Chuyện Vương Tuấn Khải bị tấn công tại buổi họp thường niên của những lãnh đạo biệt khu với nhau rất nhanh bị lộ, người chủ mưu là Triều Hạo, kẻ ra tay cũng là Triều Hạo, người nhìn vào đều bảo Triều Hạo mù quáng trung thành với chủ nhân, không phân trắng đen đã công kích bất kể. Đối với những thủ lĩnh còn lại, Vương Tuấn Khải tuy trông rất là tiềm năng, nhưng tuổi quá nhỏ, hành sự chưa chín chắn, người lại chẳng hề có uy áp, quyền lực trong tay chẳng có bao nhiêu, làm sao có thể là kẻ âm mưu gϊếŧ chết Khấu Hoằng.
Vương Tuấn Khải không thể gϊếŧ Khấu Hoằng được, Hàn gia và Khấu Hoằng chẳng hề có tí xích mích nào, làm ăn kinh doanh cũng không móc nối cạnh tranh, chỉ mỗi việc Khấu Hoằng nghi ngờ một Omega chạy vào nhà họ Hàn mà Hàn thiếu chủ phải gϊếŧ gã thì không hợp lí cho lắm. Hành vi của Triều Hạo không thể ngờ chính là khiêu chiến Hàn gia, không chỉ phe cánh của Khấu Hoằng đau đầu mà cả Khấu gia cũng nghiêm túc tìm cách chữa lành quan hệ.
Vương Tuấn Khải tỏ vẻ không hề gì, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, luận án cũng đã viết xong, thời gian này vì tránh tiếng gió hắn vẫn luôn ở nhà – đồng nghĩa với việc Vương Nguyên gặp hắn mỗi ngày. Không có việc gì làm, hắn liền đảm nhiệm trọng trách chân chạy đắc lực cho Vương Nguyên, giống như trước kia, y sai đâu hắn đánh đó, còn đánh rất nghiêm túc.
Vương Nguyên cứ tưởng thằng nhóc này được ăn một bữa thịt nóng hôi hổi, sau này sẽ bắt đầu bước lên con đường bất tịnh, hằng đêm thổi gió làm bậy, không thượng triều đương hôn quân. Nào ngờ Vương Tuấn Khải vẫn trước sau như một, giữ vững nếp sống thanh niên ba tốt, đạo đức chuẩn mực thần thái tĩnh toạ, nhìn không ra một Alpha đã "trưởng thành".
Cốt cách tinh thần ắt cũng chỉ đến thế mà thôi, Vương Nguyên thầm nghĩ, muốn dạy hư Vương Tuấn Khải, còn phải xin ý kiến của hắn.
Khi y vẫn còn thảnh thơi ngồi ở nhà Vương Tuấn Khải ăn no chờ chết, một loạt các tin tức về vụ gϊếŧ người ở bến tàu đồng thời lên trang đầu. Người chết đều là Omega chưa đủ mười tám tuổi, chết trong trạng thái suy kiệt thể chất nghiêm trọng, cả người gầy rộc, da dẻ khô quắt, rõ ràng đang sống ở thế kỷ hiện đại lại chẳng khác gì đang chịu nạn đói liên miên của những thập kỷ trước. Có cả thảy là mười hai người như thế, nhưng chỉ có vài người là xác nhận được danh tính, còn lại đều không rõ thân nhân, không rõ tên tuổi, đều được mang đến cục cảnh sát trung ương điều tra.
Kyles bận rộn chân không chạm đất, hai chân hắn đã hồi phục được một chút, nhưng vẫn còn phải giả vờ ngồi xe lăn để che mắt thiên hạ, cho nên nhiệm vụ điều tra lần này không rơi lên đầu hắn, mà giao cho Dương Trường Xuân phụ trách.
Bàn về chuyện này, Vương Nguyên chỉ có thể nói là oan nghiệt, Dương Trường Xuân không tốt nghiệp trường cảnh sát chính quy lại được giao cho nhiệm vụ này, đủ để thấy cấp trên coi trọng anh ta như thế nào.
Y có một thắc mắc: "Nhưng giao cho họ Dương và tên gia trưởng nhà Costesnaro làm có gì khác nhau?"
