Ngọc Xuân Lâu

Chương 27

Sơ Niệm chịu, bất quá chỉ là chút bị thương ngoài da, uống ít thuốc nghỉ ngơi vài ngày xong,

ngoại trừ một đôi chân còn bị quấn giống như bánh chưng không thể bước

xuống đi lại, thì các nơi còn lại trên người nàng, dần dần đều không

đáng ngại.

Còn về nha đầu Thu Liễu

kia, nằm ở trên giường mấy ngày nay, nàng từ miệng Vân Bình, rốt cuộc

nghe được đến chút tin tức. Nghe nói, trong mấy ngày Nhị gia bệnh nặng,

nàng ta vẫn bị nhốt tại một góc nào đó trong phủ, Liêu thị nghiêm lệnh

cấm không ai có thể tới gần. Ngày thứ ba Nhị gia mất, Thu Liễu liền biến mất khỏi quý phủ, đến tận hôm nay cũng không có tin tức gì, một người

sống lớn như vậy cứ thế mà tan biến.

“Nghe nói ngày đó, có

người đi ngang qua chỗ đó, dường như loáng thoáng nghe nàng ta ở trong

phòng gào thét, bị thái thái biết được, đã gọi người trói nàng ta lại,

miệng còn bị nhét vải bố.” Vân Bình nhỏ giọng, lúc nói lời này, một bên

là đồng tình, một bên, vẻ mặt cũng không che dấu được sự tò mò. “Không

hiểu nàng ta rốt cuộc phạm phải tội gì? Liên lụy đến biểu tiểu thư bị

thái thái cấm túc đến nay, đã nhiều ngày không thấy nàng…”

Khi Từ Bang Đạt xảy ra

chuyện đó, bởi vì đúng lúc quốc tang, việc mới phát sinh, Liêu thị liền

che đậy vô cùng nghiêm mật, ngoại trừ số ít mấy người tâm phúc, còn lại

mọi người đều mờ mịt không biết. Mặc dù có cảm giác Nhị gia ra đi quá

mức đột nhiên, cũng có người lén lút bàn luận, nhưng ai lại nghĩ đến cái loại sự tình này? Về phần Thu Liễu, từ nhỏ đã bị cha mẹ bán cho Ngô

gia, sau khi Ngô gia lụn bại, đi theo Ngô Mộng Nhi đến đây tìm nơi nương tựa, đã sớm cắt đứt liên lạc với phụ mẫu. Hiện giờ rốt cuộc nàng ta

sống hay chết, bị Liêu thị đánh gϊếŧ hay là bán, không người nào biết

được.

Sơ Niệm đoán không ra Liêu thị sẽ xử trí Thu Liễu như thế nào. Nhưng phỏng chừng, nàng ta bây giờ hẳn là lành ít dữ nhiều.

Đối với nữ tử này, nói

thực, nàng cũng không phải thập phần ghét hận. Tính ra thì, Từ Bang Thụy mới là kẻ trực tiếp gây tai họa cho trượng phu nàng. Nhưng có thể làm

thế nào? Đối với Liêu thị – bà bà của nàng mà nói, mất đi một đứa con,

còn lại duy nhất một đứa, đối với hắn ta, nhiều nhất cũng chỉ tiếc rèn

sắt không thành thép mà thôi.

Sơ Niệm khép mắt lại,

không muốn nghĩ tới việc này nữa. Thuốc mới vừa uống xong dần dần phát

huy tác dụng, đang buồn ngủ, bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên một trận

ồn ào khiến nàng bừng tỉnh, hỗn loạn với tiếng khóc la nữ tử. Nghiêng

tai lắng nghe, âm thanh dường như phát ra từ trong viện của mấy đại a

đầu ở góc tây bắc.

