Cực Tốc Sinh Tồn [Khải Nguyên]

Chương 50

Vương Tuấn Khải bỗng dưng xuất kích, chớp thời cơ hôn Vương Nguyên khiến y không phản ứng kịp, lần đầu tiên trong đời ngây ra như phỗng, đầu óc trống rỗng không biết phải làm gì. Đợi đến khi cảm nhận được mùi kem đánh răng trong miệng hắn, Vương Nguyên mới nắm bả vai đẩy hắn ra, sững sờ nhìn hắn.

Vương Tuấn Khải còn muốn lấn tới hôn thêm lần nữa.

"Danh sư xuất cao đồ." Vương Nguyên há hốc mồm, đưa tay lau miệng: "Tôi không dạy mà cậu tự thông?"

Trong bóng tối, Vương Tuấn Khải lẳng lặng nhìn y, nửa gương mặt chìm vào màn đêm, không rõ biểu tình.

Vương Nguyên vừa lẩm bẩm "hay là cậu học từ người khác, quá là mưu mô" vừa trèo xuống khỏi ghế quý phi, nhưng y mới leo xuống một chân đã bị Vương Tuấn Khải chặn lại, áp sát vào lưng ghế.

"Cho tôi hôn anh một lần nhé?"

Hắn thành khẩn tha thiết, ánh mắt kia tĩnh lặng như nước lại hàm chứa chờ mong cùng hy vọng le lói – nếu không phải hắn vừa mới cưỡng hôn Vương Nguyên, y chắc chắn sẽ suy nghĩ lại về việc đồng ý hay không. Vương Nguyên cười nhạt, đá hắn văng ra sàn, đứng dậy sửa sang quần áo: "Cậu đi làm một ngày nên mệt mỏi, đầu óc mù mịt phát sảng chứ gì, về nghỉ ngơi sớm đi, đã muộn lắm rồi tôi không tiếp cậu nữa đâu."

Thế nhưng lần này Vương Tuấn Khải không hề ngoan ngoãn nghe theo. Hắn đứng ở đó lẳng lặng nhìn y, làm cho Vương Nguyên cảm giác được nguy hiểm kề cận.

"Rầm" một tiếng, Vương Tuấn Khải lao đến như tên bắn, đẩy Vương Tuấn Khải ngã xuống sàn, khoá chặt hai tay không cho y vùng vẫy: "Tất cả mọi việc đều có giới hạn."

"Thì sao?" Vương Nguyên cười khẩy, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh, sức lực của thằng nhóc này lớn kinh người, trước giờ hắn chỉ giấu nghề tỏ ra vô hại trước mặt y, hôm nay Vương Nguyên mà không quyết tuyệt là không thể chạy khỏi đây được.

Nếu ở lại, sáng mai chắc chắn đào tẩu bất thành.

Nghĩ vậy, y cong gối thụi vào đùi Vương Tuấn Khải, hắn thuận thế dùng đầu gối đè chân y xuống, ép Vương Nguyên dính sát vào sàn nhà, màu lam sậm lóng lánh như bọt nước di chuyển trong con mắt duy nhất của hắn, cả tinh thần và thể xác đều đang ở đỉnh cao phong độ, Vương Nguyên hoàn toàn không có cơ hội chuyển mình.

Y thử nhúc nhích vài cái, xong, không đánh lại thật rồi, đành phải nhẹ giọng nói: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Vương Tuấn Khải không đáp, nhưng với tình hình này thì kẻ thông minh đều biết chuyện sắp xảy ra là cái gì. Vương Nguyên cố gắng níu kéo tình hình: "Nếu tôi không chịu, cậu sẽ cưỡng ép tôi sao?"

"Không." Hắn cuối cùng cũng chịu đáp trả: "Nhưng anh sẽ không từ chối."

"Cậu nằm mơ!"

Vương Nguyên mắng to, giãy dụa không ngừng: "Vương Tuấn Khải, nếu hôm nay cậu ra tay với tôi, tôi sẽ hận cậu cả đời!!"

"Hận đi." Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn lên chóp mũi y: "Ít nhất anh sẽ nhớ tôi, còn hơn là lãng quên tôi."

". . ." Thằng oắt này xem phim nhiều quá rồi!

