Editor:Bạch Liên Hoa
Beta: Củi
Đầu Ôn Cẩn bắt đầu choáng váng, âm thanh ồn ào bên tai cũng dần trở nên không rõ ràng. Đoàn phim vừa mới ăn uống xong, mọi người liền rủ nhau đi KTV, lại thấy hơi khát nên Ôn Cẩn cũng uống thêm một cốc nước.
Ừm, mặc dù chỉ là một cốc nước vị cũng rất ngọt nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác như mình bị say rượu?
Ôn Cẩn ngồi ở trong góc, đầu càng ngày càng choáng. Cô thử đứng dậy nhưng lại bị một người đàn ông ôm lấy, mùi hương xa lạ tràn ngập ở chóp mũi, trong lòng Ôn Cẩn vô cùng muốn kháng cự, tuy không tỉnh táo nhưng trong vô thức cô vẫn dùng sức đẩy anh ta ra.
Từ lúc bắt đầu buổi liên hoan, Dịch Xuyên đã chú ý tới cô biên kịch nhỏ này. Anh ta cũng được coi là một tay tình trường lão luyện, thử qua không ít phụ nữ nhưng chưa từng thấy người nào xinh đẹp như Ôn Cẩn. Dường như cô chỉ cần đứng một chỗ anh cũng cảm thấy không thể nào rời mắt khỏi cô.
Dịch Xuyên cúi đầu, ánh đèn trong phòng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt của Ôn Cẩn khiến cô lúc này đặc biệt câu người. Anh đỡ Ôn Cẩn đi đến phòng riêng.
Trong phòng KTV ầm ĩ, không có nhiều người chú ý đến bọn họ, cho dù có người nhìn thấy cũng không dám lên tiếng. Một người chỉ là biên kịch nhỏ không tiếng tăm, còn một người là tiền bối có danh tiếng trong giới, mọi người đều biết người nào không nên trêu chọc?
"Dịch Xuyên lá gan cũng không nhỏ." Mặt Phùng Tây đầy vẻ trào phúng, nhìn nghệ sĩ dưới trướng của cô nói: "Vừa rồi lúc ở trên bàn ăn, thái độ của đạo diễn Ngô đối với cô biên kịch mới này rất tốt, trên người cô ấy cũng đều là đồ hàng hiệu được làm riêng, thân phận nhất định không hề đơn giản. Nhiên Nhiên, chúng ta thực sự không cứu sao?"
Trình Nhiên đang nhìn vào điện thoại di động, thờ ơ nói: "Cô ta cùng với chúng ta có quan hệ gì?"
Ôn Cẩn? Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của cô ta cũng đủ làm cho người khác thấy chán ghét.
Hai người vừa đi ra khỏi phòng, Dịch Xuyên lập tức đem Ôn Cẩn bế lên, bước chân có phần vội vã.
"Khó chịu, khó chịu quá." Ôn Cẩn không ngừng giãy giụa. Dạ dày của cô vốn đã không thoải mái, lại ngửi được mùi nước hoa xa lạ, trong lòng càng thêm kháng cự.
Dịch Xuyên bị cô ngọ nguậy trên người càng thêm hưng phấn, cách một lớp quần áo anh vẫn có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại câu người của cô.
Dịch Xuyên kề sát bên tai Ôn Cẩn nói nhỏ: "Bảo bối, lát nữa anh sẽ làm cho em thoải mái."
Dịch Xuyên biết thân phận của Ôn Cẩn không hề đơn giản, chỉ có thể đoán rằng cô là một đại tiểu thư nhà giàu. Dù vậy trong anh vẫn tồn tại một niềm tin, tin rằng sau khi Ôn Cẩn tỉnh lại chắc chắn sẽ thích anh.
Ôn Cẩn dùng sức đánh mạnh vào người đàn ông đang ôm cô. Nhưng khổ nỗi người này ôm cô quá chặt, cô hoàn toàn không có sức đẩy anh ta ra.
Cô theo bản năng cảm thấy sợ hãi, trong đầu vô cùng hoảng loạn, không hề có ý thức mà lẩm nhẩm: "Thẩm Nhượng! Thẩm Nhượng, anh ở đâu?Thẩm Nhượng!"
Bước chân Dịch Xuyên bỗng chốc khựng lại, nét mặt thoáng sững sờ. Lúc nãy cô biên kịch nhỏ này hình như gọi...Thẩm Nhượng?
Dịch xuyên vừa mới dừng lại, liền xuất hiện một người đàn ông đứng trước mặt.
Sắc mặt anh cảnh giác, gật đầu chào: "Tô tổng."
Trong lòng anh bỗng có một dự cảm chẳng lành, lẽ nào cô biên kịch nhỏ này lại là người của Tô Yến?
"Buông cô ấy ra." Tô Yến lạnh lùng nhìn Dịch Xuyên. Anh chỉ mới đi ra ngoài có một lúc, mà người đàn ông này lại dám ôm Ôn Cẩn đi.
Dịch Xuyên khẽ cắn răng, đem Ôn Cẩn đặt xuống, "Xin lỗi Tô tổng, tôi không biết Ôn Cẩn là..."
