Ngọc Xuân Lâu

Chương 26

Sơ Niệm bị y nhấc lên ôm

như vậy, ngoại trừ sau lưng, một nửa cơ thể cong lại va chạm với da thịt y, toàn thân nàng quả thực không chỗ nào được tự nhiên. Nàng muốn chống cự, nhưng y nói đường hoàng đến thế, bản thân mình lại cự tuyệt, ngược

lại càng chọc người sinh nghi, do dự một chút, dần dần nàng ngừng giãy

giụa.

Từ Nhược Lân đối phản ứng của nàng dường như không hề phát hiện. Chỉ vững vàng bế nàng, sải chân

đạp lên đá và cỏ dại mà đi về phía trước. Đi được một đoạn, Sơ Niệm cảm

thấy y cũng không có gì bất thường. Dù sao nàng cũng đã lo lắng sợ hãi

hơn nửa đêm, thân mình cứng ngắc rốt cuộc từ từ thả lỏng, hơi nhắm mắt.

Từ Nhược Lân cảm giác

được cơ thể trong lòng mình dần mềm mại hơn. Y cúi đầu liếc nhìn nàng

một cái, lúc này mới bỗng nhiên nói như nói chuyện phiếm: “Nàng thật

thông minh, còn biết xé xiêm y thành mảnh nhỏ làm ký hiệu dọc đường đi,

gợi ta nhớ đến một đoạn quá khứ ta từng trải qua trước đây. Nếu không

phải theo dấu ký hiệu để lại, chỉ sợ ta cũng không có cách nào tìm được

hai người nhanh như vậy.”

Sơ Niệm chợt mở mắt ra, đối diện với đôi mắt y đang nhìn xuống.

L*иg đèn da trâu chiếu

sáng ảm đạm, lại chiếu rõ trong mắt y hai điểm đang lóe lên, tựa hồ mang theo chút ý tứ tìm tòi nghiên cứu hàm xúc.

Sơ Niệm áp chế sự bất an

trong lòng, thản nhiên nói: “Chuyện có đáng gì. Con người rơi vào hoàn

cảnh như vậy, luôn phải cố gắng tìm cách vượt qua cửa ải khó khăn. Cái

gì cũng không làm, chẳng lẽ ngồi chờ chết sao?”

Từ Nhược Lân dường như

không dự đoán được nàng sẽ đáp lại như vậy, trên mặt hiện ra vẻ kinh

ngạc, nhìn chằm chằm nàng. Sơ Niệm nhắm mắt lại, xoay mặt sang một bên.

Nàng có cảm giác bản thân bị y ôm qua một khoảnh rừng, đi lên một đoạn

sườn núi, rồi lại đi xuống, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Còn bao xa

nữa?”

Từ Nhược Lân nói: “Không

có đường trực tiếp đi lên. Ta phải tìm người miền núi bản địa dẫn đường

mới xuống được dưới này. Phải đi nhiều đường vòng…” Dừng một chút, y

nói, “Lúc nãy chân nàng dường như bị thương, chắc rất đau hả? Ráng chịu

đựng, chờ một chút là có thể lên tới rồi.”

Sơ Niệm ừ một tiếng, cúi đầu nói tạ ơn.

Từ Nhược Lân bước nhanh

hơn, chiếc đèn l*иg trên tay nàng càng đung đưa dữ hơn. Trong ánh sáng

lung linh lập lòe, y không nhịn được lại nhìn về phía nàng, thấy nàng

lại nhắm mắt, vẻ mặt phảng phất như muốn ngủ cho qua hết mọi chuyện.

“Nàng…” Y do dự, rồi rốt

cuộc vẫn nhịn không được, hỏi ra cái nghi vấn ở trong lòng đã khiến bản

thân mình rối rắm suốt nhiều ngày. “Ta thấy nàng gần đây dường như lại

căm ghét ta hơn, có thể cho ta biết tại vì sao không?” Thấy nàng không

trả lời, giống như đã ngủ, y lại cố ý chậm rãi nói, “Chuyện lần trước ở

Hộ quốc tự, quả thật là ta đã sai. Nhưng ta nhớ rõ lúc ấy nàng mặc dù

mất hứng, nhưng cũng không đến mức căm ghét ta. Sao bây giờ lại đột

nhiên như vậy? Ta nghĩ mãi cũng không giải ra được.”

Sơ Niệm mặc dù nhắm mắt, nhưng lời y nói đều vào tai nàng, từng câu từng chữ như gõ vào tai nàng.

“Ta không có, ngươi đa tâm rồi.”

