Mười lăm năm trước, những người từ Oxigen được xếp vào SNO được chia thành hai nhóm, một phía nhận hết mọi sủng ái của SNO, đặc cách trở thành thành viên đặc biệt, nhóm còn lại cũng vẫn có chế độ nuôi nhốt hết sức có tâm, nhưng đại đa số thời gian đều bị ném vào một xó không ai quan tâm, trừ trốn chạy khỏi tổ chức ra, muốn làm gì cũng được.
Vương Nguyên một tuổi đã biết dùng tay không xiên người khác, mười tuổi dám cầm dao uy hϊếp thủ lĩnh Oxigen, cả ngày hoạt bát ầm ĩ, vứt y đến SNO bắt ngồi yên một chỗ đúng là thập đại khốc hình.
Thủ lĩnh đã dặn y không thể lộ ra nhiều ưu điểm, tránh dự chú ý của người khác, y lại cứ phải đoạt hết nổi bật, vươn lên nhành cao, thậm chí thách đấu với cái nhóm thành viên đặc biệt kia để có đủ quyền hạn tiến vào cao tầng nội bộ.
Theo lời Vương Nguyên của năm đó, chính là "không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con".
Cọp con ở đâu chẳng thấy, chỉ thấy y bị người SNO xem như quái thai, dè dặt xa cách. Chỉ mới hai tháng gia nhập SNO, Vương Nguyên đã trở nên nổi tiếng – thằng oắt Omega dùng nắm đấm để nói chuyện, vũ lực có thể giải quyết mọi vấn đề.
Tất nhiên không phải toàn bộ người trong SNO đều là Omega, nhưng người xuất sắc nhất chắc chắn là Omega. Có lẽ là đồng bệnh tương liên, hoặc nên nói là vật họp theo loài, đối phương bắt đầu để ý Vương Nguyên, tạo ra vô số bài tập khảo hạch năng lực của y.
Vương Nguyên không phụ lòng mong mỏi, một mình vượt qua hết thảy, khiến giới lãnh đạo sửng sốt kinh ngạc, xoa tay tranh nhau cướp y về bè. Y bỗng chốc trở thành một hiện tượng lịch sử, tước đoạt danh hiệu đệ nhất thị phi, cũng được cấp trên cất nhắc rèn luyện, nhét vào hệ thống cao tầng của SNO dưới con mắt ghen tỵ của những đồng bọn đến từ Oxigen.
Chữ "tài" đi liền với chữ "tai", kẻ quá ưu tú sẽ nhận được bi ai nhiều hơn là vòng nguyệt quế, y trèo lên cao ngồi cốt chỉ muốn đẩy nhanh tiến độ điều tra về SNO, ai ngờ lại bị đồng đội kéo chân sau, biến thành tội đồ.
Tội đồ Vương Nguyên bị nhốt cùng một nhóm tội đồ khác, vẫn ngông nghênh nhảy nhót bên trong nhà ngục SNO, còn kéo bè kết phái xưng huynh gọi đệ với tên phản đồ khét tiếng, cùng đối phương lập kế hoạch vượt ngục.
Vượt là vượt thành công, nhưng cùng lúc bọn họ cũng phát hiện ra vấn đề của SNO.
Omega trời sinh yếu ớt, dù có công phu cách mấy cũng chỉ đánh tay ngang với Beta, trừ phi loại bỏ các hormone sinh lý cơ bản ra khỏi tuyến Omega, bằng không bọn họ chẳng bao giờ có thể quật ngã được cái chế độ Alpha là thần này. Nhưng chỉ cần là Omega gia nhập SNO, lúc trước gà cách mấy, sau khi tốt nghiệp cũng là đại thần, nói SNO đi theo con đường huấn luyện bình thường, đầu úng nước mới tin. Oxigen cho rằng SNO dùng Omega để thí nghiệm một loại thuốc gia tăng cường độ, gia tăng thể lực và sức phản xạ - nói nôm na là thoát thai hoán cốt, thức tỉnh thành công, muốn Vương Nguyên đi tìm loại thuốc đó. SNO đúng là đã nghiên cứu ra bí mật sinh học, công dụng của nó càng cao cấp gấp bội, thậm chí xoá đi cảm giác đau nếu Omega đang dùng thuốc bị mất một lượng máu lớn, nhưng đi đôi với điều kỳ diệu đó là tác dụng phụ cực kỳ khủng khϊếp.
Lão hoá, thay đổi tính cách, biến dị hình thể - là những biểu hiện sơ khai của tác dụng phụ.
