Vì Tớ Luôn Chậm Trễ

Chương 53

Lisa thẩn thờ trở lại phòng bệnh sau khi Chaeyoung được chuyển từ phòng phẫu thuật về. Cô vừa mở cửa ra mọi người đã cất tiếng hỏi về tình trạng của Chaeyoung, Lisa chỉ lắc đầu nhỏ giọng:

- Bác sĩ chỉ căn dặn những biến chứng cần lưu ý thôi.

Nói rồi cô quay sang ông bà Park:

- Thưa hai bác, con xin phép đưa Chaeyoung về nhà mình sau khi em ấy có thể xuất viện.

Bà Park liền lên tiếng từ chối:

- Không được, con còn công việc của mình, con bé không thể ở một mình, con biết nó hiện tại không thể nhìn thấy mà.

- Bác yên tâm, con đã hứa không rời em ấy nửa bước, mọi công việc con sẽ bỏ hết, con không quá giàu có nhưng tài sản con hiện có dẫu phải đền bao nhiêu cái hợp đồng vẫn đủ sức lo cho Chaeyoung cả đời.

Bà Park định tiếp lời nhưng ông Park đã cất tiếng:

- Vậy mong con chăm sóc tốt cho con bé.

Lisa gật đầu cảm ơn ông một cái rồi lại lẩn thẩn trở về giường bệnh của Chaeyoung. Bác sĩ báo rằng thuốc mê sẽ có tác dụng đến chiều nên mọi người cũng không ở lại đông trong phòng bệnh mà đưa nhau ra về.

Chaeyoung tỉnh dậy thì trời cũng vừa sập tối, nàng giơ tay chạm xung quanh như một thói quen thì Lisa liền nắm lấy tay nàng:

- Chaeyoungie, là Li đây, em tỉnh rồi.

Chaeyoung để yên tay cho Lisa nắm sau đó im lặng rất lâu, cuối cùng nàng cũng cất tiếng:

- Thất bại rồi đúng không?

Chaeyoung đã cảm nhận được sau giấc ngủ dài đó thì lúc này phía trước nàng vẫn chỉ một màu đen tối. Dẫu đã chuẩn bị tinh thần từ trước cũng như chấp nhận kết quả này nhưng khi rơi vào thực tế lại không dễ dàng một chút nào. Lisa đau lòng vuốt ve gương mặt nàng:

- Không có, bác sĩ nói từ từ sẽ hồi phục, Chaeyoung cố gắng thêm một thời gian nữa, rồi em sẽ lại nhìn rõ thôi.

Thấy Chaeyoung vẫn không phản hồi, Lisa liền ôm nàng vào lòng:

- Li sẽ là đôi mắt cho em, lúc nào em cần gì Li cũng sẽ bên cạnh, em không có một mình đâu, còn ba mẹ chúng ta, còn chị gái em, Jisoo cùng Jennie unnie, còn có chị Ashley và Hyeri nữa, họ luôn bên em, không ai bỏ rơi em đâu.

Mặc cho Lisa có nói bao nhiêu, có làm gì lúc này thì Chaeyoung vẫn duy trì một trạng thái im lặng. 3 ngày dài trôi qua, câu nói "Thất bại rồi đúng không" là câu nói đầu tiên và duy nhất đến bây giờ kể từ khi Chaeyoung tỉnh dậy. Dù mọi người có làm gì hay nói gì Chaeyoung cũng không một lần mở lời cùng ai, nàng vẫn lặng thinh để mặc mọi người tùy ý trên cơ thể mình, là đút ăn, là lau người hay ôm hôn tùy ý, Chaeyoung giờ đây như cái xác không hồn mặc cho xung quanh có xảy ra điều gì, Chaeyoung hoàn toàn rơi vào trầm cảm bởi hiện tại thương đau này.

