Thằng Khốn Nạn và Em

Chương 27: Giới hạn

Đến lúc tôi ra quân thì cũng đã vào tháng 12, mọi thứ lại trở về với nhịp độ của nó. Chưa bao giờ tôi thấy mình bận rộn như lúc này. Đã gần cuối năm nên công ty của nhà có khá nhiều việc, mặc dù vẫn còn đang đi học nhưng ông già thỉnh thoảng vẫn kêu tôi làm vài thứ. Công ty gia đình mà, các thành viên trong nhà luôn được tin tưởng hơn cả.

Hết việc nhà lại tới việc quản lý cái café, rồi lại việc duy trì mối quan hệ với những người phụ nữ xung quanh mình. Quỳnh vẫn vậy, vẫn âm thầm làm một cái bóng sau lưng tôi, chị biết việc tôi lang chạ bên ngoài nhưng chưa bao giờ hỏi về việc đó. Có lẽ với chị, được ở gần người mình yêu đã là quá đủ rồi mà. Hơn nữa chị cũng có công việc riêng của mình, một người phụ nữ trưởng thành và tinh tế như chị sẽ không thừa thời gian để đi ghen với vài đứa trẻ con.

Còn với Vy, tôi và nó chỉ nên dừng lại ở mức tình một đêm, ít nhất là tôi muốn vậy. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cái ánh mắt ngại ngùng xấu hổ của con bé thì tôi lại cảm thấy có chút rách việc. Đó như kiểu một thứ bản năng của đàn bà muốn tìm nơi có thể che chở cho mình. Có lẽ cái biểu hiện lần đó của tôi đã gây một ấn tượng mạnh mẽ với con nhỏ. Các bạn cũng biết tính tôi rồi đấy, làm sao mà có thể phũ với nó được. Đã thế nhiều lúc tự tôi còn dành cho Vy nhiều phần ưu ái hơn các nhân viên khác. Thôi kệ, dù gì thì tôi cũng trót ngủ với nó một đêm rồi mà.

Về phần con nhỏ Lan Anh, sau đợt đi quân sự đó về gần như tất cả bạn bè chung của tôi và nó đều mặc định hai đứa là một đôi. Ban đầu tôi chỉ nghĩ mối quan hệ của mình và nó chỉ đơn giản là qua đường. Cơ mà đấy là tôi nghĩ, còn con nhỏ thì khác. Chưa bao giờ tôi nói một câu yêu nó mà chẳng hiểu sao con bé lại nghĩ rằng tôi và nó yêu nhau. Hoặc có thể, nó coi tôi là người yêu nhưng tôi thì chỉ coi đây là một mối quan hệ trao đổi tìиɧ ɖu͙©. Giống như tôi đã nói rồi, con nhỏ không hẳn là ham vật chất nhưng lại có chút gì đó thực dụng. Nó biết tôi là một “mối” ngon, đương nhiên là phải bám chặt lấy rồi. Mà cũng chẳng ai như tôi, con nhỏ đòi son có son, đòi quần áo có quần áo, chính cái sự dễ dãi đó của tôi làm nó càng ngày càng thích.

Nhưng con nhỏ này biết mọi thứ, chỉ có biết điều là không. Nó đòi hết các tài khoản mạng xã hội của tôi, một kiểu kiểm soát cực kì khó chịu. Đương nhiên là cái gì cũng được nhưng cái này thì tôi không đồng ý. Mặc dù bản thân là người rất ít nhắn tin vì tôi thích gọi điện cho nhanh nhưng những cái đó thuộc về quyền riêng tư cá nhân. Sau đó là đến việc nó chất vấn tôi về những tấm ảnh được đăng trên đó, chả là tôi còn giữ khá nhiều những tấm ảnh chụp với Linh trên đó.

Mọi thứ trở nên căng thẳng nhất cho đến một hôm nó kêu muốn đi ăn đồ Nhật. Thề với các bạn, dăm ba cái sushi của tụi Nhật khó ăn vãi đái, tôi thích ăn đồ chín hoặc tái thôi chứ sống ăn ghê bỏ mẹ. Đã thế mấy món còn phải ăn kèm với wasabi – cái thứ gia vị hăng đéo chịu được. Hôm đó tôi đang nhắm mắt nhắm mũi vì hăng khi đút miếng cá hồi sống vào mồm thì bất chợt con nhỏ Lan Anh hỏi.

- Anh... Đây là ai đấy.

- PT gym của anh.

Tôi trả lời khi thấy con nhỏ giơ cái hình tôi và chị chụp ở phòng gym trong điện thoại ra. Các bạn cũng biết đa số phụ nữ đẹp thường nghiện mạng xã hội, tất nhiên Quỳnh không phải một ngoại lệ. Cái ảnh này là chị chụp rồi tag tôi vào trên facebook.

- Đẹp đôi quá ha. Dáng chị ấy nuột ghê anh nhỉ.

- Ờ. Mẫu nghiệp dư xong lại là giáo viên yoga nữa thì chả đẹp.

Tôi chẳng thèm để ý đến gương mặt đã hơi khó chịu của con nhỏ mà thản nhiên nói tiếp. Mọi việc chưa dừng lại ở đó khi tầm 10 phút sau nó lại giơ điện thoại ra hỏi tiếp.

- Thế đây là ai hả anh?

Là một cái hình chụp tôi và Linh đang ôm nhau ở dưới nhà thờ. Cái này chụp noel năm ngoái, tôi chẳng xóa cái ảnh nào với Linh mà vẫn giữ y nguyên trên trang cá nhân. Trong một khoảnh khắc nào đó, lòng tôi bỗng nhiên chững lại khi nhìn cái ảnh. Mới một năm trước tôi và em vẫn còn mặn nồng mà giờ đây hai con người đã cách xa nhau cả một đại dương. Sau vài phút thất thần suy nghĩ, tôi giật mình tỉnh lại khi thấy bàn tay của con nhỏ Lan Anh đang khua khua trước mặt.

