở trong cung của Hoàng đế, cuộn tròn người treo trên xà nhà, thỉnh thoảng lại đi dạo trong các cung khác, đến mùa đông thì thích trốn ở hồ trong cung. Nó không thích kêu to, không thích động đậy, chỉ mở to đôi mắt lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ trong cung.
Hồ ly cảm thấy có lẽ con rồng ấy thích Tiêu Thừa.
“Nhưng cái này có quan hệ gì với lựa chọn của phụ hoàng?”
Tiêu Thừa hiểu sự an ủi của mỹ nhân, nhưng cũng không cho là đúng
Hai năm sau, đúng là trở thành Hoàng đế thật.
Hắn lại chuyển về trong cung, ở tại tẩm cung của phụ hoàng đã từng ở qua. Hắn ôm mỹ nhân đến long sàng, chợt nhớ tới con rồng kia.
“Nó ở đây hả?”
Mỹ nhân lúc nãy bị Tiêu Thừa “trêu đùa” một phen trên giường nhỏ, đang hận không thể khép lại hai chân đang nhũn ra, có điều huyệt sau lại không biết thẹn chảy ra da^ʍ thuỷ.
Nghe vậy đỏ mặt lắc đầu một cái.
Lúc này Tiêu Thừa mới yên lòng, ôm mỹ nhân lên, đặt lên giường.
“Nếu nó ở đây, em nhất định phải nói.”
“Vì, vì sao?” Mỹ nhân muốn co hai chân lại, bị Tiêu Thừa một tay bắt được.
Người kia gãi gãi mắt cá chân trắng mịn trần trụi của y, không nhịn được cúi đầu hôn một cái, lúc nhìn lên đôi mắt rạng rỡ ý cười: “Trẫm không muốn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ dâʍ ɭσạи trên giường của em.”
“Làm… Ưm… Làm gì có…” Hồ ly bị sắc *** dến không biết hôm nay là hôm nao, vòng eo bủn rủn, ngoan ngoãn nằm trên giường hơi lắc mông muốn xoay người.
Dẫn đến sói đói vồ mồi, đặt dưới thân liếʍ cổ, lại bị chơi đùa một phen.
…..
Sau này đúng là con rồng ấy có đi dạo quanh đó.
Cuộn trên xà nhà, trong bóng tối lộ ra một cái đầu lớn.
Lúc đó mỹ nhân đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trong ngực Hoàng đế, đương lúc bị tiến vào khó nhịn.
Bưngf tỉnh ngước mắt nhìn lên thấy đầu rồng trên xà nhà, hoảng hốt thét lên, bụm mặt run rẩy núp ở góc giường.
Hoàng đế quay đầu nhìn về hư không lườm một cái.
Khá là khó chịu.
Sau mấy lần bị quấy rầy nhã hứng bèn ban cho mỹ nhân một cung điện.
Hai người chuyển đến Kim Ba cung có rừng đào phía sau, đối diện là hồ nước.
Con rồng chỉ đến mùa đông mới trốn đến đáy hồ, ba mùa xuân hạ thu đều không thích ở cung điện gần hồ.
Lúc này mới tránh khỏi nhiều phen lúng túng.
Tuy nhiên cũng không phải là tuyệt đối.
Hồ ly chôn đầu run rẩy núp trong ngực Tiêu Thừa, cùng hắn phê duyệt tấu chương.
Bàn tay ấm áp của người kia xoa xoa tấm lưng run rẩy của y, cong khoé môi thấp giọng an ủi: “Đừng sợ nữa.”
“Ưm ~…..”
“Nếu như em sợ, hay là cứ đến cung khác nghỉ ngơi đi, lát nữa trẫm sẽ đến.”
“Không, em muốn ở cùng chàng.” Hồ ly nhát gan nắm lấy áo bào của Tiêu Thừa, ôm người chặt hơn.
“Em đó…” Tiêu Thừa sờ đôi tai trắng như tuyết kia, vừa buồn cười vừa thương.
Mỹ nhân lặng lẽ ngửa đầu nhìn hắn, khoé môi tràn ra ý cười ôn nhu.
Nhưng vô ý nhìn đến con rồng đang cuộn tròn trên sàn nhà lại im bặt.
Con rồng vàng nhếch nhếch miệng, lộ ra một nụ cười quỷ dị với con hồ ly duy nhất nhìn thấy nó.
Sợ đến mức hồ lý nghiêng đầu úp vào ngực Tiêu Thừa, tủi thân nói: “Sao chàng cứ khăng khăng muốn làm Hoàng đế chứ…”
Tiêu Thừa: “…..”