Mục tiêu là phía đông thành N, phương tiện di chuyển duy nhất là trực thăng, điểm đáp là sân bay trên tầng thượng của trung tâm thương mại Neon City, quân số bốn mươi người. Mặt khác, Oxigen cũng phái một đội ngũ điều tra ở phía tây, số lượng ít hơn và đều là tinh nhuệ trong tổ chức, được trang bị vũ khí cùng thiết bị dò tìm hiện đại – đây chính là lý do Thượng Quan Tuấn Dật có thể ba hoa khua môi múa mép nhảy nhót ở tổ chức, thuở đời này không kiếm ra ai giàu nhân đạo lại vung tiền tuỳ tiện như gã, Oxigen không "tiện" từ chối, gã liền trở thành cổ đông quan trọng.
"Bây giờ tao chia chúng mày thành bốn tổ, mỗi tổ mười người thăm dò xung quanh khu vực này. Phải nỗ lực thế nào, chúng mày mới có mặt trong danh sách những thành viên chủ chốt của đội tiểu binh ngày hôm nay, ai cũng đều hiểu rõ. Vì thế, cấm tiệt những trường hợp xao nhãng nhiệm vụ, kéo chân sau hay là mất tập trung gây ảnh hưởng đến đội ngũ. Nhớ rõ chưa?!" Đại đội trưởng dõng dạc tuyên bố, khắc nghiệt nghiêm nghị trừng từng hàng ngũ một, ai không phục có thể bước ra ăn đạn tại chỗ, gã không dẫn đội viên có tai như không.
"Rõ!!"
Vương Tuấn Khải đứng trong hàng ngũ, nheo mắt nhìn bầu trời màu đỏ trước mặt, thản nhiên đi theo phân phó của đại đội trưởng mà xếp hàng ở tổ cuối cùng. Mặc dù Jour đã hứa để hắn có một danh ngạch trong đội ngũ, nhưng bởi vì thân phận của hắn tại tổ chức có nhiều tầng, không thể để lộ ra, cho nên Jour bấm bụng để hắn đi theo những kẻ tầm thường nhất, tránh gây sự chú ý của cấp trên. Vương Tuấn Khải tỏ vẻ không hề gì, nhưng như vậy thì quyền hạn hành động sẽ bị hạn chế, hắn cần tìm cơ hội tách đàn một mình lặng lẽ điều tra.
Lúc Vương Tuấn Khải đã khó hoà nhập với cộng đồng, đến lúc lớn những kẻ hắn tiếp xúc đa phần đều rất lập dị - như hắn – cho nên không cần lo lắng quan hệ xã giao tệ như thế nào. Hiện tại một lần nữa phải sống trong tập thể, hắn vẫn là kẻ ngồi một mình một ngựa, thờ ơ với mọi ánh nhìn, rất là chướng tai gai mắt.
Mấy gã tiểu binh tổ cuối xì xầm với nhau, vừa đi vừa bàn tá rôm rả:a
"Năm nay có nhiều người mới quá nhỉ? Có mấy đứa tao không thấy quen thuộc gì luôn. Chúng nó đều là người của "Thần" à?"
""Thần"? Ý mày nói là cái đám ô hợp lúc nào cũng muốn nịnh bợ a dua chúng ta à? Nếu thực sự như vậy, thì tao với mày có khả năng thăng lên tổ khác rồi đó ha ha ha! Thằng đần! Chúng nó đều đến từ Yvory!"
"Yvory không phải toàn là mấy đứa điên sao? Tháng trước tao mới làm chung nhiệm vụ với một nhỏ Alpha bên Yvory, nói sao đây? Chao ôi, người nó thì ngọt ngào mọng nước, quyến rũ vô cùng, nhưng tánh tình chẳng khác gì mấy thằng Omega trí tuệ vô cực ấy! Bà mẹ! Vừa dữ vừa độc! Còn biết dùng thuốc gϊếŧ chết người! Đáng sợ vô cung!"
"Đó là do mày ngu, mày không bị nó thuốc ngủ rồi đè ra là may rồi đó ha ha ha. . ."
Mồm năm miệng mười, bọn họ tán gẫu nhiệt tình, Vương Tuấn Khải đi phía sau yên tĩnh như tảng đá, ai cũng không hài lòng.