- Anh…Anh làm sao thế. Có nghe em nói gì không.

- Ừ không có gì. Em vừa nói gì ấy nhỉ.

- À, em hỏi ai chụp chung cái ảnh này với anh ấy mà.

Định im lặng giả vờ không nghe thấy nhưng con nhỏ cố tình hỏi đi hỏi lại mấy lần khiến tôi bắt đầu cảm thấy hơi bực. Cuối cùng không chịu nổi sự ồn ào của nó, tôi nhìn ra phía bên ngoài rồi thở dài một tiếng trả lời.

- Người yêu cũ.

- Ơ thế chia tay rồi sao anh không xóa ảnh với người yêu cũ. Em chẳng thích facebook người yêu mình có tấm ảnh người yêu…

- Em nói đủ chưa ?

Tôi gắt lên ngắt lời con nhỏ đang thao thao bất tuyệt, mọi thứ đều có giới hạn của nó. Với tôi, một kẻ thích sự tự do và riêng tư thì tất cả những hành động từ nãy đến giờ của nó đã là quá sức chịu đựng.

- Em làm gì sai để anh nổi nóng lên với em chứ? Em nói không đúng à. Anh thấy em có cái ảnh nào với người yêu cũ không?

- Đó là việc của em. Anh đâu có cấm em. Còn đây là tài khoản của anh, em nên học cách tôn trọng sự riêng tư của người khác đi.

- Tôn trọng cái quái gì chứ? Hay là anh còn lưu luyến với nó chứ gì.

Lời ra tiếng vào của tôi và nó thu hút ánh nhìn hiếu kỳ của những vị khách xung quanh. Cãi nhau với phụ nữ ở nơi công cộng không bao giờ là một lựa chọn sáng suốt. Tôi chẳng thèm trả lời nó nữa mà đứng dậy đi thẳng ra quầy thu ngân thanh toán. Con bé nhân viên ngó khuôn mặt hằm hằm của vị thực khách nên chẳng dám chậm trễ chút nào. Nhận lấy cái thẻ trong tay nó, tôi ra ngoài chui luôn vào xe để kệ cho Lan Anh bước phía sau.

Cả cái xe rung lên khi con nhỏ đóng rầm cánh cửa lại. Hai đứa đều im lặng suốt quãng đường đi. Cuối cùng khi dừng xe trước cửa nhà nó, tôi cố gắng lấy cái giọng bình tĩnh nhất có thể nói.

- Chiều anh bận. Không đi xem phim được với em rồi. Để lúc khác.

- Bận? Bận cái gì? Anh muốn về nhà nhớ nhung cái con người yêu cũ chết tiệt kia thì có.

Cơn tức giận có lẽ đã choáng ngợp hoàn toàn tâm trí con nhỏ, nó nên biết có những thứ không phải muốn nói gì cũng được. Nhìn gương mặt giận dỗi chất vấn của nó, tôi chỉ lạnh lùng lên tiếng.

- Anh nói em nghe này. Ai cũng có sức chịu đựng của riêng mình. Em nên im lặng đi trước khi anh hết sự kiên nhẫn với em.

- Chịu đựng hả? Ai mới là người phải chịu đựng cơ. Em không chấp nhận việc người yêu mình để ảnh người yêu cũ trên facebook.

Được chiều chuộng quá mức nên con nhỏ đã quên mất rằng mình là ai rồi thì phải. Tôi nhếch mép rút một điếu thuốc trong bao ra châm lửa. Thở làn khói trắng ra bên ngoài cửa kính xe, tôi cười lạnh rồi thản nhiên nói với nó.

- Em nói gì cơ? Hình như em đang ngộ nhận. Trước giờ anh chưa bao giờ nói yêu em.

- Anh… nói gì thế.

- Xuống xe đi. Anh không còn gì để nói với em nữa.

- Anh… Em… Em biết lỗi rồi mà.

Con nhỏ bắt đầu khóc, những giọt nước mắt làm nhòe đi cả màu phấn mắt trên gương mặt xinh xắn. Hơn nữa, tôi đâu có nói gì sai, trước giờ toàn là nó nói yêu tôi mà. Đôi bên sẽ vui vẻ nếu con nhỏ biết hài lòng với những gì mình đang có. Tôi cho nó vật chất, những món quà đắt tiền hay những lần check-in sang chảnh đổi lại là tìиɧ ɖu͙© cho bản thân mỗi khi cần. Đó đơn giản là sự trao đổi công bằng.

Tôi luôn luôn tự nhận bản thân là một kẻ thương hoa tiếc ngọc, nhưng đến một thời điểm nào đó, nếu không cứng rắn với đàn bà thì họ sẽ leo lên đầu bạn mà ngồi. Vẫn giữ nguyên vẻ mặt không quan tâm và cái giọng lạnh như nước đá, tôi rít một hơi thuốc rồi tiếp tục ra lệnh.

- Xuống xe. Về tự suy nghĩ lai những gì em nói đi.

Tôi bỏ lại gương mặt đẫm nước mắt và dáng vẻ tội nghiệp của con nhỏ Lan Anh phía sau lưng mà nhấn ga rời đi. Với một người bình thường, yêu cầu của con nhỏ không sai chút nào cả, tôi hiểu điều đó. Tôi luôn tự nhận mình là người dễ tính, nhưng cái gì cũng phải có ngoại lệ. Và hơn cả, con bé đã sai khi buông những lời nói khó nghe về Linh…