Còi cảnh sát ré lên đúng vào lúc mấy gã cao to định lắp thêm súng liên thanh cố gϊếŧ chết thằng nhóc kia, bọn chúng không tài nào hiểu được sức công phá có thể hủy diệt cả một tòa biệt thự quốc hội lại không tổn thương đến đứa bé kia. Đến tận khi cảnh sát đã bao vây tuyến đường của chúng, bọn bắt cóc vẫn chưa thoát khỏi hình ảnh đứa trẻ sống sót như một kỳ tích, chúng vừa chống trả vừa tìm cách thủ tiêu thằng bé, nhưng nó đã không còn ở chỗ cũ nữa.
Sau khi thoát khỏi mưa bom bão đạn, Vương Tuấn Khải lăn lông lốc xuống dốc, ăn không ít khổ. Đồng đội của Trình Bích lập tức tìm thấy nó, nâng lên cán cứu chữa vết thương cũ ở ổ bụng.
"Tổng cộng có ba mươi mốt người, cộng thêm mười sáu tên bắt cóc, tất cả đều đã bị giải về đồn." Cảnh sát hồ hởi chạy đến, phấn khởi thu bộ đàm: "Chiến dịch này hoàn thành mỹ mãn, không khổ công các anh em ngày đêm mai phục, ngậm đắng nuốt cay!"
"Nhưng để hai tên chạy thoát rồi, chúng ta quá sơ suất." Một người lắc đầu, đồng đội lập tức vỗ vai đối phương: "Rồi sẽ có một ngày chúng ta tìm được chúng, lưới trời l*иg lộng."
Trình Bích hàn huyên với đồng đội vài câu, hỗ trợ các nạn nhân bị thương, sau cùng mới có thời gian để mắt đến Vương Tuấn Khải.
Đứa bé nằm im ắng trên băng ca chờ được đưa đi, sắc mặt nhem nhuốc tái nhợt, toàn thân không có chỗ nào lành lặn. Thân là kẻ có công lao không nhỏ đối với thành công ngày hôm nay, Trình Bích dự định mang Vương Tuấn Khải về thành phố, tìm chỗ sắp xếp công việc cho nó.
Nó chỉ mới bấy nhiêu đó tuổi, nhưng lại có ích cực kỳ, để nó sống chung với đám người ngoài đảo nổi kia. . .Trình Bích nhíu mày, âm thầm thở dài, cô không muốn nhìn thấy một đứa trẻ ưu tú trở thành cỗ máy gϊếŧ người.
Không biết Jour tâm linh tương thông hay tập tành đoán mệnh đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, lò tò vác thân đến đây ngay tại lúc Vương Tuấn Khải sắp được đưa đi bệnh viện, dùng một chân cản bánh xe băng ca lại mà cười hì hì: "Việc xong rồi, nên trả người về cho chúng tôi chứ hả Trình đội trưởng?"
Trình Bích cam chịu nhìn gã một cái, không tình nguyện bảo nhân viên y tế dừng tay. Jour xách Vương Tuấn Khải lên, nhận thấy ánh mắt lên án của người xung quanh, không khỏi dở khóc dở cười: "Nó đã giúp các người, các người còn muốn gì nữa?"
"Anh không thể nhẹ tay với đứa bé một chút sao? Nó còn rất nhỏ!" Một người nhịn không được nói, thấy Jour vẫn giữ nguyên thái độ mảy may không sứt mẻ, rất là bất bình: "Tôi không cần biết các người quan trọng với quốc gia như thế nào, nhưng đối xử với một đứa bé như vậy là tổn hại đến nguyên khí đất nước."
"Phải, đúng, cô nói đúng." Jour chậc chậc hai tiếng, mỉm cười: "Nhưng mà cô đã quên vừa rồi nó làm thế nào để cứu con tin ra."
Nữ cảnh viên xám mặt, quả thật. . .những gì cô ta nhìn thấy cực kỳ phi lí. Nhìn đứa bé yên lặng nằm trên đầu vai Jour, cảnh sát chỉ biết thở dài, cấp trên đã ra lệnh cho bọn họ không được làm trái ý đám người này, có bứt rứt cũng vô dụng.
