Cái này anh Cung nói là thật, vợ anh nhiều lần dùng củ cải, cà rốt, dưa chuột để thủ da^ʍ mỗi lần anh đi làm mệt quá không đáp ứng được, nhưng chị thích nhất vẫn cứ là thủ da^ʍ bằng mướp đắng, vì nó sần sùi. Cữ ȶᏂασ của chị hằng bao nhiêu năm nay vẫn là mỗi ngày một nháy. Có nhiều lần anh đi làm về mệt quá, nhất là những hôm đổ trần, hết sức không thể phục vụ nổi vợ, anh vẫn nằm im bên cạnh mà nhìn vợ thủ da^ʍ bằng những loại củ kia.
– Đêm hôm qua háo nước, luộc ăn rồi còn đâu.
Anh Cung vô tư:
– Thế sao không bảo thằng Nghĩa nó đi mua cho mấy củ.
Ở dưới gầm giường, Nghĩa giật mình đánh thót một cái vì bị nghe nhắc đến tên. Cái vợ chồng anh chị này thật là buồn cười, ȶᏂασ nhau thì ȶᏂασ nhau đi còn bày đặt nhắc tên người ta ra làm cái gì không biết.
– Điên à! Đêm rồi bảo nó là đi mua hộ chị củ cải để chị thủ da^ʍ à?
Nói xong thì Mận ngoảnh mặt về phía đằng sau để giấu đi nụ cười tỉm rồi cô thầm nghĩ: “Nó có sẵn củ cải rồi thì cần gì mua”.
– Ờ hen!.
Anh Cung biết mình lỡ lời nghĩ quẩn. Quả thực đang ȶᏂασ nên đầu óc có phần bớt tỉnh táo đi.
TᏂασ một hồi, rồi anh Cung cũng chuẩn bị xuất tinh, anh đóng từ dưới lên mấy phát thật mạnh để cộng hưởng với những cái dập của vợ. Chị Mận thấy anh Cung xuất tinh, chị cũng giả vờ cực khoái cho chồng vui và không nghi ngờ gì. Quả thực là vừa ăn no, lại ăn sang nên nhìn thấy mâm cơm canh cua cà muối cũng không thấy thèm thuồng gì cho lắm:
– Xuất đi anh, em sướиɠ rồi. Xuất vào l*и em đi. Đừng sợ em có thai, đặt vòng lâu rồi mà.
Anh Cung suýt nữa thì tụt cơn nứиɠ, con vợ da^ʍ của anh nó còn nhắc anh chuyện này nữa:
– Biết rồi …… ȶᏂασ ….. ȶᏂασ …… xuất ………… này ……… hự hự hự ………..
Chị Mận tất nhiên là không phải nó cho anh biết rồi, chị muốn nói cho cái con chuột đang rúc ở gầm giường biết là “đừng có sợ chị chửa vì hôm qua xuất tinh vào l*и chị, chị đặt vòng lâu rồi, thoải mái đê….”.
Anh Cung xuất tinh xong, tϊиɧ ŧяùиɠ của anh hòa lẫn với tϊиɧ ŧяùиɠ của Nghĩa thành một dòng đặc sệt trắng đυ.c ọc ra khỏi l*и Mận, rơi xuống đám lôиɠ ʍυ của anh Cung. Anh cúi xuống nhìn tϊиɧ ŧяùиɠ của mình thấy một đống, anh thầm tự hào:
– Hôm nay mình xuất nhiều thế nhỉ?
Mận hưởng ứng khen ngợi:
– Gớm, có một đêm không xuất mà nay xuất nhiều thế không biết. Phải bằng của hai người cộng lại chứ không ít.
Anh Cung gật gù:
– Chuyện, chồng em mà lại ……………..
Mận bước chân xuống giường, mặc lại chiếc váy, xong cô ra lệnh:
– Anh ra bà Béo ở đầu ngõ trên mua hộ em bát phở.
Anh Cũng giẫy nảy vì bị sai:
– Có xôi với gà rồi, sao còn đòi ăn phở.
– Anh chẳng biết gì cả, người ta vừa ốm dậy, muốn ăn cái gì có nước. Thế có đi không thì bảo. Vợ ốm mà bảo đi mua bát phở cũng giẫy nảy lên. Thế mà vừa lên xong đã đè người ta xuống rồi.
Anh Cung định thanh minh: “là em đè anh xuống mà”. Nhưng không anh không dám nói, nhìn cái điệu bộ giẫy đành đạch làm bầu vυ' rung lên rung xuống, anh không dám từ chối nữa vì sợ rụng, anh nhanh tay vừa mặc quần vừa nói:
– Được rồi, phở thì phở.
Mận lại cười hì hì:
– Chồng ngoan!, “Ăn cơm mãi cũng chán, thỉnh thoảng phải cho người ta đổi món sang phở” chứ.
Anh Cung mở cửa đi mua phở, trời chưa sáng hẳn, những cánh cửa trong xóm trọ vẫn đóng im lìm, có lẽ thời tiết lạnh quá nên người ta cũng cố nằm thêm một chút.
Chị Mận đứng ở cửa nhìn thấy bóng anh Cung đã khuất khỏi cổng khu trọ, chị lại đảo mắt một vòng, khi không thấy ai, chị mới ngoắc một tay về phía bên trong phòng mình:
– Nhanh lên, không có ai đâu.