Vương Nguyên tức giận không thôi, muốn dùng lời lẽ trí tuệ hoà bình để khuyên nhủ hắn quay đầu với chính đạo, ai ngờ lại nghe hắn nói: "Nhưng anh cũng muốn mà đúng không?"

". . .Cậu nói tào lao!"

"Đây này." Vương Tuấn Khải buông y ra, động tác chậm rãi khẽ khàng như thể sợ cái gì đó thức tỉnh. Trong đêm đen, hắn chạm vào khu vực cấm không thể miêu tả, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay xuyên qua lớp quần áo thấm vào cơ thể bên dưới, làm cho Vương Nguyên trợn trừng mắt lại muốn đánh người.

"Tôi sẽ không cho anh cơ hội phản kháng." Hắn híp mắt, triệt tiêu hy vọng của cuối cùng của y: "Tôi muốn ngủ với anh."

Cách duy nhất giam cầm Vương Nguyên bên cạnh hắn, không phải là như thế này.

Đây chỉ là bước một.

"Nằm xuống và ngủ đi, giường ở bên kia." Vương Nguyên nghiến răng: "Cậu lớn đến mức này còn muốn tôi dỗ ngủ sao?"

"Vì lớn nên mới cần anh." Mà không phải là một ai khác.

Suốt quá trình mở đầu, Vương Nguyên tỏ vẻ y bất lực với hoàn cảnh trớ trêu xảy ra với mình. Vương Tuấn Khải cởϊ qυầи áo y rất thuần thục, giống như đã làm nhiều lần. . .

Vương Nguyên chụp cổ áo mình lại, lườm hắn: "Cậu đã ngủ với bao nhiêu người rồi?"

"Anh đoán?" Hắn đè tay Vương Nguyên lại, giúp y cởi nốt chiếc cúc trên cùng: "Tôi khắc khổ giữ thân trong sạch, treo mình trên giá ngọc, suýt thì bị đồn là vô năng, là tại ai?"

"Sao lại đổ lên đầu tôi- ưm!" Không kịp đề phòng bị tập kích lần thứ hai!

Vương Nguyên giãy vài cái tượng trưng, vẫn là không đọ được với Vương Tuấn Khải. Y biết sớm muộn gì cũng có ngày này, không ngờ nó lại đến nhanh như thế.

Một đêm này thôi, tôi sẽ trả lại cho cậu toàn bộ những gì cậu xứng đáng nên có.

Quần áo lộn xộn bị ném qua một bên, tiếng rêи ɾỉ áp lực và hơi thở dồn dập hoà quyện vào nhau, hai bóng người ngại dây dưa trên ghế quý phi không đủ diện tích, trực tiếp leo lên giường, cuồng nhiệt hôn môi như tiểu biệt thắng tân hôn. Kỹ thuật hôn của Vương Tuấn Khải không tính là tốt, nhưng kẻ chưa từng đυ.ng đến chuyện phòng the như Vương Nguyên bị hắn tấn công không còn đường lui, mờ mịt chỉ sợ bị hôn chết ngạt, làm gì còn tâm trí đánh giá hắn giỏi hay tệ. Trên môi, trên má, trên cổ, trên ngực y bắt đầu xuất hiện những dấu hôn đè lên vết sẹo cũ, mỗi lần hắn chạm vào người Vương Nguyên đều run lên nhè nhẹ.

"Cậu chậm thôi, tôi không quen bị người khác đυ.ng chạm quá nhiều." Vương Nguyên thở dốc nhìn hắn, không hề biết vẻ mặt đỏ bừng của mình câu hồn đến mức nào: "Cậu phải cho tôi thời gian làm quen. . ."

"Ba ngày."

"Cái gì?"

"Ba ngày." Vương Tuấn Khải lặp lại, ôn nhu liếʍ vành tai y: "Tôi sẽ "yêu thương" anh ba ngày."

Vương Nguyên trừng mắt, có còn là người không!

"Tôi sẽ không đánh dấu anh." Đây là nhân nhượng duy nhất của hắn. Vương Tuấn Khải chầm chậm sờ lên vết thương phía sau cổ y, nơi đã từng có một tuyến Omega tồn tại: "Anh là của bản thân mình, tôi sẽ chờ khi nào anh sẵn sàng trao cho tôi."

