Vương Tuấn Khải đứng tần ngần trước quầy thức ăn nhanh mãi mới mua được hai phần ăn Starbuck cho hai người, lúc trở về nhìn thấy Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn bản đồ, nghiêng nghiêng xiêu vẹo hình như không đọc ra địa hình.
“Muốn đi đâu đấy?”
“A! Thình lình hiện ra làm người ta sợ muốn chết!”
Vương Tuấn Khải sớm đã luyện ra kỹ năng miễn dịch tự động khai trừ các dòng đối thoại vô nghĩa, đem Starbuck nhét vào tay Vương Nguyên rồi nói: “Ở khu này có công viên giải trí, có sở thú, có một bảo tàng văn vật thời Tần, và một tòa tháp cao chọc trời. . .”
“Đi công viên!”
Vương Tuấn Khải bày ra vẻ mặt ‘tôi biết mà’, gặm cái hambuger một cái: “Vé cũng không đắt lắm, nhưng mà. . .”
“Tôi bao!”
“Tốt.”
Đi xe bus chưa đầy mười phút, đoàn người chen lấn xô đẩy rốt cuộc cũng xuống trước công viên giải trí. Vương Tuấn Khải nhức nhối nhìn hàng trăm cái đầu đen đen nhấp nhô di chuyển, tổng cảm thấy Starbuck vừa nuốt vào có chút vấn đề. Hắn tuy không phải người mắc chứng sợ dày đặc nhưng nhìn nhiều thứ lúc nhúc qua lại như vậy không tránh khỏi hoa mắt, đành phải đứng nhìn Vương Nguyên xông pha mua vé, kéo hắn vào trong.
Xung quanh ồn ào đến mức phải hét lên mới vào được, đám người xếp hàng chọn trò chơi đông như kiến cỏ, mà Vương Nguyên giống như không hề để ý, hưng phấn đọc danh sách trò chơi, chấm ngay cái đầu tiên: “Nhà ma!”
Vương cảnh quan đảo mắt khinh thường: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn đi nhà ma?”
“Người lớn thì không đi được sao?” Vương Nguyên bĩu môi: “Sợ ma có liên quan đến tuổi tác à?”
“. . .Cũng không biết ngượng ngùng với trẻ con.”
“Đến lúc vào đó rồi thì già hay trẻ đều chỉ có chung một trạng thái tâm lý mà thôi.”
Cậu chỉ giỏi ngụy biện --- Vương Tuấn Khải dứt khoát không đôi co vấn đề vô bổ này với tiểu đạo tặc nữa.
Đến lúc chân chính bước vào nhà ma, Vương Tuấn Khải mới biết kỳ thật quan điểm của Vương Nguyên rất chính xác.
Cương thi a, xác ướp a, tiếng cười kinh dị siêu phàm thoát tục a, mú me đầu lâu quỷ khóc tang a. . .
Hắn ở cảnh cục kinh qua bao nhiêu xác chết kinh dị ghê gớm cũng không bằng ở đây trải nghiệm một lần, có điều không phải mấy cái thứ giả tạo kia dọa hắn run, mà là trong vòng năm phút đã có hơn chục người bám vào hắn hét lớn: “Á á á__________!” báo hại cả tai lẫn thân của Vương cảnh quan đều lung lay ngã đổ. Còn có một người phụ nữ hễ cứ phía trước sắp xuất hiện cái gì là cô ta lại túm chặt hắn, ánh mắt long lanh van nài, tuy khϊếp sợ nhưng vẫn không lùi bước.
Dũng cảm ha.
Vương Tuấn Khải lần thứ n vung tay lên suýt chút nữa đấm vào mặt người phụ nữ kia, nên biết cảnh sát vì phải đối kháng trực diện với tội phạm nên đều có phản xạ thần kinh rất mạnh, chỉ cần nghe hơi gió tấn công từ phía sau là sẽ quay ngoắt lại trả đòn. Cũng may hắn rất chừng mực, nắm đấm bay đến chóp mũi đối phương thì dừng lại, nhưng ánh mắt cảnh cáo đề phòng của hắn cũng khiến cô ta sững sờ trong tích tắc.
