Cực Tốc Sinh Tồn [Khải Nguyên]

Chương 49

Dòng họ Costesnaro đã có từ lâu đời, bề dày lịch sử ngang tầm với chiều dài hình thành quốc gia, cộng thêm việc mỗi thế hệ đều là nhân tài trong bộ máy nhà nước, đãi ngộ đính hôn rất phong phú.

Vương Nguyên đứng trước toà dinh thự khổng lồ trong trí nhớ, đã đoán trước khách được mời đến đều là hạng tai to mặt lớn, lại không ngờ nhân số lại đông đến nỗi y chen không được, cũng may là có Trình Thiếu Kỳ. Nhìn tấm thiệp mời đầy mùi tư bản trên tay Trình Thiếu Kỳ, y quét một vòng quan khách có mặt tại hiện trường, bắt đầu tò mò nữ nhân vật chính củ buổi tiệc là ai.

Hôn nhân của người như Kyles, một là chính trị, hai là lợi ích, Vương Nguyên thực sự không nghĩ ra ai có thể khiến hắn ta động tâm bảo hộ.

"Là tiểu thư của một gia tộc giàu có ở phương bắc." Trình Thiếu Kỳ cũng ưa bát quái, ngồi một chút là nghe ra được: "Nghe đâu từng có một đoạn thời gian chung sống với Kyles ở đây lúc còn bé, cũng tính là thanh mai trúc mã, sau này cô ta chuyển đến phía bắc sống cùng nhà mẹ đẻ, đến giờ mới quay về đây tìm Kyles bàn về chuyện hôn sự."

"Rồi hắn ta đáp ứng luôn à?"

Trình Thiếu Kỳ gật đầu: "Nam thanh nữ tú, môn đăng hộ đối, còn có thể liên minh kéo dài đến đời sau, tội gì không cưới."

Vương Nguyên nhếch mép: "Nói như thể hắn ta không biết yêu đương vậy."

"Cuộc đời hắn có bao giờ được tự ý quyết định theo nguyện vọng chứ? Sống như thế thật khổ."

Trình Thiếu Kỳ cũng chỉ là cảm khái như vậy, nhưng Vương Nguyên lại vô thức nghĩ đến Vương Tuấn Khải. Y đã là một Omega không thể sinh sản, càng không có mong muốn để lại hậu duệ, nếu Vương Tuấn Khải dây vào y chỉ tổ làm khổ bản thân, hắn sẽ không có con cháu, không có người thừa kế, lại rơi vào trường hợp giống như Hàn Thiệu Tư bây giờ, khắp nơi đều là lang sói hùm beo.

Vương Tuấn Khải sau này rồi cũng sẽ giống như Kyles, trở thành người chấn hưng một cõi, bàn tay to phủ khắp xã hội, cũng sẽ đeo lên mặt nạ, sẽ làm những việc mình không thích, sẽ nhịn nhục chịu đựng, trải qua những ngày tháng máy móc minh tranh ám đấu với kẻ địch lẫn người nhà.

Đúng vậy, sống như thể thật khổ, thật đáng thương.

Vương Nguyên không hy vọng hắn sẽ rơi vào tình trạng đó, lại chẳng thể làm gì hơn. Bởi vì mạng của y không còn dài, cách cái chết không còn xa, tốt nhất là rời khỏi hắn càng sớm càng tốt, để hắn có thể quên đi y một cách tự nhiên nhất.

Y lẩm bẩm: "Kyles, tôi giúp anh, anh cũng phải giúp tôi đấy."

Nữ Omega nọ hiện đã trà trộn vào đội ngũ phục vụ của nhà Costesnaro, đang ở trong khuôn viên tiệc đính hôn chuẩn bị dao nĩa. Cô ta trông chỉ mới hai mươi, dáng người đầy đặn, gương mặt bình thường, không gây bất kỳ sự chú ý nào. Khi Vương Nguyên đến gần, Challote đang cài một đoá hoa hồng lên chiếc khăn ăn trang trí, cô liếc mắt thấy y, căng thẳng trên người đột nhiên tăng vọt.

Vương Nguyên giả vờ không phát giác ra sự chần chừ của đối phương, thản nhiên ngồi xuống ghế, cầm một tách hồng trà lên: "Loại này không giống đặc sản nhà Emeraude lắm nhỉ? Nghe nói trước đây gia tộc Emeraude thiện nhất là trồng trà làm giàu, sản nghiệp về trà trải qua từ nam chí bắc, nếu không phải sự cố mười năm trước xảy ra, ắt hẳn bây giờ nhà Emeraude cũng đã có một chỗ đứng vững vàng tại khu vực này."