Sơ Niệm mở mắt ra, nhìn về phía Xích Tố còn ngồi ở trong phòng với mình, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Xích Tố cũng nghe thấy,

trên mặt hiện ra vẻ kinh nghi, buông châm tuyến (*) trong tay xuống,

nói: “Ta đi xem thử.” Dứt lời mở cửa đi nhanh.

(*) Châm tuyến: đồ thêu thùa may vá

Một lát sau, Xích Tố

không quay về, động tĩnh ở đầu bên kia lại càng lớn hơn. Sơ Niệm đã phân biệt được, tiếng khóc la đó là từ Thúy Hoa phát ra, trong đó tựa hồ còn có tiếng quát của Thẩm bà tử. Trong lòng bất an, nàng gọi vài tiếng,

ngoài cửa không có ai trả lời, đoán là đều kéo qua bên kia. Vội vàng

đứng dậy, nàng tự chống vào bàn, tủ bên vách tường chậm rãi một đường ra tới cửa. Thời điểm thò người ra ngoài, nàng nhìn thấy một màn kinh sợ.

Thấy Thúy Hoa cả người ngã xuống đất, bị hai bà tử nắm cánh tay lôi ra

bên ngoài, nàng ta liều mạng vùng vẫy, giầy cũng vẫy rớt, hai chân trên

mặt đất không ngừng cà sát, đôi tất trắng đầy bùn đất.

Sơ Niệm giật mình, kêu lên: “Đang xảy ra chuyện gì?”

Bọn nha đầu vây xem bên

cạnh thấy nàng đi ra, vội tránh sang một bên, Xích Tố, Vân Bình cũng

chạy tới đỡ Sơ Niệm, sắc mặt khó coi, nhỏ giọng nói: “Mới vừa rồi Thẩm

ma ma dẫn theo người, tìm thấy đôi giầy cho nam nhân còn chưa hoàn thành trong phòng Thúy Hoa, liền nói nàng ở bên ngoài có dã nam nhân. Phải

phạt gậy, xong rồi đuổi nàng về chỗ mẹ nàng ở đâu đó…”

Sơ Niệm được nàng nhắc

nhở, trong đầu bỗng lóe lên cảnh nàng ngẫu nhiên chứng kiến ở Thiện

Nghĩa trang đêm hôm đó, nhất thời liền hiểu ra được. Điều duy nhất không nghĩ ra là, việc này như thế nào lại đột nhiên thổi đến tai Liêu thị

nhanh như vậy? Nhất định là có người mật báo. Nhưng ngoại trừ chính

mình, còn có ai biết việc này?

Thẩm bà tử liếc mắt, thấy Sơ Niệm đi ra, liền tới trước mặt nàng. Với tư cách lão làng, bà ta ở

trước mặt Sơ Niệm – một tiểu tức phụ cũng không cần phải chào, chỉ nói:

“Ầm ĩ đến mợ hai sao? Chỉ trách con tiện tì không biết liêm sỉ này! Đàn

ông trong phủ đều bị loại tiện nhân này làm hư, nếu không sửa trị tốt,

sau này còn tệ hơn!”

Sơ Niệm nhìn về phía Thúy Hoa, thấy nàng bộ dạng đáng thương. Nàng có lòng muốn nói giúp nàng ta

mấy câu, rồi nhất thời lại không biết nên nói cái gì —— không biết Thúy

Hoa lén lút tư tình với nam nhân nhà nào, nhưng đây là sự thật. Đừng nói nàng ta là do Liêu thị điều động nội bộ làm thông phòng cho Nhị gia, dù là nha đầu bình thường, Quốc công phủ cũng tuyệt đối không dung thứ cho chuyện như vậy phát sinh. Hiện giờ sự tình bại lộ, kết cục như thế nào

chỉ sợ là không thể sửa đổi nữa. Hy vọng duy nhất, chính là tên nhân

tình kia có thể niệm tình, không đến mức để một mình nàng ta gánh hết

tất cả.