"Dương Trường Xuân đang có ưu thế, phải tranh thủ lập thật nhiều chiến công, họ Dương bây giờ cần nhất là phô trương thanh thế, tiếng đồn lành càng xa càng tốt cho anh ta. Trong năm nay tranh đấu giữa các phe rất kịch liệt, bầu cử giữa các thủ lĩnh biệt khu cũng ngày càng khắt khe, nếu Dương Trường Xuân ghi lại ấn tượng tốt trong mắt người quản lí, rất có khả năng trở thành một ứng cử viên sáng giá cho vị trí thủ lĩnh." Vương Tuấn Khải giải thích, những chuyện này đều là cơ mật trọng yếu, nhưng hắn không kiêng dè gì mà nói hết cho y. Vương Nguyên nghe xong lại khá bất ngờ: "Chẳng phải thủ lĩnh đều là truyền thừa hay sao?"
Vương Tuấn Khải lắc đầu: "Một số thôi, đa phần là tranh cử bằng năng lực."
"Thế nhà cậu là gì?"
"Hàn lão uy cao, nói gì làm đó, có người muốn tranh cũng không đọ nổi cái miệng của ông ấy."
Vương Nguyên liếc hắn: "Cho nên cậu nghiễm nhiên trở thành thái tử gia, ngồi mát ăn bát vàng?"
"Nếu có thể, tôi thà không quay về Hàn gia." Làm một đời điệp viên, lính đánh thuê, hoặc nghề gì đó lang bạt kỳ hồ, đi khắp năm châu bốn bể, đó là ước mơ của rất nhiều Alpha, kể cả hắn. Trên hết, Vương Tuấn Khải mong muốn có thể tiếp xúc với nhiều khía cạnh của cuộc sống, ít nhất là từ giờ cho đến lúc hắn hoàn toàn nắm được Vương Nguyên, hắn chỉ muốn học thật nhiều, tích luỹ thật nhiều, để đối phó với y.
Vương Tuấn Khải từnga tình nguyện phí thời gian cuộc đời để đeo đuổi những cái hắn không thích, vì có thể níu giữ Vương Nguyên bên cạnh. Nhưng may mắn cho hắn, Vương Nguyên chịu nhượng bộ sớm, cũng thông cảm cho hắn sớm, nên hắn không quá căng thẳng như trước nữa.
Nơi Vương Tuấn Khải muốn đưa Vương Nguyên tới là một thảo nguyên trên đồi, xung quanh được bao bọc bởi hàng rào thép điện cao hơn năm thước – chỗ này vẫn có bàn tay quản lí của con người nhúng vào, nhưng thảm thực vật nơi đây đều là mọc tự nhiên. Vương Nguyên cũng khẳng định được điều này, chỉ vừa bước vào cổng mà y đã hưởng thụ được cảm giác đã lâu không gặp, vươn vai hít thở mấy cái cho sảng khoái rồi mới ngoan ngoãn đi theo sau lưng Vương Tuấn Khải.
Hắn đưa Vương Nguyên đến một ngôi nhà nghỉ ven đường: "Khách đến đây du lịch đều là tự phục vụ, bình thường người ở đây cũng nhiều lắm, đa phần là người của biệt khu khác tới để nghỉ mát, anh cứ tự do hóng gióaa đi."
Khỏi cần hắn nói, y cũng đã nằm nhoài ra chiếc giường tre trong góc, nhác thấy Vương Tuấn Khải sắp đi, y lồm cồm bò dậy: "Cậu đi đâu đó?"
"Mua chút đồ."
"Đi với!"
"Anh không mệt à?" Lúc trên xe Vương Nguyên tỏ ra u sầu, hắn hỏi thì cứ bảo là đầu không khoẻ, Vương Tuấn Khải còn tưởng di chứng sau khi kết hợp AO để lại, săn sóc đưa dịch dinh dưỡng cho y uống. Vương Nguyên từ chối liên tục, cuộn người nằm một đống phía ghế sau, xem chừng là không khoẻ thật, nhưng cứng đầu chẳng chịu uống thuốc.
Xuống xe rồi thoải mái hơn nhiều.
"Cậu không muốn cho tôi theo cũng được, nhớ mua nhiều đồ ăn." Vương Nguyên xoa bụng: "Gần đây tôi dễ thấy đói."