Nàng vẫn nhắm chặt mắt, nhẹ giọng nói. Chính là trong dư âm hàm chứa run rẩy, đã tiết lộ nỗi lòng nàng giờ phút này đích.

Sở dĩ phủ nhận, có lẽ bởi vì nàng không muốn nhiều lời với y, có lẽ, là bởi vì chính nàng cũng rõ ràng, tất cả những chuyện này đại khái thật sự không liên quan trực

tiếp đến y, nàng không nên giận chó đánh mèo với y.

“Nàng chưa nói lời thật lòng.”

Quả nhiên, nam nhân này

mẫn tuệ nhạy bén nhận ra nàng khẩu bất đối tâm, tiếp tục dẫn dụ nàng như dụ trẻ con mở rộng cửa lòng với y. “Nếu ta có làm sai chỗ nào, nàng cứ

nói với ta, tránh cho ta không tự biết, sau này lại đắc tội nàng…”

Từ khi Từ Bang Đạt mất

đến nay, gần hai tháng ngày ngày đêm đêm, có một ý nghĩ tuyệt vọng bi ai mà mỗi khi bắt đầu nghĩ đến thì lại như bị sâu mọt gặm nhắm của nàng,

giờ phút này dường như lại bị lời nói của y khơi gợi lên.

Có lẽ nàng không nên hận y. Có nhân mới có quả. Nhưng y, cũng tuyệt đối không phải vô tội như y tự cho là vậy!

Móng tay của nàng bấm

thật sâu vào lòng bàn tay, nàng rốt cuộc mở mắt, chậm rãi thốt ra âm

thanh mà nàng đã cố khắc chế hết sức có thể: “Hôm nay ngươi giúp ta,

theo lý, ta không nên nói những lời này. Nhưng nếu ngươi nhất định muốn

hỏi rõ ràng, ta liền nói cho ngươi là được. Ngươi nói rất đúng, ta quả

thật căm ghét ngươi!”

Từ Nhược Lân nao núng.

Mặc dù y sớm biết như

thế, nhưng lời nói rành mạch tuyệt tình từ miệng nàng nói ra, y nghe

thấy, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có vài phần không được tự nhiên.

Cười khổ, bước chân vẫn không dừng lại, chỉ hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì sự xuất hiện của

ngươi, hại chết trượng phu của ta!” Sơ Niệm rốt cuộc nhịn không được oán niệm trong lòng, gần như gào lên. “Nếu ngươi cảm thấy nói như vậy không thỏa đáng. Ta đổi cách nói, cái chết của trượng phu ta, ngươi không

thoát được có liên quan!”

Từ Nhược Lân chợt dừng

bước, kinh ngạc cúi đầu nhìn nàng. Thấy mắt nàng mở tròn xoe, tin chắc

bản thân mình không có nghe lầm, y hơi hơi nhíu mày, thuận tay đặt nàng

ngồi xuống một tảng đá bên cạnh, xong mới cúi đầu nhìn nàng nói: “Nàng

phải nói rõ ràng cho ta, cái chết của hắn thì ta như thế nào lại không

thoát khỏi liên can?”

Sơ Niệm thì thầm: “Với

bản lĩnh của ngươi, chắc ngươi đã sớm biết Nhị gia chết như thế nào. Hắn một người đang yên ổn như vậy, vô duyên vô cớ sẽ tổn hại bản thân như

vậy? Ngươi luôn miệng gọi ta là đệ muội, tự biết nói ta là nữ nhân của

huynh đệ ngươi. Nhưng ngươi lại khiến cho hắn cảm giác được ngươi đối

với ta có tình ý! Đây là chính miệng hắn nói cho ta biết, ngươi dám phủ

nhận điểm này hay không? Nếu ngươi ngay từ đầu liền thật sự xem ta như

đệ muội của ngươi, Nhị gia hắn sao lại hồ tư loạn tưởng (*)? Nếu hắn

không hồ tư loạn tưởng, cuối cùng sao có thể bị lão Tam đầu độc làm sai

chuyện? Chính một lần sai này, cả tánh mệnh cũng đánh mất! Ta gả cho Nhị gia, nguyện vọng chính là muốn cùng Nhị gia êm đẹp sống hết đời này.

Hiện giờ biến thành như vậy, ngươi vừa lòng chưa? Chính ngươi nói xem,

ta có trách lầm ngươi hay không?”

