Vương Nguyên tham gia SNO, là chuyện của rất nhiều năm về trước.
Y chẳng nhớ nổi mình bắt đầu có mặt ở SNO như thế nào, năm đó thủ lĩnh Oxigen mang y về, chuyện đầu tiên suy tính đến không phải là nuôi dạy Vương Nguyên thành con người ưu tú có ích cho xã hội, hay là vũ khí hình người sai đâu đánh đó, mà là nhét y vào đội ngũ "cử đi học tập" ở SNO.
Lần đó có tám người được Oxigen bí mật đẩy vào SNO, gồm cả y, dùng đủ thứ biện pháp để trà trộn vào đội ngũ của nữ Omega cường thế kia, trải qua sàng lọc kiểm tra, thành công thì chỉ có năm. Với ba nữ Omega xuất thân từ xã hội cao tầng, hai Omega nam là cô nhi không có bối cảnh, Sno xếp bọn họ vào lớp tiểu sinh, thuộc diện trợ cấp đặc biệt, được nuôi dưỡng ở toà nhà trung tâm, nhận sự ưu ái của toàn thể nhân viên.
Năm đó SNO có ba phần, một do nữ cường nhân Omega nắm giữ, phụ trách an toàn và bảo hộ quyền lợi cho Omega, một được lãnh đạo bởi nhóm các Omega chú trọng công tác nghiên cứu khoa học, phe cuối cùng chính là nơi tiếp nhận, duy trì hoạt động cho những thành viên trong tổ chức – nói cách khác, đây chính là nguồn năng lượng trong hạch tâm, là nòng cốt phát triển SNO – mà năm người Vương Nguyên là được đưa vào đây. Khi ấy y chỉ mới tám tuổi, trông rất là vô hại, thường xuyên được người khác che chở, kể cả những đứa bé nhỏ hơn mình.
SNO sẽ không huấn luyện Omega theo kiểu chinh phạt vũ trụ, bọn họ ấn theo tiến trình giáo dục phổ thông dạy dỗ Omega những kiến thức cơ bản. Sau khi trình độ của lớp tiểu sinh đạt đến mức thuần thục nhất định, mới bắt đầu tiến hành giáo dục thể chất. Bởi vì chiều cao lẫn cân nặng của Vương Nguyên đều không đủ tiêu chuẩn, y vẫn ở lớp kĩ năng luyện thêm một thời gian, chính thời gian này đã xảy ra vụ án chết người với con số lên đến mười nghìn, đồng thời cũng khiến SNO trượt một quãng dài.
Nhưng nếu chỉ như thế, không thể làm lung lay căn cơ của một tổ chức đã có nền móng vững chãi.
Chỉ cần lãnh tụ còn, thì đoàn thể vẫn có thể làm lại từ đầu. Nhưng ý nghĩa và tính chất của SNO vốn đã chẳng phù hợp với thời cuộc, tồn tại một cách méo mó có thể làm hài lòng ai chứ?
Huống hồ, mục đích vĩ đại ban đầu của nữ cường nhân kia đã bị lớp người sau vặn vẹo theo thời gian. Trong suốt những năm rời khỏi Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên đã đi rất nhiều nơi thu thập thông tin về SNO, về Falorie, về cái gọi là bình đẳng mà SNO hướng tới. SNO có vẻ rất êm đềm, bí mật và lặng im như một quy trình khép kín, sóng gió ở đâu cũng chẳng tát đến nổi. Chính vì điều này mà tất cả những chủ giao dịch với Vương Nguyên đều rục rịch không yên, thậm chí có kẻ đặt mục tiêu là xâm nhập vào SNO cho bằng được.
Không phải tất cả những đoá hoa hồng đều có gai, nhưng Vương Nguyên tin chắc gai hoa hồng ở SNO tuyệt đối có thể trát người ta thành nhím.
Kết thúc giao dịch, y rời khỏi quán cà phê, thong dong đi bộ trên vỉa hè đông người, thỉnh thoảng dừng lại ngắm cửa hàng ven đường.
"Anh đẹp trai gì ơi, anh có mắt nhìn hàng thật đấy." Cô em váy trắng lượn ra như một thiên thần, vuốt mái tóc ra sau, cầm đồ trên kệ lên: "Hàng auth tụi em mới nhập về từ hôm qua thôi, công dụng rất tốt, khách đã mua còn muốn mua thêm, người đã dùng là thích dùng lần nữa. Xem dáng vẻ anh đã từng trải rồi, có muốn phấn khích hơn, nóng bỏng hơn hay không? Chỗ tụi em có đầy đủ vật phẩm hỗ trợ cho công việc sinh hoạt vui vẻ đó. . .Teng teng! Đây là dòng mặt nạ mới nhất! Còn đây là sữa dưỡng da đa chức năng!"