Vương Nguyên chép miệng tặc lưỡi ra vẻ rèn sắt không thành thép: “Mỹ nhân lao vào l*иg ngực a, cảnh quan tiên sinh sao có thể lạnh lùng như vậy?”
Vương Tuấn Khải hừ lạnh: “Cô ta mà lao vào thật thì đã sớm dính lên vách tường rồi.”
“Ôi chao, tôi không biết anh bạo lực như vậy đấy!” Vương Nguyên ôm tim nói, trong mấy ngày nay hắn có đánh cậu đâu chứ!
Vương Tuấn Khải không vui quay đầu đi. Giữa lúc hắn đang suy nghĩ nên giáo huấn tên nhóc này thế nào cho phải, tiếng gió phía sau lại ập đến, Vương Tuấn Khải phiền muộn nghĩ người phụ nữ kia lẽ nào không nhìn ra ý tứ của hắn sao, liền nhanh nhẹn né đi.
Đối phương không ngã xuống đất, lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải, sau đó co giò bỏ chạy. Chiếc mặt nạ quỷ trên mặt gã khiến hắn không nhìn ra gương mặt bên dưới, nhưng thân thủ cùng bóng dáng này. . .
Chân mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh trên đầu Vương Tuấn Khải tuôn ra, dù trong nhà ma mở điều hòa hạ xuống mức âm nhưng hắn vẫn như cũ mà khẩn trương nhảy dựng lên, dáo dác nhìn quanh: “Vương Nguyên!”
“Tôi đây. . .A, sao thế? Mặt anh xanh quá, không phải là do sợ đó chứ~”
“. . .Cậu nhìn lầm, là đèn led.” Vương Tuấn Khải túm chặt tay cậu: “Không cho phép rời khỏi tôi trong bán kính một mét.”
“Này này, tự dưng trở nên nhiệt tình vậy là có ý gì?”
“Đừng nhiễu sự, tóm lại cứ nghe lời tôi đi, vừa rồi cậu có nhìn thấy. . .”
[Các bạn đang bước vào nhà ma tái hiện lại cảnh giam giữ của các tù nhân ở Trung đông vào những thập niên sáu mươi của thế kỷ mười chín, xin hãy giữ bình tĩnh tuyệt đối, bởi vì các bạn sẽ phải vượt qua trải nghiệm này. . .
. . .Chỉ một mình.]
Vương Tuấn Khải trong lòng lộp bộp một chút.
“Chúng ta không chơi nữa, ra ngoài!!”
“Đừng có như vậy a, tôi còn chưa chơi đủ mà, nào, ngoan đi, xong chuyến này tôi mua kem cho anh ăn!”
“Đừng dỗ ngọt như thể tôi là một tên ngốc!” Vương Tuấn Khải tức giận quát, toàn bộ những người có mặt ở đó đều nhìn nhưng hắn cóc thèm quan tâm: “Người vừa rồi. . .”
Đất dưới chân rùng rùng chuyển động, từ các bức tường hình thành lớp vách ngăn từng người với nhau thành những phòng giam, khoảng cách chỉ đúng một người có thể lọt vào, không cách nào chen chúc nhau được.
[Trò chơi mạo hiểm, bắt đầu!]
“Oa, thực sự dựng thành tường kìa!!”
“Tách ra rồi tách ra rồi!!”
“Tạm biệt, lát nữa gặp lại ở ‘địa ngục’ nha!!!”
Địa ngục trong miệng người kia chính là lối ra.
Mà Vương Nguyên, đã sớm bị một phòng giam đẩy đi mất.
Một ngọn lửa giận trỗi dậy trong lòng Vương Tuấn Khải.