". . .Nhưng cậu đang ép tôi cùng cậu- ưm!" Tiếp tục bị hôn một cách hết sức mãnh liệt, Vương Nguyên phẫn nộ đấm hắn, nghe thấy Vương Tuấn Khải hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nắm chặt cằm y hôn xuống. Thế hắn đến rào rạt sấm rền gió giật, không đợi Vương Nguyên có cơ hội trở mình đã chen lấn tiếp tục xông tới, hoàn toàn cột chặt Vương Nguyên dưới thân, để y không cách nào xoay chuyển.

Vương Nguyên kịp thời chặn hắn lại trước khi cảnh tượng kinh điển diễn ra: "Cậu chắc chắn rằng mình muốn ngủ với tôi?"

Vương Tuấn Khải nhìn y bằng vẻ mặt "quần tôi đã cởi rồi, anh còn tính làm trò gì".

Vương Nguyên thở dài: "Đây là cậu tự chuốc lấy."

Thường thì khi y tỏ ra tử tế, tiếp theo chắc chắn không có gì tốt đẹp. Ánh mắt Vương Tuấn Khải bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, dù nhiệt độ cơ thể hắn nóng rực như lửa, dù hormone Alpha và Omega của hai người đã dày đặc khắp căn phòng. Hắn cúi đầu thành kính hôn trán Vương Nguyên, khe khẽ tìm đến Nguyên nhỏ đang hưng phấn run rẩy, dùng năm ngón tay xoa dịu nỗi bất an của nó.

Vương Nguyên siết tay hắn, nhắm mắt giấu gương mặt mình vào gối, ngậm chặt miệng không phát ra thanh âm gì, chỉ là thỉnh thoảng không nhịn được nức nở vài tiếng, cắn khoé môi bật máu. Toàn bộ quá trình trải qua trơn tru vô cùng, bắt đầu từ vòng tay hắn, cũng kết thúc trong vòng tay hắn.

Y thực sự không biết khóc hay cười, phải khen hay chỉ trích hành vi gạ gẫm trắng trợn của Vương Tuấn Khải.

Hắn cầm khăn lau sạch sẽ vết bẩn trên chăn, cứ như vậy loã thể trần trụi đứng dậy rời khỏi giường.

"Không làm nữa?" Vương Nguyên khó hiểu nhìn bóng lưng hắn, một cái liếc mắt này y sững sờ quên cả mệt mỏi. Trên da thịt hắn đầy những vết thương chi chít chất chồng, bởi vì mồ hôi ướt đẫm mà càng thêm rõ rệt. Y chỉ biết được sự tích của một vài cái, trên bả vai hắn, trên eo trái, giữa sống lưng.

Vết sẹo ở eo là năm đó, giữa trời tuyết tháng mười một, Vương Tuấn Khải bị một tên phản tặc còn sống sót chém bất tỉnh. Hắn mới mười một tuổi, vết thương kia sâu đến độ ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng, Hiroshi mấy bốn ngày để kéo hắn về từ địa ngục, tiếp tục chăm sóc theo dõi đặc biệt đến nửa tháng sau Vương Tuấn Khải mới tỉnh lại.

Ánh mắt đầu tiên Vương Tuấn Khải nhìn mọi người, là mông lung vô tận, một giây sau đó lập tức biến thành thù hận khủng bố, khiến tất cả mọi người đều giật mình – nếu không phải hắn đang nằm trong khoang dinh dưỡng, hẳn là sẽ dùng hết sức bình sinh nhảy bổ ra ngoài cắn đứt cổ bất kỳ ai đến gần. Sự biến đổi đột ngột này được quy kết bởi sợ hãi và bản năng sinh tồn của kẻ đã đi đến bước đường cùng của sự sống, một thời gian sau hắn sẽ trở về bình thường mà thôi.

Một tháng sau quả thật hắn không còn biểu hiện đáng ngờ nữa, chỉ là nửa đêm vẫn thường tỉnh giấc, nhìn trần nhà đen kịt bằng con mắt duy nhất. Mùa đông khắc nghiệt ấy, đã cứa vào da thịt hắn một vết sẹo dài không bao giờ biến mất.

