Editor:Bạch Liên Hoa
Beta: Bơ
Ôn Cẩn thức dậy từ sáng sớm tinh mơ, tâm tình vô cùng tốt ở trong phòng bếp nấu cháo gà. Hôm nay cô đã có thể tham gia đoàn làm phim. Không những thế tập đoàn Thẩm thị đang bận rộn với lễ kỉ niệm nên sắp tới cô cũng sẽ không cần phải đối mặt với Thẩm Nhượng mỗi ngày. Sau lễ kỉ niệm, cô gần như có thể ly hôn với Thẩm Nhượng.
Sau khi nấu cháo xong, Ôn Cẩm đi hâm nóng sữa cho Thẩm Thần rồi mới đánh thức cậu, giúp cậu đánh răng, rửa mặt và thay quần áo.
Lúc cô bế Thẩm Thần bước ra, thì Thẩm Nhượng đã ngồi vào bàn ăn.
"Mẹ ơi, Thần Thần bóc trứng gà cho mẹ này."
Thẩm Thần lau sạch tay, đem trứng gà đặt vào trong bát của Ôn Cẩn.
Ôn Cẩn vui mừng, xoa đầu cậu bé: "Thần Thần thật ngoan."
Nói xong đưa tay lên, dịu dàng lau khóe miệng cho cậu.
Thẩm Nhượng ngẩng đầu nhìn hai mẹ con bọn họ, vẻ mặt lúc này của Ôn Cẩn so với lúc đối mặt với anh còn thuận mắt hơn nhiều. Không hiểu vì sao, trong lòng Thẩm Nhượng đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trước đây trong mắt Ôn Cẩn luôn chỉ có mình anh, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc anh, ngay cả một ánh mắt cũng không chia cho Thẩm Thần. Nhưng không biết vì sao dạo gần đây cô đối xử với Thẩm Thần vô cùng tốt, còn thường xuyên đưa đón cậu đi học.
Đối với Thẩm Thần, anh không hề có chút cảm tình nào. Năm đó việc Ôn Cẩn mang thai Thẩm Thần là chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa anh cũng không hề thích trẻ con, cộng thêm một vài chuyện đã từng trải qua ngày trước, anh hoàn toàn không muốn có con. Anh cũng đã có ý định trong tương lai sẽ đến cô nhi viện chọn một đứa bé có thiên phú về kinh doanh để bồi dưỡng thật tốt.
Cho dù Thẩm Thần có là con của anh hay sau này công ty có làm ăn thua lỗ thì anh cũng không có ý định giao tập đoàn Thẩm thị cho cậu. Thẩm thị là tất cả tâm huyết của anh và các đồng nghiệp. Là người có quyền quyết định cao nhất trong công ty anh phải chịu trách nhiệm với sự phát triển của công ty trong tương lai.
Anh muốn nhanh chóng đưa Thẩm Thần ra nước ngoài để đào tạo vài năm, nếu như thằng bé không có năng lực gì thì anh sẽ nhanh chóng cho người đi tìm một đứa bé khác có thiên phú để đào tạo.
Lúc trước là vì nể mặt Ôn Cẩn, anh tính toán đợi đến khi Thẩm Thần mười tuổi mới đưa thằng bé đi ra nước ngoài. Bây giờ, khi nhìn thấy tất cả sự chú ý của Ôn Cẩn đều đặt ở trên người Thẩm Thần, anh liền muốn đổi ý định, sang năm sẽ đưa cậu ra nước ngoài.
"Thần Thần ngoan, trong khoảng thời gian này mama rất bận, ở nhà con phải ngoan ngoãn có biết không?" Ôn Cẩn hôn Thẩm Thần một cái rồi đặt cậu xuống.
Thẩm Nhượng nhìn toàn bộ quá trình, vẻ mặt không vui lườm vệ sĩ.
Vệ sĩ nhanh trí, lập tức tiến lên bế Thẩm Thần.
Ngay tức khắc, sắc mặt Ôn Cẩn thay đổi, nghĩ đến lời nói của Thẩm Thần lúc trước, cô nhẫn nại, quay người ôm lấy cánh tay của Thẩm Nhượng, nói: "Thẩm Nhượng, nếu anh có thời gian thì quan tâm Thẩm Thần nhiều một chút."