(*)hồ tư loạn tưởng: suy nghĩ lung tung

Nàng cơ hồ là một mạch

gào hết những lời nói nghẹn khuất trong lòng đã lâu, ngực hơi hơi phập

phồng, thở hổn hển ngước mặt nhìn phía hắn, vẻ mặt giận dữ.

Từ Nhược Lân không dự

đoán được nàng thế nhưng lại nói ra một lời như vậy. Kinh ngạc đến cực

điểm, cuối cùng ngược lại chỉ còn biết gật đầu cười lạnh.

“Được, được, ta nhận hết

tội này là được chứ gì. Tại ta có ý với nàng, cũng tại ta hại chết Nhị

gia của nàng. Nếu đã nói đến nước này, ta ngược lại hỏi thật nàng một

câu, chẳng lẽ nàng thật sự tuyệt nhiên không biết ta vì sao lại đối với

nàng như vậy? Tư Sơ Niệm, nàng rốt cuộc là không biết thật, hay là theo

ta giả hồ đồ?”

Sơ Niệm nghe y hung tợn

kêu cả đại danh của mình, lại cúi xuống gần sát mình, cuống quýt lùi ra

sau tránh né, tay nhất thời không nắm chắc, đèn l*иg liền rơi xuống đất, lửa bên trong chớp nhày vài cái, bỗng nhiên tắt ngúm.

Tạnh mưa rồi, mây trên

đầu vẫn còn dày đặc, mặc dù không thấy trăng, trong không gian u ám,

cũng chen chúc lộ ra vài tia sáng trắng mong manh. Dù xung quanh đen

kịt, nhưng cũng có thể nhìn thấy bóng người bên cạnh. Sơ Niệm ngồi trên

tảng đá, thời khắc này phảng phất có thể nhìn thấy ánh mắt tóe lửa của

y, áp chế nỗi sợ trong lòng, nàng run giọng nói: “Ngươi muốn làm gì? Đệ

đệ ngươi mới vừa mất, ngươi dám đối với ta như vậy…”

Từ Nhược Lân ngắt lời

nói: “Cho dù hắn còn sống, thì tính sao? Một khi ta có ý, thì có gì

không làm được? Chỉ xem nó có đáng giá hay không, ta muốn hay không mà

thôi!”

Một trận gió đêm mang theo hàn ý quét qua, Sơ Niệm không khỏi rùng mình một cái, trong lòng càng rét lạnh.

Vốn dĩ nàng còn tưởng

rằng, y từng lịch kiếp sinh tử đã triệt ngộ, đời này tính tình sẽ thay

đổi; mấy lần tiếp xúc trước đó đã cho nàng ấn tượng như vậy. Giờ mới

biết được, thì ra kia chỉ là cảm giác sai lầm của chính mình. Từ Nhược

Lân y không hề thay đổi. Ít nhất tận trong cốt tủy, y vẫn là cái người

lúc trước đã khiến cho nàng không còn đường để đi. Như chính y mới vừa

nói, chỉ xem y có cảm thấy đáng giá hay không, muốn hay không mà thôi!

Nàng bỗng nhiên vô cùng

hối hận bản thân mới rồi nhất thời không tự chủ được nói ra những lời

đó. Rõ rành rành là, y đã bị nàng chọc giận. Sống lại một lần, y tựa hồ

không thay đổi gì, mà nàng, cũng như trước không thay đổi chỉ thông minh hơn chút ít so với ban đầu.

Sơ Niệm cố gắng ngã người về phía sau, muốn tránh khi y cúi người xuống khiến bản thân nàng có

cảm giác bị áp bức. Y ngược lại càng tiến gần hơn, đột nhiên vươn tay,

rồi bất ngờ nắm vai của nàng, trầm giọng nói: “Nàng thành thật cho ta

biết. Nàng cũng giống như ta, nhớ rõ chuyện trước kia, có phải hay

không?”

Răng Sơ Niệm cơ hồ đã run lên lập cập, nhưng miệng lại nói: “Ta không rõ ngươi đang nói cái gì! Ta phải đi!”

Sao nàng dám thừa nhận? Một khi thừa nhận, y sao có thể buông tha nàng?

Dứt lời nàng muốn đứng lên, thân mình lại không mảy may cử động, vì vẫn bị y đè chặt lại.

Mặt y càng áp sát hơn, hơi thở nóng cháy phà ra dường như đều phủ lên trên mặt của nàng.

“Kiều Kiều ——” Bỗng nhiên nàng phảng phất nghe thấy y thở dài, nhẹ giọng gọi tên nàng. “Nàng thật sự hận ta như vậy, cả đời này nhất định phải hoàn toàn phân rõ giới hạn với ta hay sao?”

