Gió từ bên ngoài lùa vào trong phòng, chị Mận lại đang ốm nên Nghĩa nhẹ nhàng đóng cánh cửa, trả lại tiếng gió vù vù của đêm đông ở bên ngoài. Không gian yên tĩnh không một tiếng động nhỏ, màn đêm tĩnh mịch, tối đen như mực tàu, Nghĩa không nhìn thấy bất cứ một vật gì ở trong phòng.
– “Chốt cửa vào”, là tiếng Mận dặn đề phòng đang đánh gió có kẻ không mời mà đến.
Nghĩa chốt cửa xong thì hỏi:
– Em bật điện lên nhé?
Tiếng chị Mận ở phía giường phát ra, có lẽ chị đang trùm chăn hay sao ấy, tiếng nói phải để ý kỹ mới nghe rõ được:
– Đừng! …………… bật điện ……………… hàng xóm lại …………. dị nghị.
Cũng phải thôi, mặc dù bây giờ đã là nửa đêm, trời lạnh thấu xương chẳng ai muốn ra ngoài đâu. Nhưng chị Mận cũng là tính xa, nhỡ đâu có người nào đó bất chợt qua đây, thấy ánh điện sáng bên trong, lại thấy Nghĩa và Mận hai người ở trong phòng giữa nửa đêm như thế này, không tránh được nghi ngờ và đàm tiếu. Phải nhớ rằng, những người ở xóm trọ này có mười thì đến chín là đồng hương, không cùng xã thì cũng là xã bên. Mọi người biết mặt, biết họ hàng gần xa của nhau hết.
Nghĩa vẫn cứ đứng ở cửa mà chưa biết phải làm gì tiếp theo, cơ bản là chẳng nhìn thấy gì để mà làm cả. Thà rằng có điện, cầm lọ dầu xoa xoa, bóp bóp xong thì về. Thôi đành tặc lưỡi:
– Em chẳng nhìn thấy gì cả.
Hai người như đang chơi trò chơi bịt mặt đoán hình. Bản thân Mận cũng không nhìn thấy gì cả, cô đang run rẩy trong chiếc chăn bông. Nghĩa đã ở trong phòng, khi cánh cửa vừa đóng lại cũng chính là lúc mũi cô ngửi thấy mùi của giống đực phảng phất từ phía Nghĩa bay lại. Chưa bao giờ Mận thấy cái mùi đàn ông nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ như bây giờ. Có lẽ tại cô đang nứиɠ ….. l*и nên mới mẫn cảm như vậy. Mận có ốm không? Xin thưa là có, đêm hôm qua cô phải bỏ dở công việc về lúc 4 giờ sáng vì không thể chịu được nữa. Kế hoạch hai vợ chồng hôm nay về cúng ông Công ông Táo đành phải bỏ dở mặc dù Mận không muốn.
Nhưng nằm nghỉ ngơi cả ngày đến tận đêm nên cũng đã đỡ đi nhiều, chỉ còn hơi ngây ngấy sốt mà thôi. Không đến nỗi phải vật vã như vừa rồi Nghĩa nghe thấy ở bên kia phòng. Mận không muốn đâu, không muốn mình đi quá giới hạn với Nghĩa, nếu muốn thì cô đã làm từ lâu rồi, hai chị em không thiếu gì cơ hội ở riêng với nhau trong, nhất là những lúc chập tối khi Nghĩa đã về còn chồng thì chưa.
Nhưng Mận vẫn giữ gìn được đến ngày hôm nay cũng bởi nhiều lẽ. Cái thứ nhất là cô có da^ʍ, có dê, có nhu cầu tìиɧ ɖu͙© cao lắm nhưng không phải là người đĩ thõa lăng loàn bạ đâu ȶᏂασ đấy, gặp ai cũng ngứa l*и. Nếu là người như vậy, ở chợ đầy người để cô có thể thỏa mãn.
Cái thứ 2, cô yêu chồng, yêu con và không thể vì chuyện thèm khát nɧu͙© ɖu͙© mà đẩy gia đình mình đến bờ vực chia li, anh Cung chồng không phải là kẻ giỏi giang kiếm tiền nhiều như người ta, nhưng tính anh thật thà chất phát đôn hậu, chiều vợ yêu con, có được người chồng như anh cũng là phúc phận của chị.