Challote không đáp, chỉ yên lặng làm việc của mình, Vương Nguyên lại cứ bám riết không tha, liên tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Nói đến nhà Emeraude, không biết sau tai ương năm đó bây giờ như thế nào. Lúc ấy thông tin bị bưng bít, truyền thông im ắng, chỉ có vài kẻ có quan hệ gần gũi với nhà Emeraude mới biết được. . .Hình như bọn họ vẫn còn một đứa con gái, tên là gì ấy nhỉ? Challote. . .Trùng hợp thật."

Y ngẩng đầu, thẳng thừng nhìn vào mắt cô gái: "Cô cũng tên là Challote."

Challote không kịp tránh né ánh mắt y, khó chịu đáp: "Nếu không phải biết anh là người của Hàn thiếu chủ, tôi đã thuốc anh chết từ lâu."

Vương Nguyên giả vờ giật mình: "Sau khi gia đình xảy ra chuyện, cô đi đâu mà học ra cái thói hung ác như vậy?"

Tên Omega này năm lần bảy lượt đều trêu vào nỗi đau của người khác, hết sức đáng ghét, nhưng Challote biết y chỉ đang muốn thử xem cô có nhẫn nhịn được hay không, kẻ dễ nóng nảy là không làm được đại sự, cô bình tĩnh nén giận: "Chuyện đó anh không cần phải lo, anh chỉ cần nói cho tôi biết mình có ích đến độ nào."

Vương Nguyên là người đông phương, tuy là cao hơn Challote nhưng so ra chẳng khoẻ mạnh như cô, lần đầu tiên nhìn thấy y cô còn hoài nghi Trình Thiếu Kỳ hố mình, cố ý phái một gã công tử mặt trắng chẳng biết chút vũ lực gì tới góp vui. Người có thể được thiếu chủ cân nhắc thì ắt phải là nhân tài, có lẽ trí thông minh của Vương Nguyên sẽ cứu vớt được giá trị của y – nếu không ván này cô thua chắc.

Vương Nguyên không trả lời câu hỏi của Challote, chỉ nhướng mày: "Cô tính làm gì Kyles?"

"Khiến hắn tàn tật, cả đời không đi được."

Y trố mắt: "Không gϊếŧ?"

Challote cười lạnh: "Hắn tàn tật rồi, sẽ không thể kế thừa gia nghiệp dòng tộc, tự động sẽ có kẻ phế truất hắn, đó mới là lúc Kyles cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng."

Nếu đối phương là đồng minh, có khi Vương Nguyên sẽ tán thưởng mà cười hai tiếng, đáng tiếc chú định lần này kế hoạch của cô không thành công rồi Challote. Đáng lẽ y sẽ bênh Vương Tuấn Khải, nhưng y cần có lối đi khác, hai người bọn họ vốn không thuộc cùng một thế giới, đành liên luỵ đến người khác không có miếng ăn.

Challote cũng không hoàn toàn tin tưởng Vương Nguyên, dẫu sao trông y chẳng đáng gửi gắm hy vọng chút nào. Cô ta không chủ động nói ra kế hoạch, Vương Nguyên cũng ăn ý không hỏi, chỉ là y lượn một vòng thoát khỏi tầm mắt của Trình Thiếu Kỳ và Challote, lẳng lặng trốn lên lầu hai. Điều này không mấy là khó lắm với Vương Nguyên, vì y đã đến nơi này ít nhất hai lần.

Đều là lúc Kyles bắt cóc mang y về làm thí nghiệm.

"Xây nhà rộng như vậy lau dọn không mệt sao. . ." Vương Nguyên thở dài, tránh đi góc quay của camera là không thể, đành phải chường mặt ra giữa hành lang, đợi vệ sĩ túm đầu lôi cổ đến phòng giám sát.

Kẻ trong phòng giám sát là thân tín của Kyles, vừa thấy y là liếc mắt với thủ hạ "quả nhiên cậu ta đến", vào thẳng vấn đề: "Khỏi mắc công gây sự chú ý với boss tao làm gì, boss tao không có hứng thú với ai hết."

Hiển nhiên gã đang hiểu lầm Vương Nguyên cố ý làm bộ đi lạc để tiếp cận Kyles, Vương Nguyên cũng không phản bác, chỉ cúi đầu run rẩy.

Gã kia cũng là một tên nhiều chuyện: "Từ giờ phút này trở đi, boss đã là người có hôn ước, mọi cố gắng đều không có kết quả, mày chết tâm đi."

