Nam Châm [Khải Nguyên]

Chương 6: Hành trình xóa trắng trái tim

Vương Nguyên là bị lạnh mà tỉnh lại.

Hơi thở phả ra khói, ánh mắt không rõ ràng, đầu óc bị đông đến mức có chút trì độn, không gian xung quanh lại hẹp như một cái quan tài bó gọn xác ướp ở bên trong.

Thật ra chỉ kém một chút là cậu thành xác ướp thật rồi.

"Tỉnh?"

Cửa tủ lạnh được mở ra, bên ngoài so với trong tủ tối hơn rất nhiều, nhất thời Vương Nguyên không nhìn rõ ai với ai đã bị một bàn tay túm tóc kéo ra ngoài. Cậu la oai oái, vùng vẫy tay chân chụp lấy cái tay kia, vừa chạm đến đã vội rụt lại. Cái gì mà còn lạnh hơn trong tủ nữa!

Vương Nguyên bị ném tới trước chân một đôi giày bốt màu đỏ tươi.

"Chị cả."

Mùi thuốc lá nồng nặc trong không khí, khói trắng tràn đầy phòng, cậu còn chưa kịp định thần, chủ nhân đôi bốt kia dùng mũi giày nâng cằm cậu lên, điếu xì gà trong tay phì phèo khói, khiến cho dung mạo bà ta có chút mờ ảo. Vất vả lắm mới có thể nhìn kỹ đối phương là ai, Vương Nguyên chết lặng cả người, kinh ngạc lóe qua trong đáy mắt rồi bần thần tản đi.

Đối phương không chú ý đến điều này.

"Một thằng nhóc cao trung, mặt mũi cũng không tính là quá đẹp, đầu óc càng tệ hại, tầm nhìn cũng thiển cận không bằng một con chó ta nuôi. . ."

Thanh âm bà ta không cao, giọng vừa thô vừa dày lại mang một loại đặc tính anh chị bề trên của những kẻ hành nghề trong bóng tối, giữa không gian chỉ toàn là khói thuốc và màn đêm tĩnh mịch này khiến cho Vương Nguyên đã lạnh nay còn lạnh hơn, vô thức cuộn người ôm cánh tay cố gắng kéo lại chút hơi ấm ít ỏi. Cậu bị bọn chúng nhốt trong tủ lạnh một thời gian dài, thần kinh đã sớm tê dại, lúc này còn đủ lí trí phán xét suy nghĩ cũng coi như tỉnh táo, nhưng cơ thể vẫn chưa chịu nghe sai sử của cậu.

Người phụ nữ khoác lên mình bộ váy chân dài tao nhã lịch thiệp lại không kém phần gợi cảm quyến rũ, thấy cậu run rẩy đến mức không làm ra trò trống gì, khinh miệt trong mắt lại càng hiện ra rõ rệt:

"Kẻ nhát gan không có chút ưu điểm thế này, chẳng hiểu sao con gái ta lại để ý mi nữa. . ."

Tôi cũng đang muốn hỏi cô ta lắm đây.

Ha ha.

Trong thời khắc này mà còn tâm trí suy nghĩ chuyện linh tinh, ngay cả Vương Nguyên cũng muốn bội phục mình.

Có lẽ cậu chính là như vậy, chẳng lúc nào thích đẩy đoạn kết theo lối tiêu cực, ít nhất cũng phải đem lại cho cậu chút quyền tự trọng và tôn nghiêm thuộc về cậu.

"Tôi. . .không có thích cô ta." Khớp hàm tê cứng phải rất lâu mới miễn cưỡng khôi phục, cậu khó khăn phun ra một câu, đổi lại là ánh mắt hứng thú nhàn nhạt xen lẫn chán ghét của người phụ nữ: "Mi còn chẳng có tư cách nói câu đó."

"Tôi nói rồi, tôi không có thích cô ta, tôi thậm chí chẳng biết cô ta là ai, sao có thể. . ."

Người phụ nữ nhướng mày nhìn cậu, dường như đang suy xét lời nói kia có bao nhiêu chân thật.

"Mẹ!!"

Tiếng gọi lanh lảnh vang đến từ phía trên, cánh cửa phòng mở ra để ánh sáng tràn vào. Lúc này Vương Nguyên mới biết nơi cậu đang đứng là tầng hầm của một tòa nhà bỏ hoang. Ừm, mấy bọn xã hội đen đều thích nhà hoang, vì nó có vẻ thần thần bí bí lại không có người dòm ngó chăng?