Thẩm Nhượng không lên tiếng, đem cô ôm vào trong ngực. Vốn định nói cho cô biết sang năm anh sẽ đưa Thẩm Thần ra nước ngoài. Nhưng lại sợ cô không vui, cuối cùng vẫn là nhịn xuống không nói. Chờ đến lúc đưa Thẩm Thần ra nước ngoài nếu Ôn Cẩn thực sự không vui thì lại để cho cô sinh thêm một đứa nữa.
Không thấy Thẩm Nhượng trả lời, Ôn Cẩn nhẹ lắc lắc tay anh mấy lần hỏi: "Thẩm Nhượng, anh có đồng ý hay không ?"
Thẩm Nhượng cúi đầu hôn lên trán cô một cái, cúi đầu xuống "Ừ" một tiếng.
Trong lòng Ôn Cẩn kinh hỉ*, dịu dàng nói một câu: "Thẩm Nhượng, anh thật tốt."
*kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng.
Quả nhiên đàn ông đều yêu thích phụ nữ dịu dàng, biết nghe lời. Ôn Cẩn nhớ lại cô của trước kia thường cố tình gây sự với anh, trong lòng không biết nói lên tư vị gì. Lúc đó cô còn hi vọng Thẩm Nhượng có thể ở nhà thêm một lúc với cô. Nhưng bây giờ cô không mong đợi điều gì nữa thì Thẩm Nhượng lại thường xuyên về nhà.
"Ôn Cẩn." Thẩm Nhượng thấp giọng nói: "Vài ngày nữa, tôi sẽ tìm một vệ sĩ đến đoàn phim để bảo vệ em. Em….Kinh nghiệm xã giao của em không nhiều, đừng dễ tin tưởng bất kì ai."
Thẩm Nhượng đã từng chào hỏi qua với người trong đoàn phim một lần, nhưng anh vẫn cảm thấy không yên tâm.
Hơn nữa chỉ có vài người biết được bối cảnh của Ôn Cẩn, còn đâu phần lớn thì đều không rõ. Tuy anh không phải người trong ngành nhưng anh quá rõ các quy tắc ngầm của giới giải trí. Những người kia chỉ cần có cơ hội được trèo lên cao thì chuyện dơ bẩn đến cỡ nào cũng có thể làm ra được.
Bất kể là trước kia hay sau khi gả cho anh, Ôn Cẩn đều được bảo vệ vô cùng tốt. Với chỉ số thông minh của cô căn bản là không thể đấu lại được với những người đã bị tiêm nhiễm những chất độc hại trong giới giải trí này, không chừng ngày nào đó thực sự bị người khác lợi dụng để làm bàn đạp.
Anh không hy vọng Ôn Cẩn đi ra ngoài, nhưng cô có vẻ rất thích làm biên kịch. Nếu cô thích thì cứ như vậy đi, anh sẽ sai người ở bên cạnh để bảo vệ cô, tránh việc cô bị người khác lợi dụng.
Ôn Cẩn không hề thích việc làm của Thẩm Nhượng. Anh cho người đi theo cô, nói là muốn bảo vệ cô nhưng thực chất là theo dõi nhất cử nhất động của cô. Anh không hề hỏi ý kiến của cô, mặc kệ cô có đồng ý hay không, chỉ dựa theo sở thích của anh để làm.
Có lẽ Thẩm Nhượng chỉ xem cô là một người phụ nữ chỉ cần dùng tiền để nuôi là được, suy nghĩ và mong muốn của cô không đều không quan trọng.
Cô cố đem sự tức giận trong lòng mình nhịn xuống, Ôn Cẩn kiễng chân lên hôn vào má anh, nhẹ giọng nói:
"Thẩm Nhượng, em sẽ nghe anh."
Lực trên tay Thẩm Nhượng dần dần tăng.Trong lòng anh thoáng hoảng hốt, anh luôn có một loại ảo giác khoảng cách của mình với Ôn Cẩn càng ngày càng xa.