Oxigen không phải là một tổ chức nhân đạo, sẽ không bảo bọc và chăm sóc trẻ em theo cách chúng cần có, bọn họ chỉ có thể ném những mầm non đối diện với cái chết một cách nhẹ nhàng nhất, từ thấp đến cao, để chúng từ từ thích ứng với cái chết, để khi chết có thể buông tha chấp niệm dục cầu, ra đi thanh thản.

Thanh thản hay không thì Vương Nguyên chẳng rõ, chỉ là những năm tháng đó đã biến thành viên Oxigen thành loài quỷ quái gì đó chứ chẳng còn là người.

Hồi ức phả làn khói cay vào mắt Vương Nguyên, y chậm rãi ngồi dậy, đưa bàn tay chạm vào vết sẹo kia.

Vương Tuấn Khải rời đi ngay tại lúc y sắp đυ.ng vào hắn, hắn vốn đứng xoay lưng về phía y, có lẽ là biết, nhưng cũng không muốn y sờ lên. Một cỗ hoả khí nghèn nghẹn đột ngột trào lên từ tận sâu đáy lòng, Vương Nguyên đứng phắt dậy túm lấy hắn, xô xuống giường.

"Tôi đã định đi." Y thều thào, đôi mắt mở to có hơi đáng sợ, mái tóc lộn xộn vì những nụ hôn và những va chạm chớm nở bị y vuốt ngược ra sau, lộ ra vết sẹo trên vầng trán ướt đẫm.

"Nơi này đã từng chịu một cú sốc rất lớn, lớn đến nỗi tôi chẳng thiết sống nữa." Y cầm tay hắn đặt lên ngực mình: "Tôi đã muốn chết, muốn kết thúc sinh mệnh để chuộc tội với bao nhiêu vong linh dưới tay mình."

"Anh nói điều này với tôi làm gì? Tôi không muốn nghe." Vương Tuấn Khải cự tuyệt, lẳng lặng nhìn y: "Hôm nay tôi sẽ không làm gì anh nữa."

Hắn đã định xuống tay, đã định dùng kế sách đê hèn giữ y lại bên mình, nhưng rồi biểu hiện buông xuôi của Vương Nguyên đã làm cho hắn đau đớn.

Vương Tuấn Khải không phải là kẻ cứng rắn, ít nhất khi đối mặt với Vương Nguyên, hắn không đủ đề kháng để có thể ép buộc y làm theo ý mình. Nếu đêm nay hắn chiếm lấy Vương Nguyên, có lẽ y sẽ thực sự chịu ở bên cạnh hắn, có lẽ sẽ chẳng thể rời xa hắn lần nào nữa, nhưng trong lòng y là muôn vàn băng tuyết, vô số lưỡi đao hoá hình cắm vào linh hồn, nghìn vạn mũi tên trát đầy tiềm thức, máu tươi đầm đìa.

Hắn thua.

Vương Tuấn Khải không muốn nhìn thấy y nữa, rũ mắt rời đi, y lại kéo hắn về, y muốn làm gì đây? Tiếp tục hành vi sai lầm của hắn?

"Không phải cậu đã từng nói, muốn biết nhiều thứ về tôi sao?" Vương Nguyên từ từ cúi đầu, nhìn thẳng vào con mắt màu lam của hắn: "Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi rất muốn móc con mắt này ra. Bởi vì nó rất giống thứ mà gã tôi căm ghét sở hữu."

"Anh. . ."

"Tôi giúp cậu trước đã." Vương Nguyên cầm lấy thứ đang chĩa thẳng vào đùi mình, bất đắc dĩ nói: "Trong tình hình này mà còn bình tĩnh đàm phán, không hổ là thiếu chủ Hàn Sương Tự.

Y nhanh chóng chộp lấy Khải nhỏ, trúc trắc giúp hắn giải quyết, cuối cùng bị Vương Tuấn Khải chặn lại: "Tôi tự lo được, anh không cần miễn cưỡng."

"Cậu chắc không?" Vương Nguyên đè lại môi hắn, dẫn dắt Khải nhỏ đến đúng địa phương cần ở.

Vương Tuấn Khải mở to mắt, trong phút chốc được bao phủ bởi cảm giác nóng rực như thiêu đốt.

End Chapter 50