“Nghĩa nghe rõ tiếng anh Cung đạp cửa xông vào, “Uỳnh!”, chiếc cửa khung sắt ốp tôn thế mà không chịu nổi một cú đạp của anh. Chị Mận và Nghĩa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm dịt lấy nhau trên giường chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì anh Cung đã nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ở trên giường, anh hùng hùng hổ hổ chạy đến chỗ bàn bếp, nơi vẫn đặt dụng cụ nấu ăn của gia đình. Anh vớ ngay lấy con dao Thái mà thường ngày chị Mận vẫn dùng để thái thịt lợn rồi phi về phía giường, mặt mũi anh băm trợn như đồ tể, vừa phi anh vừa chửi:
– TᏂασ mẹ thằng Nghĩa, sao mày dám ȶᏂασ vợ tao. Ông gϊếŧ hết chúng mày.
Nghĩa và Mận không còn cách nào khác là ôm chặt lấy nhau chờ chết, mặt cắt không còn giọt máu.
Anh Cung nhảy bổ lên giường dùng mũi nhọn của dao đâm túi bụi không trượt phát nào. Phát thì đâm vào người Nghĩa, phát thì đâm vào người Mận. Máu cứ thế xối ra không ngừng đỏ au cả cái giường, cả một không gian toàn máu là máu.
Anh Cung đâm đến mỏi tay, những đường dao cứ ngọt thỉu xiên vào trong người Nghĩa và Mận. Rồi hình như đã đâm mỏi tay, anh buông con dao ra rồi vả vào mặt Nghĩa, vả hết bên này đến bên kia, hình như thấy Nghĩa vẫn chưa chết, anh lấy bàn tay còn lại bịt vào mồm Nghĩa”.
Nghĩa choàng tỉnh dậy, thì ra chỉ là một giấc mơ. Nhưng trong giấc mơ có vướng một chút sự thật ở thực tế, cậu tỉnh dậy vì bị chị Mận một tay vỗ má, một tay bịt mồm. Tiếng anh Cung vừa nói vừa đập cửa xình xình ở bên ngoài đập vào tai cậu, ©ôи ŧɧịt̠ lúc bình thường to tổ chảng như vậy nhưng lúc này thun lại như một con đỉa trâu vì sợ. Trời lạnh nhưng mồ hôi vã ra như tắm, có vài lần chơi trò mạo hiểm với cô Cẩm Tú ở bên hông nhà lúc Thủy Tiên ở bên trong nhưng đây là lần mà Nghĩa sợ nhất, sợ đến sun cả vòi lại. Cũng may hôm qua lúc vào đây đã chốt trong cửa, nếu không thì không thì giờ này chắc Nghĩa đã thành 3 hoặc 4 mảnh gì đó rồi.
Chị Mận bịt mồm Nghĩa rồi lắc lắc đầu có ý bảo Nghĩa đừng nói gì, mọi chuyện cứ để chị xử lý. Thấy Nghĩa đã gật đầu rồi thì chị Mận mới buông tay ra rồi mặc chiếc váy hai dây lại, trời cũng chạng vạng sáng, chưa bật điện nhưng ánh sáng bên ngoài cũng đủ để nhìn thấy mờ mờ mọi thứ. Chị Mận vừa xỏ váy để che đi vυ' và chùm lông l*и rậm rạp phía mu, vừa hướng mặt ra phía cửa trả lời chồng, kẻo anh ta sợ quá mà đạp cửa tông thẳng vào đây là hỏng bét. Chuyện đã đến nước này thì đành phải liều thôi chứ biết sao giờ, không lẽ bảo anh về lại quê đi rồi mai hãy lên đây:
– Chờ em tí!
Nghe tiếng vợ trả lời bên trong vọng ra, anh Cung đã yên tâm thêm phần nào, không còn đập cửa nữa mà ôm cái ba lô, bên trong đựng 1 con gà luộc và vài đυ.m xôi lấy phần cho vợ không về được.
Ở bên trong mới thực sự là không gian hỗn loạn, chăn, ga, gối cộng với quần áo của Nghĩa tung tóe khắp căn phòng mỗi nơi một thứ nhìn như một cái chuồng lợn. Mận lấy tay chỉ chỉ vào người Nghĩa có ý bảo mặc quần áo vào, chưa hết, cô còn chỉ tay xuống gầm giường ra hiệu đây là chỗ trốn duy nhất trong thời khắc này.
Nghĩa tìm mãi mới thấy chiếc quần dài bị quấn trong chiếc chăn bông, chiếc áo phông dài tay thì rơi tít xuống đất ở cuối giường.