Hắn luồn lách qua tách phân các phòng giam, trực tiếp chạy đến bên cơ quan điều khiển, móc ra thẻ cảnh sát nghiêm túc nói: “Tôi là Vương Tuấn Khải, cảnh viên số hiệu 009 cảnh cục Trùng Khánh, hiện đang chấp hành nhiệm vụ trong khu vực này, trong nhà ma của các vị có một nghi phạm nguy hiểm có liên quan đến án mạng thương vong tuần trước xảy ra ở Trùng Khánh, xin mời các vị hợp tác ngừng trò chơi lại, tróc nã tội phạm!
Đám nhân viên bị thái độ và thẻ chứng minh thân phận của hắn dọa hoảng, xác định người này đúng là cảnh sát thì vội vàng làm theo lời Vương Tuấn Khải, dừng toàn bộ phòng giam đang chuyển động, tập trung mọi người ra ngoài.
Vương Tuấn Khải đưa mắt liếc một vòng: “Không còn sót ai chứ?”
“Không có.” Nhân viên nơm nớp lo sợ ở một bên đáp, vị cảnh sát này tuổi trẻ đẹp trai, nhưng khí tràng mạnh quá đi, áp đảo hoàn toàn!
Vừa nói xong, áp suất thấp trong phòng còn nặng hơn!
Lẽ nào thật sự có ma!
Vương Tuấn Khải tự mình đi kiểm tra các phòng giam cùng hang cùng ngõ ngách trong nhà ma, rốt cuộc đi tới ‘địa ngục’.
Chỉ thấy hai nhân viên gác cổng bị đánh bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, chiếc còng số 8 bị vứt chỏng chơ dưới sàn nhà.
Vương Tuấn Khải cúi đầu cầm chiếc còng lên, tay đã siết thành đấm.
* * *
Cảnh cục Trùng Khánh, ngày mưa.
“Vương Tuấn Khải, cậu rốt cuộc cũng trở về rồi.” Tiết Phong đội trưởng thở phào một cái, sau đó hung hăng giáo thuyết: “Cậu cuối cùng là xảy ra việc gì, cũng không gọi về cho đồng nghiệp một câu nào!!”
“Điẹn thoại tôi hết pin.”
“Lẽ nào cậu không biết tìm chỗ sạc hả?”
“Tôi không thuê phòng khách sạn.”
“Thằng nhóc này, mới ra ngoài một mình có mấy ngày đã biến thành cái dạng gì đây?!”
Tiết Phong há há miệng muốn mắng một trận, thấy Vương Tuấn Khải phong trần mệt mỏi ngồi im lặng ăn cơm, bộp cho hắn một phát vào ót: “Thái độ này là sao?”
Vương Tuấn Khải thiếu chút nghẹn miếng thịt gà, nhíu mày: “Anh còn nhìn không ra?”
“Chỉ là để xổng một tên trộm. . .”
Vương Tuấn Khải máy móc lặp lại: “Chỉ là trộm?”
“Nghi phạm của một vụ án đang rơi vào bế tắc. . .”
“Chẳng những vậy mà còn là thành phần nguy hiểm có liên quan đến hắc bang.”
“Nè đừng có nhìn ai cũng thành tội phạm chứ.” Tiết Phong lắc đầu: “Cậu như vậy là không xong.”
“Tôi biết.” Nhưng mà, làm thế nào đây?
Rõ ràng đã nói là không chạy, cuối cùng biến mất dưới mí mắt hắn. Điều kỳ lạ là, hắn vì sao lại tin tưởng một người quen biết còn chưa đủ ba ngày?
Hắn, cũng không biết bây giờ hắn phải làm gì nữa.
“Lại truy nã thêm một lần vậy.” Tiết Phong sờ cằm: “Để Chu Dương đi.”
“Không được.” Vương Tuấn Khải ngắt lời: “Để tôi đi.”
Hắn đứng dậy kéo ghế, nhìn chằm chằm thẻ cảnh sát trên bàn, gằng từng chữ một: “Để tôi đi.”
Hết Chương 5