Cô em nhiệt tình giới thiệu những món nhu yếu phẩm quan trọng đến đời sống hằng ngày, nếu Vương Nguyên là một Omega sống ở thời kì hiện đại này, ắt đều phải biết chút ít về chăm sóc bản thân. Đáng tiếc y biết chúng nó đấy, nhưng chúng nó chẳng biết y, mỗi lần em gái nhân viên giới thiệu là y lại nhíu mày định hình, khiến em gái hiểu lầm y không hài lòng về sản phẩm, tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ: "Hay là anh muốn sở hữu trọn bộ nuôi dưỡng cơ thể xinh đẹp như tâm hồn?"
Vương Nguyên khó hiểu: "Đó là cái gì? Ai sản xuất?"
"Một giáo sư y học mới nổi tiếng gần đây, ông ta có thành tựu ngày hôm nay cũng là nhờ bộ sản phẩm đó đấy!" Em gái hớn hở mang túi giấy ra khoe: "Vì thành phần là thuốc đông y cho nên mùi có hơi nồng, nhưng tác dụng quá là xuất sắc! Theo nghiên cứu của những bác sĩ thuộc thẩm quyền chính phủ, bộ sản phẩm này có công hiệu vượt trội trong việc điều dưỡng thân thể, thanh lọc độc tố, loại bỏ cặn dư trong cơ thể thông qua bài tiết tuyến mồ hôi, đồng thời còn khiến xương cốt kiện khang, sức khoẻ dồi dào!"
Mấy loại hình tiếp thị này Vương Nguyên cũng từng làm qua rồi, y biết cô em kia cũng chỉ đang cố gắng bán hàng mà thôi. Hôm nay ra đường y không mang tiền, đã định tìm cớ từ chối rồi, nào ngờ em gái nọ vừa mở túi giấy ra, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi khiến y sửng sốt.
Trùng hợp với thứ thuốc mà Vương Tuấn Khải để y ngâm vào đêm qua.
Gán nợ dưới danh nghĩa Hàn Sương Tự, Vương Nguyên mang số dược phẩm kia về nhà, lẳng lặng nhờ người làm nấu một nồi nước sôi, thả thuốc vào. Hương thơm hăng hắc gay mũi đặc thù của thuốc đông y lan toả khắp phòng, màu sắc thì đen thui như thuốc độc, khiến vài người làm bấm nhau im re, không biết cậu Nguyên đang luyện tà thuật thao túng ai đây.
"Hôm nay các người nấu cái gì vậy?"
Tiếng nói nghiêm khắc già nua đột nhiên vang lên, người nọ chống chiếc quải trượng chầm chậm đi vào nhà bếp, vừa lúc đối diện với tầm mắt soi mói của Vương Nguyên – đối phương không phải ai xa lạ, là chủ nhà, Hàn Thiệu Tư.
Đến Hàn gia lâu như vậy rồi, y mới có dịp diện kiến đối phương. Ấn tượng đầu tiên của Vương Nguyên về Hàn Thiệu Tư chỉ gói gọn trong bức ảnh trên bìa tạp chí doanh nhân, trông rất khắc nghiệt, rất gia trưởng, còn yêu cầu vô cùng cao với hậu bối, và tràn đầy quyền lực áp đảo quần hùng. . .Hôm nay chân chính đối mặt, y mới biết nhận thức của mình về Hàn Thiệu Tư còn kém lắm, cái áp lực này, gấp – đôi.
Ánh mắt của hồ ly tinh từng trải qua giang hồ hiểm ác, cái nhìn bình thản tự nhiên nhưng chứa đựng bảy bảy bốn mươi chín con mắt thăm dò, Hàn Thiệu Tư đều có.
Y âm thầm thở dài, những năm này Vương Tuấn Khải chắc chắn sống không dễ dàng gì.
Lần đầu tiên gặp cháu dâu tương lai, Hàn Thiệu Tư không tiện quan sát quá lâu, bèn gõ quải trượng khều người làm: "Mang cái nồi kia ra ngoài trước đã, tôi vẫn chưa chết mà ngửi thấy mùi thuốc đông y là muốn rối loạn tiền đình rồi."
Người làm ái ngại nhìn Vương Nguyên, đợi y gật đầu rồi mới bắt tay vào việc, Hàn Thiệu Tư vờ như không phát hiện, yên vị trên ghế ra hiệu cho Vương Nguyên ngồi xuống.