Thúy Hoa quay đầu lại

thấy Sơ Niệm, thấy vẻ mặt thương hại của nàng nhìn mình, cũng không biết khí lực từ đâu tới, đột nhiên đẩy hai cái bà tử đang kiềm kẹp mình ra,

nhào lết về phía Sơ Niệm đang đứng, căm hận hét lên: “Không cần ngươi

mèo khóc chuột giả từ bi! Nam nhân của bản thân mình chết thì không chịu nổi người khác vui vẻ sao? Trừ ngươi ra, còn có ai nói cho thái thái

biết chứ? Mợ hai ơi, ta cùng lắm thì chết sảng khoái, ngươi còn sống, so với ta lâu biết bao nhiêu! Sau này ngươi liền ôm tấm gỗ bài vị đó mà

chịu đựng đi. Nếu đêm dài quá không chịu nổi, ta chỉ ngươi cái biện pháp khác. Ở trong phòng tung một nắm đậu xuống sàn, ngươi cũng đừng đốt

đèn, cứ vậy mò tìm từng hạt từng hạt đậu. Chờ tìm được hết, trời cũng

sáng rồi. Mợ hai, ngươi cũng từ từ nhặt đậu hết đời đi…”

“Tiện nhân thấp hèn muốn tìm chết! Đã chết đến nơi còn cãi ngạnh!”

Thúy Hoa còn chưa đυ.ng

tới Sơ Niệm, đã bị Thẩm bà tử túm lại, bà ta xắn ống tay áo lên hung

hăng quăng nàng ta một cái tát, quát một tiếng, một bà tử khác cũng chạy tới, nắm kéo một chiếc tất trên chân Thúy Hoa, cuốn thành một cục nhét

lung tung vào miệng nàng ta xong, liền kéo đi.

“Mợ hai, người không sao chứ?”

Xích Tố, Vân Bình cùng

những người còn lại, đều bị một màn mới vừa rồi làm cho kinh sợ, lúc này mới lấy lại tinh thần, cuống quýt nhìn về phía Sơ Niệm.

Sơ Niệm nhìn theo thân

ảnh Thúy Sai bị lôi đi, thấy nàng ta tóc tai bù xù, ánh mắt nhìn trừng

trừng bản thân mình tràn ngập oán độc cùng châm biếm, mặc dù giữa ban

ngày, nàng cũng không chịu nổi mà rùng mình.

“Thúy Hoa đó, ngày thường ta còn gọi nàng là tỷ tỷ. Thực nhìn không ra, sau lưng lại làm ra loại sự tình này!”

Tiểu nha đầu Đinh Hương còn chưa định hồn, nhỏ giọng nói thầm cùng vài người bên cạnh.

Sơ Niệm không hề để ý đến Đinh Hương, chỉ giật mình ngây ra một lúc lâu, tới khi cảm thấy chân có hơi đau, mới để Xích Tố dìu, xoay người trở về phòng.

“Chính bản thân cô ta bại hoại, nào có cái gì can hệ đến mợ hai, lời đó là có ý tứ gì!”

Sau khi trở về phòng, hầu hạ Sơ Niệm nằm xuống một lần nữa, Vân Bình bất mãn oán giận nói.

Sơ Niệm vẫn không trả lời.

Kiếp trước, trượng phu Từ Bang Đạt mất rồi, hắn để lại hai cái nha đầu. Thúy Kiều sau đó được đưa sang chỗ Từ Thuyên hầu hạ. Thúy Hoa ở lại bên cạnh nàng một năm. Sau đó cha mẹ nàng ta đến trước mặt Liêu thị cầu tình, muốn gả nàng cho con

trai của một tiểu quản sự ở ngoại viện. Dù sao người ở cạnh nàng cũng

được một thời gian, lúc ấy nàng còn cho thêm chút ít trang sức. Chỉ nhớ

lúc ấy nàng ta không tình nguyện, sau một hồi bị gây sức ép, nàng ta đổ

bệnh, cuối cùng bệnh mà mất. Khi đó, Sơ Niệm còn không rõ nàng ta vì sao lại không đồng ý với chuyện hôn sự thoạt nhìn coi như có thể diện đó.