Sau một thời gian ngắn, loại thuốc này phát triển trong cơ thể Omega, hoàn toàn thao túng tâm trí và năng lực hành động, biến Omega thành cỗ máy hình người, công suất như đập thuỷ điện.
Đám người mang cái danh nghiên cứu kỳ tích sáng thế nọ hồn nhiên đặt cho chúng nó một cái tên thơ mộng – SCity.
Đến đây, sự ra đời của SCity đã rõ ràng. Thân là một trong những kẻ đầu tiên biến đến sự tồn tại của SCity, Vương Nguyên kịch liệt phản đối, lại sợ chính mình làm bộ làm tịch liên luỵ đến đồng đội gián điệp, liền ngấm ngầm bàn bạc với Hồng Ca. Bọn họ lén lút mở cửa thả toàn bộ tù nhân SNO, tạo ra một cuộc hỗn loạn, nhân lúc lãnh đạo sứt đầu mẻ trán, trộm một ống nghiệm chứa SCity về Oxigen để báo cáo tình hình.
Chỉ là người tính chẳng bằng trời tính.
Y có lòng hảo tâm, muốn dư luận chĩa mũi dùi vào mình, giảm thiểu nguy hiểm cho các gián điệp khác. Bọn họ cũng có lòng ác tâm trả lại y, công khai kế hoạch của y và Hồng Ca, khiến ban lãnh đạo giận dữ bắn chết Hồng Ca ngay tại chỗ, mà y thì bị đem đi làm vật thí nghiệm cho SCity giai đoạn tiến hoá.
Hai lần bị đồng đội phản bội, Vương Nguyên đã không còn tin tưởng ai được nữa.
Khi bị đặt lên bàn mổ, y nghĩ rằng, cuộc đời này cũng chỉ đến thế mà thôi. Phản bội thì cũng phản bội rồi, chẳng lẽ bây giờ y nhảy dựng lên nhào lấy người ta cấu xé đến chết? Vương Nguyên trợn mắt đợi y tá bác sĩ phanh thây mình, đợi loài virus kinh tởm kia ăn mòn mình, lại không nghĩ tới, thứ y đợi được là tin dữ đến từ những tù nhân vượt ngục.
Người, ai cũng có giới hạn. Một khi bị đẩy đến bước đường cùng, chuyện gì cũng có thể làm được.
Đặc biệt là những người mất đi thứ quan trọng nhất của đời mình.
Vương Nguyên vẫn còn nhớ rất rõ, ngày đó y nằm trên giường mổ, bác sĩ chưa kịp sát trùng tay, đã bị một đám tù nhân lao đến xé thành nhiều mảnh. Bọn họ đều đã bị kích động vô cùng, bởi vì Hồng Ca chết, bởi vì Vương Nguyên dám đề xuất chủ ý khiến tất cả rơi vào thế bị động. Lúc ấy y mới ý thức được, mình không chỉ là tội đồ của SNO, còn là hung thủ gián tiếp hại chết Hồng Ca.
Sau đó, y tiếp tục trở thành kẻ gây ra cái chết của hơn mười nghìn người ở thành N.
Các tù nhân điên rồi.
Bọn họ gϊếŧ chết bác sĩ, cướp lấy toàn bộ kho virus SCity có trong tủ đông lạnh, vùi xuống đất, đổ vào nguồn nước, thẩm thấu trong từng phân tử không khí, khiến tất cả dân số thành N nhiễm bệnh trong vòng một nốt nhạc.
Cái tâm lý một kẻ chết cả thế giới chôn cùng này, loài người làm rất thuận tay.
Máu tươi và nước mắt huy hoàng như ánh bình minh, rồi tắt lịm ngay trong ngày hôm đó. Thành N trở thành tâm bão, các lãnh đạo và chức trách cuống cuồng chạy như điên. Kẻ nào chạy thoát thì trở thành mục tiêu cách ly của những khu vực còn lại, kẻ nào xui xẻo dính ở lại thì hoà vào dòng người đông đúc, chịu cảnh thân thể từ từ mất khống chế, không còn là của mình, cuối cùng biến thành nô ɭệ của SCity, gia nhập đội quân thây ma khổng lồ.
Chính phủ thả một quả bom sinh học xuống thành N, cứ như vậy huỷ diệt sự sống cả một thành phố phồn hoa trong tích tắc. Không thể trách bọn họ làm việc vô tình, nếu như bạn đang là một tài xế xe lửa đứng giữa hai đường ray, một bên hai người, một bên mười người, bạn chỉ có thể chọn một trong hai con đường, thì bạn sẽ chọn cái nào?