Quả nhiên đúng là cái lũ chỉ dám làm việc trong bóng đêm.

Sau thanh âm trong trẻo đó là một tràng tiếng lộp cộp dồn dập lăn đến bên tai. Một thiếu nữ đang đương thì mặc đồng phục học sinh vội vàng chạy tới, tầm mắt lướt qua Vương Nguyên thì kinh ngạc sửng sốt, túm tay áo người phụ nữ: "Mẹ, con đến rồi."

"Sao con lại đến đây?" Khi nói chuyện với cô bé, bà ta hạ giọng xuống rất nhiều, ôn nhu bội phần chẳng có chút khí thế như lúc trấn áp Vương Nguyên. Cậu siết chặt nắm tay, kìm nén chút cảm giác bi thương đột nhiên len lỏi vào đầu óc, cắn chặt răng để mình không làm ra chuyện gì thất thố.

Hóa ra là cô bé này.

Không ngờ, không ngờ cô thế nhưng là con gái của bà ta.

May mắn, Vương Nguyên thực sự đối với cô bé chỉ là tình cảm anh em mà thôi.

"Mẹ, con thi xong cao khảo rồi, không thấy mẹ đến đón cho nên con phải tự mình chạy tới đây a." Cô bé xụ mặt lắc lắc tay: "Mẹ đừng làm khó anh Triệu, là tại con năn nỉ quá ảnh mới cầm lòng không đặng, đừng phạt ảnh, nha mẹ."

"Được rồi, con gái ngoan của mẹ nói cái gì thì là cái đó đi. Vậy hôm nay thi thế nào?"

"Rất tốt đi? Bài làm không khó, con nghĩ mình sẽ đỗ thủ khoa cho mẹ vui!"

"Con gái mẹ giỏi quá, thế hôm nay có muốn cùng mẹ đi ăn cơm không nào?"

"Vâng!! Nhà hàng Butterfly nha mẹ!"

Cô bé mỉm cười loan loan hai mi mắt, lấm lét liếc nhìn Vương Nguyên, mím môi một chút: "Mẹ. . .con có chuyện muốn nói."

"Là chuyện của thằng oắt này đúng không? Không cần nói nữa, mẹ đều đã biết cả rồi."

"Mẹ. . ."

"Mẹ không đồng ý cho con qua lại với kẻ chẳng chút danh phận cũng không có tiền tài quyền thế như vậy, sau này nó làm sao bảo vệ con trước đám người nhăm nhe tấn công gia sản nhà chúng ta? Hơn nữa công ty của mẹ cũng phải có người quản đốc, mẹ làm sao có thể giao công ty cho một đứa ngay cả cấp ba cũng không tốt nghiệp được?" Người phụ nữ luôn cưng chiều con gái, không có nghĩa là bà buông thả cô bé muốn làm gì thì làm, tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ luôn nghĩ về con cái, mặc kệ là bà hay người phụ nữ khác đều muốn cho con gái mình được sống hưu nhàn hạnh phúc: "Con cũng đã sắp lên đại học, chi bằng chọn trường cùng với Dịch thiếu gia đi, tiện cho cậu ta và con chăm sóc nhau. . ."

"Mẹ, con không thích cậu ta, thiếu gia gì mà suốt ngày mặt lạnh như băng, chẳng có chút phong vị nào. . ."

"Ha ha, con chưa tiếp xúc với cậu ta làm sao biết được. Được rồi, không nói chuyện này nữa, mẹ không muốn con cùng thằng nhóc này có bất kỳ mối quan hệ nào, được chứ?"

"Vâng. . ."

Cô bé dù không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ thả anh ấy ra được không?"

"Dĩ nhiên."

Cho nên Vương Nguyên cứ như vậy được người phụ nữ kia thả ra?

Buồn cười.

Nếu cậu sợ bị bà ta bắt, thì đã không dẫn theo Vương Tuấn Khải chạy trối chết như vậy.

Hai gã đàn ông luôn đi theo phía sau người phụ nữ nhanh chóng tiến lên xốc nách Vương Nguyên dậy lôi đi, cô bé khổ sở nhìn theo bóng lưng cậu, luôn miệng lẩm bẩm nói xin lỗi, khóe mắt cũng phiếm nước rồi. Kỳ thật cô bé này không có lỗi gì, chẳng qua là thích một kẻ không nên thích, có một người mẹ không hiểu ý mình.