Bây giờ, tường tận ngẫm lại, rốt cuộc có chút hiểu ra. Nói vậy, nàng ta

đã sớm tư tình với người kia. Nhưng kiếp trước, không biết nguyên do gì, người nọ sau đó mãi không y hẹn ra mặt hỏi cưới nàng ta, nên nàng ta

lúc đó mới ôm hận thành bệnh mà mất sao?

“Mợ hai, ngươi cũng từ từ nhặt đậu hết đời đi…”

“Nhặt đậu hết đời đi…”

Bên tai Sơ Niệm, dường như còn vang vọng giọng nói chế giễu của nàng ta, khẽ nhíu mày, nàng nhắm hai mắt lại.

Sau khi Thẩm bà tử xử trí Thúy Hoa xong, thì đến gặp Liêu thị. Bà mới từ chỗ Thanh Oanh quay về, ở trên hành lang gặp được. Hai người đi vào một gian sương phòng sinh

hoạt hằng ngày của Liêu thị. Cho nha đầu lui hết xuống, Thẩm bà tử nói:

“Tiểu tiện nhân kia thật cứng miệng, chết cũng không nhận sai…” Thấy

Liêu thị dường như không hứng thú nghe, bà ta vội sửa miệng. “Đánh cho

vài trượng, rồi gọi người nhà ả đến đem về.”

Liêu thị hơi hơi ừ một tiếng.

Thẩm bà tử suy nghĩ một

chút, lại thử thăm dò: ” Tiểu tử Lý gia kia, mặc dù cũng có sai. Nhưng

Lý Thập Nhất đã dạy dỗ cho hắn một trận rồi, hiện giờ còn nằm trên

giường không dậy nổi, mất nửa cái mạng. Hắn tiểu tử tuổi trẻ không hiểu

chuyện, bị tiện nhân kia dụ dỗ mới phạm lỗi. Lý Thập Nhất không gặp được thái thái, đành nhờ cậy ta cầu xin thái thái tha cho con hắn. Ta thấy

hắn đối với thái thái cực kỳ trung thành, trông coi Kim Đài Viên cũng ổn thỏa. Hôm qua lúc đến xin khoan dung, chỉ thiếu chút chưa quỳ xuống đất mà thôi. Thái thái người xem, có thể giảm nhẹ trừng phạt, giáo huấn cho hắn một trận là được rồi không? Tránh cho lão nhân trong phủ phải nguội lòng.”

Liêu thị nói: “Cũng được, với tính tình của Lý Thập Nhất kia, ta vẫn còn tin được.”

Thẩm bà tử mừng thầm, trong lòng biết chắc hai thỏi vàng đã tới tay. Trên mặt lại khen: “Thái thái khoan dung nhân từ.”

Liêu thị xuất thần một

lát, nói với Thẩm bà tử: “Chỗ Thu Liễu, ngươi trông chừng chặt chẽ cho

ta. Qua ít ngày nữa, nếu còn chưa có tin tức, nên làm thế nào, liền làm

thế ấy. Nếu bị người ta phát hiện, thì phiền toái lớn đó.”

Thẩm bà tử rùng mình, vội hỏi: “Thái thái yên tâm! Tuyệt đối sẽ không phát sinh sự cố gì!”

Liêu thị khẽ gật đầu.

Thẩm bà tử thấy vẻ mặt bà mệt mỏi, đang muốn gọi người vào hầu hạ bà đi

ngủ, chợt nghe Trân Châu gõ cửa, nói: “Bên nhà mẹ của mợ hai phái người

đưa thư tới, là gửi cho thái thái.”

Thẩm bà tử đi lấy thư. Liêu thị mở ra đọc, nói: “Là thái thái Tư gia nhắn, nói qua hai ngày nữa muốn đến thăm ta.”