Chaeyoung được đưa về nhà Lisa sau xuất viện, hằng ngày mọi người đều thay nhau đến thăm nàng. Lisa luôn bên cạnh nàng chẳng rời, mọi sinh hoạt cá nhân của Chaeyoung Lisa đều một mình chu toàn. Mỗi ngày trôi qua, Lisa đều tâm sự cùng nàng rất nhiều, về khoảng thời gian trước đây của cả hai, về tiếng sét ái tình 15 năm trước nơi thang máy định mệnh. Lisa lại kể nàng nghe giai đoạn cả hai còn là thực tập sinh, rồi lúc được debut đến tận những thăng trầm của cuộc đời người nghệ sĩ. Lisa hào hứng kể về chuyện tình của cả hai, những khoảnh khắc hạnh phúc ngập sắc hồng nhưng luôn tinh tế né tránh những đau thương ngán đường của họ. Chaeyoung vẫn như vậy, im lặng không nói một lời, tổ ấm nơi nào của cả hai giờ đây chỉ tồn tại một tiếng nói. Lisa đã nhờ mọi người dạy mình nấu ăn tại nhà mỗi lúc Chaeyoung ngủ để luôn có thể cho nàng ăn uống đầy đủ nhất. Lisa ngày ngày hát tặng Chaeyoung một bài, từ khi nào một rapper như cô lại yêu thích những ca từ ballad đến lạ, giọng hát trong trẻo đó sẽ mãi vang lên vào mỗi tối như một thủ tục đưa thiên thần của cô vào giấc ngủ.

Noel lạnh giá trôi qua, mùa xuân ấm áp cùng rời đi để nhường chỗ cho mùa hè. Những ngày lễ lớn nhà Lisa đều rất đông người, từ khi nào nơi đây đã được gia đình cùng bạn bè cả hai chọn làm nơi quây quần bên nhau, có lẻ họ muốn góp một chút ấm áp của bản thân hòng xoa dịu cái giá lạnh nơi tâm hồn của Chaeyoung lúc này, họ muốn dành những tình yêu chân thành nhất để gửi đến cô gái của họ.

6 tháng trôi qua, tình trạng của Chaeyoung cũng chẳng tiến triển hơn ngược lại còn xấu đi. Chaeyoung lúc này đã phải ngồi trên chiếc xe lăn lạnh lẽo bởi đôi chân nàng vừa được phẫu thuật khớp gối. Bác sĩ nói rằng Chaeyoung có thể sẽ đi được lại bình thường nếu nàng kiên trì luyện tập sau phẫu thuật nhưng dường như chẳng có động lực nào để Chaeyoung làm điều đó cả. Nàng từ lâu đã buông xuôi mọi thứ, ngày Chaeyoung lên bàn phẫu thuật cũng là quyết định của Lisa cùng ba mẹ nàng, Chaeyoung chẳng một lời đồng ý hay từ chối để mặc mọi người tùy ý sắp đặt mang đi. Cũng kể từ đó Chaeyoung cáu gắt hơn rất nhiều chứ không còn im lặng như trước, nàng thường xuyên ném đi mọi thứ xung quanh mình, nàng thường xuyên đập phá những thứ trong tầm với. Những lúc như thế Lisa chỉ lặng lẽ thu dọn rồi ôm nàng vào lòng trấn an mặc người kia ra sức xô đẩy mình. Suốt thời gian qua Lisa chưa một lần mệt mỏi hay từ bỏ Chaeyoung, cô biết hiện giờ chỉ có tình yêu này mới đủ sức chữa lành những tổn thương quá lớn mà Chaeyoung phải gánh chịu. Những lúc Chaeyoung chìm vào giấc ngủ, Lisa mới có thể ngắm nhìn gương mặt thiên thần của nàng một cách an yên, những lúc này Lisa mới cho phép mình yếu đuối mà bật khóc. Nhiều lần Lisa gục hẳn xuống nền gạch ngoài ban công để cơ thể này được mệt mỏi một lần nhưng rồi cô mong chóng gượng dậy, là Chaeyoung cần cô, những lúc như thế này mới là lúc chứng tỏ tình yêu của cả hai, người ta không chỉ yêu nhau khi hạnh phúc mà lúc tận cùng bi ai vẫn không từ bỏ mới chính là tình yêu đích thực. Hơn nữa làm sao cô có thể trách Chaeyoung đây, một cô gái chưa chạm ngưỡng 30, nhan sắc cùng địa vị vững chãi, một cô gái người người mến mộ phút chốc lại bị cả xã hội dường như quay lưng, bị chính những người nàng yêu thương nhất dùng lời lẻ sỉ vả. Đôi mắt đẹp tựa bồ câu lại chẳng thể nhìn thấy ánh sáng còn đôi chân dài mĩ miều ngày nào lại chẳng thể cử động. Đó chính là cái đáy địa ngục sâu thẳm mà Chaeyoung đang phải trải qua, từ một người có tất cả trở nên không còn gì thử hỏi ai có thể ngay lập tức chấp nhận sự thật được.