Mặc vội vàng nhưng không được phát ra tiếng động, cái đó mới khó, mặc vội vàng trong lúc tim đập thình thịch, người thì run bắn lên như bị điện giật, cái đó lại còn khó hơn. Không biết ai trong chúng ta ở diễn đàn này từng rơi vào hoàn cảnh như của Nghĩa chưa nhỉ? Cái hoàn cảnh sắp bị bắt quả tang ăn vụng với vợ và chồng người ta đập cửa ở bên ngoài.
Rồi thì ơn giời cũng mặc xong quần áo, chỉ mỗi tội áo bị mặc trái, Nghĩa nằm phệt xuống đất rồi trườn vào trong gậm giường giống động tác lính đặc công trườn qua hàng rào thép gai vào tít phía trong cùng rồi nằm co ro ở trong đó, đến thở mạnh cũng không dám thở, buồn đánh rắm cũng nhéo cơ đít lại để kiềm chế. Trong gậm giường mùi thật là khó tả.
Trước khi ra mở cửa cho chồng, Mận không quên gạt chân một phát đá đôi dép tổ ong của Nghĩa vào gậm giường nằm cạnh chủ nhân của nó.
– “Cạch”, Mận mở cửa nhìn chồng cười hề hề như chưa từng bị ốm.
Mỗi tội anh Cung nhìn vợ sao mà đáng thương đến thế, đầu tóc bú xù như bị ai đó vò đầu bứt tóc. Lại còn giữa mùa đông lạnh giá ăn mặc phong phanh mỗi cái áo hai dây mỏng xíu. Mở cửa ra rồi đóng lại ngay, anh ôm cái ba lô đi về phía bếp đặt con gà với đυ.m xôi ở trên bàn, vừa đi vừa nhìn vợ vừa nói:
– Trời lạnh mà ăn mặc kiểu gì vậy?
Có trời mới biết là Mận đang run cỡ nào, nước l*и rụt hết vào bên trong, đầu tí cũng sợ đến nỗi cúp vào bên trong bầu, cô lại giường ngồi đít lên đó, chân nọ gác chân kia đặt dưới đất vì sợ mùi tϊиɧ ŧяùиɠ ở trong bướm phát ra. Cô trả lời thẫn thờ:
– Nóng.
Anh Cung cho là vợ nói có lí, gì chứ người bị sốt thường hay cảm thấy nóng trong người. Đặt xong con gà đĩa xôi ở bàn bếp, anh đi về phía giường vợ, định hỏi là: “Em đỡ chưa?” nhưng chưa kịp hỏi thì mũi anh ngửi thấy một mùi rất quen thuộc nồng nặc ở trong phòng, đó là mùi l*и vợ, mùi tìиɧ ɖu͙© giống như những lúc anh và vợ ȶᏂασ nhau xong.
Anh “khịt khịt khịt” cái mũi giống như chó nghiệp vụ đánh hơi tìm ma túy, xong anh nghi vấn nhìn đống chăn gối nhăn nhúm, vo viên mỗi nơi một thứ rồi mới nhìn đến người vợ, trong anh xen lẫn cảm giác nghi ngờ và cảm giác nứиɠ. Sao không nứиɠ được cơ chứ, vợ ngồn ngộn vai trần lẳиɠ ɭơ ngồi giường đợi cộng với cái mùi dâʍ ŧᏂủy̠ quen thuộc nó cứ sộc vào mũi anh làm sao anh chịu được đây:
– Hình như có mùi ……….. l*и.
Tim Mận như nhảy bổ ra ngoài, cái gì có thể giấu giếm che đậy được chứ cái mùi thì chỉ có mở toang cửa nhà rồi bật quạt một lúc mới có thể hết được. Ở dưới gầm giường, Nghĩa cũng nào có kém chi, suýt chút nữa thì ngất vì sợ. Vậy là anh Cung đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Giờ mà anh cúi xuống gầm giường thì coi như xong. Tất cả trông chờ vào tài ứng biến của chị Mận thôi.
Cũng may chị Mận giờ đã khác nhiều so với hồi còn ở quê, cũng tại buôn buôn bán bán ở cái chợ Long Biên tạp nham đã cho chị sự linh hoạt trong suy nghĩ, thôi thì đánh thú nhận, nhưng tất nhiên không thú nhận hết mà chỉ thú nhận có một nửa thôi. Chị tưng tưng nhìn chồng bằng ánh mắt đắm đuối con cá chuối, ánh mắt mời gọi câu dẫn người tình:
– Thì ………….. tại…………… nứиɠ!
Anh Cung tròn mắt nhìn vợ, anh ngồi xuống sát mép giường cạnh chị, một tay choàng sang vai bên kia bóp bóp vào bả vai tròn lẳn thịt của vợ:
– Mới có một đêm không ….. ȶᏂασ …… mà đã thèm rồi sao? Ốm mà cũng nứиɠ được. Nhưng sao cái mùi này giống như là ………….