"Tôi tin rằng khi cậu bước chân vào cái nhà này, cậu cũng đã hiểu được tầm quan trọng của mình với Hàn gia." Hàn Thiệu Tư bắt nhịp bằng một thái độ hết sức chảnh choẹ, đủ khiến bất kỳ kẻ mới ra đời nào cũng khϊếp sợ. Ông ta biết Vương Nguyên sẽ không hề hấn gì, cũng chẳng cảm giác uy hϊếp đến từ ông ta, cùng lắm y chỉ choáng ngợp bởi vẻ ngoài còn trẻ trung của ông ta – khi đã qua cái tuổi sáu mươi thăng trầm.
Vương Nguyên đúng là bị nhan sắc đỉnh cao của Hàn Thiệu Tự doạ sợ: "Ông tiêm fillter à?"
Hàn Thiệu Tư: ". . ."
Hàn Thiệu Tự: "Xứng đôi vừa lứa quá, mở miệng đã khiến người ta cáu kỉnh, cùng một dòng giống với thằng oắt kia!"
Vương Nguyên lắc đầu: "Tuy là cùng họ, nhưng không cùng tộc, tôi ước gì hai người bọn tôi là anh em, có thêm lý do để cậu ta chết tâm."
"Người chết tâm là cậu đó, thằng nhóc Vương Tuấn Khải cố chấp như gì, chẳng biết kiếp trước nhà này mắc nghiệp chướng gì mà lại sinh ra nó, luỵ tình!" Hàn Thiệu Tư gõ quải trượng hai cái, tức giận thổi râu: "Sau này nó mà có chết vì tình tôi đây cũng không hiếm lạ!"
Vương Nguyên bật cười, mặc kệ Hàn Thiệu Tư vô tình đến đây hay là cố ý xuống gặp y, đều có thể nhận ra ông ta không hề phản đối chuyện giữa y và Vương Tuấn Khải. Chấp nhận dễ như thế, một là ông ta không quan tâm đến tiền đồ và con cái của Vương Tuấn Khải trong tương lai, hai là ông ta biết giãy dụa cũng không có kết quả tốt, lựa chọn đồng thuận, ít nhất làm như vậy Vương Tuấn Khải sẽ không chống đối ông ta. Trong thời kỳ khắp nơi đều là minh tranh ám đấu thế này, một khi Hàn Thiệu Tư ngã xuống, phía sau không ai bảo kê cho ông ta, ngay cả xác cũng không có người nhặt dùm.
Nhưng Vương Nguyên vẫn cúi đầu: "Cảm ơn vì đã tin tưởng tôi."
"Tôi chỉ làm việc tốt cho Vương Tuấn Khải mà thôi." Hàn Thiệu Tư chán chường nói: "Nếu như có một ngày cậu phản bội nó, việc đầu tiên nó sẽ làm là lẳng lặng ngẫm xem rốt cuộc nó chưa làm được cái gì khiến cậu thành ra như thế. Vương Tuấn Khải là một kẻ có tham vọng rất lớn, nhưng tất cả những tham vọng đó đều được đặt trên người cậu – nếu như cậu không chê, thì đừng làm nó tổn thương."
Vương Nguyên nhướng mày: "Đây là lời thật lòng của ngài?"
"Tôi già rồi, sống không lâu nữa, những việc có thể làm đều đã làm xong, thế giới này bây giờ là của người trẻ các cậu."
Vương Nguyên gật gù, trong lòng thầm cười khẩy, không ngờ Hàn Thiệu Tư cũng muốn mua lòng người gớm, nhưng như này cũng chỉ là hình thức, song phương đều biết ông ta chẳng hề tốt bụng đến thế. Ở thời đại này, lòng người còn rẻ hơn bát cơm, không no bụng thì lấy đâu ra sinh lực để yêu thương người khác.
Quanh co lòng vòng một lúc, Hàn Thiệu Tư viện cớ tuổi cao mệt mỏi lên phòng nghỉ sớm, Vương Nguyên quay đầu nhìn nồi thuốc đông y đen kịt ở phía sau nhà bếp, lẳng lặng đi tìm người có chuyên môn thăm hỏi một chút về thứ nước thuốc này.
Đến khi Vương Tuấn Khải về nhà, đã thấy y ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, xoay xoay cái chặn giấy trong tay, nhàn nhã tới mức phát hoảng: "Cậu có việc gì cho tôi làm không? Nằm ăn chờ chết tuy rất hấp dẫn nhưng bây giờ tôi còn chưa bại liệt khuyết tật, dù tài hèn sức mọn vẫn muốn đóng góp một chút công trạng cho Hàn gia."
"Hàn lão nói cái gì với anh rồi?" Vương Tuấn Khải đoán ra ngay, hệt như có hoả nhãn kim tinh: "Giảng đạo lý à? Anh tin?"
"Cậu mới quen tôi ngày đầu tiên?" Vương Nguyên vặn ngược lại, chống cằm nhìn hắn: "Tôi thật sự thắc mắc cậu đã làm gì khiến ông ta để cậu dan díu với tôi."
