Cực Tốc Sinh Tồn [Khải Nguyên]

Chương 20

Sau khi cha Diệp Nhiên chết, nội bộ chia năm xẻ bảy lục đυ.c không ngừng, cho dù cha Julias khét tiếng là ôm trùm có bàn tay thép trấn giữ một cõi hắc đạo thì trong thời gian ngắn cũng không kịp thanh lý tàn dư phản tặc. Mãi cho đến khi bệnh gan của ông ta đến thời kỳ cuối mới không cam lòng giao tài sản cho Julias, lúc ấy hắn ta mới biết được tình hình cụ thể của thế lực khổng lồ đang dần suy bại này.

"Tài nguyên quyền lực bị chia thành ba phần, mẹ tôi nắm một phần, Phàn Đông một phần và cuối cùng là một vị hắc đạo lão đại chưa từng lộ mặt. Khi ấy tôi nhận được phần tài sản bị giấu giếm của cha xong, Diệp Nhiên liền tìm đến cửa."

Diệp Nhiên hẳn đã thanh trừng từ bên trong nội bộ từ lâu, dù sao trước đây thế lực này cũng thuộc về cha cậu ta, không ít kẻ trung thành ôm mộng đông sơn tái khởi, được Diệp Nhiên cân nhắc trưng dụng dĩ nhiên thề chết bán mạng vì thái tử gia tương lai. Diệp Nhiên mua được lòng người, thân phận không tồi lại còn có tổ chức ở phía sau chống lưng, rất nhanh đã tự tạo một kế hoạch trả thù.

Vương Nguyên không cần nói Julias cũng biết mạng lưới tổ chức rộng cỡ nào, đã như vậy hắn ta cũng không chống đối Diệp Nhiên làm gì.

"Tôi chỉ muốn biết tại sao Diệp Nhiên và Falorie bấm nhau." Hắn ta xốc áo lên, chuẩn bị nhảy xuống mặt đất: "Tốt nhất là cậu nên hỗ trợ tôi."

"Chà, thật ra tôi cũng có ý này, nhưng tôi đã lỡ hứa với Hwang Yoo là sẽ ngăn cản anh đi gặp tình nhân bé nhỏ của anh rồi."

Vương Nguyên cũng học hắn ta tiêu sái đẹp trai nhảy phóc xuống, bẻ khớp tay răng rắc, cười đến hai mắt lóa lóa: "Anh trói tôi lại rồi nói tiếp nhé."

Julias sầm mặt.

Hai phút sau.

"Bái bai, đi thong thả, tọa độ đã được ghi trong máy liên lạc rồi, dùng xong nhớ gửi về đảo nổi giúp tôi, đồ của tổ chức đắt tiền lắm tôi đền không nổi."

Hai tay Vương Nguyên bị trói cứng đứng nhảy nhót trên thảm cỏ, Julias giật khóe miệng nhìn y giả tạo không thể chịu được, nhưng không thể phủ nhận là y giúp hắn ta một lần, khàn giọng đáp trả: "Cảm ơn cậu."

Vương Nguyên muốn phất phất tay ra vẻ hào phóng, ngặt nỗi y đang bị trói, chỉ đành đá đá chân: "Nhớ gửi đồ đến tổ chức!"

Julias đã phóng đi xa rồi.

Vương Nguyên dễ dàng cởi dây trói, lắc eo hai cái, gãi má: "Hwang Yoo à Hwang Yoo, đừng trách ông đây chơi không đẹp. Biết thú vui lớn nhất của đời tôi là gì không?"

Y xoay người chạy khỏi khu rừng, ai ngờ đường rừng khủng bố quá, ra đến đường lộ y đã thở không ra hơi.

Một chiếc xe trờ tới trước mặt y như thể đã tiên đoán tương lai, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của gã dân ngoại quốc miền tây lục địa thò ra túm lấy y kéo vào.

"Ôi ôi! Từ từ đã nào, trong xe còn có con nít và trẻ vị thành niên, lái cho êm ái chút đi!!"

". . ."

"Ái ái ái! Lắc cái gì vậy chứ, nhìn phía trước!!"

". . ."

"Mẹ kiếp tên cún hôi chết tiệt Jourous Le Taruer!!!!!!!"

Chiếc xe quẹo đường cong chữ S trên cung đường đen thui lạnh lẽo.

Mơ hồ tỉnh lại giữa lúc tiếng rít gào chát chúa của người kia vang vọng bên tai, Vương Tuấn Khải cuộn sâu người, mơ màng mở mắt kiểm tra xem có phải đối phương đã trở lại hay không, rồi lại nhận ra mình đang được ôm.