"Tôi chỉ muốn gặp anh ấy lần cuối." Vương Nguyên thấp giọng thì thào, âm thanh vụn vỡ tuyệt vọng từ sâu tận tâm hồn: "Gặp rồi sẽ đi, tôi không quấy rầy đâu."

Thân tín nhíu mày, huơ tay múa chân với thủ hạ: "Đưa cậu ta đi."

Thủ hạ lập tức nửa tha nửa kéo Vương Nguyên về phía một căn phòng – nhưng không phải phòng Kyles như y nghĩ mà lại là một nơi dưới tầng ngầm nhà Costesnaro. Đến khi trông thấy tình hình của Kyles y mới biết tại sao lại như thế, tên cảnh sát cao cao tại thượng luôn cho mình là lỗ rốn vũ trụ này thế mà nằm bẹp trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, như một thi thể chết trôi.

Thủ hạ đưa người vào là lập tức chui ra ngoài, đóng sập cửa lại.

"Chao ôi, lên voi xuống chó sớm vậy đồng chí? Lúc anh làm chuyện thương thiên hại lý có nghĩ đến hậu quả này không?"

Vừa nghe được thanh âm giễu cợt trắng trợn của Vương Nguyên, Kyles lập tức nhíu mày mở mắt ra: "Cậu?"

"Lâu quá không gặp, nhìn anh chẳng khoẻ chút nào nên tôi đành tự ngồi đây." Vương Nguyên kéo cái ghế, tiếng gỗ ken két ma sát với sàn nhà làm Kyles đau đầu: "Làm sao cậu vào được đây?"

"Thủ hạ của anh đưa tôi vào mà." Vương Nguyên nháy nháu mắt: "Tôi đi công khai bằng cửa chính, không hề gian trá tí nào, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi."

Kyles vốn chẳng tin, lại nhớ đến lời dặn dò của chính mình: nếu có một Omega nam đến tìm tôi, hãy đưa đối phương đến hầm ngầm.

Bọn thủ hạ đã nhầm Vương Nguyên với người kia rồi.

Thấy vẻ mặt hả hê hớn hở của Vương Nguyên, Kyles không còn biết nói gì hơn là hạ mình: "Cậu cũng thấy tình trạng của tôi bây giờ rồi đó." Hắn nằm trên giường, nửa thân trên vẫn còn hoạt động bình thường, nhưng nửa thân dưới – cụ thể là hai chân hắn – gặp phải một số trục trặc lớn. Ví dụ, liệt tạm thời.

"Làm gì ra nông nỗi này?" Vương Nguyên thương hại hỏi thăm: "Bị ba bốn tình nhân kéo đến tranh giành phải không?"

"Tôi nào có cái phúc đó." Kyles cười khổ, không muốn nói đến nguyên nhân. Ấy vậy mà Vương Nguyên nhìn hắn ta một lúc, liền phán: "Bị người ta bỏ thuốc chứ gì."

Kyles nheo mắt, đúng là gặp Vương Nguyên không có gì tốt.

Vương Nguyên chống cằm, lơ đi ánh mắt xua đuổi của hắn ta: "Tôi đến đây không phải để chơi, tôi muốn hợp tác làm một giao dịch quy mô nhỏ với anh."

"Cậu cũng thấy rồi đó, tôi què." Kyles mỉm cười: "Bản thân lo còn chưa xong, một lát còn phải đeo thiết bị cố định chân điện tử để hoàn thành tiệc đính hôn hôm nay, tôi khổ không lo nổi mình, lấy đâu ra tinh lực hợp tác với cậu. Hơn nữa. . ."

Hắn ta thấp giọng: "Có cái gì mà Vương Nguyên cậu không tự làm được cơ chứ?"

"Tôi muốn chạy trốn khỏi Vương Tuấn Khải." Vương Nguyên nhún vai: "Chắc anh cũng biết hiện giờ tôi đang ở Hàn gia."

"Cậu ta ép uổng gì cậu? Giam cấm tù ngục? Kim ốc tàng kiều?" Kyles bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác, kỹ năng này hắn thuần lắm: "Sớm biết vậy lúc trước cậu chịu theo tôi là được."

"Nếu năm đó tôi đồng ý theo anh, đã chẳng còn sống mà đứng ở đây." Vương Nguyên bĩu môi: "Kyles thân mến, chuyện tôi đề nghị sắp tới đây cũng có liên quan đến tiệc đính hôn của anh đấy."

"Ồ?"