Thẩm bà tử nói: “Sợ là muốn đến thăm khuê nữ của bà ta thôi.”

Liêu thị nói: “Mẫu tử liên tâm, ta hiểu rõ mà.”

Thẩm bà tử gật đầu nói: “Thái thái đúng là độ lượng. Mợ hai biết được, trong lòng nhất định cảm kích.”

Liêu thị thở dài, nói: “Ta đâu muốn nàng cảm kích gì. Chỉ cần nàng sau này an phận tuân thủ cho ta, ta đã A di đà phật.”

Thẩm bà tử nói: “Thái

thái yên tâm. Chuyện này tất nhiên là nhất định rồi. Nàng còn có thể có

cái dị tâm gì chứ? Cho dù nàng có, Tư gia cũng tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy.”

Liêu thị trầm ngâm một lát, nói: “Ta sẽ viết thư hồi âm, để bà ấy đến đây đi.”

Màn đêm buông xuống, thành Kim Lăng bắt đầu lên đèn lác đác, rồi dần dần sáng lên, hòa cùng trăng sáng trên trời tôn lên rực rỡ.

Dưới dải trăng sáng bàng

bạc bên dòng sông tần Hoài, Từ Nhược Lân len lỏi giữa dòng người và ngựa xe đang rộn ràng tìm hoan, cắt đứt mấy cặp mắt theo đuôi phía sau giám

thị mình. Như một cái bóng, cuối cùng y cũng đến tường bao bên ngoài

Bình vương phủ cách hoàng thành chỉ vài khắc đi bộ. Ẩn náu trong bóng

đêm, y dùng móc câu trèo tường vào trong, lặng yên không một tiếng động

hướng về chỗ ở của thế tử Triệu Vô Dạng.

Thiếu niên giờ này đang

say sưa đi vào giấc mộng, thình lình bị người vỗ hai má, giật mình bừng

tỉnh, theo bản năng thò tay rút đao dấu dưới chăn, Từ Nhược Lân nhỏ

giọng nói: “Là ta.”

Triệu Vô Dạng nhận ra giọng của y, vui mừng quá đỗi, gọi một tiếng “Sư phụ”.

Hắn đã hơn một tháng

không gặp Từ Nhược Lân. Từ khi phụ thân Bình vương rời đi rồi, xung

quanh liền có thêm rất nhiều ánh mắt rình rập. Chẳng qua hắn đối với

chuyện này đã sớm thành thói quen. Từ lúc tám tuổi bắt đầu theo Vương

phi vào Kim Lăng đến nay, bên người chưa bao giờ thiếu con mắt giám thị. Một đoạn ngày gần đây, hắn nhìn thấy đôi mày của mẫu thân, ngày càng

nhíu sâu hơn, dù sống vô tư, trong lòng hắn cũng không phải không có

khủng hoảng. Giờ này nghe được giọng của Từ Nhược Lân, tựa như khi đang

một mình hành tẩu giữa đêm khuya mà gặp được thân nhân, thoáng cái tràn

ngập hưng phấn.

“Sư phụ, ta mấy ngày này

không hề lười biếng, đều chăm chỉ đọc sách luyện kiếm. Lần trước người

dạy ta, ta đã thuần thục. Ta luyện cho người xem!”

Hắn như con cá bật nãy, từ trên giường nhảy lên, muốn đi lấy kiếm.

Từ Nhược Lân nói: “Lần tới ta sẽ xem. Ngươi đi gọi Vương phi đến đây, ta có việc.”

Triệu Vô Dạng ngẩn ra,

lập tức hiểu rõ, nói: “Ta đi ngay. Sư phụ yên tâm, lúc này bọn cẩu tử

được cài vào phủ này đều ngủ rồi. Dù có thức, bọn họ cũng không dám đến

chỗ này của ta.”