Hơn mười nghìn sinh mạng, đè lên đầu Vương Nguyên từng giờ từng phút. Y hổ thẹn, y đau khổ, y bi thống, thậm chí sau cùng y không có ý định trốn khỏi quả bom sinh học kia, muốn chết chùm cùng mọi người.
Thế nhưng y lại không chết.
Có nhiều lúc Vương Nguyên nghĩ, thực ra y chết rồi, chết trong vòng tay của Hồng Ca năm ấy, Hồng Ca bị bắn nát đầu, y cũng cách cái chết không bao lâu. Y có thể chìm chìm nổi nổi đến bây giờ, có lẽ là do virus, không phải trong sách thường nói virus zombie có thể tái tạo thân thể, khôi phục sức sống sao? Chính là nó, đã kéo dài mệnh của y đến giờ này.
Vì thế Vương Nguyên cứ luôn sống trong bóng ma, cứ luôn cho rằng mạng mình không đáng giá, đã chẳng phải là người, còn lưu luyến sự sống làm gì?
Y xem thường tử vong, thờ ơ với cái chết, lao đầu mạo hiểm để đuổi kịp tử thần, nhưng lần nào cũng toàn mạng trở ra. Theo lời Jour nói, sổ sinh tử không viết tên y, Vương Nguyên tội nghiệt quá nặng, phải chịu dằn vặt đến cuối đời mới có thể trút hơi thở cuối cùng.
Cũng có lý.
Vương Nguyên ôm tạp niệm khuyết tật như thế mơ màng sống đến khi gặp Vương Tuấn Khải, đến khi bị hắn lén lút bước vào cuộc đời, đến khi cùng hắn trải qua một đêm kia, mới bần thần sực tỉnh.
"Tiểu đội trưởng nói gì cậu có nghe không?" Giọng cằn nhằn của Alpha gần sát bên người, y yên lặng trượt qua một bên, ái ngại cười: "Vừa rồi trầm tư quá, tiểu đội trưởng nói gì thế?"
Alpha nhìn y bằng ánh mắt "biết ngay cậu lơ là", dù không ưa gì Omega này, vẫn tốt bụng thuật lại: "Anh ấy kêu chúng ta chia nhóm, một nhóm mười người, nhưng nhân số chỗ này có sáu mươi, cậu là người thứ sáu mươi mốt."
Ý của anh ta là muốn hỏi Vương Nguyên thích vào nhóm nào, y chỉ lắc đầu: "Tôi theo Trầm đội trưởng là được."
"Không thể, Trầm đội trưởng bận làm việc lớn, một tên newbie như cậu đòi theo để làm gì? Vướng bận!!"
"Nhưng tôi đến đây vì Trầm Thư mà."
". . ." Nghe có chói tai không?! Alpha nọ xù lông, khiến Vương Nguyên đột nhiên nhớ đến Viên Hằng, thằng cha đó cũng khá là lắm mồm, còn ghét Omega nữa, khác gì tên Alpha này.
"Cậu theo tôi đi." Cuối cùng, anh ta rặn ra một câu như thế.
Không chỉ Vương Nguyên mà đồng đội chung nhóm cũng sững sờ, đồng loạt nhìn hai người bằng ánh mắt tìm tòi.
Vương Nguyên thở dài, bất lực nhún vai: "Tôi thực sự chỉ có thể theo Trầm Thư." Đi chung với các người, dễ gì hành động?
Ngay khi mọi người cho rằng Vương Nguyên sẽ bị đá ra khỏi đội, Trầm Thư chỉ lạnh lùng liếc y một cái: "Cậu lại có chủ ý xấu gì đấy?"
"Đâu mà, tôi chỉ là muốn an toàn hơn một tí." Vương Nguyên giải thích xong, ai nấy đều khinh bỉ nhìn y, hoá ra ma mới chê bọn họ không đủ năng lực, hoá ra cậu ta chỉ muốn ôm đùi đại nhân vật. Alpha nọ không hài lòng trừng y một lúc lâu, khẽ lầm bầm: "Trầm Thư có người yêu rồi."
"Tôi cũng có người yêu rồi." Vương Nguyên chớp chớp mắt: "Người ta cũng dang ở gần đây, nhưng sợ tôi giận nên không dám ra mặt."