Sơ Niệm cảm giác được đôi môi khô ráp của y nhẹ nhàng cọ xát chóp mũi lạnh lẻo của mình, rồi như

lại dời xuống, trong nháy mắt mặt nàng nóng bừng tới sau tai, cả người

cũng như bị ủi nóng. Dùng sức mạnh thật mạnh đẩy y ra, nàng hét lên: “Ta lặp lại lần nữa, ta không biết ngươi rốt cuộc đang nói cái gì, ăn nói

khùng điên!”

Từ Nhược Lân không thể tin được chăm chăm nhìn nàng.

Sơ Niệm đứng lên, đè lại

quả tim chính mình suýt nữa thì nhảy ra khỏi yết hầu, run giọng nói:

“Đại bá người hãy nghe cho kỹ, ta mặc dù không còn trượng phu, nhưng

cũng không phải có thể mặc người khi dễ đâu! Lần này quên đi, ta chỉ xem như ngươi lên cơn điên. Lần tới nếu ngươi còn dám vô lễ đối với ta, ta

liều mạng không cần cả mặt mũi, tuyệt đối sẽ không nén giận!” Dứt lời

chịu đựng đau đớn trên chân, nàng bước nhanh hướng về phía trước mà đi.

Từ Nhược Lân nhìn bóng dáng nàng bỏ đi cũng không hề quay đầu lại, tâm tình vô cùng uể oải.

Y không phủ nhận chính

mình ngay từ đầu đã muốn ở bên cạnh nàng. Nhất là sau khi nhìn thấy nàng một đường lưu lại ký hiệu xin giúp đỡ, nhớ tới kiếp trước hình như mình đã từng đề cập qua với nàng thời thiếu niên từng trải qua tình cảnh như thế, nên tâm tư càng mãnh liệt, toàn thân cơ hồ nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng thực ra, suy nghĩ lúc ấy, cũng chỉ là thử chứng thực mà thôi,

không hề có ý niệm bức nàng phải thân thiết với mình —— chỉ vì y biết dù có muốn, nàng cũng sẽ không đáp ứng. Về phần sau đó như thế nào lại

thành ra như vậy…

Y áp chế ảo não trong

lòng, vội vàng nhặt lên đèn l*иg trên mặt đất, rút ra mồi lửa mang theo

bên người, thắp đèn lên, vài bước đã chạy tới bên cạnh nàng, liếc nhìn

nàng một cái, thấy nàng mặt nhăn nhó, thật cẩn thận nói: “Kiều Kiều…”

“Không được gọi ta Kiều Kiều!” Sơ Niệm đánh gảy y, “Ngươi là gì của ta?”

Từ Nhược Lân ngẩn ra, lập tức gần như hạ mình nói: “Được, được. Nàng không thích, ta sẽ không

gọi. Ta chỉ muốn nói, ta mới rồi không phải cố ý. Sau này ta sẽ không

như vậy, nàng đừng giận ta…”

Sơ Niệm lạnh giọng nói: “Ta không dám giận ngươi.”

Từ Nhược Lân tự biết

chính mình giờ phút này nói cái gì cũng vô dụng, đành phải ngậm miệng. Y thay nàng đốt đèn l*иg soi đường, mắt thấy nàng đi bước thấp bước cao,

biết nàng nhất định rất đau, tựa như trong lòng mình đau, kiềm chế không được, y lại nói: “Để ta ôm nàng đi đi, chân nàng bị thương.”

Sơ Niệm lạnh lùng nói: “Chỉ trầy chút da mà thôi, không chết được. Ta có thể tự mình đi!”

Từ Nhược Lân lần đầu tiên biết đến Sơ Niệm quật cường như thế. Vốn dĩ y hoàn toàn có thể không để ý đến ý kiến của nàng, lại ôm lấy nàng mà đi, nhưng giờ khắc này, trong lòng y chỉ còn lại thương tiếc nhượng bộ. Suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được, ta không miễn cưỡng nàng. Nhưng chân nàng không thể lại đi tiếp

nữa, chúng ta dừng lại. Chu Chí bọn họ sẽ quay trở lại. Đến lúc đó rồi

lên đường.”

Sơ Niệm đi một đoạn này,

quả thật là chịu đựng lòng bàn chân đau đớn như châm kim xát muối, miễn

cưỡng chống chọi. Giờ nghe y an bài như vậy, rốt cuộc ngừng lại.