Nó đau đầu không tả nổi, Jour nói có thể là do mất máu nhiều quá, thường thì khí vị Alpha đối với Omega là không tốt, nhưng người đang ôm nó lại không hề phản ứng gì.

Vương Tuấn Khải yên tâm nhắm mắt lần nữa, quả thật chính là y rồi.

. . .

. .

.

Ba năm sau.

Trên sảnh lớn của hòn đảo ít người, một chiếc phi thuyền nhỏ đáp xuống mặt đất, cầu thang thép thòng xuống dài mười mét, người trên phi thuyền dường như ngại nó không đủ rườm rà, trực tiếp nhảy xuống, nghênh ngang lướt qua hai hàng vệ sĩ mà bước vào trong.

"Chà, nơi này cũng thật là hoành tráng, chỉ mười năm không thấy, đã biến thành cái ổ chứa chân thật." Người đàn ông vừa mở miệng đã thu hút không ít ánh mắt bất thiện của quần chúng đứng xa xa, bất quá bọn họ cũng chỉ là nhìn rồi thôi, súng ống trong tay không tiện khởi động.

"Nếu thằng đó để tao rửa súng thì thật tốt." Cách phi thuyền hơn hai trăm mét, một gã mặt đầy râu cười khẩy, dúi điếu thuốc vào tóc người đối diện.

Mùi abumin khét lẹt hầm hập bốc lên, đối phương không khách khí tặng gã một đấm vào cằm: "Mày bớt nhiều chuyện, gã mặt trắng ấy là kẻ tài trợ tài nguyên cho tổng bộ mấy năm nay, động vào là toi đời. Ulrich, mày cười khinh cái gì?"

"Tao đang nghĩ có nên chơi gã ta một phen, sao đó quay phim lại tung tin tống tiền hay không?" Người ngồi trên cây che miệng cười duyên, lộ ra đôi mắt sóng sánh ngọt ngào như đường mật hương cao. Cậu ta chỉ mặc một cái áo ba lỗ mỏng manh ôm sát người thân hình trắng nõn phơi ra trước nắng làm người ta khó có thể hô hấp, đương nhiên với thân phận là một Beta nam, Ulrich không có chất dẫn dụ của Omega, nhưng vẫn đủ mị lực đến vô pháp vô thiên.

Chẳng qua, với tiền sử từng ở tù vì buôn lậu đường dây mại da^ʍ, Ulrich dĩ nhiên không phải là hạng đẩy sẽ ngã.

"Uống nhiều nước vào, thế giới không cần đứa thừa muối như mày." Râu ria bần thái cảm khái: "Cũng chẳng biết thứ này đến đây làm cái vẹo gì. . ."

"Theo tao thấy là muốn "xã giao" với boss của chúng ta ấy." Ulrich khúc khích cười: "Hoặc là Vương Nguyên, vì cậu ta là Omega duy nhất trên cái chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này."

"Nếu đúng như mày nói, tao thấy chúng ta nên cuốn gói sớm là vừa."

Ulrich và râu ria ngạc nhiên nhìn theo hướng tay Tần Tranh, chỉ thấy boss của tổng bộ vẻ mặt lấy lòng mà bắt tay cái tên mặt trắng trong miệng bọn họ, quả thật giống như đang đón tiếp cơm cha áo mẹ, lấy lòng hơn cả cún giữ nhà.

Ulrich nhọc lòng đỡ cằm, phe phẩy lưỡi dao găm trên tay mơ màng hỏi: "Gã tên gì?"

"Thượng Quan Tuấn Dật."

"Thượng Quan Tuấn Dật?"

Nghe cái tên phát ra từ miệng hai người khác nhau, husky đang lười chảy thây cũng buồn bã ngẩng đầu lên, ẳng ẳng hai tiếng vô cùng lễ phép mà tỏ vẻ hiểu biết.

Jour không nhìn husky, vội vàng nhảy tới chỗ một thi thể đang nằm vùng tại đệm làm mát, vẻ mặt như khóc tang nồng đượm bi kịch: "Thượng Quan Tuấn Dật đến!!"

Lại nghe thi thể đáp: "Tôi có Tuấn Khải rồi."

Jour còn chưa nói thành lời, trước cửa xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên.

Thiếu niên dong dỏng cao, dáng người thon dài mà không gầy yếu, vai cân xứng, eo hữu lực, khoác một bộ quần áo thoáng mát màu đen xám, chân mang giày ống cao quá đầu gối, hiển nhiên là không phải giày làm cho chính bản thân mình. Trên mặt đeo một cái kính cùng màu áo, nhìn không rõ mắt, mồ hôi trên người lẳng lặng thấm vào vải vóc, khiến mùi vị của Alpha đang trưởng thành như hơi ẩm sau mưa lan tỏa không không gian.