"Người mới này chẳng có tố chất gì cả, cứ im ỉm thế kia thì ai dám bắt cặp với hắn làm việc?" Có người quan trọng nhiệm vụ hơn thì càm ràm: "Ít nhất cũng phải khai báo số hiệu để có việc gì tôi còn gọi. . ."
"Tiểu đội trưởng đừng phiền lòng, biết đâu cậu ta chưa quen với khí hậu ở đây, anh xem, chỗ này rõ ràng nằm trong vành đai nhiệt đới, bây giờ là mùa thu nhưng trời lại lạnh như cắt. Địa hình cũng rất khó phán đoán, dây leo cỏ dại mọc đầy, cũng không biết làm sao chúng nó sống sót được trong thời tiết này nữa. . ."
Tiểu đội phó là nữ Alpha duy nhất trong đội, cô ta có vẻ khá ôn hoà, vừa phát hiện trong bụi rậm có biến là xoay người cảnh báo: "Đừng tuỳ tiện đến gần những thảm thực vật này, dù tình báo của chúng ta đều nói chúng nó không có vấn đề gì, nhưng nếu không phải nhiệm vụ bắt buộc, các cậu hãy tránh xa chúng nó ra."
"Hera, cô có lo xa quá rồi không?" Đám người nhao nhao lên: "Chúng tôi đều là người đã trải qua huấn luyện thời gian dài, sẽ không bị mấy thứ này ảnh hưởng đâu."
"Các người không biết độc tính của thực vật ở đây kinh khủng thế nào." Hera lầm bầm lắc đầu, vừa xoay người là giật mình: ". . .Cậu ở đây từ lúc nào?"
Vương Tuấn Khải không chợp mắt tiếp tục đi: "Tôi vẫn đang đi mà."
Hera nhìn bóng lưng của hắn, hơi nhỏ so với một Alpha trưởng thành, cô ta chỉ cho rằng tân binh này mười sáu mười bảy tuổi nên chưa phát dục hoàn toàn, thầm nói tại sao tổ chức dám để mầm non đến đây.
Dù trải qua mười lăm năm, phóng xạ ở thành N vẫn còn rất nguy hiểm. Trong chuyến đi này có rất ít người biết được, sau khi trở về tuổi thọ của họ sẽ giảm đi bao nhiêu.
Địa điểm tập trung của tổ đội là một trường học trung cấp dành cho người khuyết tật. Vào thời đó, trầm cảm cũng là một hội chứng được liệt vào diện khuyết tật tinh thần, thậm chí người đa nhân cách, rối loạn lưỡng cực và một số hội chứng tâm lý khác cũng bị liệt vào danh sách khuyết tật. Vì thế khi bước vào ngôi trường, cảm giác đầu tiên của đội ngũ bọn họ không phải là sự chữa lành đến từ xã hội hay là sự tự ti khi bản thân thiếu mất bộ phận cơ thể, mà là kinh hồn bạt vía vì hàng trăm bức vẽ nguệch ngoạc kéo dài đến sân sau trên những bức tường.
Mấy lớp học đều được xây theo kiểu đặc thù cho nên không hề có bàn ghế, càng là chiến trường của grafiti chủ đề kinh dị và một đống đồ vật không rõ tên gọi. Phía nhà nghỉ dành cho học sinh còn đáng sợ hơn, có nơi chứa băng ca giường bệnh, có nơi đầy thuốc, có nơi lại toàn là thiết bị y tế giải phẫu sinh học, trông chẳng khác gì bệnh viện tâm thần.
"Xem ra nơi này khi xưa không có xảy ra tranh chấp bạo lực, mà là xô xát tinh thần." Hera cau mày: "Tranh thủ tản ra, mỗi tổ ba người thăm dò xung quanh xem có thứ gì hữu dụng còn sót lại."
Mọi người nhanh chóng tản ra, cuối cùng chỉ có Vương Tuấn Khải đứng một mình nhìn chằm chằm bức tường có một vết sơn đỏ lớn.
Hera định nói, hay là nhóc này đi với tôi, sau đó thấy Vương Tuấn Khải bỏ chạy ra ngoài nôn mửa không ngừng: ". . ."
"Kém thế, mới vậy đã nôn rồi." Đám còn lại lắc đầu: "Thế thì sống nổi qua mùa thu này không?"