Jour nghênh ngang mang Vương Tuấn Khải đi, để lại phía sau ánh mắt oán hận của cảnh sát. Gã để thằng bé nằm lên ghế sau xe, tấm tắc mấy cái, liên lạc với Vương Nguyên.
Chơi đủ rồi thì về đi, nhiệm vụ hoàn thành.
Vương Nguyên thật ra cũng rất muốn về. Nhưng mà bây giờ khó lắm.
Y hiện giờ đang ngồi trong một cái ghế tại căn nhà gỗ trên cây, tay chân bị trói chặt, thứ duy nhất có thể tự do hoạt động chính là miệng, nhưng mà y không muốn nói.
Vương Nguyên phóng tầm mắt ra gần đó là có thể nhìn thấy Julias nằm th thể im lìm bất động. Đã hai giờ rồi kể từ khi y bị phát hiện, bị Hwang Yoo sai người trói cứng ném ở đây, mà Julias vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, khả năng cao chính là dính thuốc mê liều mạnh.
Falorie sớm đã chạy thoát cùng với một đồng bọn, người đáng lẽ ra sẽ ngồi ở vị trí của y hôm nay. Vương Nguyên tặc lưỡi, cùng với cánh rừng đen hù người đối diện hồi lâu, xem ra Hwang Yoo không có ý định muốn làm gì y, nhưng đối xử với đồng đội nhiều năm như thế này cũng thật là quá đáng.
Hwang Yoo gia nhập tổ chức trước Vương Nguyên, bởi thế khi y bắt đầu nhận thức công việc mà mình đang làm, y đã biết cậu ta, cũng biết thân thế vị này không giàu sang thì cũng là quý giá. Nhưng có tưởng tượng đến đâu y cũng không ngờ được Diệp tiểu thiếu gia lại là cậu chàng có cái tên hàn đới này, càng không thể nghĩ ra cậu ta sớm dã thoát ly tổ chức tự gầy dựng sự nghiệp riêng.
Vương Nguyên vừa mới biết, cái gọi là sự nghiệp riêng của Hwang Yoo lại là lai tạo giống người và động vật nguyên thủy. Cũng không biết cậu ta tìm ở đâu ra gene của sinh vật đã tuyệt chủng để hành nghề, nhưng chuyện này tuyệt đối là quả bom nặng ký với thế giới.
Tổ chức đã biết hay chưa?
Tổ chức nhiều tai mắt như vậy mà không biết thì đúng là buồn cười. Có lẽ kẻ mù lòa ở đây chỉ có mình y, mà tất cả những gì diễn ra xung quanh chỉ đang chạy đúng theo quy luật thành bại của nó.
Vương Nguyên mắt mờ chân chậm từ chối tiếp nhận giáo dục tâm lý sâu sắc, ngoài giờ làm việc thì chỉ biết ngủ, đến nay bị bắt cóc giam lỏng cũng không nổi đóa được, ngồi bục mặt chờ người đến giải cứu. Bất quá y đã nghĩ kỹ rồi, Julias cùng bị giam nhưng phía ngoài kia có người cần hắn ta, còn Vương Nguyên y ắt hẳn không tự lực cánh sinh thì chỉ có con đường chết.
Hwang Yoo sẽ không nể tình – trực giác nói với y như vậy, vì thế Vương Nguyên nỗ lực mở dây trói, rồi bi ai phát hiện đây là loại dây trói hàng xịn dùng dấu vân tay mới có thể mở.
Thật muốn cắt tay Hwang Yoo xuống mượn dùng một tí.
Tay là không cắt được, nhưng người tự động đưa đến cửa. Vương Nguyên trân mắt nhìn thanh niên mắt kính rặt dòng hào quang trí tuệ - chỉ thiếu vòng sáng trên đầu để biến thân thành thiên sứ - mang theo bàn tay thần ưu ái đến cạnh y, khoanh tay đứng nhìn.