Ba năm, chó cũng thay đổi chứ đừng nói là người.

"Thi thể" nằm dưới đệm làm mát cuối cùng cũng chịu ngóc dậy, giương mắt nhập nhoạng kêu: "Sao mới có vài vòng đã về rồi."

"Bên ngoài có người." Thiếu niên khàn đặc mà phun một câu, một buổi sáng không nói chuyện làm cho cổ họng đang đà vỡ giọng thiếu chút linh hoạt, nhiều thêm phần gợi cảm. Thiếu niên lưu loát tháo giày bước vào phòng tắm, chó husky chạy theo vẫy đuổi chào thiếu niên, hắn cũng không quên xoa đầu nó mấy cái.

"Đã mấy tuổi rồi còn tắm chung với chó nữa." Jour quái dị nói, Vương Nguyên lóp ngóp bò dậy dốp lại: "Đêm qua tôi còn nghe tiếng anh và Trầm Du tắm chung trong nhà tắm công cộng đấy nhé."

". . .Tai cậu cần có kén."." Jour đúng lý hợp tình nói: "Ai, nhóc con đó cũng đã mười ba tuổi, có còn là con nít đâ. Mười ba tuổi ở cổ đại lấy vợ được rồi đó, tam thê tứ thϊếp, con cháu đầy sảnh đường."

Vương Nguyên ngáp một cái: "Đâu phải ai cũng giống như các người, phóng túng sênh ca, tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não."

"Nhắc mới nhớ, Vương Nguyên cậu cũng đã sắp mười tám." Trầm Du khoác vai Jour, nheo nheo mắt: "Sắp đến kỳ động dục."

Vương Nguyên lại ngáp một cái: "Ờ, chú Hiroshi dự đoán là vào tháng sau, ai mà biết được. . .Không nói nữa, chuyển sang Thượng Quan Tuấn Dật, gã ta là tình nhân mới của anh à Jour?"

"Cậu đừng đổ oan cho tôi nha, lòng tôi chỉ có Trầm Du." Jour mếu máo, lập tức đổi sắc mặt: "Đếch đùa đâu, lần này có việc rồi."

"Thượng Quan Tuấn Dật muốn thuê chúng ta gϊếŧ một người trốn thoát từ nhà gia đa quốc gia."

Trầm Du nhắc đến đây, liếc thấy sắc mặt hơi đổi hiếm thấy của Vương Nguyên, biết y sẽ không bỏ qua vụ này: "Người nọ còn là một Omega, năng lực không tồi, từng chấp hành không ít nhiệm vụ mạo hiểm có thể bỏ mạng của quốc gia. Cách đây vài năm người nọ bị truy ra gốc gác không lành mạnh, còn có nghi vấn từng tham gia vào vụ việc hủy diệt tòa thành N của nước M tám năm trước. Hành vi cũng có tính công kích nhất định. Nghe nói cậu ta từng được huấn luyện trong quân doanh đặc thù dành cho Omega, trải qua vô số kháng chế và đối chiến hung tàn, sớm đã khắc cốt ghi tâm tư tưởng cường giả vi vương, giỏi nhất là tiên hạ thủ vi cường."

Trầm Du chép miệng: "Đáng tiếc, thời gian trước cậu ta rơi vào kỳ phát tình rồi bị một Alpha đánh dấu, vì không thể chịu đựng dược sự thật này nên đã ra tay xé xác Alpha đó, muốn đồng quy vu tận. Đời anh hùng kết thúc nhanh quá."

Vương Nguyên đầy mặt là vẻ quan tâm: "Họ Thượng Quan kia có thù oán gì với Omega đó mà muốn đặt hàng gϊếŧ? Gã là người của chính phủ?"

"Gã ta muốn gϊếŧ Omega nọ là bởi vì, cơ mật quốc gia." Trầm Du dựng tay "suỵt", lại nhún vai: "Túm lại là tôi không rõ nguyên nhân, nhưng thủ lĩnh nhận vụ này rồi, không làm không được."

Vương Nguyên lập tức xốc lại tinh thần, bò dậy: "Tôi nhận."

". . .Có rất nhiều người đăng ký, nhóm của Ulrich và Tần Tranh cũng muốn." Jour đếm ngón tay: "Còn có bọn người phía chú Hiroshi, đàn em của Hwang Yoo."

"Đàn em của Hwang Yoo không phải là đang ráo riết tìm kiếm lão đại sao? Chọt vô làm gì?"