"Tôi thích cách anh dùng từ ngữ đó." Vương Tuấn Khải nới lỏng cravat, tự rót trà cho mình: "Chẳng làm gì cả, tự ông ấy thông tuệ thôi."
Vương Nguyên nhếch miệng cười nhạt, kéo hắn ngồi lên đùi mình, vuốt ve bàn tay hắn: "Nếu cái giá quá lớn thì đừng trả, cùng lắm hai chúng ta đến chân trời góc bể, thay danh đổi họ, một lần nữa làm người."
Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn y: "Đang kể chuyển cổ tích gì đấy?"
"A, cho kẹo cậu lại không muốn, muốn ăn roi?" Y giả vờ đánh mông hắn, Vương Tuấn Khải hơi giật mình một chút, xoay người áp y xuống ghế: "Tôi có rất nhiều kiên nhẫn, nhưng anh cũng đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn của tôi."
Hắn đứng dậy, bình tĩnh đi vào phòng tắm, bị Vương Nguyên kéo về: "Lại bị thương ở đâu à?"
Vương Tuấn Khải không đáp.
Vương Nguyên cởϊ áσ hắn, mùi máu tươi càng lúc càng nồng, cho đến khi tận mắt chứng kiến vết thương dài phía sau lưng hắn, mới thổi một cái: "Đi vương vấn bụi hoa gì đây? Có cả mùi nước hoa phụ nữ nữa. Vương Tuấn Khải, mới thân ái có một ngày mà cậu vứt bỏ tôi nhanh thế, có tân hoan quên mất tôi rồi à? Lại còn dùng povidine, thời nào rồi còn dùng povidine?"
"Dùng tốt lắm."
Vương Nguyên lườm hắn: "Cậu không biết dùng sai liều sẽ ảnh hưởng đến tính mạng à?"
"Chỉ là thuốc bôi ngoài da."
"Câm miệng."
Vương Tuấn Khải ngoan ngoãn câm miệng để Vương Nguyên xử lí vết thương cho mình.
Được một lúc, hắn lại nói: "Người chém tôi là Triều Hạo."
Vương Nguyên chưa từng nghe cái tên này: "Lại là nhân vật phong vân nào đấy?"
"Anh trai cùng mẹ khác cha với Dương Trường Xuân." Động tác của Vương Nguyên khựng một chút, cồn dừng tại vết thương khiến Vương Tuấn Khải hơi cương người: "Hiện đang là tay sai đắc lực của Khấu Hoằng, vì cái chết của thủ lĩnh gã có liên quan đến Hàn gia nên gã kích động là dễ hiểu."
Vương Tuấn Khải vừa rời khỏi công ty không bao lâu, có người hẹn hắn đến thành nam nói chuyện. Ngay cả Khấu Phong và vài vị thủ lĩnh biệt khu khác cũng được mời nên hắn không nghi ngờ nhiều, chẳng ngờ Triều Hạo ra tay bất ngờ như vậy, không hề nể mặt ai lao vào tẩn hắn.
Vương Tuấn Khải trong mắt người ngoài đúng là có tí ngón nghề vũ lực, nhưng chỉ đến thế mà thôi, hắn không thể để lộ trước đây mình từng ở Oxigen, đành phải đứng yên cho Triều Hạo chém.
"Ngốc thế, cứ lách người né đi là được rồi."
"Lúc đó bên cạnh tôi là bà chủ Lưu."
Vương Nguyên trừng mắt: "Ga lăng quá nhỉ? Đỡ đao cho mỹ nhân."
"Dì ấy đang mang thai."
". . ."
"Chủ nhân cái thai là ông ngoại tôi."
". . .Lũ Alpha các người!"
Vương Tuấn Khải nghiêng đầu ngắm y: "Sau này chúng ta kết hôn rồi, có thể nhận nuôi "chú" ấy, xem như là bồi dưỡng nhân tài."
Vương Nguyên nghiến răng: "Tôi không đảm nhận nổi trọng trách đó đâu!"
Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ tức mà không làm gì được của y, bật cười. Gương mặt vẫn luôn bình đạm thản nhiên, ngay cả khi làʍ t̠ìиɦ cũng không lộ chút vui vẻ nào của hắn, vì một khoảnh khắc cáu kỉnh của Vương Nguyên mà mỉm cười.
Vương Nguyên câm lặng băng bó cho hắn, thằng nhóc này điên chắc.
Nhưng đẹp trai thật – y nghĩ thầm, không xong, dính phải bùa yêu của hắn mất rồi. Tên Kyles mồm quạ đen nói đúng quá, phải mua đồ về cúng giải hạn cho đỡ xúi quẩy.
End Chapter 52