"Tổ chức có quy định, xen vào nhiệm vụ của người khác rồi làm hư thì phải bồi thường gấp đôi." Hwang Yoo mở lời, khác với mọi khi cứ gặp y là khoe thành quả, bây giờ thân phận cậu ta là Diệp tiểu thiếu gia, hay nói cách khác là thủ phạm trắng trợn bắt cóc y.
Khi thấy cậu ta bước vào, Vương Nguyên vốn đang cân nhắc giữa việc hòa nhã từ tốn hay ngoảnh mặt làm ngơ trước lời tâm sự của Hwang Yoo, nghe đến đây liền trợn mắt: "Đây cũng đâu phải nhiệm vụ của cậu."
"Tôi đã sắp kết thúc cuộc hành trình của mình." Thanh niên rũ mắt, như là rũ bỏ nặng nề chất chồng những năm tháng tuổi trẻ, chuẩn bị giương đôi mắt mỏng như nước mắt bay lên bầu trời đen kịt. Ngoài kia là giông tố, bên trong lòng cũng là giông tố, loạn như ma.
"Cuộc hành trình" đã sắp "kết thúc" vốn là tiếng lóng chỉ việc sẽ nghỉ phép dài hạn – hay nói cách khác là thoát ly khỏi tổ chức hoàn toàn – đây phải là một việc vui như là tốt nghiệp được cái môn học khó khăn nhất đời, mặt Hwang Yoo lại như lên pháp trường làm cho Vương Nguyên khó hiểu.
"Kết thúc là tốt rồi?"
Hwang Yoo nâng mắt: "Nói chung cũng không liên quan đến cậu."
Vương Nguyên: O v O ?
Cậu ta vờ như không trông thấy sự giả tạo của Vương Nguyên, quay đầu nhìn Julias cách đó không xa: "Đợi trời tối khóa sẽ tự động mở, cậu mang tên này đi cùng, đi đâu cũng được."
"Đi tìm F.D Falorie?" Vương Nguyên hỏi dò, lập tức nhận được ánh mắt đao kiếm choảng nhau của đối phương, như thể sao y có thể ngu xuẩn thế này: ". . ."
". . .Cậu như vậy là không được." Vương Nguyên bĩu môi: "Cậu không phải cấp trên của tôi, sai khiến vô dụng."
"Vương Tuấn Khải đang bị thương."
Đang yên đang lành nhắc đến thằng nhóc kia, Vương Nguyên thật sự bội phục tốc độ bẻ lái của đối phương: "Chẳng lẽ tổ chức bỏ mặc nó? Ưu tú hơn cả tôi, tổ chức không có được mấy người đâu."
Hwang Yoo: ". . .Cậu không đồng ý yêu cầu của tôi cũng được, tôi sẽ đề đơn kiến nghị lên tổ chức, xin được gϊếŧ cậu."
Lần này thì Vương Nguyên trầm mặc, mãi mới nghiêm túc ngẩng đầu: "Gϊếŧ đi."
Hwang Yoo thấy được trong mắt y một sự hờ hững lạnh lẽo. Cậu ta biết dùng kế này không uy hϊếp được Vương Nguyên, cũng không thể lấy Vương Tuấn Khải ra uy hϊếp Vương Nguyên. Vương Nguyên là một Omega, lại chẳng thể dùng phương thức đe dọa Omega để ép y, y không có sơ hở, không có điểm yếu, không có vướng bận, càng không có ràng buộc. Một khi chết thì chết thôi, đối với y sinh tử không là chuyện gì to tát.
Tất cả mọi người trong tổ chức đều biết chuyện này, từng có người khinh thường thử dồn Vương Nguyên vào chỗ chết, kết quả y thực sự buông tay để dao đâm vào người mình, suýt chút nữa đi đời nhà ma.
". . .Tóm lại là cậu không được để Julias rơi vào tay Falorie."
Vương Nguyên nhìn thấy vẻ mặt chém đinh chặt sắt kia, không khỏi buồn cười: "Cậu đã quên là tôi theo ai mà đến."
"Vậy cũng không chứng tỏ cậu và Falorie cùng phe."
"Nên cậu kết luận tôi và cậu cùng phe?" Nếu có thể cử động tay chân, Vương Nguyên nhất định sẽ chỉ vào mình một cái. Hwang Yoo miệng khó cạy, cho là y dễ dãi?