Mọi người trong Bình

vương phủ này đều biết, thế tử vô cùng bất thường, đã tuyên bố nếu ai

chưa được phép dám bước vào chỗ hắn ở một bước, chân trái vào, chặt chân trái, chân phải vào, chặt chân phải. Có một ngày có một hạ nhân bị phát hiện vi phạm, nếu không nhờ Vương phi ngăn cản, thì chân hạ nhân đó đã

bị hắn chặt bỏ. Những người được phái đến đây, chỉ theo lệnh cấp trên mà đến giám thị Vương phi thế tử, cũng thực sự không dám đắc tội bọn họ.

Cho nên từ đó, không còn người nào dám bước vào viện này một bước.

Từ Nhược Lân mỉm cười,

nhìn theo Triệu Vô Dạng nhanh chóng mặc quần áo, lách mình mà ra. Một

lát sau, Vương phi Tiêu Quang Vinh vội vàng đến.

“Sư phụ, ta ra bên ngoài trông chừng.”

Triệu Vô Dạng nhanh chóng đi ra.

Từ Nhược Lân thắp đèn

trên bàn, Thấy Tiêu Quang Vinh cả người mặc thường phục, mái tóc dài chỉ tùy ý túm thành một búi xõa dài, sắc mặt còn kém hơn lần gặp trước, chỉ có đôi mắt lại cực kỳ hữu thần. Y định tiến lên tham kiến, Tiêu Quang

Vinh đã ngăn y lại, nói: “Từ đại nhân đêm khuya mà đến, nhất định có

việc, cứ nói thẳng đi.”

Từ Nhược Lân cũng không

khách sáo nữa, lập tức nói: “Hôm nay ta nghe được tin tức từ trong triều đình, đêm qua Hoàng Thượng đã cho triệu Phương Kì Chính cùng với Liêu

Thời Xương, suốt đêm không tàn, cùng nghị sự, nói vậy chắc chắn có liên

quan đến Vương gia. Nhược Lân phụng mệnh Vương gia ở lại Kim Lăng, chính là phải bảo vệ Vương phi cùng thế tử bình an. Bởi vì sự tình liên quan

quá trọng đại, do dó đêm khuya đường đột, thỉnh Vương phi cùng thế tử

chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ cố gắng nhanh chóng hộ tống các người rời đi.”

Từ Nhược Lân nói lời này, có nửa thật nửa giả. Triệu Khám cùng nhị vị đại thần đứng đầu nội các

đêm qua bình chúc mật đàm, chuyện này đương nhiên là thật. Nhưng mặc dù

thu được tin tức này, hắn cũng biết đã đến lúc hộ tống mẫu tử Vương phi

rời đi. Đã sang tháng mười một, qua vài ngày nữa, hoàng đế sẽ tuyên bố

lệnh triệt phiên mà hắn từ khi kế vị đã ngầm lên kế hoạch, mà vào hai

tháng sau, đầu xuân năm Nguyên Khang thứ nhất, Bình vương Triệu Cư sẽ

giương cờ tạo phản, bắt đầu gia canh chi loạn. Một khi hoàng đế quyết

định động thủ, y muốn từ trong cái thùng sắt Kim Lăng này đem Tiêu Quang Vinh cùng với Triệu Vô Dạng đưa đi, chẳng khác nào người si nói mộng.

Trong ánh nến, sắc mặt Tiêu Quang Vinh hơi đổi, lẩm bẩm nói: “Cuối cùng ngày này, cũng đến…”

Từ Nhược Lân chăm chú nhìn nàng.