Vương Tuấn Khải vọt khỏi hành lang, vịn lấy lan can cầu thang, sắc mặt có hơi trắng – thứ vừa rồi đúng là làm hắn choáng váng. Phía sau lớp sơn đỏ đó là một chuỗi kí tự ám thị có nội dung khá đặc thù, liên quan trực tiếp đến chủng tộc của hắn, Vương Tuấn Khải vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của nó, đã bị chấn văng ra, máu dồn lên não, tế bào sục sôi, suýt thì mấy cái móng tay mọc dài ra ngoài.
Như thể vừa bị đạo sĩ đánh tan hồn phách trừ quỷ vậy.
Hắn đã khống chế bản năng rất tốt, nhưng huyết thống là một thứ rất đáng gờm.
Vương Tuấn Khải nốc một viên dinh dưỡng dạng nén để trấn định dạ dày lại, quyết định chờ đội ngũ của mình rời đi mới quay lại căn phòng đó. Dù sao hắn cũng chỉ là tân binh, chẳng ai sẽ quan tâm đến chuyện một thằng oắt ngông nghênh xa rời bầy đàn đi đâu.
Trường học này chia thành ba khu, khu A nơi dành cho người khuyết tật thân thể, khu B chuyên dùng để điều trị hội chứng tâm lý, cùng với dãy hành chính C của lãnh đạo. Có lẽ số đông người đã chọn khu hành chính để lấy dữ liệu, cho nên Vương Tuấn Khải không đến đó, mà tới khu A, lẳng lặng giấu mình trong góc khuất. . .video call cho Vương Nguyên.
Đầu bên kia Vương Nguyên đang ở trên xe, chống cằm nhìn hắn: "Tôi nghe Trình Thiếu Kỳ nói cậu đang thực hành dã chiến trong lớp học ở xa, đang làm gì thế? Đánh du kích à?"
Vương Tuấn Khải không phản bác: "Anh ngâm nước thuốc chưa?"
[Hôi gần chết, nếu không phải cậu muốn tốt cho tôi, ông đây còn lâu mới chịu ngâm.] Y phàn nàn: [Trình Thiếu Kỳ có khác gì giám thị đâu, cả ngày đi tò tò sau lưng tôi, ai không biết còn tưởng cậu ta là hậu bối linh! Khϊếp, người gì mà nguyên tắc phát ớn. . .]
"Cơ thể anh có xảy ra phản ứng bài xích gì không?"
[Dĩ nhiên là không rồi. Cậu cứ lo hão, được rồi, tôi sắp xuống xe, không nói chuyện với cậu nữa, bái bai.]
Vương Tuấn Khải tắt máy, chọn góc nhìn về phía thành phố không người. Nơi này quả thật đã biến thành thành thị chết trong tưởng tượng của mọi người, hoang tàn đổ nát, xơ xác tiêu điều, có nhiều chỗ thây khô chất chồng, đều bị thực vật bao phủ lên che khuất. Sâu dưới lòng đất này, đã từng giấu bao nhiêu bộ thi thể, giam giữ bao nhiêu linh hồn, che đậy bao nhiêu chân tướng, đều đã là chuyện của mười lăm năm trước.
Bây giờ hắn đạp lên tất cả, chỉ vì có thể chiếm được tiên cơ manh mối về loại vaccine có thể loại bỏ virus SCity trong cơ thể Vương Nguyên.
Hắn mặc kệ SNO như thế nào, mặc kệ bọn họ âm mưu thôn tính thế giới bằng Omega ra sao, mặc kệ sẽ có những ai ngã xuống trong cuộc chiến này, bằng mọi giá hắn phải lấy được vaccine.
Một bóng đen vụt qua mái nhà.
Vương Tuấn Khải rúc người vào góc hẹp, híp mắt trông theo, nhưng vì vấn đề góc độ, hắn không thể lộ ra vị trí của bản thân, đành phải từ bỏ.
Vương Nguyên nhảy xuống từ một cái ống khói, lăn lộn từ trong bếp lò chui ra, ngẩng đầu nhìn Trầm Thư: "Xin lỗi đến muộn!"
So với bảy năm trước, trên mặt Trầm Thư đã có thêm một vết sẹo, cũng không còn dễ thương lượng như trước, nhíu mày nhìn Vương Nguyên: "Gập bụng hai trăm cái, làm đi."
Vương Nguyên nhún vai làm luôn.
Đám người đứng cạnh Trầm Thư đều là tay già đời, lại chưa từng trông thấy Vương Nguyên, hiếu kỳ hỏi họ Trầm: "Yêu quái phương nào đây?"