Dễ thấy đói là tốt, thèm ăn mới là con người. Vương Tuấn Khải nhớ lại những bữa cơm hết sức tào lao ngày xưa – có khi là mì gói cả tuần, có khi chỉ ăn bột mì với muối, những lúc vào rừng thì toàn phải gặm thịt dai, lắm lúc trốn chui trốn nhủi càng là khan hiếm lương thực, bọn họ trực tiếp đào rễ cây lên nướng. . . Vì thế hắn có thể hiểu được khát khao to lớn của Vương Nguyên đối với mỹ thực, nhưng từ khi gặp lại y cho đến nay, Vương Nguyên chưa từng biểu lộ ra niềm vui khi được ăn ngon.
Có lẽ thứ thuốc ngâm thân thể đó thực sự hiệu quả.
Cuối cùng hắn cũng không dắt y theo, nơi này tuy không ai quen biết ai, nhưng hắn không thể đảm bảo có người quen lẫn vào. Vương Tuấn Khải đóng kín cửa phòng nghỉ, tìm đến cửa hàng tiện lợi, cầm vài món đồ y tế rồi bước ra tính tiền.
"Thèm ăn, choáng váng khi đi xe, lại còn lười biếng không muốn động đậy?" Người thu ngân là một bà thím Beta phúc hậu đẫy đà, nghe đến đây vỗ đùi cái đét: "Còn có cái gì đúng hơn!"
Vương Tuấn Khải: "??"
Bà thím nhăn mặt: "Ây, đừng nói là cậu không biết Omega nhà cậu có thai đấy!!"
Vương Tuấn Khải: "!!"
"Ốm nghén đó, với Omega thuần huyết, tình trạng này tới sớm lắm!" Bà thím nhiệt tình giảng giải, tư vấn hết mình: "Đây, chỗ này là thực phẩm chuyên dùng cho Omega đang ở thai kỳ đầu, bổ sung dinh dưỡng, canxi và sắt, còn hỗ trợ tiêu hoá và duy trì tinh thần xán lạn trẻ khoẻ! Cậu cứ yên tâm cầm về, nhiều người xài lắm rồi, hiệu quả tốt không tưởng!"
Vương Tuấn Khải bán tín bán nghi nhìn hộp giấy vuông vức xinh đẹp, chần chừ một chốc.
Rốt cuộc hắn vẫn mua một phần.
Lúc Vương Nguyên moi ra được số thực phẩm "dành cho Omega thai nghén" đó, y nhai rộp rộp vài miếng, chép miệng: "Không tồi, vị này được, đúng lúc tôi muốn ăn."
Vương Tuấn Khải: . . .Bà thím nọ nói đúng rồi?
Hắn vốn không hề tin chuyện bà ta nói, chung quy là vì một Omega mất đi tuyến thể thì không thể thụ thai được, hắn cũng chẳng để ý đến chuyện có con nối dõi hay không, dẫu sao người hắn thích là Vương Nguyên, y là Omega Alpha Beta gì cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu Vương Nguyên thực sự mang thai, Vương Tuấn Khải phải cân nhắc nhiều chuyện hơn, ví dụ như thuốc ngâm thân thể y đang dùng, ví dụ như đồ ăn hằng ngày y vẫn ăn, hoặc là chế độ dinh dưỡng, chăm sóc sức khoẻ. . .
Nghe nói Omega mang thai vất vả cực kỳ, làm không khéo còn có thể ảnh hưởng đến bản thân. Vương Nguyên cà lơ phất phơ ngay cả mạng mình còn không để ý, sẽ quan tâm đến một chuyện hết sức hoang đường ư?
Vương Tuấn Khải suy đi tính lại, vẫn thấy mình nghĩ quá nhiều.
"Tôi biết rồi nhé, cậu cứ nhìn trộm tôi." Vương Nguyên vừa ăn bánh vừa liếc hắn: "Trên người tôi có chỗ nào cậu chưa nhìn mà tò mò hả?"
Vương Tuấn Khải cau mày nghiêm trọng, vẻ mặt non nớt hiện lên chút bối rối: "Anh có thấy cơ thể mình có chỗ nào bất thường không?"
"Tôi bất thường có bao giờ nói cho cậu biết?" Vương Nguyên nuốt một cái, cắn một miếng, kem phô mai trong ruột bánh tràn ra dính lên môi y, bị y liếʍ nhẹ. Trước kia hành vi này có diễn ra cả trăm lần Vương Tuấn Khải cũng không phản ứng gì, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy nó, hắn lại nhớ đến đêm đó y cũng làm như thế, khiến hắn mất khống chế.