Tiêu Quang Vinh trầm ngâm một lát, rốt cuộc nhìn về phía Từ Nhược Lân, nói: “Từ đại nhân, đa tạ

ngươi đã đến báo tin. Nhưng, ngươi đưa Vô Dạng đi thôi, ta ở lại.” Thấy

Từ Nhược Lân do dự, nàng lại lập tức nói: “Từ đại nhân, ngươi đưa một

mình Vô Dạng đi, cũng đã là chuyện gian nan, huống hồ còn muốn đưa cả

ta? Một khi ta cũng đi rồi, trong phủ này tai mắt rất nhiều, Hoàng

Thượng sẽ hay tin ngay lập tức, đến lúc đó truy binh đuổi theo, ta sợ

khó có thể đi. Một mình Vô Dạng trốn đi, ta ở lại trong phủ, còn có khả

năng che đậy khỏi tai mắt của họ được mấy ngày. Khi đó có lẽ các ngươi

đã thoát ly hiểm cảnh.”

Từ Nhược Lân đương nhiên

biết điều này, có điều đối với vị Bình Vương phi trước mặt này, trong

lòng y vẫn rất tôn kính. Ngoài khí độ cùng kiến thức của nàng, cũng xuất phát từ sự kính trọng đối với phụ thân nàng – Tiêu Chấn Nghiệp. Lúc

trước khi y vẫn còn là thiếu niên, nhờ quan hệ giữa Bình vương cùng Tiêu Chấn Nghiệp, ở Đại Ninh y cũng từng lịch lãm dưới trướng ông một đoạn

thời gian, từng được ông đề điểm không ít về việc dàn quân ra trận tác

chiến. Chỉ tiếc, một viên anh hùng đại tướng từng uy chấn Đông Bắc một

thời, thế nhưng lại chết trong một lần ngã ngựa. Về phần có phải là

ngoài ý muốn hay không, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không giải được.

Đúng là bởi vì như thế,

cho nên y mới không muốn để nàng ở lại một mình. Một khi y đưa Triệu Vô

Dạng thoát khỏi, sau đó muốn quay trở về cứu nàng ra khỏi thành, việc

này càng khó khăn hơn, mặc dù ngay cả y, cũng không có vài phần nắm

chắc.

Tiêu Quang Vinh thấy Từ

Nhược Lân không nói, nói: “Từ đại nhân, Vô Dạng nó chỉ gọi ngươi một

tiếng sư phụ, ngươi liền làm chuyện mạo hiểm nhất thiên hạ như vậy, bằng lòng vì nó mà dùng kế bôn tẩu, ta là mẫu thân của Vô Dạng, chỉ cần nó

có thể an toàn rời khỏi, ta có gì mà không bỏ xuống được chứ?”

Từ Nhược Lân nói: “Vương

phi quả nhiên là nữ trung anh kiệt. Nếu đã vậy, ta sẽ chiếu theo Vương

phi phân phó mà lmà. Chờ sau khi thế tử an toàn, ta nhất định sẽ trở về. Đến lúc lại nghĩ kế cứu Vương phi. Chỉ cần có một đường hy vọng, ta

tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Vương phi!”

Tiêu Quang Vinh mỉm cười, đi hai bước về phía Từ Nhược Lân, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt y.

Từ Nhược Lân kinh hãi,

vội vàng xông về phía trước tiến đến đỡ lên, lại bị Tiêu Quang Vinh

tránh đi, khấu đầu trước y, khi nâng người lên, trong mắt đã hơi hơi

ngấn lệ.

“Từ đại nhân, ta đem tánh mạng con ta phó thác cho ngươi, ngươi cũng mạo hiểm tánh mạng nguy hiểm đi làm việc này. Ta đây dùng thân phận của một mẫu thân, biểu đạt lòng

biết ơn của ta với ngươi, xin ngươi nhất định phải bảo hộ hắn được chu

toàn. Đại ân đại đức này, ta kiếp này nếu không thể báo đáp, kiếp sau

nhất định cũng sẽ kết cỏ ngậm vành(1)!”

Từ Nhược Lân không cản

nàng, chỉ hướng về nàng hồi bái nhất lễ, trầm giọng nói: “Vương phi yên

tâm. Từ mỗ dù cho huyết tiên tam xích, cũng nhất định sẽ đưa thế tử về

đến Yến Kinh.”