"Anh đã điều tra về chất độc hãm hại cái chân của mình chưa?" Vương Nguyên xốc cái chăn lên, nhìn cặp chân què sưng phù lên như đòn bánh tông, nhịn cười mà rằng: "Một loại thuốc được bào chế từ Miêu cương tây vực, thuộc phái Minh giáo, đã thất truyền từ lâu, bây giờ đang được Hồng Mi đạo chế tác mô phỏng lại, chuyên dùng để trị đàn ông bất lương."

Kyles: "Tôi là cảnh sát, đại diện cho chính nghĩa, có rắp tâm gì mà bất lương?"

"Có một số chuyện não anh không nhớ nổi, nhưng nó khắc sâu trong lòng người khác." Vương Nguyên nhướng mày: "Bác sĩ nói chân anh vẫn chưa được đúng không?"

Kyles không nhìn ra y có chiêu kế gì, gật đầu.

"Nhưng nếu anh xuất hiện trong buổi đính hôn hôm nay, chắc chắn sẽ tàn tật vĩnh viễn." Y mỉm cười: "Liều lượng cuối cùng luôn là thứ dứt điểm con mồi, chấm dứt quá trình hành hạ đau khổ. Với thể chất của anh dĩ nhiên không chết được, nhưng một là kéo dài hơi tàn trong đời sống thực vật, hai là tỉnh táo nhìn mình chết dần chết mòn qua năm tháng."

"Cậu biết thứ thuốc đó?"

"Không có nha, tôi mù tịt về công nghệ sinh học, ngay cả phương trình hoá tôi còn không cân bằng nổi, đừng nói là nhớ tên thuốc." Vương Nguyên phẩy tay: "Nhưng tôi biết ai là người giữ nó."

. . .

Vương Tuấn Khải trở về nhà vào lúc nửa đêm, khử đi mùi thuốc sát trùng trên người rồi mới bước vào thư phòng. Bên trong không có đèn, chỉ có một bóng người nằm trên ghế quý phi của Hàn lão, chống cằm ngủ gật, cũng không thèm đắp chăn. Khi hắn lại sắp mang chăn phủ lên người, Vương Nguyên đột nhiên mở mắt, sà đến ngửi ngửi mùi trên áo hắn: "Tắm rồi?"

Vương Tuấn Khải nhất thời không hiểu y có ý gì.

"Cậu tin tôi không?" Vương Nguyên ngoắc hắn đến gần, chỉ cho hắn tách trà trên bàn: "Nguội rồi nhưng cứ uống tạm vậy, tôi lười đi nấu lại."

Là trà thảo mộc, hơi đắng, có vị hoa nhài nhàn nhạt, rất thích hợp cho người chịu nhiều áp lực.

Vương Tuấn Khải không hề nghi ngờ, nhấp một ngụm: "Vui vẻ?"

"Không vui, cậu bắt tôi làm cu li, đi làm công cho người khác, để người khác có cơ hội lợi dụng." Vương Nguyên ngã ra ghế, chán nản chậc chậc hai tiếng: "Cái cô Challote đó đúng là khó đối phó, cậu định đào tạo cô ta làm việc cho Hàn gia à?"

Vương Tuấn Khải gật đầu: "Tôi luôn chiêu mộ nhân tài."

"Độc nhất nữ nhân tâm, nghe qua chưa?" Vương Nguyên lắc đầu: "Năm xưa Trương Vô Kỵ cũng vì tin lời đàn bà mà năm lần bảy lượt suýt bỏ mạng chiến trường, may là mẹ của hắn đã nhắc nhở trước mà hắn vẫn sa đà vào đàn bà, cậu đừng có đi theo vết xe đổ đó, thất thân như chơi."

Vương Tuấn Khải lơ đãng ngồi xuống cạnh y: "Tôi chỉ bị anh lừa."

Vương Nguyên nghe đến đây, nén lòng dạ cồn cào, biết hắn không rõ nội tình giao dịch giữa mình và Kyles, mà vẫn chột dạ: "Kyles số khổ, hai chân tàn tật rồi. Challote hạ độc thành công, hiện đang được Trình Thiếu Kỳ giấu đi lánh mặt. . .Tôi hoàn thành nhiệm vụ đó, cậu thưởng gì cho tôi?"

Vương Tuấn Khải nhìn y không chớp mắt, trong phòng không có đèn, hắn lại phác hoạ rõ ràng từng đường nét trên khuôn mặt quen thuộc kia.

In hằn trong linh hồn.

Hắn đột nhiên chồm tới, hôn lên môi Vương Nguyên.

End Chapter 49

Chương sau có éc éc ~~