Mặt hắn đỏ bừng khả nghi, xấu hổ lẩm bẩm: "Anh không nói thì tôi tự mình đi kiểm tra."
Vương Nguyên nhướng mày: "Hôm nay cậu ăn gì gan to thế?"
Vương Tuấn Khải ngồi xuống giường tre, bình tĩnh nhìn y: "Thế nên anh hãy thành thật với tôi đi."
Vương Nguyên thu hồi vẻ đùa cợt, nghiêng đầu nhìn hắn: "Vậy cậu giải thích thế nào về thứ thuốc cậu bảo tôi ngâm mình?"
Vương Tuấn Khải đoán được y sẽ hỏi vấn đề này, nhưng không ngờ y mất kiên nhẫn sớm thế này. Với tính cách của Vương Nguyên, hắn nghĩ y sẽ tự mình điều tra, không nhờ vả bất kỳ ai tránh lộ thông tin. . .
"Giúp loại bỏ và thanh tẩy." Hắn thành thật trả lời: "Giảm thiểu tác dụng của virus SCity trong người anh."
"Tôi cũng đoán vậy." Vương Nguyên lau sạch tay, ngẩng đầu nhìn hắn: "Nếu tôi không hỏi, cậu cũng không nói đúng chứ? Tôi chỉ cần biết, thứ đó có hiệu quả hay không?"
Vương Tuấn Khải im lặng.
"Ngay cả cậu cũng không chắc chắn, mà dám cho tôi dùng?" Vương Nguyên cười khẩy, há mồm chưa kịp kháy đểu hắn, đã bị hắn hôn xuống, chặn môi lưỡi sắc bén của y lại: "Tôi không bao giờ làm chuyện gì hại đến anh, anh biết mà."
Vương Nguyên đỡ gáy hắn, làm cho nụ hôn càng sâu, gần như muốn kéo hắn ngã xuống giường, nhưng Vương Tuấn Khải vẫn ghìm y lại được. Y thở hổn hển nhìn hắn, hai mắt long lanh: "Cậu sợ tôi chết tới vậy à?"
"Không thì sao?" Vương Tuấn Khải vùi đầu vào vai y, ngửi thấy mùi hương Omega nhàn nhạt vẫn còn đọng lên trên giọt mồ hôi tại cổ y, rất có xúc động muốn liếʍ đi, nhưng Vương Nguyên không cho phép, hắn không dám manh động, chỉ đành thở dài: "Biết vậy thì anh hãy yêu thương bản thân mình nhiều một chút."
Vương Nguyên cúi đầu mổ một cái lên môi hắn, nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Nhưng tôi quen được chiều chuộng rồi, không biết tự chăm sóc mình."
"Vậy cũng đừng tự ý hành động, bất kể là chuyện gì."
"Cậu như vậy làm tôi có ảo giác mình đang mang thai đấy."
". . ."
Vương Nguyên chỉ đùa mấy câu, ai ngờ vẻ mặt thằng nhóc kia thế mà rất chân thật, khiến y chột dạ, buông hắn ra: "Ăn cũng ăn rồi, giờ đi đâu chơi?"
"Tới chỗ này." Vương Tuấn Khải đứng dậy kéo y ra ngoài: "Lúc này không còn nắng, ở đó rất mát mẻ, còn có thể chụp ảnh lưu niệm."
Vương Nguyên buồn cười: "Không phải muốn chụp là chụp à?"
"Anh tuỳ ý quá sẽ khiến người khác khó chịu." Vương Tuấn Khải nói qua loa, mãi đến khi Vương Nguyên đến đó mới hiểu được hắn nhất quyết phải chụp ảnh ở đây là gì.
Y nhìn dòng chữ "thiên trường địa cửu" trên bức tường trắng, phía dưới trồng hàng hoa forget me not màu trắng tinh khiết, trong phút chốc hiểu ra được địa điểm này là nơi tình lữ hứa hẹn bạc đầu trăm năm.
Vương Nguyên bần thần, ngẩng đầu hỏi hắn: "Cậu thực sự muốn bên tôi đến thế ư?"
Vương Tuấn Khải cẩn thận siết chặt tay y, im lặng tỏ rõ lòng mình.
End Chapter 58