Chưa để anh Cung nói hết câu thì chị Mận chọc thẳng tay từ trên bụng anh xuống tóm gọn lấy cái ©ôи ŧɧịt̠ đang cứng ngắc trong quần anh rồi, vừa bóp ©ôи ŧɧịt̠ chị vừa nói để cướp lời anh, xua đuổi những ý nghĩ hết sức không đúng của anh:
– Thì ….. người ta ……. móc lốp. Nứиɠ l*и ai mà chịu được cơ chứ.
Quả nhiên mỹ nhân kế có tác dụng, chút nghi ngờ vừa manh nha xuất hiện lập tức biến mất, anh thò tay thả hai dây quai váy rời khỏi vai, một lần nữa chị Mận của chúng ta lại ở trần, có điều đôi chân chị vẫn không dám dạng ra mà vẫn gác chân nọ chân kia. Chị sợ nếu mình mở cửa l*и một cái là tϊиɧ ŧяùиɠ của Nghĩa đêm qua sẽ ọc ra mất.
Ở dưới gầm giường, Nghĩa thở hắt ra một cái như vừa được vớt ở dưới địa ngục lên, cũng may chị Mận ứng biến kịp thời. Những tiếng lạch cạch mở thắt lưng, tiếng khóa quần kéo xuống, chiếc quần dài của anh vứt chỏng trơ dưới đất lọt vào tầm mắt của Nghĩa, vậy là anh đã ở truồng rồi. Tiếp theo đó là tiếng kẽo kẹt của chiếc giường ở ngay phía trên đầu Nghĩa, vậy là có người nằm ngửa ra rồi, chỉ không biết là anh hay chị đang nằm thôi.
Tiếng mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ sùm sụp vang lên ở cách Nghĩa có hai ba chục cen ti mét. Đoán không lầm thì chị Mận đang bú ©ôи ŧɧịt̠ anh.
Quả đúng như vậy, anh Cung đang nằm ngửa tận hưởng, chị Mận quỳ giữa hai chân anh, đầu gục gặc trên thân ©ôи ŧɧịt̠. Chị vừa nuốt trọn cái ©ôи ŧɧịt̠ của chồng ở trong miệng vừa thầm so sánh với cái ©ôи ŧɧịt̠ giai trẻ mà chị cũng vừa mυ'ŧ cách đây có mấy tiếng đồng hồ. Tất nhiên mọi sự so sánh đều là khập khiễng, nhưng sự so sánh này là …….. khập khiễng thật. Côи ŧɧịt̠ anh Cung chỉ dài bằng hai phần ba so với của Nghĩa, còn to chắc chỉ hơn nửa một tí xíu thôi. Và cái thước đo ấy không gì chính xác hơn là miệng của Mận. Với ©ôи ŧɧịt̠ anh Cung, khi đầu ©ôи ŧɧịt̠ chạm họng thì môi chị gần chạm tới gốc dươиɠ ѵậŧ, miệng cũng không phải há toác ra. Còn với ©ôи ŧɧịt̠ Nghĩa thì khác à nha, ngoài miệng phải há ngoác ra như con cá ngão, thì đút hết cỡ cũng chỉ đến nửa thân ©ôи ŧɧịt̠ là muốn ọe ra rồi.
Mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ xong, chị đứng dậy ngay tại giường, chiếc váy rơi tuột xuống gót chân được chị vẩy một phát bắn xuống đất nằm đè lên chiếc quần của anh Cung. Xong đâu đó chị ngồi thụp xuống thực hiện động tác cưỡi ngựa ưa thích giống như vừa làm với Nghĩa. Chị làm động tác này cũng là có ý của mình, nếu để anh Cung chủ động, rất có thể anh sẽ phát hiện ra l*и chị ngoài nước l*и ra còn có cả tϊиɧ ŧяùиɠ. Mà lúc đó chị không thể giải thích nổi cho chồng, vì nếu có phịa ra cái lý do là tϊиɧ ŧяùиɠ của anh xuất ra từ đêm hôm kia chắc anh chẳng tin đâu. Phụ nữ không ai để tϊиɧ ŧяùиɠ tồn tại trong âʍ đa͙σ qua 2 ngày cả.
Chiếc giường lại kẽo kẹt phát ra tiếng theo những cú dập và sàng xê của chị Mận. Nghĩa biết anh chị đang làm gì, nhưng giờ có cho kẹo cũng đéo thể cứng và nứиɠ lên được. Cậu chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi thảm cảnh này thôi. Từ nãy đến giờ chắc mất đến chục năm tuổi thọ chứ không ít, cậu nhìn cái quần và váy của anh chị và thề rằng từ nay có cho kẹo cũng không dám ȶᏂασ chị Mận thêm lần nữa.
– Nứиɠ sao không lấy củ cải mà phải móc lốp.