"Nghe đâu là có tung tích của Hwang Yoo rồi." Jour làm động tác kết nối hai ngón tay, cười khẩy: "Có liên quan đến Omega đó luôn. Chúng cho rằng Omega nọ biết tung tích của Hwang Yoo là bởi vì có kẻ đồn đãi Hwang Yoo đã bị giam vào nhà giam đa quốc gia vào hai năm trước."

"Bị ngu à. . ." Vương Nguyên lẩm bẩm, Hwang Yoo hồ ly tinh thà rằng kết liễu cuộc đời trong độc lập tự do chứ quyết chẳng chôn thây giữa bốn bức tường âm u chết chóc. Mà nhà giam đa quốc gia là nơi nào chứ?

Y chẳng muốn nghĩ đến.

Chó husky bảy tuổi đã lớn lắm rồi, chẳng biết thời gian này ở trên đảo nổi ăn cái gì lại bộc phát tăng trưởng mà đột biến tiềm năng, chiều cao đã gần bằng thắt lưng người trưởng thành, tứ chi đầy lông thường xuyên chạy tới chạy lui. Lúc Vương Tuấn Khải tắm xong cho nó, husky xù lông lắc xõa tung, màu đen trắng giao hòa giữa sắc bạc xám khiến nó chẳng khác nào cục kẹo bông gòn bị thằng cha thợ nghề lỡ tay đổ đường quá đà, vô cùng ngu ngốc.

Vương Tuấn Khải vỗ đầu chó một cái, trên người vẫn còn hơi nước, ánh mắt khẽ khàng liếc về phía Vương Nguyên một mình gác chân trên sofa, không đầu không đuôi mà hỏi một câu: "Đi rồi?"

"Đi." Y gọn lỏn đáp lại, tầm mắt phiêu bạt tha phương viễn xứ, ngay khi Vương Tuấn Khải cho rằng y lại xuất thần rồi ngủ gục, Vương Nguyên đột nhiên đứng dậy: "Lại có nhiệm vụ đây."

"Kiếm tiền?"

"Gϊếŧ người." Y quay đầu nhìn hắn, tầm mắt vừa chạm bằng nhau, bất mãn sao oắt con năm xưa cao nhanh như thế: "Nhưng cũng không phải gϊếŧ người. Tôi đi công chuyện một chút, ở nhà ngoan ngoãn đóng kín cửa nha, mật khẩu mở cửa là "be be be"."

Vương Tuấn Khải: ". . ."

Vương Nguyên ít khi chạy ra khỏi phòng, cũng rất hiếm nhờ vả ai, nhưng lần này sự hăng hái của y như bị bơm morphine đi quá giới hạn, cho thấy y đối với vụ ám sát này rất để ý.

Ulrich muốn nhận vụ gϊếŧ người chỉ là do quá nhàm chán, hơn nữa cậu ta có hứng thú với kẻ được rao giá thủ tiêu này, cho nên khi Vương Nguyên tìm đến thương lượng, cậu ta không nhân nhượng.

"Chia đôi nhiệm vụ đi." Vương Nguyên đề nghị, thấy vẻ mặt cười như không cười của Ulrich, khẽ đẩy biếи ŧɦái một cái: "Sau khi trở về tôi làm cho anh một việc."

"Giữ mạng của mình đi." Ulrich đứng dậy, trước giờ Vương Nguyên chưa từng nhận mấy vụ gϊếŧ người, hôm nay lại nhiệt tình như vậy chắc chắn có hiềm nghi. Ulrich khoanh tay quan sát hồi lâu, kết luận: "Ấn đường cậu đen lắm, sắp xúi quẩy đến nơi."

". . .Trái đất không cần một thầy bói biết cầm súng." Y chẳng hề ngần ngại châm biếm một phen, chả có chút gì gọi là cầu tình người khác. Ulrich vốn là không muốn đáp ứng y, phất tay: "Nhiệm vụ thì chú mày cứ nhận, nhưng người thì anh vẫn gϊếŧ."

Vương Nguyên nhìn cậu ta.

Ulrich cười, kề sát mặt y, thấp giọng nói: "Chú mày vốn không hề muốn gϊếŧ Omega đó, đúng chứ?"

"Anh đã biết sao còn giành với tôi?" Y nhướng mày: "Ulrich, coi như tôi nợ anh một mạng."

"Ulrich này chưa từng coi mạng mình ra gì, huống hồ là người khác."

"Vậy thì đọ xem đứa nào chết nhanh hơn."

Vương Nguyên chống bàn đứng dậy, lạnh lùng nhìn thẳng đối phương.

End Chapter 20