Từ Nhược Lân âm thầm thở

dài một tiếng, yên lặng nhìn nàng tìm một khối đá hơi phẳng ngồi xuống

xong, đặt đèn l*иg dựng ở bên chân nàng, sau đó dưới ánh mắt đề phòng

của nàng, y cởϊ áσ khoác của mình, cúi người xuống khoác lên vai nàng,

nói: “Dù người không tốt, nhưng quần áo vô tội. Nơi này lạnh, nàng khoác nó vào, cũng ấm hơn chút.”

Chiếc áo trên vai, còn

mang theo nhiệt độ cơ thể y. Sơ Niệm vẫn không nhúc nhích, chỉ ôm gối

rúc người lại, tầm mắt yên lặng rơi xuống người y lúc này đang đứng trên chỗ đất trống cách năm sáu bước. Thấy thân ảnh y ở trong bóng tối vẫn

không nhúc nhích, đứng yên như một pho tượng đá.

Nàng cố đè nén cái cảm

giác muốn rơi lệ đang trào dâng trong lòng, không nhìn y nữa, nàng gục

trán lên đầu gối, từ từ khép mắt lại.

Không còn ai nói chuyện,

cứ im lặng như vậy không biết bao lâu, xa xa bỗng truyền đến một trận

xôn xao, âm thanh càng ngày càng rõ ràng.

Từ Nhược Lân lại thổi

tiêu ra hiệu, rất nhanh, liền thấy Chu Chí cùng mấy gã sai vặt vội vã

chạy đến, nâng theo cái liễn đơn giản.

Chu Chí không đợi Từ

Nhược Lân mở miệng, nhân tiện nói: “Đại gia, Thôi quản gia mới vừa tới

rồi, tứ cô nương đã được ông ấy đón về thành trước, ta thấy người cùng

mợ hai chậm trễ chưa về tới, liền dẫn theo người đến đón.”

Từ Nhược Lân gật đầu. Chu Chí vội gọi người đem liễn đặt bên cạnh Sơ Niệm, đỡ nàng lên xong, đoàn người liền men theo đường trở về.

Thời điểm Sơ Niệm trở lại Quốc công phủ, đã là chính ngọ. Bộ dáng chật vật hiển nhiên không cần

phải nói, cả đôi chân phồng rộp đầy máu, sau khi rửa sạch băng bó, nàng

rốt cuộc được đưa lên giường. Quốc thái, Liêu thị tự mình đến thăm, Liêu thị thở dài: “Ta đã nghe chuyện. Tứ nha đầu vừa tỉnh lại, liền nói với

ta. Toàn bộ là nhờ có ngươi… Nếu không còn không biết sẽ như thế nào…”

Đang nói chuyện, trong mắt lại rơi lệ.

Sơ Niệm đã hay tin Thanh

Oanh bị gãy xương đùi, thái y bó xương xong, bảo rằng nghỉ dưỡng mấy

tháng thì sẽ không còn trở ngại gì. Giờ thì nàng mạnh mẽ đả khởi tinh

thần, nói: “Tứ muội muội không có việc gì là tốt rồi. Đều là con phải

làm.”

“Trong nhà sao thế này, hết chuyện này tới chuyện kia…” Vẻ mặt Liêu thị thương cảm.

“Đề cho nàng ngủ đi. Có chuyện ngày sau từ từ nói.”

Quốc thái vỗ nhè nhẹ lên tay Sơ Niệm, đứng dậy mà đi.

Người trong phòng theo

Quốc thái dần dần đi ra, rốt cuộc chỉ còn một mình Sơ Niệm, bên tai vô

cùng yên tĩnh. Nàng lại kinh ngạc nhìn chằm chằm cái màn trắng trên đỉnh đầu, không hề buồn ngủ.

Đã từng, tâm nguyện duy

nhất của nàng đó là cùng trượng phu cả đời an ổn đến già. Bây giờ hy

vọng tan biến, tuyệt đối không còn khả năng nữa. Như vậy đối nàng mà

nói, từ nay về sau, là thủ tiết ở Từ gia an phận mà sống đến khi chết

già, hoàn thành cái bổn phận mà kiếp trước nàng đã không làm tốt. Hoặc

là, nàng có thể vì chính mình trù tính một tương lai khác?

Từ khi trượng phu ra đi,

nàng thường không ngừng tự hỏi chính mình như vậy. Mỗi một lần đều không có đáp án. Nhưng lúc này đây, nàng dường như thanh tỉnh hơn bất kỳ lúc

nào khác.

Một đời trước, nàng hoàn toàn thất bại. Đời này, cái nàng muốn, rốt cuộc là gì?

Nàng hỏi chính mình.