***
Sau khi Thẩm Nhượng quay lại công ty, Ôn Cẩn thu dọn vài bộ quần áo và một ít đồ dùng cá nhân rồi đi đến khách sạn mà đoàn phim đã sắp xếp.
Bất kể là như thế nào Ôn Cẩn cũng không nghĩ ra cô lại gặp Từ Khả ở chỗ này.
"Chúng ta đi uống một chén được chứ?" Từ Khả cười nhạt mở miệng. Cô vừa mới đóng phim xong thì trở về khách sạn nghỉ ngơi, lúc nhìn thấy Ôn Cẩn cô cũng hoảng sợ.
Nhắc mới nhớ, hai người đúng là đã mấy năm nay không gặp, số điện thoại của Ôn Cẩn cũng đã thay đổi. Mấy năm vừa qua của cô ấy không biết có tốt hay không.Từ Khả cẩn thận quan sát Ôn Cẩn một lúc, thấy sắc mặt cô hồng hào, tinh thần cũng vô cùng tốt, trong lòng thoáng kinh ngạc.
Có lần cô tham gia một bữa tiệc, thấy Ôn Cẩn ở rất xa, khi đó cô ấy (Ôn Cẩn) lôi kéo Thẩm Nhượng khóc lóc, sắc mặt trông tiều tụy vô cùng.
Hốc mắt Ôn Cẩn nóng lên, nghĩ đến kết cục đời trước của Từ Khả, nhìn thoáng qua người đại diện của cô ấy, gật đầu,"Từ Khả, mình có chuyện muốn nói với cậu."
Hai người vào một quán cà phê gần khách sạn rồi tìm một căn phòng nhỏ.
Bầu không khí có chút yên tĩnh, Ôn Cẩn suy nghĩ một lúc, mới nói: "Từ Khả, xin lỗi cậu, trước kia là do tớ không đúng."
Động tác trên tay của Từ Khả bỗng ngừng lại, nhìn chằm chằm Ôn Cẩn một lúc, đột nhiên nở một nụ cười, u oán nói: "Ôn Cẩn, tớ cứ tưởng rằng cậu ghét bỏ xuất thân của tớ nên mấy năm nay mới không chịu gặp tớ nữa."
"Không phải." Vẻ mặt Ôn Cẩn áy náy, "Trước kia là do tớ không đúng, đi tin tưởng những lời xúi giục của người ngoài, cho là cậu thích Thẩm Nhượng, thực xin lỗi."
Cũng là cô mắt bị mù mới có thể coi Thẩm Nhượng như bảo bối, cho rằng ai ai cũng thích và muốn có được anh.
Ánh mắt Từ Khả kinh ngạc, cô biết Ôn Cẩn thích Thẩm Nhượng đến cỡ nào, không cho phép Thẩm Nhượng nói chuyện với người phụ nữ khác dù chỉ một câu. Ôn Cẩn bây giờ xin lỗi cô, đã chứng tỏ rằng trong lòng cô ấy Thẩm Nhượng không còn quan trọng nữa.
Từ Khả muốn hỏi Ôn Cẩn, có phải là Thẩm Nhượng đã làm gì quá đáng với Ôn Cẩn không. Nhưng cô lại sợ rằng hai người đã lâu không còn thân như trước kia. Quan hệ của bọn cô vừa mới dịu xuống một chút, cô không thể giống như trước kia trực tiếp khuyên Ôn Cẩn từ bỏ Thẩm Nhượng.
Trong lòng cô luôn coi Ôn Cẩn là bạn tốt, vừa rồi còn hỏi Tô Yến số điện thoại của Ôn Cẩn, chuẩn bị bám lấy Ôn Cẩn một lần nữa, lại làm bạn tốt với cô ấy. Bây giờ xem ra là không cần thiết nữa rồi.
Từ Khả chớp mắt, "Ôn Cẩn,chúng ta là bạn tốt, cậu không cần nói lời xin lỗi với tớ."
Trong lòng Ôn Cẩn vô cùng vui vẻ, cô biết Từ Khả không có trách cô, hăng hái nói: "Từ Khả, kịch bản của tớ viết sắp được quay thành phim truyền hình rồi."
Từ Khả nhìn khuôn mặt hăng hái của Ôn Cẩn khi nói chuyện về kịch bản, cả người như thả lỏng ra.