Nhân sinh vẫn cứ trôi cứ trôi a.

Đợi Vương Nguyên tạm thời lấy lại quyền điều khiển cơ thể, đã là chuyện của nửa tiếng sau. Cậu bị hai người kia ném vào cốp xe, trói cũng không thèm trói, có lẽ họ nghĩ cậu không chạy nổi, dù sao thì người vừa bị kéo ra khỏi tủ lạnh không chết cũng ngốc mất rồi, tám phần mười là chẳng có chút kháng cự nào hiệu quả. Vương Nguyên đoán sắc mặt hiện tại của mình rất khó coi, bởi vì hai vị này thậm chí chán ghét nhìn cậu nữa mà.

Đoạn đường "đưa đi thả" rất xa, Vương Nguyên vừa thoát khỏi tủ lạnh chật hẹp lại phải bon chen vào cốp xe, dù là xe hơi đời mới cũng không dễ chịu chút nào, không khí lưu động chậm chạp, cậu thiếu chút nữa đã nghĩ mình bị chết ngạt trong đó luôn rồi.

Và cậu đúng là suýt chết ngạt thật.

Lần thứ hai hô hấp của cậu đình trệ, khóe môi có chút run rẩy, mí mắt giật giật, ngón tay vô thức siết thành đấm đâm vào lòng bàn tay đau nhói.

"Trước mặt lão đại lại không quỳ xuống!!!"

Câu này nghe như là "trước công đường sao không quỳ xuống!".

Mẹ nó, cái cảm giác sắp bị làm thịt này là như nào?!?

Giẫm vỏ dừa lại gặp vỏ dừa! Chạy trời không khỏi nắng!

Vương Nguyên điên cuồng rít gào trong lòng, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, thậm chí là lạnh tanh, cho nên sự thưởng thức của người đàn ông trước mặt đối với cậu càng thêm tăng tiến, song song đâu đó không khí âm trầm cũng tiêu tán phân nửa.

Không thể phủ nhận, thằng nhóc này rất có khí khái.

Đáng tiếc, đứng trước mặt lão đại hắc bang, nói chuyện khí khái có phải là quá ngu xuẩn hay không?

Người đàn ông kia cũng giống như vị phu nhân váy dài vừa rồi, tuy rằng không kẹp điếu thuốc, không rượu chè ô hợp, một thân thân sĩ lịch lãm phong độ, dù trung niên vẫn không mất đi vẻ cuốn hút khi còn trẻ, quả thật là yêu quái ngàn năm khó gặp. Yêu quái nhìn thấy Vương Nguyên hiên ngang lẫm liệt đứng trước mặt mình, chỉ cầm chung trà nhấp một ngụm cực kỳ thoải mái, khóe mắt loan ý cười: "Chắc hẳn cậu cũng biết tại sao tôi mời cậu đến đây?"

Nhìn hai bảo tiêu của người phụ nữ đã lui ra không còn bóng dáng, Vương Nguyên nhếch miệng: "Nếu ông nói hành vi bắt ép nhốt trong cốp xe suốt vài tiếng đồng hồ là mời, thì tôi đây quả thật không dám nhận."

"Mồm mép cũng khá lắm, thảo nào mụ đàn bà kia không dám xuống tay."

Nói chuyện ra vẻ cao quý như vậy, nhưng nhắc đến người nọ thì không kìm được trào phúng. Có lẽ, trên đời chỉ có ông già này mà thôi.

"Còn không phải là bà ta muốn đem tôi hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao cho ông sao?"

"Ha ha ha, cậu quả là một người thú vị, như vậy, chúng ta hảo hảo ngồi xuống bàn chuyện thú vị tiếp theo."

Vương Nguyên không nhúc nhích, người phía sau liền đá vào bắp chân buộc cậu quỳ sấp xuống, lưỡi dao sắc nhọn chĩa thẳng vào yết hầu mỏng manh, cảm giác lạnh lẽo cùng tê rần chạy dọc sống lưng, trong phút chốc cậu đã nghĩ mình bị đâm chết. Vương Nguyên khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt quật cường đã bị xao động, trong đầu rối tinh rối mù chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.

Mưu sát a a a gϊếŧ người a a a Vương cảnh quan mau đến cứu tôi a a a!!

Hết Chương 6