"Coi như tôi xin cậu." Hwang Yoo hít sâu một hơi, nghiêm chỉnh đứng trước mặt y: "Tuyệt đối không thể để Falorie gặp Julias, nếu không toàn bộ kế hoạch của tôi sẽ thất bại trong tức khắc."
Vương Nguyên luôn là thích chọc giận người khác, vốn còn muốn đối chất dăm ba câu "kế hoạch của cậu liên quan quái gì đến tôi" nhưng khi nhìn thấy sắc mặt không tốt đẹp gì của Hwang Yoo, ma xui quỷ khiến y lại gật đầu.
"Được thôi."
Vương Nguyên gật xong lập tức liền muốn cầm súng nã đầu mình thành hoa hướng dương.
Rốt cuộc thì y cũng được thả ra vào ban đêm ngày hôm sau.
Hwang Yoo đã sớm rời đi cùng đồng bọn, mang theo chiếc l*иg nhốt Phàn Đông và dẫn dụ Falorie đến một chỗ nào đó. Vương Nguyên cho là họ muốn đánh một trận sinh tử quyết đấu, đá đá lay lay Julias: "Dậy đi heo, còn ngủ nữa tình nhân nhà anh sẽ thành heo sữa quay bảy món."
Julias không biết mình đắc tội vị này vào lúc nào, bị em họ bắt cóc xong mà cũng thấy được Vương Nguyên. Hắn ta đã tỉnh từ một giờ trước, nhưng trong lòng còn quá nhiều nghi vấn, cũng không muốn Hwang Yoo chú ý, liền im. Vương Nguyên đức hạnh mỹ miều không ngại bị oán, gọi tỉnh người ta xong liền nắm dây thừng buột lại, lôi đi như lôi heo: ". . ."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Julias chỉ có ký ức vào lúc hắn ta đi vào kho hàng tìm Falorie, sau đó hoàn toàn không có ấn tượng. Hắn ta chật vật thoát khỏi dây thừng, cả người tả tơi như lên voi xuống chó. Vương Nguyên đoán là hắn ta bị Hwang Yoo đánh thuốc mê nên không biết gì cả, phất tay: "Tình nhân của anh đấu đá với em trai anh, hai bên cưa nhau thành tám mảnh."
"Cậu đừng dùng thành ngữ." Kẻ sống ở nước ngoài quá lâu - Julias bóp trán: "Họ đang ở đâu, nói cho tôi biết."
Vương Nguyên nháy nháy mắt: "Ai mà biết."
Sợ Julias truy vấn, y nói: "Tôi cũng là bị kẻ địch cho vào tròng rồi giam ở đây, chẳng qua nghiệp nhẹ hơn anh một chút, không có rơi vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng. Tôi không rõ tình nhân và em trai anh có thù oán gì, nhưng trông có vẻ không cạn đâu."
Julias siết chặt tay.
Đây chính là tiết tấu chuẩn bị khai khẩu, nói ra chuyện xưa.
"Diệp Nhiên. . .Diệp Nhiên là em họ của tôi, cũng là kẻ thù của cả nhà." Hắn ta nhắm mắt lại, nuốt một hơi: "Cha tôi làm hắc đạo đại lão, từng dùng hình thức xử phạt kẻ phản bội rất tàn khốc, trong số đó có cha Diệp Nhiên. Diệp Nhiên không phải là con ruột của chú, nhưng lại thừa kế một bộ óc hoàn mỹ như chú."
"Cha sợ công cao chấn chủ, lại thêm ngày đêm bị người đàn bà bên gối thổi gió, trong một đêm nông cạn bày kế hoạch gϊếŧ chết cha Diệp Nhiên. Sau đó khi toàn bộ tài sản của bang phái cuối cùng cũng vào túi mình, ông ta mắc bệnh suy gan, tất cả đều là nhờ phúc mẹ tôi." Nói đến đây, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa thổn thức: "Mà F.D gia tộc năm đó, là tay sai đắc lực của cha, cũng chính là người tiến hành xử quyết cha Diệp Nhiên."
End Chapter 19