Nói chuyện chưa được bao lâu, Từ Khả nhận được một cuộc điện thoại, tiếc nuối nói: "Ôn Cẩn, lần sau chúng ta lại gặp nhau tiếp nhé."
"À, đúng rồi."
Từ Khả nhìn Ôn Cẩn,"Tô Yến cũng ở chung khách sạn với chúng ta. Tớ hiện tại đang quay một bộ phim điện ảnh, anh ấy là nhà đầu tư lớn nhất."
Từ trước đến nay, Từ khả vẫn luôn cảm thấy Tô Yến cùng Ôn Cẩn mới thực sự xứng đôi.
Sau khi Từ Khả rời đi, Ôn Cẩn một mình trở lại khách sạn. Tối nay đoàn phim liên hoan khởi động máy, cô còn phải đi gặp gỡ một số người.
Sau khi lấy di động ra tắt mở vài lần, Ôn Cẩn vẫn từ bỏ ý định gọi điện thoại cho Tô Yến. Chỉ cần chờ một chút nữa, rất nhanh là cô có thể ly hôn với Thẩm Nhượng.
Từ Khả đúng là đang quay một bộ phim điện ảnh, bộ phim này đã làm nên tên tuổi của cô ấy trong giới giải trí, cô ấy đã nhận được cúp ảnh hậu đầu tiên trong sự nghiệp của mình. Ban đầu bộ phim này không có nhiều người coi trọng lắm, bởi vì cả diễn viên hay đoàn chế tác phim đều không có nhiều tiếng tăm.
Huống hồ cùng lúc đó còn có một bộ phim có đoàn chế tác đều là những người nòng cốt, còn có diễn viên chính đều là các tiền bối đã từng tranh giải ảnh đế, ảnh hậu cũng cạnh tranh cùng.
Sắc mặt Ôn Cẩn dịu dàng, đúng là ánh mắt của Tô Yến rất tốt. Từ Khả quay bộ phim này xong, mọi chuyện sau đó đều ngoài dự đoán của mọi người, không chỉ có phòng bán vé ở trong nước bùng nổ, còn trở thành tác phẩm kinh điển, "hot" ra tận nước ngoài .
Bỗng có tiếng gõ của vang lên, Ôn Cẩn tưởng là người trong đoàn phim, đứng dậy mở cửa, không ngờ người ở bên ngoài chính là Tô Yến.
Trong lòng Tô Yến căng thẳng, anh nhìn Ôn Cẩn, "A Cẩn, thật là khéo quá."
Thực ra mọi chuyện không phải là trùng hợp. Anh biết hôm nay Ôn Cẩn sẽ đến đoàn phim làm biên kịch nên mới cố ý tham gia buổi tiệc rượu hôm nay.
***
Trong lòng Thẩm Nhượng hiện tại có chút bất an. Chỉ cần nghĩ đến khoảng thời gian này Ôn Cẩn đều ở bên ngoài, anh liền không cầm được lo lắng. Ôn Cẩn cả tin như vậy, có phải hay không đã bị người ta tính kế?
Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ Ôn Cẩn khẳng định là đang đi liên hoan cùng đoàn phim. Thẩm Nhượng cau mày, cũng không biết có người nào không có mắt cho Ôn Cẩn uống rượu hay không. Tửu lượng của cô kém, uống mấy chén là đã say, lúc say rượu còn thích ôm lấy người khác để làm nũng.Trước đây Ôn Cẩn đều sẽ thừa dịp anh về nhà rồi uống say để quyến rũ anh.
Trong lòng Thẩm Nhượng thêm lo lắng,vội vàng lấy áo khoác rồi rời đi.
--------------------------------------------------------------------
Xin lỗi mọi người vì đăng truyện trễ lịch nên hôm nay tớ đăng một lúc 5 chương để đền bù cho mọi người nha 🥳🥳🥳🥳🥳
Team cũng rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ team suốt một tháng qua như đã hứa mình sẽ đăng một lần đến chương 29 thì mình sẽ chia ra mỗi ngày đăng 2 chương đến khi đủ thì thôi. Cảm ơn mọi người rất nhiều.