Chưa để cho Dịch Xuyên nói hết, Tô Yến đã trực tiếp ôm Ôn Cẩn rời đi.
Cảm giác như mình lại bị một người khác ôm, mùi hương vẫn xa lạ nhưng Ôn Cẩn lại không thấy chán ghét một chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất an tâm, cả người cũng liền thả lỏng.
"A Cẩn, anh là Tô Yến." Tô Yến ôm Ôn Cẩn rời đi một lúc, mới buông cô ra, "Em có thể tự mình đi được không?"
"Tô Yến?" Ôn Cẩn mơ màng ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt nhìn người trước mặt. "Anh là Tô Yến thật sao?"
Ôn Cẩn bỗng dưng ôm chặt lấy eo của Tô Yến, khuôn mặt cọ cọ lên l*иg ngực anh, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, không ngừng gọi: "Tô Yến."
"Ừ, anh ở đây." Tô Yến tim đập lỡ một nhịp, khuôn mặt dần đỏ lên, hai tay không biết nên để chỗ nào. Đây là lần đầu tiên anh ôm con gái, đặc biệt còn là người con gái mà anh thích.
Nghe Ôn Cẩn không ngừng gọi tên mình, hai tay của Tô Yến để ngoài không trung một lúc lâu mới từ từ đặt lên eo của cô, dùng sức ôm chặt lấy cô nhẹ nhàng nói: "A Cẩn,anh ở đây."
Thẩm Nhượng chưa từng nghĩ tới Ôn Cẩn sẽ làm nũng với người đàn ông khác. Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh nhìn Ôn Cẩn đang ôm Tô Yến, chỉ có sự tức giận trong lòng là đang tố cáo anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, ngọn lửa đó đang ngày càng thiêu đốt ý chí của anh.
Anh từng bước một đi tới trước mặt hai người, ngữ khí lạnh nhạt xa cách: "Tô Yến, chẳng phải tôi đã nói rõ với anh rằng tôi ghét người khác chạm vào đồ của tôi rồi sao?"
"Tô Yến, em rất khó chịu." Thẩm Nhượng vừa nói xong liền nghe thấy Ôn Cẩn nhỏ giọng làm nũng, khuôn mặt còn không ngừng cọ vào l*иg ngực của Tô Yến.
Dáng vẻ của cô mềm mại càng khiến lửa giận trong lòng Thẩm Nhượng dâng trào, anh thô lỗ kéo cô vào trong ngực, anh càng lúc càng dùng sức ôm cô thật chặt, hận không thể bóp chết cô.
Ôn Cẩn bị sức lực của Thẩm Nhượng làm cho không thoải mái, nhỏ giọng bất mãn kêu hừ hừ, Tô Yến nhìn cô với ánh mắt lo lắng: "Thẩm Nhượng, anh đang làm cô ấy đau."
Thẩm Nhượng bế Ôn Cẩn lên, mặt không cảm xúc nói: "Tô Yến, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng."
Nhìn bóng lưng của Thẩm Nhượng, ánh mắt Tô Yến ngày càng trở nên buồn bã. Anh biết mình đã vượt qua giới hạn, nhưng là anh không thể khống chế được chính mình.
****
Thẩm Nhượng ôm Ôn Cẩn trở về khách sạn, đem cô ném lên trên giường. Trước mắt anh không ngừng hiện lên hình ảnh Ôn Cẩn ôm Tô Yến làm nũng, cho dù biết là cô uống say nhưng anh vẫn không kiềm chế được muốn bóp chết cô.
Đầu Ôn Cẩn choáng váng, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt một lúc lâu, mới nhìn rõ ràng là Thẩm Nhượng.
"Thẩm,Thẩm Nhượng." Ôn Cẩn lắp bắp gọi vài tiếng, từ trên giường bò dậy, quỳ gối ở trên giường ôm lấy eo của Thẩm Nhượng, dáng vẻ ủy khuất nói: "Thẩm Nhượng, vừa rồi em suýt chút nữa đã bị người khác ôm đi."
Thẩm Nhượng dùng sức đẩy cô ra, giọng nói lạnh lùng, "Là em chủ động ôm người ta không buông tay."
Trong lòng anh ngày càng tức giận, đưa tay đem Ôn Cẩn khiêng lên vai, đi vào phòng tắm, đem cô đặt vào bồn tắm, mở nước nóng ra.
Bồn tắm rất nhanh đã đầy. Thẩm Nhượng cởϊ qυầи áo trên người cô xuống, dùng sức chà mạnh vào eo và tay cô. Mỗi một nơi mà Tô Yến chạm vào cũng đều làm anh cảm thấy chán nghét.
Ôn Cẩn bị anh làm cho đau, trong đầu choáng váng nhớ tới lần đầu tiên của hai người. Vành mắt của cô bắt đầu đỏ lên, cả người co rúm lại, ôm chặt lấy anh, thanh âm có chút run run.