Và cái thứ 3, Nghĩa là ai? Nghĩa không phải dây mơ rễ má họ hàng gần xa gì với mình, nhưng Nghĩa lại là người cùng làng, ngoan ngoãn hiền lành nên vợ chồng chị rất quý và coi như đứa em trai út trong nhà. Nếu chị và Nghĩa làm bậy nếu không ai biết thì không sao? Nhưng nếu mọi chuyện vỡ lở ra thì chị chỉ có nước nhảy xuống Sông Hồng mà tự tử chứ không còn mặt mũi nào mà vác cái mặt về quê. Ở quê trông yên bình vậy thôi nhưng đối với những chuyện chim chuột không phải lẽ như vậy thì đồn thổi kinh lắm. Ấy thế nên Mận sợ. Sợ bản thân mình không thể kiềm chế nổi sự hấp dẫn của cái dươиɠ ѵậŧ trẻ trung, khổng lồ. Cô ngày đêm đấu tranh giữa tiến và lui.
Nhưng sức chịu đựng của con người là có giới hạn. Đêm nay khác với mọi đêm. Lúc 9h Nghĩa về có gọi cửa phòng Mận hỏi thăm, lúc đó cô vẫn còn kiểm soát được bản thân mình và giục Nghĩa về phòng ngủ sớm. Nhưng khi đêm khuya thanh vắng, lại một mình lẻ loi với thân nhiệt hâm hấp nóng, trong người bứt rứt khó chịu, ở ngay bên kia, tiếng trở mình của Nghĩa cũng đập vào tai Mận. Lúc Nghĩa còn bật đèn, chính Mận còn dòm trộm qua lỗ đinh nhìn sang bên phòng Nghĩa, cô đưa mũi vào lỗ đinh để ngửi hơi trai trẻ cho thỏa lòng thèm khát. Rồi khi điện cả hai phòng đã tắt cũng chính là lúc Mận giằng xé nhất.
Gần 3 tiếng đồng hồ đấu tranh giữa lý trí và du͙© vọиɠ. Trên não cô luôn luôn tìm đủ mọi lý do để kiềm hãm lòng ham muốn, nhưng ở bên dưới thì sao, không biết có phải tại cô đang sốt không mà bầu vυ' căng hẳn lên, nhất là cái núʍ ѵú cứng ngắc chọc vào vải của cái váy hai dây. Còn ở vùng háng như râm ran vì bên trong âʍ đa͙σ cứ cào xé, cứ lộn lạo như có hàng ngàn con kiến nhỏ li ti đang bò tới bò lui làm cô chỉ muốn gãi, muốn cấu vào l*и cho hết ngứa. Không những thế, l*и co bóp làm nước dâʍ ŧᏂủy̠ cứ chẳng ai bảo mà trào ra bên ngoài ướt nhoen nhoét cả một vùng l*и xuống tới tận c̠úc̠ Ꮒσα. Có phải tại cô mặc chiếc váy hai dây mỏng manh không? Tại sao giữa trời mùa đông này cô lại mặc cái váy ngủ của mùa hè, cũng bởi cô đang sốt không thể mặc áo mùa đông được vì như vậy sẽ càng sốt hơn. Có lạnh thì đắp cái chăn bông lên người thôi.
Rồi đến nửa đêm thì trận tranh đấu đã có kẻ thắng người thua, tất nhiên bên nào quân đông hơn bên ấy sẽ thắng, “hai chọi một chẳng chột cũng què”, các cụ nhà ta ngày xưa vẫn thường dậy như thế. Vυ' và L*и, hai đứa ấy liên thủ nên đã dành phần thắng trước Não. Nhưng Não cũng ngoan cường chống trả không cho cho Vυ' và L*и thắng tuyệt đối. Não bảo: “Ừ, tao đồng ý cho Nghĩa sang đây, nhưng chỉ sang để đánh gió thôi, không phải sang để ȶᏂασ cho chúng mày thỏa mãn đâu, chớ vội mừng”. Vυ' và L*и khôn lỏi đồng ý luôn với hy vọng rằng: “Gần ©ôи ŧɧịt̠ là được rồi, biết đâu đấy”.
Và Mận đánh tín hiệu khó chịu trong người bằng những cái đập chân đập tay xuống giường, rồi miệng rên hư hử. Quả đúng như dự đoán, chỉ ít phút sau Nghĩa đã gõ cửa phòng.