Nghĩa lục tục chui ra khỏi gầm giường, ngó mỗi cái đầu ra khỏi cửa phòng để xác nhận là không có ai. Lúc đó cậu mới nhanh chóng phi thân về phòng mình. Mận thụt vào trong, đóng cửa. Xóm trọ lại im lìm trong buổi sáng tinh mơ như chưa có chuyện gì xảy ra.
——-
Buổi tối hôm hăm bốn Tết, Nghĩa lại ăn mặc đẹp để đến thăm Trang, cậu có chủ định cho Trang một ít tiền để Trang mua cái gì đó làm quà Tết cho gia đình. Nói gì thì nói cậu cũng là người đi làm, có đồng vào đồng ra nên giúp Trang một chút cũng chẳng sao cả, chửa chắc Trang đã nhận nhưng cũng coi như đó là tấm lòng.
Lại nhớ đến lời dặn của cô nàng giường trên là mỗi lần đến chơi nên có chút quà gì đó tượng trưng gọi là lấy lòng phụ nữ. Nghĩa không quên mua một cân muỗm ở chợ gần với khu kí túc xá.
Đi bộ lên tầng 4, phòng của Trang bên phía hành lang trái nếu đi hết bậc cầu thang. Nghĩa dừng lại trước cửa phòng 412, có lẽ ngoài trời lạnh, gió thổi vi vu nên các cửa phòng đóng kín cả. Nghĩa chắc chắn trong phòng có người vì ánh điện từ bên trong hắt ra qua khe cửa. Dừng lại một lúc lấy khí thế bước vào phòng, ánh điện trần hành lang phản chiếu xuống là ánh sáng duy nhất lúc trời đêm này, sắp Tết rồi, trăng cũng lặn mất tiêu.
Nghĩa lại nhìn lên dây phơi quần áo chỗ lan can hành lang. Tất nhiên những chiếc quần áo dài cũng chẳng làm cậu chú ý gì cho lắm, cái làm cậu chú ý vẫn là những chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ xíu, thực sự không biết cái nào là của Trang cả bởi từ trước đến nay hai người vẫn chưa từng đi quá giới hạn, cũng không biết tông mầu và kiểu cách mà Trang thích là cái gì. Có một bộ qυầи ɭóŧ mầu hồng làm Nghĩa chú ý. Khác với những qυầи ɭóŧ áσ ɭóŧ khác, bộ qυầи ɭóŧ này hình như là đồng bộ cả trên lẫn dưới vì hoa văn ở áo và quần là giống nhau. Chiếc áo nhỏ xíu không có độn bông bên trong, còn chiếc quần thì hình như là do mấy sợi dây ghép nối vào một miếng vải bé xíu bằng nửa bàn tay. Đây chính là kiểu qυầи ɭóŧ lọt khe mà nhiều lần Nghĩa đã thấy cô Cẩm Tú mặc rồi.
Theo tư duy logic mà nói, chủ nhân của bộ quần áσ ɭóŧ sεメy đắt tiền này nếu Nghĩa đoán không lầm thì là của Tuyết tiểu thư. Trong phòng nhìn sơ những người khác, trong đó có Trang đều không thể có gu ăn mặc và có đủ tiền để sở hữu nó. Nhưng đó cũng chỉ là sự suy đoán mang tính chất một chiều thôi. Muốn biết chính xác thì phải hỏi mới biết được.
Nghĩa gõ cửa ba cái, dự định là khi cửa mở bung ra thì giơ túi nilong muỗm lên rồi nói thật to cho cả phòng nghe tiếng: “Bộ qυầи ɭóŧ lọt khe mầu hồng là của ai?”, nhưng khi cánh cửa phòng mở ra thì lại không dám nói ra mồm, lại trở lại bộ dạng ú ớ, ngây ngô, ngượng ngùng vì trong nhiều con gái quá, người mở cửa lại không phải là Trang mà là …… Tuyết:
– “Ơ Nghĩa à!”, Tuyết có chút ngạc nhiên, khuôn mặt tiểu thư bầu bĩnh trắng như sữa nở nụ cười tươi như hoa.
Cả phòng cùng nhìn ra ngoài cửa, đây là anh chàng bạn của Trang, anh chàng móc cống hôm nọ đây mà.
– Tớ …….. tớ tới tìm Trang. Trang còn ở trên này không hay là đã về quê rồi?
Tuyết tiểu thư chưa kịp nói gì thì một cô nàng ở giường tầng 2 phía trong nào đó đang đắp chăn lên đến cổ ngó xuống, có lẽ cô nàng đang ở truồng nên không thể bỏ chăn ra. Chuyện này các bạn đừng tưởng tôi mô li phê cho câu truyện thêm hay nhé, đó là sự thật có thể xảy ra ở cả kí túc xá nam và nữ hồi ấy, chả là trời mùa đông, ít nắng, mưa phùn suốt, mỗi người cũng chỉ có vài bộ quần áo chứ không nhiều như bây giờ, quần áo giặt phơi không kịp khô nên chuyện tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đắp chăn không dám xuống là chuyện thường. Cô nàng ấy nói nhanh như sợ người khác cướp lời:
– Trang nó đi ra ngoài với Toàn từ chập tối rồi.