Trên cánh tay đột nhiên được tiếp xúc với hai luồng mềm mại, trong lòng Thẩm Nhượng hơi lơ đãng, sức lực trên tay từ từ nhẹ hơn. Không ngờ du͙© vọиɠ lại bắt đầu ngo ngoe. Anh giúp Ôn Cẩn kì cọ cơ thể hai lần, cũng tùy tiện tắm rửa cho mình một chút rồi ôm cô đi ra ngoài.
Đầu óc của Ôn Cẩn vẫn đang dừng lại tại thời điểm lần đầu tiên của cô và Thẩm Nhượng. Lần đó đã để lại cho cô ấn tượng rất sâu sắc, cô sợ hãi đẩy Thẩm Nhượng một cái,"Rất đau."
"Không đau" Thẩm Nhượng không kiên nhẫn nói một câu, động tác càng ngày càng thêm vội vàng.
Đáng tiếc là Ôn Cẩn vẫn luôn lộn xộn, không chịu phối hợp với anh. Thẩm Nhượng thử mấy lần cũng không vào được, sắc mặt ngày càng đen lại.
"Ôn Cẩn, tôi là ai?" Anh dùng lực ngăn hành động của Ôn Cẩn, trong lòng đang rất không kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi: "Em nhìn tôi thử nói xem tôi là ai?"
Anh đã nhịn một thời gian rất lâu rồi,đêm nay cho dù bằng bất cứ giá nào anh cũng sẽ không bỏ qua cho Ôn Cẩn.
Ôn Cẩn nhìn anh, nức nở nói: "Thẩm Nhượng, rất đau."
Nghe được trong giọng nói của cô mang theo sự nức nở, sắc mặt Thẩm Nhượng hoảng loạn, lúc này mới nhìn kỹ mặt cô, phát hiện trong hốc mắt của cô đã ngập nước.
Ngực của Thẩm Nhượng hơi nhói, ngồi dậy ôm cô vào trong l*иg ngực, cực kỳ nhẫn nại mà dỗ cô: "Không đau đâu,em nhất định sẽ thích. Ôn Cẩn, tôi sẽ làm cho em thoải mái."
Anh tưởng rằng chính mình kiên nhẫn dỗ cô là được nhưng không ngờ khi anh vừa nói xong Ôn Cẩn đột nhiên tức giận: "Lừa người!Thẩm Nhượng,thực sự là rất đau,anh cũng đừng đυ.ng vào em,rõ ràng anh đã nói là sẽ không đi vào nhưng cuối cùng thì anh vẫn đi vào đấy thôi!"
Vốn dĩ Thẩm Nhượng đã sắp kiềm chế được du͙© vọиɠ của mình nhưng cả người Ôn Cẩn lại cứ vặn vẹo, anh lại bắt đầu nhìn không được, xoay người đè cô xuống giường.
Lăn lộn một lúc, sau lưng của Thẩm Nhượng đã lấm tấm mồ hôi. Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ôn Cẩn, vừa định nói chuyện nhưng lại phát hiện ra tên mặt cô đầy nước mắt.
Trong lòng Thẩm Nhượng hoảng hốt, vội vàng nói:"Tại sao lại khóc?"
Anh cũng không hề dùng lực mạnh, so với trước kia thậm chí còn dịu dàng hơn rất nhiều, tại sao cô lại khóc.
Trong lòng Ôn Cẩn dâng lên sự tức giận, không biết sức lực từ đâu đến, chân dùng sức đá Thẩm Nhượng vốn không hề phòng bị ngã xuống giường.
Thẩm Nhượng bị đá xuống giường, trong nháy mắt trở nên mịt mờ. Sau một lúc anh mới phản ứng lại, sắc mặt u ám đứng lên, gằn giọng nói:"Ôn Cẩn,em thực sự rất giỏi!"
Người phụ nữ này lại dám đá anh, anh không thể chịu đựng nổi sự sỉ nhục này.
"Em đã nói là rất đau!" Ôn Cẩn hét to về phía Thẩm Nhượng, nước mắt từ từ rơi xuống, tức giận nhìn anh: "Anh từng nói là không muốn làm,đó là lần cuối cùng,tại sao lại còn muốn làm một lần nữa?"
Sự tức giận của Thẩm Nhượng bị nghẹn lại trong lòng, nhìn thấy cô vẫn luôn rơi nước mắt, trong lòng thập phần buồn bực, lại lạnh lùng nói:"Đừng khóc nữa, tôi còn chưa tiến vào thì em đau chỗ nào?"
Anh vừa mới nói xong, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên của anh và Ôn Cẩn. Lúc đó là lần đầu tiên anh chạm vào phụ nữ, thật sự có phần kích động nên không khống chế được mình. Có mấy lần Ôn Cẩn kêu đau nhưng anh đều cho rằng đó là cô cố ý muốn câu dẫn anh cho nên lúc đó anh hoàn toàn theo ý của mình, tư thế nào thoải mái liền đem cô "làm", không đem lời nói của cô để ở trong lòng.
Thẩm Nhượng nhìn Ôn Cẩn đang khóc lóc, mấp máy môi mấy lần nhưng vẫn không biết nên nói gì.