"Thành viên cũ." Trầm Thư ngắn gọn đáp, liếc đối phương: "Cậu ta sẽ theo chúng ta trong nhiệm vụ này."
"Đùa hả? Nơi này là công viên giải trí hay nhà hát thiếu nhi muốn vào là vào, muốn ra là ra?!" Một Alpha bất bình: "Hơn nữa cậu ta còn là Omega đấy! Trước giờ ngoài Roy ra chưa từng có tiền lệ Omega nào được gia nhập đội ngũ!!"
Một số người đồng ý với ý kiến của anh ta, một số tỏ vẻ hứng thú, còn lại đều không phản ứng gì, chỉ có Trầm Thư là nhìn Vương Nguyên bằng ánh mắt đầy phức tạp – Fanboy của cậu kìa?
Do y thường xuyên trốn trong phòng nằm thi thể, do tổ chức không muốn để lộ con bài đã từng đến SNO, cho nên tất cả người trong tổ chức – kể cả đồng nghiệp lẫn hậu bối lớp sau đều biết trong Oxigen có một Omega tên là Roy, là huyền thoại về sự cống hiến nỗ lực "đến chết" của tổ chức, nhưng chẳng hề biết mặt mũi y tròn méo ra sao. Sau khi y rời khỏi Oxigen, thông tin về "Roy" càng thêm ít ỏi, gần như chỉ tồn tại qua lời kể của những kẻ đi trước – nhưng bọn họ cũng kiệm lời lắm, hầu hết đều khá là bận rộn nữa.
Vương Nguyên cười hì hì nhìn đối phương, Alpha kia tuy phẫn nộ lại bị nụ cười của y đánh tan phân nửa.
"Cậu thích Roy lắm à?"
"Mắc mớ gì đến anh!!!!" Anh chàng hét lên.
Vương Nguyên lùi về phía Trầm Thư, tặc lưỡi – tố chất người mới kém thế?
Trầm Thư không muốn nói chuyện với y.
Cuối cùng dưới uy áp của Trầm Thư, Vương Nguyên vẫn được nhảy nhót trong đội ngũ, nhưng y ý thức được mình không được hoan nghênh, rất là hiểu chuyện tự thân vận động mọi thứ.
Vương Nguyên nhìn lên khu trường học cao tầng cách đó không xa, hơi nheo mắt lại, giỏi lắm Vương Tuấn Khải, ăn lẻ không rủ tôi?
Di động reo lên đúng lúc đội ngũ chuẩn bị rời đi, tiếng chuông khiến vài người không hài lòng liếc y, Vương Nguyên nhún vai ái ngại, chậm rãi nghe: "Anh cứ mang cậu trai đó về nhà đi, tốt nhất là giấu luôn, không cần để người khác thấy. Bao giờ xong việc tôi quay lại nhận người, muốn xài thế nào tuỳ anh nhưng đừng làm hư hỏng là được."
Đầu bên kia buồn bã vô cùng: [Hoa Trạch tôi đây chưa từng mang trai về nhà.]
"Cái gì cũng có lần đầu tiên mà."
[Nhỡ cậu ta tỉnh dậy tưởng tôi là biếи ŧɦái thì sao?]
"Nói như thể anh không phải biếи ŧɦái vậy." Vương Nguyên bĩu môi, vẻ mặt hết sức lưu manh: "Cứ làm biếи ŧɦái luôn cho vừa lòng cậu ta."
[Nhưng đây không phải là thư ký của nhóc sói nhà cậu à? Trình Thiếu Kỳ, tên cũng êm tai đó.]
"Của cậu ta chứ có phải của tôi đâu, nhờ anh đấy, ân tình này tôi trả sau."
Y nói xong, không chờ Hoa Trạch trả lời đã tắt di động, vì tên Alpha kia cứ trừng trừng mãi, còn lén lút mách lẻo với Trầm Thư. Vương Nguyên nhón chân đi theo họ, đạp lên nẻo đường quen thuộc cách đây mười lăm năm về trước, bóng ma trong lòng ngày càng lớn.
Cuối cùng, vẫn phải quay lại nơi này.
"Yên tâm đi, tôi giữ lời hứa mà." Y thì thào, nhìn về phía toà hành chính ở xa tít tắp: "Tôi không chết, tôi còn có vướng bận, Hồng Ca."
End Chapter 55