Trở lại với hiện tại, nghe Nghĩa nói không nhìn thấy gì, Mận càng đỡ ngại hơn, cô không muốn Nghĩa biết là mình đang ăn mặc cực kỳ sεメy, đáng ra bộ váy hai dây này chỉ nên mặc vào mùa hè trước mặt chồng:
– Đánh gió cần gì nhìn, em lại đây, dầu gió chị cầm đây rồi.
Nghĩa quơ quơ tay đi về phía giường theo định hướng, căn phòng cũng nhỏ xíu, cái giường nằm phía nào Nghĩa chả lạ. Khi chân đá vào cạnh giường, Nghĩa không trèo lên giường vì cậu sang đây không phải là để ȶᏂασ, mà là đánh gió. Ghé mông ngồi vào mép giường, hai chân buông thõng xuống đất.
Khi Nghĩa ngồi xuống, chiếc giường hỡi trĩu xuống làm Mận biết là Nghĩa đã ngồi vào giường, tim cô đập mạnh giống như là sắp được ȶᏂασ không bằng, lọ dầu gió Phật Linh cô đã cầm sẵn trên tay, cô giơ nó về phía bên ngoài để tìm tay Nghĩa. Nhưng quơ thế nào không biết, có thể là cô cố tình khi chạm ngay vào vùng háng, một tiếng rên nhỏ phát lên trong cổ họng:
– “Úi!”, tất nhiên là Nghĩa vẫn mặc quần nên tay Mận chỉ chạm vào dươиɠ ѵậŧ bên ngoài. Nhưng chỉ cần giây phút ngắn ngủi ấy thôi là trong người Mận như sôi lên thêm một chút, cô khẳng định là Nghĩa không mặc quần sịp.
Mận dụt tay ra giơ lên chỗ khác, cô đánh trống lảng cho hành động vô tình vừa rồi, nói thật khẽ:
– Dầu gió đây Nghĩa!
Rồi thì hai bàn tay cũng tìm được nhau trong đêm tối, lọ dầu gió nhỏ xíu được truyền từ tay Mận sang tay Nghĩa một cách từ từ.
Nghĩa mở lọ dầu gió, trong khi đó chị Mận hỏi tiếp:
– Em biết đánh gió không?
– Em biết!, hồi em còn ở nhà mỗi lần cảm là mẹ lại đánh gió cho, có phải là bôi dầu gió lên người rồi xoa bóp cho dầu gió ngấm vào da không ạ.
Nghe tả thôi mà Mận đã nứиɠ rồi, cô nói bằng giọng họng, nghe trong đêm thế này nó giống như là mời gọi:
– Uh, đúng rồi. Làm đi em.
Trong khi Nghĩa đổ một ít dầu gió ra lòng bàn tay thì Mận bật tung cái chăn bông sang một bên, cô nằm úp sấp xuống chờ đợi.
Nghĩa trèo hẳn lên giường người hướng về phía phát ra tiếng nói, cậu lần mò bàn tay để định vị chính xác chị nằm đâu. Rất nhanh chóng bàn tay cậu đã chạm vào lưng, lớp vải mịn màng của chiếc váy chị Mận đang mặc mỏng manh đến nỗi cậu có cảm giác như chạm luôn vào da thịt chị.
Mận nẩy người lên một cái vì bàn tay Nghĩa ấm ấm chạm vào lưng mình, trong đêm tối Nghĩa không nhìn thấy chị đang uốn éo cái mông vì l*и đang ngứa vô cùng.
– Xoa dầu lên vai cho chị.
Nghĩa lần tay lên đôi vai trần của chị, cậu nhận thấy ở vai chị có một sợi dây nhỏ vòng qua, đoán là quai váy chứ không phải quai của áσ ɭóŧ. Cậu thầm nghĩ trong lòng: “Chị không mặc áσ ɭóŧ sao”, nghĩ vậy rồi Nghĩa thấy run run mới lạ chứ, ở dưới dươиɠ ѵậŧ cũng đã bắt đầu có phản ứng đầu tiên, hơi nhỏm lên một chút. Thân thể chị Mận từng nốt ruồi mụn cơm ở đâu cậu đều biết cả, đến bây giờ cậu cũng không thể nhớ hết mình đã nhìn chị Mận tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ȶᏂασ nhau với anh Cung bao nhiêu lần nữa, chỉ biết rằng quá nhiều. Nhưng giữa nhìn và chạm vào lại là hai việc khác nhau, mang lại cảm giác hoàn toàn khác nhau.