Bầu trời tháng 5 nơi Seoul vừa hé mở, Lisa như thói quen lại dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, mọi lịch trình hoàn toàn được Lisa hủy bỏ, số tiền đền hợp đồng phải nói là khổng lồ, điểm thương hiệu cũng tụt không phanh nhưng với Lisa chẳng có gì quan trọng hơn Chaeyoung lúc này. Sau khi bế Chaeyoung từ phòng vệ sinh ra phòng bếp để yên vị nơi bàn ăn, Lisa lại kéo ghế ngồi cạnh chậm rãi mà đút ăn cho nàng, mọi thứ thuần thục và tự nhiên vì nó đã kéo dài suốt gần 7 tháng qua. Lisa vừa vuốt tóc nàng khen ngoan một tiếng khi phần ăn trên tay cô đã được xử lý thì cái chén trên tay cô ngay lập tức rơi xuống đất bởi sự bất ngờ của người cầm nó. Lisa là đang ngạc nhiên tột độ vì cuối cùng sau 7 tháng qua, người yêu của cô đã chịu cất tiếng.

- Lisa, Li mau trở lại công việc đi.

Lisa nhìn Chaeyoung như không tin vào tai mình, nhưng nhận ra Chaeyoung có chút giật mình bởi âm thanh thủy tinh vỡ nên vội xoa vai nàng:

- Li xin lỗi, em vừa nói gì?

Chaeyoung vẫn chậm rãi lập lại:

- Li trở lại công việc đi.

Lisa ôm nhẹ nàng:

- Không cần, dù gì Li cũng giải nghệ, đợi em khỏe rồi Li sẽ đưa em đến nơi khác ở. Em yên tâm người yêu em đủ kinh tế nuôi em cả đời này.

Chaeyoung liền lắc đầu:

- Li trở lại để cùng các chị hoàn thành concert 10 năm của nhóm đi, em không thể nữa nên mọi người hãy thay em, em có lỗi với Blink của chúng ta, Li phải thay em gửi lời xin lỗi đến họ.

Lisa có phần tức giận một chút:

- Li không nói tất cả nhưng Chaeyoung, một phần trong số đó đã tổn thương em, chúng ta không còn giá trị nổi tiếng sẽ lập tức bị xoay lưng, Kpop khốc liệt đã biến em thành như vậy, Li không muốn xuất hiện cùng họ nữa.

Chaeyoung huơ tay tìm kiếm Lisa rồi chạm vào cô:

- Coi như đó là ước mong của em, Li thực hiện có được không?

Lisa nhăn mặt khó chịu, vì người hâm mộ mà Chaeyoung chịu nói chuyện, vì người hâm mộ mà nàng chủ động chạm vào cô, vì người hâm mộ mà nàng cầu xin cô, phút chốc Lisa thấy mình hụt hẫng, cô làm tất cả vì nàng vậy mà còn chẳng sánh được với những người hâm mộ đó. Bản chất con người là ích kỉ và hiển nhiên chúng ta không thể trách suy nghĩ của Lisa vào lúc này.

- Li làm tất cả cho em, em lại chẳng một lần nói gì cùng Li mặc cho Li ngày ngày tận lực mong mỏi em mở lời cùng mình dù chỉ một tiếng gọi thôi cũng được, vậy mà hôm nay e lại chịu mở miệng lại nói dài đến vậy, nhưng rốt cục cũng chẳng phải vì Li. Chaeyoung em nói đi, là Li không đủ tốt, là Li không đủ yêu em nên em mới như vậy có đúng không?

Quãng thời gian dài khó khăn nhưng không khiến tôi mệt mỏi

Chỉ cẩn em còn đó tôi đủ sức gồng mình thêm thật lâu

Là tôi ích kỉ chẳng còn muốn san sẻ em cho người khác

Hay là tình yêu vẫn chưa đủ lớn để tôi tin tưởng người.

TBC