(1) kết cỏ ngậm vành: đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình

(2) huyết tiên tam xích: máu bắn ra ba thước

Sáng sớm hôm sau, Vương

thị phủ Ân Xương bá tước liền chuẩn bị lễ vật, ngồi xe tới Quốc công

phủ. Liêu thị nhận được tin sớm đi nghênh đón. Hai vị phu nhân sau khi

nói được vài câu, Vương thị thở dài: “Vốn ta cũng biết vào thời gian này theo lễ tiết thì không nên đến quấy rầy, chỉ trông mong vào bà thông

gia, nên mới mạo muội gửi thư, bà thông gia ngàn vạn lần chớ trách.”

Liêu thị vội hỏi: “Chúng

ta người một nhà cả, sao còn chú ý nhiều như vậy. Bà thông gia hôm nay

đã đến đây, sao không đi thăm Sơ Niệm một chút? Đứa nhỏ này cũng không

dễ dàng gì. Ta ngày ấy vừa nhận được thư của bà, đã báo tin cho nó. Chắc nó cũng đang ngóng trông đó?”

Điều Vương phu nhân mong

muốn, chính là đến thăm nữ nhi của mình, thấy Liêu thị nói ra, đương

nhiên bà cũng không nhiều lời, ngồi thêm một lát, liền được dẫn đến Trạc Cẩm viện.

Sơ Niệm quả thật từ hai

ngày trước đã biết tin mẫu thân sẽ tới thăm. Vốn nàng muốn hỏi xin được

gặp bà. Thầm nghĩ đợi vài ngày nữa, chờ khi thương thế của mình lành

rồi, cho dù Liêu thị mất hứng, nàng cũng muốn viết phong thư gửi qua.

Giờ biết được bà muốn đến đây, đương nhiên nàng cao hứng. Trông ngóng

hai ngày, hôm nay sáng sớm đã thức dậy. Chân mặc dù còn chưa lành hẳn,

nhưng cũng không cản được nàng ngồi chờ trong viện.

Liêu thị đưa Vương thị đến Trạc Cẩm viện, chỉ ngồi một lát, rồi đứng dậy rời đi.

Vương thị vừa nhìn đến nữ nhi, thấy nàng toàn thân trắng thuần, so với lần gặp trước, dường như

lại gầy hơn, đôi mắt đỏ lên, lệ liền rơi xuống, bà cầm tay nữ nhi, nói:

“Kiều Kiều nữ nhi của ta… Khổ thân con…”

Sơ Niệm nhìn thấy mẫu

thân, không nhịn được liền sà vào lòng bà lặng lẽ rơi lệ. Sau một lúc

lâu, mẹ con hai người mới ngừng khóc, từ từ nói đến rất nhiều chuyện. Sơ Niệm hỏi thăm đệ đệ và tổ phụ, Vương thị nói đều tốt cả, “Kế Bản nói

cũng muốn cùng đi đến đây thăm, chỉ là thuận tiện, mới bị ta ngăn lại.”

Sơ Niệm gạt nước mắt, khẽ cười nói: “Đệ đệ mọi người đều tốt là được. Con cũng không có việc gì.”

Vương thị nhìn nữ nhi một lát, nghĩ đến nàng mới được bao tuổi, sau này liền phải cô đơn khổ sở

đến già. Mặc dù khi đến đây, bà năm lần bảy lượt nhắc nhở chính mình

không được nói những lời chọc người thương tâm, giờ phút này lại không

ngăn được nỗi chua xót trong lòng, lắc đầu nức nở nói: “Kiều Kiều, sau

này con phải làm sao bây giờ…”

Sơ Niệm hít vào một hơi

thật sâu, nhìn Vương thị, nàng chậm rãi nói: “Mẫu thân, nếu con nói, con muốn rời khỏi quốc công phủ, quay về Tư gia chúng ta, người có đồng ý

hay không?”