Alpha sửng sốt nhìn y: "Cậu nói cái này với tôi làm gì?"
"Để tránh người khác hiểu lầm chúng ta có gì." Vương Nguyên nhướng mày: "Trong đội ngũ này nhiều người thích anh lắm phải không?"
"Có quan trọng sao?"
Vương Nguyên nhún vai, thì không, nhưng y bị bọn họ lườm sắp rợn tóc gáy rồi. Y chà chà hai tay nhìn Trầm Thư, mở khẩu hình – Oxigen sớm muộn gì cũng bị sụp đổ dưới tay đám người mê trai hơn mê tiền này.
Trầm Thư cười lạnh – Cậu thì không?
Vương Nguyên lắc đầu nguầy nguậy, từ chối trả lời, nhảy nhót đi theo phía sau lưng Trầm Thư: "Tìm được Hwang Yoo chưa?"
"Tìm được xác tính không?" Trầm Thư thấp giọng nói: "Bị Julias hành hạ rất thảm, bởi vì cậu ta suýt thì gϊếŧ chết được Falorie."
"Suýt?"
"Falorie thành người thực vật rồi."
Vương Nguyên thở dài, nhớ năm đó nha, phong quang xán lạn đến mức nào.
"Julias vốn không phải người cực đoan, nhưng chạm tới Falorie là đυ.ng vào vảy ngược của hắn." Y còn nhớ rõ Julias nợ mình một cái ân tình, còn định có dịp phải tìm hắn thương lượng một tí, nhưng xét theo tình hình này, sợ là hắn trở mặt nhanh.
"Hwang Yoo. . ." Trầm Thư ngập ngừng: "Có quan hệ gì với Diệp Nhiên?"
"Chẳng phải Hwang Yoo chính là Diệp Nhiên à?"
"Không phải. Diệp Nhiên vẫn còn sống." Trầm Thư nghiêm trọng thông báo: "Hơn nữa cậu ta còn đang giữ mẫu thí nghiệm tiến hoá của SCity."
Vương Nguyên sững sờ, cứ tưởng loại virus đó đã bị huỷ từ mười lăm năm trước?!
"Tôi thu được một tin tình báo." Trầm Thư nhỏ giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Ngoài SNO, còn có một tổ chức dính líu đến SCity, dùng nhân bản của nó chế tạo ra một loại hồng cầu lai tạp giữa người và thú. Có khi sẽ thí nghiệm trên một bộ phận, có khi là toàn cơ thể, nhưng tất cả vật thí nghiệm không phát điên cũng tự nổ chết, cho đến nay chưa thấy một ai thành công sống sót khỏi tràng thí nghiệm đó."
Trong lòng Vương Nguyên run lên, y chưa từng quên gã đàn ông biến dị sống dưới tầng hầm nhà họ Phàn, từng cùng Vương Tuấn Khải câu thông thành công một loại ngôn ngữ kỳ dị vào mười năm trướca. Sau khi thoát khỏi căn hầm đó, không ai biết gã đàn ông nọ đã đi đâu, nhưng chỉ cần nhớ lại, y có thể chắc chắn rằng đối phương chính là một trong số những vật thí nghiệm mà Trầm Thư nói.
Ngay cả Vương Tuấn Khải.
Ngay cả Vương Tuấn Khải, cũng rất đáng ngờ.
Có Alpha nào sẽ mọc ra móng vuốt răng nanh, chiến đấu như một thú vương?
Từng có loại giả thiết, Alpha vốn là tiến hoá từ sói, qua năm dài tháng rộng, bọn họ trút bỏ lớp vỏ thú hình để thích nghi với cuộc sống. Ngày xưa Vương Nguyên có nhìn thấy Vương Tuấn Khải tình cờ lộ ra móng vuốt cũng không thấy bất thường. Nhưng ngẫm lại, nếu hắn là Alpha thuần chủng, hẳn là thể hình phải vượt trội hơn Alpha khác chứ không gầy đến thế, hơn nữa tính dục của hắn cũng rất lãnh đạm, chẳng hề giống người sở hữu huyết thống thú vương. Pheromone cũng giống như y, nhạt toẹt, khi Alpha khác có ý thức lãnh địa cực kỳ khủng khϊếp, thì hắn chẳng hề có chút khí áp nào, đứng trong đám đông là hoàn toàn lẫn vào, rất phổ thông.
Nhưng nếu Vương Tuấn Khải là kẻ trải qua thí nghiệm lai tạp hồng cầu thì sao?
End Chapter 56